Truyện Hôn Là Nghiện

Chương 92

CHƯƠNG 92: SAO CẬU LẠI KHÔNG CHỊU GẢ CHO ANH TỚ VẬY?

Nhà họ Tống loạn cả lên, trong bếp cũng không ai làm cơm trưa.

Bất luận là Mạnh Dật Lãng hay là vợ chồng Tống Quốc Cường, thậm chí là quản gia Phương Tề cũng chưa về.

Tống Vĩnh Nhi thấy sắp một giờ chiều rồi, cô liền lấy điện thoại ra, lên mạng đặt món. Từ lúc thức dậy đến giờ, cô đến cả bữa sáng còn chưa ăn, nên thật sự lúc này cô đang rất đói.

Cô nhớ Mạnh Tiểu Ngư thích ăn pizza Hawai, thế là cô cố tình đặt riêng một cái, và còn đặt thêm một phần hồng trà tắc.

Cô tự đặt cho mình một phần cơm xào hải sản, và súp nấm thịt.

Lúc nhân viên giao hàng đến, cô thanh toán tiền rồi lấy phần của mình, sau đó gọi người giúp việc mang phần của Mạnh Tiểu Ngư đến cho cô ta.

Tống Vĩnh Nhi tuy là cô gái dịu dàng, nhưng cô lại đối xử với người khác rất rộng lượng.

Bất luận người ta có hiểu lầm cô đến mức độ nào, có cãi nhau với cô không, nhưng khi làm khách ở nhà cô thì cô sẽ cố gắng hết sức đối xử lịch sự với cương vị là chủ nhà, chứ không thất lễ đến mức đến cơm canh cũng bỏ mặc không quan tâm.

Cô đang bưng cơm rang của mình ngồi gần cửa sổ, vừa ăn vừa nhìn gương mặt của Lăng Ngạo.

Bất chợt cô nhớ tới câu nói mà anh đã thì thầm bên tai cô khi đưa cô về lần trước: “Không làm gì hết, chỉ là muốn ăn tươi nuốt sống em thôi.”

Cô đỏ mặt nhắn tin cho anh: “Chú, giờ nhà em đang loạn cả lên, đều là vì chuẩn bị nghênh đón anh và anh Chiến đến ăn cơm đấy, tối nay các anh nhất định phải đến nha!”

Chỉ chốc lát sau, có tin nhắn trả lời: “Ừ, nhất định sẽ đến. Bốn tiếng sau gặp lại!”

Lập tức Tống Vĩnh Nhi tròn xoe mắt, cô nhìn đồng hồ, nếu là bốn tiếng sau, vậy chẳng phải là năm giờ chiều sao?

Ôi ôi ~!

Cô lập tức biến nỗi nhớ thành động lực, ăn vội phần cơm trưa của mình, rồi chạy đến phòng tắm của mẹ cô lấy tinh dầu hoa oải hương thơm phức và cánh hoa, mang về phòng tắm, bắt đầu ngâm mình trong bồn rải đầy cánh hoa!

Cô muốn tắm rửa cho mình trở nên trắng trẻo và thơm phức trước khi chú đến!

Hì hì ~

Ba giờ rưỡi chiều, Mạnh Dật Lãng và vợ chồng Tống Quốc Cường lần lượt trở về, đều đang ngồi ở phòng khách lớn.

Trên bàn trà để đầy ly giấy dùng một lần, trong mỗi ly đều có rượu nếp. Những ly rượu nếp này đều đổ ra từ các chai rượu có nhãn hiệu khác nhau, nồng độ cũng khác nhau, trong bếp còn đang nấu bánh trôi nước, lớn nhỏ các loại đều có.

Tống Quốc Cường uống một ly trong số đó rồi nói: “Vị này hình như cũng được, ly kế bên có chút nhạt giống nước lã.”

“Tôi cảm thấy cái này được, chỉ là hơi ngọt.” Lục Lan cũng cầm lấy một ly lên nếm thử, rồi hai vợ chồng trao đổi cho nhau.

Mạnh Dật Lãng cũng đang nếm thử, nhưng vì ông không có hứng thú với rượu nếp cho lắm, nên khi nếm thử mấy ly, ông cũng không cảm nhận được vị gì ngoại trừ vị nhạt và ngọt.

Ông thở dài và nói: “Mau quyết định đi, sắp đến chiều tối rồi, cũng không biết nhóm của cậu Tư mấy giờ đến, mau quyết định rồi cho nhà bếp chuẩn bị sẵn đồ ăn đi.”

Lúc này, Mạnh Tiểu Ngư từ trên lầu đi xuống.

Mắt cô khóc đỏ hoe, cô nhìn về hướng bóng dáng của ba người ngồi ở sô pha, bèn lên tiếng: “Ba! Chú Tống! Dì Lan!”

Ba người đều quay đầu lại, lúc này họ mới sực nhớ đúng lý ra thì Mạnh Tiểu Ngư sẽ xuống máy bay vào sáng nay.

Nhưng vì mọi người đều ai bận việc nấy, nên ai cũng quên mất việc đón cô!

Lục Lan đứng lên nhìn cô: “Con ngoan, không khóc nữa. Có phải Vĩnh Nhi đi đón con không?”

Mạnh Tiểu Ngư gật đầu, cô vừa bước xuống đến lầu dưới thì đã liền sà vào lòng Lục Lan, nhìn bà và nói: “Dì Lan, chẳng phải dì thích anh con nhất sao, Vĩnh Nhi hồ đồ chứ dì không thể hồ đồ được, trên thế gian này, ngoại trừ anh con thì còn ai có thể một lòng một dạ đối xử tốt với cô ấy chứ?”

Lục Lan có chút khó xử, bà cười ngượng rồi lau nước mắt cho cô, sau đó nói: “Chuyện xảy ra mấy ngày nay khá phức tạp, Vĩnh Nhi cũng đã lớn rồi, tự nó có suy nghĩ riêng của mình, chúng ta không thể can thiệp vào, có phải không?”

Vốn dĩ Lục Lan cũng rất thích Mạnh Tiểu Long, nhưng sau khi biết chuyện Mạnh Tiểu Long ở nhà hàng lẩu đã cả gan không biết trời cao đất rộng mà đắc tội với cậu chủ nhà Nghê thì suy nghĩ và đánh giá của bà về Mạnh Tiểu Long đã thay đổi hẳn!

Cậu chủ nhà họ Nghê là ai?

Là người mà Mạnh Tiểu Long không biết trời cao đất dày có thể đụng đến sao?

Thằng nhóc này, ngày thường nhìn có vẻ rất hiểu chuyện nhưng khi đến lúc quan trọng thì lại làm chuyện xấu, còn đáng ghét hơn cả những người ngày thường làm chuyện xấu!

“Dì Lan! Nhưng như vậy thì dì cũng không thể để mặc cho Vĩnh Nhi gả cho người tàn tật chứ ạ!”

“Không có không có, không có chuyện đó, Vĩnh Nhi của chúng ta với cậu Tư không có quan hệ gì hết, hôn ước đã hủy rồi!”

Lúc hai người đang nói thì sắc mặt của Tống Quốc Cường thay đổi phức tạp, ông nhìn Mạnh Tiểu Ngư ra hiệu cho cô đừng nói nữa, rồi lên tiếng: “Tiểu Ngư à, giờ không phải là lúc chúng ta tán gẫu, con lên lầu nghỉ ngơi đi, hoặc là tìm Vĩnh Nhi chơi. Chúng ta đang tranh thủ thời gian, cũng là vì muốn cứu anh con.”

Mạnh Dật Lãng vài tháng không gặp con gái, ông kéo cô ngồi xuống bên cạnh, rồi nhìn kỹ cô từ trên xuống dưới và nói: “Con khoan quấy rầy ba và mọi người chuẩn bị bữa cơm tối, tối nay người cứu anh con đến ăn cơm, thân phận rất tôn quý, ba và mọi người đang bận chuẩn bị. Con ngoan, lên lầu tìm Vĩnh Nhi chơi nha!”

Mạnh Tiểu Ngư liếc mắt nhìn Mạnh Dật Lãng và nói: “Con không đi! Cô ấy phản bội anh con! Con không đi đâu!”

“Con! Con bé này, con đang nói lung tung gì vậy hả, người làm sai vốn dĩ là anh con, con từ đâu học cái thói không phân biệt phải trái vậy?”

Mạnh Dật Lãng nhíu mày, ông nhìn món bánh trôi nước đã được nấu chín và được bê ra từ trong bếp bày lên bàn ăn, ông liền giục Mạnh Tiểu Ngư: “Con không đi tìm Vĩnh Nhi cũng được, nhưng phải ngoan ngoãn ngồi ở đây, đừng gây chuyện nhé!”

Ba người lớn ngồi chụm vào nhau, mỗi người cầm cái muỗng trên tay, ăn thử bánh trôi nước rồi đưa ra ý kiến cùng thảo luận.

Mạnh Tiểu Ngư nhìn theo mà chỉ cảm thấy bản thân mình bị bỏ rơi.

Cô đi lên trước nhìn mấy cái ly giấy để trên bàn, rồi còn mấy cái chén nhỏ nữa, cô bĩu môi tỏ vẻ coi thường, rồi cũng cầm lên uống một ngụm.

Sau khi phát hiện thứ nước trong ly là rượu, cô nhăn mặt lắc đầu: “Này là cái gì vậy, khó uống quá đi!”

Tống Quốc Cường sau khi thử viên bánh trôi nước nhỏ, mắt ông sáng lên: “Rượu của ly số bốn phối với viên trôi nước của chén số hai, mùi vị chắc chắn sẽ rất ngon!”

Mạnh Dật Lãng liền nhìn Lục Lan nói: “Gọi Vĩnh Nhi xuống, con bé có thử qua tay nghề của phu nhân Nghê, chắc sẽ biết mùi vị đó!”

“Đúng đúng đúng, để tôi đi gọi!”

Lục Lan nói xong bèn lên lầu, nhưng lại bị Mạnh Tiểu Ngư cản lại: “Dì Lan, mọi người bận việc đi, con đi gọi cho.”

Lúc Mạnh Tiểu Ngư gõ cửa phòng của Tống Vĩnh Nhi, bên trong không có người lên tiếng trả lời, cô nghi hoặc mở cửa đi vào, mới phát hiện bên trong không có người.

Không khí xung quanh tràn ngập mùi thơm của hoa, giống như có người đang tắm bằng hoa oải hương vậy, ngay lập tức cô đi về phía phòng tắm thì phát hiện Tống Vĩnh Nhi lúc này đang ngâm mình trong bồn tắm rải đầy hoa đẹp mê người.

Mạnh Tiểu Ngư cảm thấy bực mình: “Cậu! Vĩnh Nhi, tớ thật thất vọng với cậu, anh của tớ bị nhốt rồi, mà cậu còn có tâm trạng rải hoa ngâm mình?”

Tống Vĩnh Nhi không ngờ Mạnh Tiểu Ngư lại đi vào phòng tắm.

Cô liền đứng dậy lấy khăn tắm quấn quanh người mình, nhưng lại phát hiện Mạnh Tiểu Ngư đang nhìn chằm chằm cô với vẻ mặt kinh ngạc.

“Sao vậy?” Tống Vĩnh Nhi thấy lạ.

Vẻ mặt Mạnh Tiểu Ngư tức giận nói: “Anh tớ đã cắn ngực cậu thành ra thế rồi mà cậu còn không chịu gả cho anh tớ sao?”