Truyền Kỳ Phu Nhân

Chương 174: Hiện tượng tốt

“Sao vậy?” Phong Tĩnh Đằng ngồi bên cạnh Mai Truyền Kỳ hỏi.

Mai Truyền Kỳ lấy lại tinh thần, mệt mỏi ngửa đầu ra sau nằm trên giường, vô lực nói: “Vừa nãy Dực có nói với tôi, cậu ta đối với thuốc ức chế mới này chỉ có chút manh mối, có thể luyện chế thành công hay không còn chưa biết, bảo tôi đừng ôm hi vọng quá lớn. Cho dù luyện chế thành công, khả năng công hiệu cũng chỉ có 15 năm, chờ 15 năm sau, thân thể Nguy Nguy sẽ sinh ra sức đề kháng đối với thuốc ức chế, cho nên sẽ không thể kiềm chế được lỗ tai trên đầu Nguy Nguy.”

Cậu chỉ cần nghĩ đến nhi tử một mặt tin tưởng mình có biện pháp xóa lỗ tai mèo, liền cảm thấy mình thật vô dụng, ngay cả một đôi lỗ tai cũng không đối phó được.

Phong Tĩnh Đằng nhíu mày, vỗ nhẹ lên đùi cậu: “Chuyện này hay là chờ Giản Dực có thể luyện chế ra thuốc ức chế mới rồi hãy bàn sau, chuyện về sau từ từ tìm cách cũng không muộn, em bây giờ ở đây nghĩ bậy nghĩ bạ cũng không giải quyết được vấn đề, đúng không?”

Anh suy nghĩ một chút lại nói: “Huống hồ trên đầu Nguy Nguy chẳng qua là nhiều hơn một đôi lỗ tai, cũng không phải bệnh nan y gì phải chết, chúng ta chỉ cần quyết tâm đi tìm, rồi sẽ tìm được biện pháp giải quyết.”

Mai Truyền Kỳ cũng hiểu được ý Phong Tĩnh Đằng, mím môi, không muốn để Phong Tĩnh Đằng quá lo lắng cho mình.

Phong Tĩnh Đằng giống nghĩ đến cái gì, đột nhiên cười nói: “Nếu như lỗ tai Nguy Nguy có thể giống như thú nhân tóc đỏ kia, co rút lại bình thường thì tốt rồi, chúng ta cũng không cần bận tâm chuyện lỗ tai mèo.”

Mai Truyền Kỳ cả người chấn động.

Khiến lỗ tai mèo co rút lại như thường? (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Đúng vậy!

Cậu sao không nghĩ tới điểm này.

Nếu dùng thuốc ức chế khiến lỗ tai hài tử thu vào trong thân thể, như vậy, Nguy Nguy hẳn là cũng có thể như thú nhân tóc đỏ, có thể khống chế thu lỗ tai vào trong cơ thể.

Bất quá, làm sao có thể khống chế a?

Mai Truyền Kỳ cảm thấy đây cũng là một nan đề, mà mặc kệ thế nào, lời này của Phong Tĩnh Đằng như một cọng cỏ cứu mạng, thấy được một tia hi vọng.

Phong Tĩnh Đằng cảm giác thân thể Mai Truyền Kỳ chấn động một chút, nghi hoặc nhìn cậu: “Làm sao vậy?”

Mai Truyền Kỳ bật dậy, cao hứng ôm Phong Tĩnh Đằng, hôn một cái lên mặt anh: “Tôi cảm thấy anh nói quá đúng!”

Nói xong, cậu liền hưng phấn hôn một cái lên miệng Phong Tĩnh Đằng.

Phong Tĩnh Đằng thấy cậu thật sự nghĩ thông suốt, khóe miệng cong lên, duỗi tay ôm lấy Mai Truyền Kỳ định hôn lại.

Không ngờ, đối phương lại đột nhiên đứng lên nói: “Tôi đi tắm đây.”

Phong Tĩnh Đằng nhìn bóng người cao hứng chạy vào phòng tắm, nhìn lại cánh tay đang nâng trên không trung của mình, bất đắc dĩ cười, sau đó, sờ sờ mặt cùng môi, ý cười trên khóe miệng càng sâu.

Hai ngày nay Mai Truyền Kỳ đều chủ động hôn anh, cảm giác thực không tồi, là hiện tượng tốt.

——————

Sáng sớm rời giường, phi thuyền đã về đến biên giới Tây Á, đám người Số 1 nói sẽ về chỉnh sửa ảnh kết hôn rồi gửi lại sau, sau đó lái xe huyền phù rời khỏi phi thuyền. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Phong Tĩnh Đằng vì phải đem phi thuyền trả về quân đội, hơn nữa, còn phải về quân đội bàn giao một ít chuyện, cho nên đành để Mai Truyền Kỳ về A thành trước.

Mai Truyền Kỳ chở Giản Dực về nhà, sau đó mới trở lại biệt thự.

Tối hôm đó, nhận Cố Quân Thanh truyền tin, nói là Tả Nguyệt bọn họ nhớ cháu ngoại, muốn cậu chở Mai Nguy Hiểm đến Cố gia ở hai ngày.

Sáng sớm hôm sau, Mai Truyền Kỳ đầu tiên là tiêm thuốc ức chế cho Mai Nguy Hiểm, rồi mới đưa hài tử đến Cố gia.

Cố Quân Thanh cùng Lôi Tử Hàng có mặt trước đại môn Cố gia chờ đã lâu, nhìn thấy Mai Nguy Hiểm đến, trên mặt Cố Quân Thanh tràn đầy ý cười: “Nguy Nguy.”

Nàng ôm hài tử từ trong xe ra, hôn một cái lên mặt nhóc: “Nhớ mama không?”

“Nhớ~~.”

Mai Nguy Hiểm nhìn Lôi Tử Hàng bên cạnh, nở nụ cười khả ái, ngọt ngào gọi: “Lôi thúc thúc hảo.”

Cố Quân Thanh cùng Lôi Tử Hàng nghe hài tử kêu một tiếng Lôi thúc thúc như thế, hai người nhất thời thụ sủng nhược kinh.

“Nguy Nguy, con rốt cục cũng chịu kêu thúc thúc.” Cố Quân Thanh vui vẻ nói.

Trước đây đứa nhỏ này chỉ cần vừa thấy Lôi Tử Hàng, nếu không phải gọi thẳng tên đầy đủ Lôi Tử Hàng, thì là khốn nạn, hơn nữa còn nghĩ tất cả biện pháp chỉnh Lôi Tử Hàng, khiến nàng kẹp ở giữa hai người, thực sự là tình thế khó xử. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Baba nói Lôi thúc thúc cùng mama mới là một đôi, không phải Lôi thúc thúc cướp mama.”

Khuôn mặt lãnh đạm của Lôi Tử Hàng gợi lên ý cười nhẹ.

Cố Quân Thanh nhìn Mai Truyền Kỳ từ trong xe bước ra, cười nói: “Kỳ ca.”

Cho tới nay, đứa nhỏ này đều tương đối nghe Mai Truyền Kỳ nói, cho dù thời gian cả hai ở chung ít ỏi, nhưng hài tử vẫn thích Mai Truyền Kỳ nhiều hơn, cũng cùng Mai Truyền Kỳ thân hơn.

Mỗi lần Mai Truyền Kỳ về đến nhà, hài tử sẽ dính Mai Truyền Kỳ không buông, tựa hồ muốn tranh thủ thời gian ở cùng Mai Truyền Kỳ, có lẽ đây chính là chỗ kỳ diệu của huyết thống.

Hơn nữa, Mai Truyền Kỳ so với nàng còn có thể dạy hài tử, có lúc đối mặt hài tử thì sẽ vô cùng nghiêm khắc, huấn luyện đứa nhỏ như một người lính, có lúc vô cùng cưng chìu, thế nhưng, lúc cần phạt sẽ phạt, sẽ không bởi vì hài tử làm nũng liền tha thứ sai lầm của nhóc.

Có đôi khi còn dạy hài tử một số thứ khiến người dở khóc dở cười, nàng cảm thấy nếu làm như vậy sẽ làm hư đứa nhỏ, thế nhưng, nhóc lại rất hưởng thụ, khiến nhóc càng thêm hiểu được làm sao bảo vệ mình, cũng làm cho nhóc càng thêm thông minh độc lập.

Mai Truyền Kỳ nhìn Cố Quân Thanh, rồi nhìn Lôi Tử Hàng, cười nói: “Cha mẹ biết hai người ở cùng một chỗ không?”

Gọi cha mẹ Cố Quân Thanh là cha mẹ, đã kêu tám năm, trong lúc nhất thời cũng không sửa được, hơn nữa, cậu cũng không muốn cố ý đi sửa, lại nói, hai nhà vốn là thế giao, nhìn hài tử đối phương lớn lên, cũng giống như thân nhân, cảm thấy gọi là gì cũng chẳng sao cả.

Cố Quân Thanh cười hạnh phúc: “Ừm.”

“Tốt lắm, anh sẽ không đi vào, để tránh làm cha mẹ xấu hổ.”

Mai Truyền Kỳ cảm thấy không có gì, thế nhưng, một người là rể trước cùng một người là rể sau đồng thời xuất hiện trong Cố gia, sao có thể không khiến nhị lão Cố gia xấu hổ đây? (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Cố Quân Thanh sửng sốt: “Kỳ ca, không đi vào ngồi một chút sao?”

“Không vào.” Mai Truyền Kỳ nhìn hài tử trong lòng nàng: “Con à, phải nghe lời, biết không?”

“Dạ.” Mai Nguy Hiểm lưu luyến không rời nhìn Mai Truyền Kỳ lái xe rời đi.

“Nguy Nguy, chúng ta đi gặp bà ngoại cùng ông ngoại nào.”

Cố Quân Thanh ôm hài tử cùng Lôi Tử Hàng đi vào đại sảnh Cố gia, hướng Tả Nguyệt cùng Cố Thiếu Đình đang ngồi trên ghế kêu lên: “Cha, mẹ, chúng con đã trở lại.”

Lôi Tử Hàng cũng cùng kêu: “Bá phụ, bá mẫu, hảo.”

“Ông ngoại, bà ngoại.” Mai Nguy Hiểm trên người Cố Quân Thanh đi xuống, liền chạy vào lòng Tả Nguyệt.

Tả Nguyệt vừa nhìn thấy Mai Nguy Hiểm lập tức mừng tít mắt: “Cháu trai ngoan của ta.”

Cố Thiếu Đình bắt chuyện Lôi Tử Hàng cùng Cố Quân Thanh.

Tả Nguyệt ôm hài tử ngồi trên đùi mình: “Trường học có phải cho nghỉ hay không?”

Mai Nguy Hiểm ngoan ngoãn đáp: “Được nghỉ 10 ngày ạ.”

“Vậy con ở cùng bà ngoại vài ngày nha.”

“Dạ~.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Tả Nguyệt vừa nói vừa lặng lẽ đánh giá sắc mặt nhóc.

Mấy tháng này, bà đối với chuyện của nhóc không hề từ bỏ, hy vọng một ngày nào đó có thể đưa đứa nhỏ về nhà để mình chăm sóc.

Cho nên, liền muốn nhìn gương mặt nhóc có tốt hay không, nếu là không tốt, có thể mượn cớ đưa nhóc lại đây. Thế nhưng bà không ngờ sắc mặt nhóc lại càng thêm hồng nhuận so với trước đây, có thể thấy được, Mai Truyền Kỳ chăm sóc đứa nhỏ này rất tốt.

Tả Nguyệt thu lại ý cười, hỏi: “Nguy Nguy, Phong thượng tá tốt với con tốt không?”

Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng đăng ký kết hôn bà biết, lúc đó còn giận Mai Truyền Kỳ sao lại nhanh chóng tìm bạn lữ như vậy, bất quá về sau ngẫm lại là nữ nhi đưa ra ly hôn trước, cũng không thể trách Mai Truyền Kỳ tìm bạn lữ khác, huống hồ Mai Truyền Kỳ còn trẻ như vậy, tìm bạn lữ cũng là chuyện bình thường.

Mai Nguy Hiểm nghe Tả Nguyệt nhắc tới Phong Tĩnh Đằng, ánh mắt sáng lên: “Cha đối với con rất tốt.”

Chữ ‘cha’ khiến người đang ngồi ngẩn ra.

Mai Nguy Hiểm không chú ý sắc mặt mọi người, nói đến Phong Tĩnh Đằng, nhóc nói không dứt lời: “Cha mỗi ngày đều dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho con, sau đó chở con đến trường, lúc tan học người cũng sẽ đúng giờ tới đón. Cuối tuần sẽ dạy con học, còn có thể cùng chơi game, hơn nữa, có thể dẫn cho và baba đi chơi, còn có…”

Bốn người lớn ngoại trừ nghe hài tử không ngừng nhắc đến Phong Tĩnh Đằng, còn nhìn thấy trong mắt nhóc khi nói về anh thì tròn xoe đôi mắt, khuôn mặt tươi cười, trong lời nói đều là Phong Tĩnh Đằng đối nhóc tốt thế nào.

Trong lòng bọn họ đều cảm giác khó chịu.

Lôi Tử Hàng rất hâm một Phong Tĩnh Đằng có đứa nhỏ ngưỡng mộ mình như vậy, mà hắn, lại không chiếm được nửa điểm hảo cảm của nhóc, nếu không như thế, người Cố gia cũng sẽ không chậm chạp không cho hắn cùng Quân Thanh kết hôn, đây cũng do nhóc không thích hắn, Tả Nguyệt cùng Cố Thiếu Đình cũng lo lắng cảm thụ của nhóc.

Cố Quân Thanh nghĩ nếu đứa nhỏ có thể tiếp nhận Lôi Tử Hàng cũng giống như Phong Tĩnh Đằng thì tốt.

Trong lòng Tả Nguyệt cùng Cố Thiếu Đình vô cùng phức tạp, thấy hài tử yêu thích Phong Tĩnh Đằng như thế, một câu một câu đều nhắc cha, chuyện bọn họ muốn đem hài tử lại đây càng xa vời.

Lời nhắn của Thỏ: Đừng keo kiệt chỉ 1 cái like hay comment cho tui, để có động lực tui sẽ cố gắng đẩy nhanh tiến độ 1 tuần up 2 chương nha (「・ω・)「, cho nhanh nhanh chạy tới chữ HOÀN nàoooo o(>ω<)o, dạo này ít lượt tương tác quá làm tui tưởng có mình tui đọc ko chứ (›´ω`‹)