CHƯƠNG 80: LÀ MUỐN ĂN EM
Ánh mắt Lăng Ngạo hơi sáng lên, nhưng lại làm như không có gì ngồi về chỗ cũ, không nói không rằng.
Nghê Chiến trông có vẻ sợ hãi anh, nhưng thực tế lại đang ép cô nhóc này trước mặt bao nhiêu người bày tỏ tình yêu với anh, hơn nữa người hỏi cũng không phải là anh, anh cứ ngồi đợi được tỏ tình là được rồi, chỉ việc ngồi không hưởng thụ, tội gì mà không làm chứ?
Lúc này, tất cả mọi người đều như nín thở…
Nhưng lại nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Tống Vĩnh Nhi vang lên: “Em, em đâu có thích anh ấy!”
Nghê Chiến: “Phụt!”
Sắc mặt Lăng Ngạo nhất thời đen như đáy nồi!
Tống Vĩnh Nhi có chút khó xử nhìn Lăng Ngạo, nói tiếp: “Là anh ấy thích em.”
Nghê Chiến: “Khụ khụ.”
Lăng Ngạo vểnh tai lên, chờ đợi những điều cô sắp nói.
Tống Vĩnh Nhi nói: “Anh ấy thích em trước, đối xử tốt với em, lúc nào cũng trói em theo bên mình, dần dần, em mới lâu ngày sinh tình, vì vậy, anh Nghê Chiến, nếu như anh tò mò vì sao hai bọn em lại ở bên nhau, vậy thì anh hỏi anh ấy trước đi, sao lại thích em, bởi vì nếu như không phải anh ấy bắt đầu, bọn em cũng không bên nhau.”
Nghe cô nói vậy, sắc mặt mọi người dần dần tốt hơn.
Nghê Chiến cũng có chút đồng tình gật gật đầu: “Hóa ra là cậu Tư theo đuổi em trước.”
“Ừm.” Ánh mắt Tống Vĩnh Nhi hơi sáng lên, thẳng thắn thừa nhận!
Đừng thấy Tống Vĩnh Nhi là một cô gái dịu dàng, nhưng IQ tuyệt đối không phải số âm.
Nghê Chiến và Lăng Ngạo nhìn có vẻ không quá ăn ý, nhưng thực tế lại đứng chung trên cùng một chiến tuyến. Muốn kết hợp lại để khiến cô mở lời tỏ tình với anh trước, hừ, đừng hòng!
Mẹ cô từng nói, con gái sau này trưởng thành rồi, phải cẩn trọng hơn.
Câu nói tình ý miên man, đương nhiên là phải do đàn ông nói với phụ nữ rồi, cũng giống như ngày đó trong xe, Lăng Ngạo tỏ tình với cô vậy.
Vì vậy, cái nhiệm vụ tỏ tình trước mặt mọi người này, vẫn nên giao cho chú thôi!
Cô cười tít mắt nhìn Lăng Ngạo: “Anh nghe thấy rồi chứ, anh Nghê Chiến tò mò rồi đó, sao anh lại thích em vậy?”
Mọi người đều ngã ngửa!
Lăng Ngạo nhìn chằm chằm Tống Vĩnh Nhi, ánh mắt thâm sâu không thể nhìn thấu.
Trái tim nhỏ bé của Tống Vĩnh Nhi cũng không khỏi đập nhanh hơn, bị Lăng Ngạo nhìn chằm chằm như vậy, ánh mắt cô lấp lánh, sắp không thể tiếp tục gắng gượng nữa, nhưng lại không cam tâm thu lại ánh mắt.
Anh đột nhiên giơ tay lên, khẽ nhéo mũi cô, nuông chiều nói: “Nghịch ngợm !”
Không quá hai chữ, nhưng lại có thể hóa giải được nguy cơ lúc này!
Đồ bụng dạ đen tối!
Nói chuyện một lúc, Tống Vĩnh Nhi cảm thấy giờ này nên trở về rồi.
Tuy thái độ của Tống Quốc Cường có vẻ hòa dịu hơn chút, nhưng vẫn không nên quá buông thả.
Cô nhìn Lăng Ngạo, ánh mắt có chút chột dạ, giống như trong lòng cô vậy.
Mà đôi mắt đó, sâu không thấy đáy, nhưng lại sáng rực, chỉ một ánh mắt, anh chủ động cười với cô: “Có cần anh đưa em về không?”
Cô gật đầu, đứng dậy, nói với Nghê Chiến: “Anh Nghê Chiến, anh nghỉ ngơi đi, em về trước đây, hôm khác sẽ đến thăm anh.”
Nghê Chiến cười: “Dù sao ngày mai cậu Tư cũng đến nhà họ Tống đưa sính lễ, anh lại đang rảnh rỗi, sẽ đi cùng luôn, ngày mai là có thể gặp em rồi!”
Cô ngơ ra một chút, nhìn sang Lăng Ngạo, thấy Lăng Ngạo không phản đối, mới gật đầu nói: “Được, vậy mai gặp!”
“Đi thôi, anh cũng tiễn em!”
Nghê Chiến đứng dậy, muốn cùng đi ra ngoài.
“Khụ khụ.”
Người đàn ông ngồi trên xe lăn, lại đau họng rồi!
Nghê Chiến ngừng bước, lại thấy Lăng Ngạo nhìn anh như có ý gì đó: “Cậu mệt rồi, trở về nghỉ ngơi đi.”
“Tôi không mệt.” Nghê Chiến vừa mở lời, lại thấy ánh mắt Lăng Ngạo trở nên sắc nhọn, anh ta ngay lập tức chuyển lời, vội nói: “Khụ khụ, tuy rằng không mệt, nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải giải quyết, tôi về phòng làm việc trước đây, vừa giải quyết vừa đợi anh.”
Lúc này Lăng Ngạo mới cảm thấy hài lòng: “Ừm.”
Bên ngoài nhà.
Hoa bằng lăng thơm ngát, những bông hoa nặng trĩu cành, chứa chan những lời chúc phúc ngọt ngào tốt đẹp.
Tống Vĩnh Nhi khẽ đẩy Lăng Ngạo về phía trước, dưới ánh nắng chói chang, bóng hai người kéo dài trên đất, che đi những cánh hoa trên mặt đường.
Ngẩng đầu lên nhìn, Trần An đã đi đến bên cạnh chiếc xe nhà họ Tống, gõ cửa sổ phía tài xế, nói vài câu gì đó, rồi nhanh chóng đi đến chỗ ngồi của Lăng Ngạo, rồi mở máy.
“Đợi chút đã.” Tống Vĩnh Nhi nhìn trán của Lăng Ngạo, giọng nói đầy quan tâm: “Phơi nắng lâu như vậy, trong xe lại giống như cái lò, đi vào chắc sẽ bị thiêu chín mất, đợi Trần An bật điều hòa rồi hãy vào.”
Lăng Ngạo đột nhiên đưa tay ra, cô nắm lấy.
Hai người không nói gì nữa.
Xung quanh có tiếng gió, tiếng ve kêu, có hương hoa, có người yêu.
Tống Vĩnh Nhi bỗng nhiên cảm thấy con tim mình như được lấp đầy, cuối cùng cô cũng hiểu được, vì sao bản thân lại không muốn ở nhà họ Tống nữa rồi, rốt cuộc là vì điều gì.
Bởi vì nơi đó không có anh.
Vốn tưởng rằng niềm yêu thích đó, chỉ mới là bắt đầu, mờ nhạt như một làn gió, như làn hương hoa.
Nhưng bây giờ, cô mới nhận ra sư yêu thích đó, cũng có thể trong thời gian ngắn phát triển thành tình yêu, giống như những nỗi nhớ không thể từ bỏ được, giống như không khí mà chúng ta không thể sống xa rời nó.
Bàn tay nhỏ, khẽ nắm chặt lấy tay anh.
Cô đột nhiên phá vỡ sự yên tĩnh: “Chú, ngày mai… anh nhất định phải đến nhé.”
Em đợi anh!
Đợi anh đưa sính lễ!
Lăng Ngạo ngẩng đầu lên, thấy gương mặt của cô đỏ ửng, cũng không biết là do phơi nắng, hay vì cô xấu hổ, nói tóm lại, rất mê người.
Trái tim như tan chảy ra ở giây phút này.
Lòng anh lúc này không thể chứa thêm điều gì khác, Lăng Ngạo chỉ ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm.”
Cô lập tức nở nụ cười, xán lạn như những bông hoa bằng lăng kia, vô cùng xinh đẹp.
Trần Tín bước đến: “Cậu Tư, cô Tống, lên xe thôi.”
Trần Tín cũng bước đến, cùng Trần Tín dìu Lăng Ngạo lên xe, Tống Vĩnh Nhi quay người đi về phía xe nhà họ Tống, nghe Trần An cười nói: “Cô Tống, ban nãy tôi đã nói chuyện với tài xế nhà cô, cô ngồi xe chúng tôi trở về nhà họ Tống đi, anh ta đi theo sau.”
Tống Vĩnh Nhi lên xe, vẫn chưa ngồi ổn định, thì đã nhận ra tấm màn ngăn cách xe đã được buông xuống, chiếc xe đã được ngăn cách về hai phía.
Đóng cửa xe lại, sau đó, thế giới của cô xoay chuyển một vòng.
“Ưm…”
Đôi môi mềm mại đột nhiên bị thứ gì đó chiếm lấy, một cánh tay giữ chặt lấy đầu cô, toàn bộ cơ thể cô ở trong một vòng ôm mạnh mẽ, đang định mở miệng, hô hấp đã bị người đàn ông phía trên cướp đoạt!
Không biết có phải là do thiếu oxy hay không, cô như trở thành vũng nước trong lòng anh!
Cứ mãi như vậy, đợi xe dừng lại, Trần An ở phía trước khẽ nói: “Cậu Tư, cô Tống, đến nhà họ Tống rồi.”
Lúc này Lăng Ngạo mới rời khỏi đôi môi cô.
Thấy dáng vẻ thở hổn hển và đôi mắt mơ màng của cô, anh cúi đầu, cắn nhẹ lên vai cô.
“A! Anh làm gì đấy?”
Cô khẽ nói một câu một cách đầy bất lực.
Anh cũng không trốn tránh mà xoa xoa cổ cô, nói: “Không làm gì cả, chỉ là muốn ăn em mà thôi.”