Truyện Hôn Là Nghiện

Chương 77

CHƯƠNG 77: TÔI VẪN CHƯA LÀ VỢ CỦA ANH

Tống Vĩnh Nhi chỉ cảm thấy trên cổ mát lạnh, cúi đầu nhìn xuống nhưng không thấy gì, bởi vì sợi dây chuyền quá ngắn, mặt dây chuyền vừa vặn dán sát vào cằm của cô.

Tiếp theo đó, gáy cô nóng lên.

Cả người cô cứng ngắc.

Lúc này, bờ môi ấm áp của Lăng Ngạo đã kề sát sau gáy trắng mịn của cô, chẳng qua anh chỉ dừng lại hai giây nhưng đã khiến Tống Vĩnh Nhi đỏ bừng mặt, còn Nghê Chiến thì cạn lời, che mặt lại: “Ông nội tôi đã dạy, không được xem những cảnh không đứng đắn.”

“Chú, chú à!”

Tống Vĩnh Nhi nghe Nghê Chiến nói xong thì mất tự nhiên hơn!

Lúc cô giãy giụa đứng lên từ trên người của Lăng Ngạo thì vẫn bị anh chàng này thừa cơ hội hôn lên má một cái!

“Khụ khụ, anh Nghê Chiến, các anh có muốn uống chút gì không?”

Cô vội vàng chỉnh lại váy, ngồi ngay ngắn lại, thấy Nghê Chiến đã buông tay ra, nên mở miệng nói ngay: “Anh muốn uống rượu không? Rượu gạo, rượu vang hay là bia?”

Nghê Chiến cười hờ hững.

Cho dù ngay cả tiệm lẩu nổi tiếng nhất thành phố này cũng không có loại rượu hợp với khẩu vị của anh ta.

Anh ta liếc mắt nhìn Lăng Ngạo, phát hiện đôi mắt của Lăng Ngạo giống như hổ sói đang nhìn chằm chằm Tống Vĩnh Nhi, rõ ràng là bộ dáng chưa thỏa mãn.

Nghê Chiến bỗng nhiên muốn rời đi, anh ta mà ở đây nữa thì chính là kỳ đà cản mũi, hơn nữa Lăng Ngạo là anh trai của anh ta, khó khăn lắm Lăng Ngạo mới có người mình thích, sao anh ta không giúp cho được?

“Khụ khụ.” Anh ta đưa mắt nhìn Lăng Ngạo, ra hiệu muốn viện cớ rời đi.

Nhưng Lăng Ngạo lại một mực cho anh ta một ánh mắt cảnh cáo, anh ta đành ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ.

Nghĩ lại cũng phải, cô nhóc kia suy nghĩ rất đơn thuần, một lòng chỉ muốn cảm ơn anh ta, nếu anh bỏ đi nói không chừng cô nhóc kia lại suy nghĩ vẩn vơ.

Bỗng anh ta mỉm cười nói: “So với rượu, tôi vẫn là có hứng thú với sợi dây chuyền trên cổ cô hơn. Đó là đá sapphire của Sri Lanka đấy. Viên trên cổ của cậu Tư chắc hẳn cũng là một cara, còn viên trên cổ cô cũng là 0.8 cara nhỉ?”

Nhà họ Nghê lập nghiệp nhờ công việc kinh doanh châu báu, từ nhỏ Nghê Chiến đã mưa dầm thấm lâu, đương nhiên anh ta cũng là cao thủ trong nghề.

Tống Vĩnh Nhi khẽ kinh ngạc sau đó cười nói: “Anh Nghê Chiến à, anh giỏi quá. Đây đúng là đá sapphire của Sri Lanka.”

Tống Vĩnh Nhi nói đến giữa chừng bỗng dừng lại.

Gương mặt đang tươi cười của cô chớp mắt đanh lại, cô nhăn mày nói: “Em mua vòng cổ cho Trân Trân, sao anh lại đeo lên cho em rồi?”

Lăng Ngạo lập tức thu lại ánh nhìn dịu dàng, thờ ơ nói: “Em nói mà không thấy ngại sao? Em ghép đôi người đàn ông của em với con mèo cái, chuyện thế mà em cũng làm ra được à?”

“Ai nói đeo dây chuyền thì trở thành một cặp chứ? Chú à, dây chuyền này trên thế giới đâu chỉ có một cặp, người mua đầy ra đó. Lẽ nào ai mua dây chuyền này cũng đều ghép thành một cặp sao? Anh cho rằng đây là truyện NP sao?”

“Chân anh bị bệnh, nhưng đầu óc của anh không bị bệnh. Em đi hỏi bừa một người nào xem, có vợ nhà ai đi đến trung tâm mua sắm mua một cặp dây chuyền, sau đó tặng một sợi cho chồng mình, sợi còn lại thì để dành cho con mèo cái trong nhà không?”

“Em vẫn chưa phải là vợ anh!”

“Chẳng mấy chốc nữa thôi em sẽ là vợ anh!”

“Bây giờ thì chưa phải. Lúc tặng sợi dây này cho anh, em vẫn chưa phải!”

“Em chính là vợ anh!”

Ngay lúc hai người còn đang cãi nhau không dứt thì một giọng nói thanh nhã của người đàn ông chen vào: “Truyện NP là truyện gì thế?”

Tống Vĩnh Nhi bật thốt lên: “Chính là truyện ngôn tình một nam nhiều nữ, hoặc một nữ nhiều nam đó!”

Cô vừa gào lên xong thì cả thế giới bỗng trở nên im lặng!

Hai tai của Nghê Chiến ửng đỏ, anh ta lúng túng nhưng không nhịn được cười khẽ.

Sắc mặt của Lăng Ngạo đã hoàn toàn đen kịt, trong không khí mơ hồ nghe được tiếng nghiến răng ken két.

Rắc!

Rắc!

Rắc!

Tống Vĩnh Nhi không nhịn được men theo nơi phát ra tiếng kêu nhìn ngón tay đang siết chặt của Lăng Ngạo, lúc chuẩn bị đối diện với ánh mắt sắp nổi bão của anh thì cô dứt khoát nhìn đi chỗ khác!

“Một nữ, nhiều nam?”

Lăng Ngạo gần như nghiến răng nghiến lợi: “Em còn xem mấy thứ vớ va vớ vẩn này nữa à?”

“Khụ khụ, chuyện đó, thời đó, cuộc sống sinh viên buồn khổ quá nên lúc rảnh rỗi lấy ra xem để giết thời gian mà?”

Giọng nói của Tống Vĩnh Nhi càng lúc càng nhỏ, rõ ràng cô cũng không đủ tự tin lắm.

Bởi vì trong rất nhiều bộ truyện mà cô đã xem qua, quả thật có mấy tình tiết miêu tả những cảnh nóng bỏng.

Nhưng mà chuyện này cũng đâu cản trở việc cô làm một đứa con ngoan ngoãn, trong sáng, hiền lành chứ?

“Cuộc sống buồn khổ? Giết thời gian? Hả?”

Lăng Ngạo nhìn chằm chằm cô, ánh mắt như ước gì có thể ăn tươi nuốt sống cô!

Mỗi ngày cô lên lớp học bài, cuộc sống tuy bận rộn nhưng lại rất có quy luật. Thế mà cô vẫn cảm thấy buồn bực nhàm chán đến nỗi phải đi xem mấy loại truyện vớ vẫn này. Như vậy có phải nghĩa là sau này khi cưới nhau rồi, nếu anh để cô một mình đi công tác năm ba ngày cô sẽ đi ngoại tình với người đàn ông khác không?

Phải nói rằng thế giới của Lăng Ngạo đối với chuyện tình cảm trai gái vô cùng thuần khiết, quan điểm về tình yêu của anh cũng rất thuần khiết, rất hoàn mỹ.

Ngay cả việc nhỏ như nam nữ dắt tay nhau nhưng trong mắt anh cũng là một chuyện vô cùng nghiêm trọng.

Người phụ nữ anh yêu, bắt buộc từ trên xuống dưới, từ sợi tóc đến đầu ngón chân đều phải thuộc về anh. Anh tuyệt đối không cho phép người đàn ông nào vấy bẩn!

Mà anh cũng yêu cầu bản thân mình như vậy. Anh thích Tống Vĩnh Nhi, cho nên tất cả con người của anh từ thể xác đến linh hồn cũng chỉ thuộc về một mình Tống Vĩnh Nhi, bất cứ người phụ nữ nào cũng không được nhúng chàm!

Chỉ là một thoáng qua, trong lòng Lăng Ngạo đưa ra quyết định vô cùng quan trọng, hơn nữa lúc này anh còn nói thẳng với Tống Vĩnh Nhi về quyết định này: “Tống Vĩnh Nhi, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta phải gặp nhau mỗi ngày. Nếu anh phải rời đi, thì em cũng phải rời đi với anh. Em phải như hình với bóng không được rời khỏi anh. Về vấn đề sinh lý, nếu em có nhu cầu gì thì cứ việc nói với anh, anh nhất định sẽ khiến em hài lòng. Vì vậy em hãy vứt ngay mấy quyển tiểu thuyết kia cho anh!”

Không cho xem!

Chính là không cho xem!

Còn một nữ nhiều nam? Cô phản rồi!

Lời nói này, trực tiếp khiến Tống Vĩnh Nhi nổi trận lôi đình.

Chẳng qua là cô chỉ xem truyện ngôn tình thôi mà? Sao anh lại có thể liên tưởng đến vấn đề nhu cầu sinh lý được cơ chứ? Đã thế còn nghĩ rằng cô rất đói khát chuyện đó nữa?

Tống Vĩnh Nhi lại dè dặt liếc mắt nhìn Nghê Chiến, thấy anh đang cúi đầu nhịn cười, cô lập tức nổi giận!

Bàn tay nhỏ nhắn trắng mịn, đập mạnh lên bàn một cái, dáng người nóng bỏng cũng đứng bật dậy theo: “Bà đây không đói khát như vậy! Lăng Ngạo, anh bị bệnh à? Trên thế giới này có biết bao chàng trai cô gái xem truyện ngôn tình. Lẽ nào bọn họ đều là vì nhu cầu sinh lý sao? Sao anh suy nghĩ phức tạp quá vậy?”

Lăng Ngạo chỉ lạnh lùng nhìn cô: “Bản thân em xem tiểu thuyết một nữ nhiều nam, còn nói anh phức tạp? Cái gì gọi là vừa ăn cướp vừa la làng, đổi trắng thay đen, mặt dạn mày dày chính là nói những kiểu người như em đấy!”

Cô thực sự nổi giận: “Cũng đâu phải là em xem phim AV đâu, em chỉ đọc truyện tình yêu cao thượng, thuần khiết, vĩ đại giống như những tác phẩm hay của Lạc Tâm Thần viết vậy!”

Lần này, đến lượt Lăng Ngạo không hiểu, anh không ngại học hỏi chớp mắt hỏi: “AV là cái gì?”

Tống Vĩnh Nhi: “…”

Gân ở huyệt thái dương của Nghê Chiến giật giật nhưng anh ta vẫn ôn tồn giải thích: “Cái gọi là AV, chính là những bộ phim giáo dục thời kỳ thanh xuân của nam và nữ. Nội dung chủ yếu là xoay xung quanh vấn đề điều hòa âm dương giữa nam và nữ.”

Lăng Ngạo nghe vậy thì sắc mặt càng đen hơn: “Tống Vĩnh Nhi! Em có thể giải thích cho anh biết tại sao em còn biết những thứ này nữa không?”