Truyền Kỳ Phu Nhân

Chương 96: Nhi nô

“Truyền Kỳ đó à? Cậu đến nơi rồi đúng không?”  Âm thanh trầm thấp của Phong Tĩnh Đằng bên đầu khác truyền tới.

Mai Truyền Kỳ nhíu mày: “Phong thượng tá, có phải là anh gặp chuyện tốt gì không mà vui như thế?”

Phong Tĩnh Đằng cũng chưa nói gặp phải chuyện gì, chỉ quan tâm hỏi: “Đường đi thuận lợi cả chứ? Cậu định khi nào trở về?”

“Thứ năm tôi sẽ trở về A thành, ngày đó anh mang Đa Biến thú ra ngoài, tôi sẽ bảo người chở đi.”

“Được.”

Mai Truyền Kỳ nhớ con, lại hỏi: “Nguy Nguy đâu rồi? Thằng bé có nghe lời anh không?”

“Khụ!” Phong Tĩnh Đằng lập tức không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng.

Mai Truyền Kỳ cảm thấy tiếng khụ này có chút chột dạ, nhíu mày lại: “Không lẽ nó không chịu nghe lời?”

Phong Tĩnh Đằng lo lắng cậu nghĩ bậy, giải thích: “Không phải, sáng nay tôi đã chở thằng bé đến học viện Vinh Diệu rồi.”

Mai Truyền Kỳ ngáp một cái: “Vậy thì tốt, nếu không có chuyện gì tôi cúp máy đây, cả đêm qua không được ngủ rồi.”

“Tôi còn một chuyện muốn nói cho cậu biết.” Ngữ khí Phong Tĩnh Đằng đột nhiên nghiêm túc.

Cơn buồn ngủ lập tức biến mất, cậu trầm trọng hỏi: “Chuyện gì?”

Phong Tĩnh Đằng nghiêm chỉnh nói: “Là một chuyện rất là nghiêm trọng.”

Mai Truyền Kỳ cũng nghiêm túc hẳn lên: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Đêm qua cậu không ở nhà, tôi một mình khó ngủ, sáng dậy đôi mắt bị thâm quần, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của tôi trước mặt học viên, cậu phải chịu trách nhiệm chuyện này.” :)))))

Mai Truyền Kỳ ngẩn người, lập tức nổi giận: “Anh NND (chửi tục), Phong Tĩnh Đằng, anh ngứa người phải không, lão tử thật muốn tát anh một cái đấy?”

Cậu còn tưởng có chuyện nghiêm trọng gì, thậm chí còn liên quan đến thân thể con mình, ai ngờ Phong Tĩnh Đằng đột nhiên dùng ngữ khí nghiêm túc nói chuyện không đâu vào đâu cả, thật sự là một tên thích ăn đòn mà.

Phong Tĩnh Đằng cười ra tiếng, sau đó bất đắc dĩ nói: “Truyền Kỳ, cậu còn không rõ ý tôi sao? Không thấy được cậu, đối với tôi mà nói đó chính là chuyện nghiêm trọng đấy.”

Xong việc, hắn còn bỏ thêm một câu: “Truyền Kỳ, anh nhớ em.”

Câu nói này mang theo tưởng niệm nồng đậm, hơn nữa vô cùng ôn nhu, như là xe cứu hỏa dập tắt lửa giận của Mai Truyền Kỳ, khiến tai cậu chợt nóng lên.

“Nhớ tôi, liền làm tốt mọi chuyện đi.” Mai Truyền Kỳ nhanh chóng nói xong liền ngắt máy.

Trước khi ngắt kết nối, cậu hình như nghe đầu bên kia có người hô: “Báo cáo, Mai Nguy Hiểm thủ trưởng…”

Mai Truyền Kỳ ngẩn ra!

Không phải mình nghe lầm đó chứ?

Đứa nhỏ không phải ở trong trường sao? Làm sao có thể ở cùng Phong Tĩnh Đằng?

Mai Truyền Kỳ xoa xoa trán, chẳng lẽ do mình quá nhớ con nên mới nghe người khác hô ‘Báo cáo, không nguy hiểm, thủ trưởng’ thành ‘Báo cáo, Mai Nguy Hiểm thủ trưởng.”

Cậu đặt thông tấn khí xuống, nằm dài trên giường, nhưng cơn buồn ngủ trước đó đã sớm bay đi.

Điều này cũng thôi đi!

Bên tai toàn vang lên âm thanh trầm thấp từ tính chết tiệt kia.

‘Truyền Kỳ, anh nhớ em’ như ma âm ghé vào tai vọng lại liên tục, đồng thời nhiễu loạn nỗi lòng cậu.

Mai Truyền Kỳ quyết định sau khi trở lại A thành sẽ tàn nhẫn cho Phong Tĩnh Đằng một trận mới được.

Cuối cùng, cậu đành giống như đêm ở đấu thú tràng kia, nhìn trần nhà đếm cừu, bất quá lần này không phải cừu mà là ngựa.

“Một con thảo nê mã, hai con thảo nê mã, ba con thảo nê mã…”

Lúc Mai Truyền Kỳ đếm tới mười lăm, bất tri bất giác niệm thành: “Mười sáu cái Phong Tĩnh Đằng chết tiệt, mười bảy cái Phong Tĩnh Đằng chết tiệt, mười tám cái Phong Tĩnh Đằng chết tiệt…”

Cậu không nhận ra mình đem ngựa niệm thành người, hơn nữa càng niệm càng thuận miệng, tên Phong Tĩnh Đằng giống như có khả năng thôi miên làm cậu chìm vào mộng đẹp.

Cùng lúc đó trong trường quân đội tại A thành, Phong Tĩnh Đằng nghe đối phương nhanh chóng ngắt máy, liền biết Mai Truyền Kỳ đã kịp nghe câu ‘anh nhớ em’ kia.

Anh vô cùng thỏa mãn thu hồi thông tấn khí, quay người đến trước mặt Mai Nguy Hiểm vì không đủ chiều cao mà đứng trên bàn, cười hỏi: “Mai Nguy Hiểm thủ trưởng, huấn luyện học viên vui không?”

Mai Nguy Hiểm vô cùng uy nghiêm liếc mắt nhìn hắn: “Phong thượng tá, lúc nãy ngài truyền tin với bạn lữ ngài sao?”

Phong Tĩnh Đằng mỉm cười: “Đúng thế.”

Mai Nguy Hiểm đem tay nhỏ chắp sau lưng, nghiễm nhiên có bộ dáng như thủ trưởng thật sự: “Phong thượng tá, ngài tranh thủ cùng bạn lữ truyền tin cũng được, thế nhưng trước mặt học viên truyền tin là không đúng. Đặc biệt, ngài còn cười dâm đãng như vậy, ngài có biết chuyện này sẽ ảnh hưởng như thế nào không?” (‘◇’)

Nụ cười Phong Tĩnh Đằng cứng đờ.

Âm thanh ‘phụt’ liên tục vang lên, hơn 200 học viên không thể nhịn được cao giọng cười ha ha, ngay cả Trần Hải cùng Hạ Bạch sau lưng cũng nhịn không được cười to lên.

Ngày thường, bọn họ nhìn thấy Phong thượng tá đều nói năng thận trọng, chỉ cần trừng mắt cũng đủ khiến hai chân bọn họ run rẩy.

Hiện tại hiếm thấy Phong thượng tá bị quở trách, hơn nửa còn bị đứa nhỏ giáo huấn, quả thực đã ghiền mà.

Khóe miệng Phong Tĩnh Đằng co rút, nhìn chằm chằm Trần Hải và Hạ Bạch, trầm giọng nói: “Ai dạy thằng bé từ dâm cái gì kia hả?”

Bọn họ không biết trẻ con rất nhanh bắt chước người lớn.

Trần Hải và Hạ Bạch nhanh chóng thẳng người: “Báo cáo, chúng tôi không biết.”

Vừa nãy đám học viên nhìn lén Phong thượng tá truyền tin, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Phong thượng tá cười, hơn nữa nụ cười còn mang vẻ ôn nhu và cưng chiều, khiến bọn họ nhìn cũng thấy si mê.

Sau đó không biết là ai lên tiếng: “Nụ cười này cũng thực dâm đãng a~.”

Liền như vấy bị đứa nhỏ nhớ kỹ, ai biết thằng nhóc ấy còn lấy lời đó ra dạy dỗ nửa chứ.

Phong Tĩnh Đằng trừng mắt nhìn hai người bọn họ, rồi chuyển qua hơn 200 học viên, lạnh lùng nói: “Mỗi người phạt chạy 50 vòng quanh thao trường, không chạy xong không cho ăn cơm.”

Nhất thời tiếng thét gào vang lên khắp sân.

Giáo huấn Phong thượng tá không phải bọn họ, sao người chịu phạt lại là mình chứ?

Bất quá bọn học viên không dám trì hoãn, xoay người hướng thao trường chạy đi.

Phong Tĩnh Đằng quay người, nét nghiêm khắc trên mặt liền biến mất.

Anh cười đưa tay đỡ đứa nhỏ: “Con à, chúng ta về nhà ăn cơm nào.”

Mai Nguy Hiểm nhanh chóng bỏ vẻ ngụy trang nghiêm túc, vui cười hớn hở ôm cổ Phong Tĩnh Đằng: “Tối nay con không muốn ăn cơm ở nhà.”

“Vậy con muốn ăn gì?”

“Con muốn ăn một phần cho thiếu nhi, sau đó dạo một vòng tại công viên trò chơi.” (๑╹ڡ╹๑)

“Được.”

Trần Hải và Hạ Bạch nhìn thân ảnh hai cho con đi xa, cảm khái nói: “Không nghĩ tới Phong thượng tá cũng là nhi nô.”

——

Tối hôm đó, sau khi Mai Truyền Kỳ cùng đám người Vân Hiển dùng cơm, bọn họ đến phòng hội nghị thương lượng làm sao mang Đa Biến thú về, cũng phân công các hạng mục cần chú ý sau khi có được Đa Biến thú.

Rạng sáng thứ hai, mọi người bắt đầu động thủ thu xếp nơi để Đa Biến thú. Dưới sự nỗ lực của hơn ngàn người, sau một ngày một đêm đã xây xong nơi ở của Đa Biến Thú.

Tiếp đó, Mai Truyền Kỳ dẫn theo Vân Hiển, Tiểu lục tử và hơn hai mươi người chạy tới A thành.

Tiểu lục tử ngồi trên chiếc huyền phù của Mai Truyền Kỳ liền yêu thích không buông, đông sờ một cái tây sờ một cái, trong miệng liên tục thán phục: “Kỳ ca à, anh bỏ ra bao nhiêu để mua con này thế? Có công năng ẩn hình chắc mắc lắm đi?”

“Tôi nói là có người cho, cậu tin không?” Mai Truyền Kỳ cười ấn nút lệnh bằng vân tay, mở toàn bộ công năng trong xe.

“Lão bà, chào buổi sáng.” Trong xe lập tức vang lên âm thanh trầm thấp dễ nghe.

Trán Mai Truyền Kỳ giật giật.

Sao mình lại quên xe này còn có công năng này chứ?

Nếu không, cậu sẽ không háo hức mở lời mời Tiểu lục tử và Vân Hiển ngồi trên này đến A thành.

Tiểu lục tử: “…”

Vân Hiển: “…”

Tiểu lục tử trêu ghẹo nói: “Tôi nguyên bản không tin, nhưng nghe đến ‘Lão bà’, tôi tin rồi.”

Vân Hiển nghi hoặc: “Truyền Kỳ, xe này thật là người khác đưa cho cậu? Vậy cậu còn cùng Quân Thanh chứ?”

Tiểu lục tử lúc này mới nhớ tới Mai Truyền Kỳ đã có vợ.

“Quân Thanh tỷ sẽ không vì chuyện anh vào trại giam mà đòi ly hôn chứ? Nếu đúng như vậy nàng cũng không còn là người nữa.”

Mai Truyền Kỳ xoa trán.

Cậu quyết định ghi vào sổ Phong Tĩnh Đằng.

Chờ sau khi về nhà tìm tên họ Phong tính sổ mới được.

“Chuyện không phải như vậy, nói chung rất dài dòng, nếu có thời gian tôi sẽ kể tất cả với mọi người.”

Vân Hiển cùng Tiểu lục tử thấy cậu nói như vậy, tất nhiên sẽ không ép cậu kể ngay lúc này.

Tiểu lục tử sau khi nghe được hai chữ ‘Lão bà’, hứng thú đối với công năng ẩn hình giảm đi rất nhiều.

Mai Truyền Kỳ thấy bọn họ im lặng, bầu không khí có chút kỳ quái, đành phải tìm đề tài nói chuyện: “Phong ca trở về rồi sao?”

Phong ca cậu nói, chính là đứa trẻ chụp chung trong bức ảnh để trên mặt bàn ở Mai gia.

Năm đó, khi cậu bỏ trốn gặp phải người xấu, nếu không nhờ Phong ca cứu giúp thì chắc giờ này cậu không thể an nhàn ngồi ở đây.

Sau đó cậu vẫn đi theo Phong ca, kết bạn nhiều người trong Z thành.

Khúc mắng về gien cấp B cũng là do Phong ca cởi bỏ.

Nhắc đến vấn đề này, cậu vẫn luôn cảm kích Phong ca, nếu không hiện tại cậu vẫn còn tự ti không dám ngước mặt trước người khác.

Sau hai tháng rời nhà, Mai gia cũng tìm được cậu.

Lúc đó, chết sống gì cậu không muốn rời khỏi Z thành, cũng do Phong ca khuyên nhủ và lập ước định nên cậu mới chịu quay về Mai gia.

Hai năm sau cậu lại đến Z thành tìm Phong ca nhưng lại không thấy người.

Nghe người khác nói, anh ấy đã rời đi cùng với một người đàn ông, còn đi đâu thì không ai biết.

Đền nay, cậu vẫn không biết Phong ca sống chết ra sao.

Vân Hiển nhíu mày: “Đều đã hai mươi mấy năm rồi, anh ấy một lần vẫn chưa quay lại, e là anh ấy đã quên mọi người rồi.”

“Đúng vậy, Kỳ ca, anh không cần đợi nữa. Tôi thấy anh ấy căn bản không muốn trở lại Z thành bẩn thỉu này.”

Mai Truyền Kỳ khẽ nhăn mày lại, hồi lâu mới nói: “Tôi nghĩ anh ấy không phải loại người như thế.”