Truyện Hôn Là Nghiện

Chương 99

CHƯƠNG 99: PHI ĐAO

Cái gì?

Cậu Tư tàn tật cũng có khả năng sinh con?

Này rõ ràng không khớp với tin đồn thổi bên ngoài mà!

Trần An có vẻ không vui, anh nhìn dáng vẻ bất ngờ chưa kịp bình tĩnh lại của vợ chồng Tống Quốc Cường, lạnh lùng nói: “Cậu Tư nhà tôi chẳng qua chỉ là dây thần kinh xương sống bị tổn thương cho nên dẫn đến hai chân tạm thời mất đi khả năng đi lại thôi, từ sau tai nạn xe đến giờ, chúng tôi vẫn chưa bao giờ gián đoạn trị liệu chữa trị cho cậu Tư, tôi tin là không bao lâu nữa, câu Tư chắc chắn có thể đứng dậy đi được.”

Câu nói này giống như quả bom nổ chấn động mặt đất bằng phẳng!

Vợ chồng Tống Quốc Cường bắt đầu do dự, nếu như nói Lăng Ngạo có thể một lòng một dạ với Tống Vĩnh Nhi, lại có khả năng sinh con để Vĩnh Nhi có thể trở thành người phụ nữ toàn vẹn thì không phải là không thể suy nghĩ được.

Không nói đến vấn đề khác, chỉ nói những tài sản này thôi, sau khi đám cưới thì toàn bộ sẽ là của Tống Vĩnh Nhi, mà con gái thế nào cũng phải gả chồng, không cần biết đối phương là người đàn ông như thế nào, anh ta sống trong xã hội này, đối mặt với những cảm dỗ phức tạp và chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh xung quanh, tỷ lệ ly hôn cũng như nhau thôi. Mà sau khi ly hôn có thể cho được vợ cũ của mình bao nhiêu tiền trợ cấp và bao nhiêu phí bù đắp, đó mới thật sự là sự khác nhau của mỗi người!

Vợ chồng Tống Quốc Cường vốn là thương nhân, nên họ rất xem trọng lợi nhuận.

Họ bôn ba trong xã hội này nhiều năm như vậy, cũng đã nhìn thấu rồi, họ biết rằng kinh tế rất quan trọng.

Hơn nữa, Tống Vĩnh Nhi là con gái của hai người, đứa con gái duy nhất, đương nhiên không cần biết nghĩ theo cách nào, họ đều muốn lợi ích của Tống Vĩnh Nhi lớn nhất có thể.

Tống Vĩnh Nhi cũng bắt đầu hồi hộp theo.

Một là lo ba mẹ cô không đồng ý hôn sự này, hai là mắt cô đang nhìn chằm chằm vào chân của Lăng Ngạo, cô hy vọng anh có thể đứng lên biết bao nhiêu!

Lục Lan lúc này mới phát hiện con gái mình không biết từ lúc nào đã đứng phía sau lưng Lăng Ngạo, mà còn tay nắm tay nhau!

Lục Lan bất ngờ mở to miệng, bà liên kết lại mọi chuyện, cuối cùng đã hiểu ra được và không khỏi bất ngờ: “Con! Con thích cậu Tư?”

Tống Vĩnh Nhi chưa kịp trả lời, một giọng nói kiêu căng vang lên thu hút sự chú ý của mọi người: “Cô ta là vì thích tiền của cậu Tư! Vì vậy mới bỏ rơi anh của con! Phản bội anh con! Nói trắng ra thì cậu Tư, anh không cảm thấy xấu hổ khi làm kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của nhà người ta sao? Nếu anh còn có chút lương tâm thì trả lại Vĩnh Nhi cho anh tôi đi!”

“Con đủ chưa! Con mong anh con chết nhanh hơn phải không? Rốt cuộc con có biết suy nghĩ không vậy?”

Mạnh Dật Lãng bực đến nỗi muốn chết đi cho xong, thực sự thậm chí nghĩ đến cái chết!

Ông dùng sức kéo con gái lại, nói gì cũng không cho cô ta xông lên phía trước!

Đến cả tóc đã bị người ta cạo trọc rồi, vậy mà còn chưa rút ra được bài học, còn muốn làm gì nữa?

“Kiểu con gái ngu như vậy, đúng là lần đầu tiên tôi thấy!” Nghê Chiến nhíu mày, đưa mắt nhìn ra hiệu cho Trần An.

Trần An đưa tay vào túi áo, nhìn giống như sờ cái gì đó, Mạnh Tiểu Ngư sợ tới mức liền núp ra sau lưng Mạnh Dật Lãng và nói: “Ba! Ba, anh ta muốn dùng phi đao giết chết con! Ba mau đỡ cho con! Ba, mau đỡ giùm con cái đi!”

Toàn bộ mọi người có mặt lúc đó: “…”

Thật chưa từng thấy qua cô gái nào như vậy, ngay thời khắc nguy hiểm mà chỉ biết lo cho mạng sống của mình, còn đòi ba đỡ phi đao cho nữa!

Tống Vĩnh Nhi chứng kiến sự việc trước mắt, bất chợt trong lòng không còn cảm thấy quá bi thương nữa.

Sở dĩ trước đây không phát hiện bản tính này của Mạnh Tiểu Ngư là vì trước giờ toàn vô tư vô lo, chưa bị xung đột lợi ích chăng?

Mạnh Tiểu Ngư ngay cả đến chuyện sống chết của anh trai còn chưa biết, mà vẫn có thể ăn mặc phô trương đi xuống ‘câu’ trai giàu, còn đưa ra yêu cầu ba đỡ dao cho, vậy thì với người ngoài như Vĩnh Nhi bao nhiêu năm đối xử như chị em, nhưng lại không phải chị em ruột thì thái độ của cô ta như vậy cũng không có gì là lạ.

Tống Vĩnh Nhi khẽ thở dài, ngón tay cái nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên bàn tay Lăng Ngạo, rồi sau đó dùng sức nắm lại.

Hạnh phúc của cô chính là Lăng Ngạo, kiếp này không cần biết Lăng Ngạo có đứng dậy được không thì cô cũng sẽ nắm chặt lấy anh!

Nghê Chiến không để ý đến cha con nhà họ Mạnh nữa, anh nhíu mày nhìn vợ chồng Tống Quốc Cường và nói: “Vốn dĩ không phải đã quyết định tháng sau đính hôn, rồi một tháng sau đám cưới sao? Ông Tống, bà Tống, những cái khác tôi không dám nói nhiều, nhưng cô Tống đây gả cho cậu Tư tuyệt đối sẽ hạnh phúc hơn gả cho bất kỳ người đàn ông nào trên thế gian này. Hơn nữa người nhà tôi đều yêu thích và bảo vệ cậu Tư như vậy, trong tương lai nếu nhà họ Tống có gặp phải khó khăn gì cần chúng tôi giúp đỡ thì cứ việc lên tiếng, chỉ cần nằm trong phạm vi của chúng tôi thì đương nhiên chúng tôi sẽ không ngại mà giúp đỡ.”

Nói xong, Nghê Chiến liếc nhìn Mạnh Dật Lãng với ẩn ý khác, rồi nói: “Ví dụ như chuyện của Mạnh Tiểu Long mà mọi người đang gấp rút giải quyết.”

Lúc này, Mạnh Dật Lãng liền buông Mạnh Tiểu Ngư ra, nhanh bước bước tới nhìn Nghê Chiến với ánh mắt chờ đợi và nói: “Cậu Nghê! Tôi biết Tiểu Long nhà chúng tôi không hiểu chuyện, làm sai rồi, gây chuyện rồi. Tiểu Ngư nhà chúng tôi thì bị tôi chiều chuộng quen thành hư, mấy năm nay tôi chỉ biết tập trung làm ăn kiếm tiền mà bỏ mặc chuyện giáo dục các con, con sai tại ba, tội của tôi đáng chết! Cậu Nghê à, tôi xin cậu, cậu…”

“Ông Mạnh!” Bất ngờ Tống Quốc Cường lên tiếng cắt ngang lời của Mạnh Dật Lãng và nói: “Ý của cậu Nghê là: nếu như hôn sự của Vĩnh Nhi và cậu Tư xác định rồi thì chuyện của Tiểu Long có thể thương lượng được.”

Lúc nói lời này, Tống Quốc Cường cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

Nghe có vẻ như việc gả cho Lăng Ngạo đối với nhà họ Tống chỉ có lợi chứ không có hại, nhưng lúc này nhắc đến chuyện của Tiểu Long vẫn cảm thấy có vẻ như đang chịu sự uy hiếp của đối phương.

Giống như nếu Tống Vĩnh Nhi không gả cho cậu Tư thì Mạnh Tiểu Long sẽ chết vậy.

Đương nhiên cái cảm giác bất mãn và bất lực này, Tống Quốc Cường sẽ không nói ra. Ông chỉ âm thầm tự trách mình không đủ bản lĩnh, cả đời gánh vác cũng chỉ có vậy, nếu ông chuyển đến thành phố M sớm hơn, có nhiều thời gian tạo mối quan hệ xã hội hơn thì không chừng việc cứu Mạnh Tiểu Long cũg đơn giản hơn.

Có đôi lúc, chuyện người khác thấy đơn giản nhưng với bản thân thì lại là niềm mơ ước cao xa.

Lục Lan nhìn con gái, rồi nghiêm túc hỏi cô: “Vĩnh Nhi, con thật sự nghĩ kỹ chưa?”

Chuyện bị câm của Lăng Ngạo là giả, cả vợ chồng Tống Quốc Cường đều biết. Và chân của anh cũng rất có khả năng có thể đứng dậy được, cho dù không đứng dậy được thì cũng không ảnh hưởng đến việc sinh con, và quan trọng nhất chính là Lăng Ngạo giàu, giàu thì có thể thuê người, Tống Vĩnh Nhi sẽ không phải làm lụng vất vả, thật ra cô có thể sống cuộc sống nhẹ nhàng, vui vẻ và thoải mái.

Tống Vĩnh Nhi đưa mắt nhìn đỉnh đầu đen như mực của Lăng Ngạo.

Cô cảm thấy ấm áp trong lòng, cô ngước lên nhìn mẹ với vẻ mặt lộ rõ sự chắc chắn: “Mẹ, con muốn ở bên cạnh anh ấy!”

Chỉ một câu nói thôi, nó giống như vệt sao băng cắt ngang bóng tối u ám trong lòng Lăng Ngạo và thay thế bằng ánh sáng chói lóa tuyệt đẹp!

Lục Lan cũng không nói gì nữa, bà nhìn Tống Quốc Cường và nói: “Ông quyết định đi!”

Mạnh Dật Lãng suy nghĩ, ông nhìn Lăng Ngạo, rồi lại nhìn Tống Quốc Cường và nói: “Tuy tôi gấp chuyện của con trai tôi, nhưng hạnh phúc của Vĩnh Nhi là chuyện cả đời người, tôi nghĩ nếu như muốn gả thì cũng không thể người ta nói gì thì nghe đó, hay là chúng ta thảo luận chút đi?”

Nghe vậy, Nghê Chiến vui vẻ: “Được thôi, không thành vấn đề. Người bình thường nói chuyện cưới xin không phải đều ngồi xuống thảo luận sao, liệt kê chi tiết danh sách điều kiện ra, huống chi cô Tống đây là con gái duy nhất của nhà họ Tống, chúng tôi có thể hiểu được. Vậy thì thảo luận đi!”