Truyền Kỳ Xứ Mộng

Chương 79: Ngôi nhà giữa đầm lầy (37.1)

“Giải dược cấp bách, xông xà trận

Tết đến xuân về, đón Táo Quân”

Chương trước kể song song hai dòng sự kiện. Hồi tháng 11/2005, ba người nhóm Lục Hồng nhân lúc Quỷ Cái, Mộc Tinh cùng Xà Tinh chuẩn bị đánh nhau mà bỏ chạy trối chết. Còn hồi đầu tháng 1/2006, Hầu Ca vừa thử sức với tên họ Chu của Cực Lạc Cốc, lại nhân cơ hội khiến Mỹ Miêu không giận nó nữa. Liệu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Mời các đạo hữu đọc chương này để biết.

Tháng 11 năm 2005.

Trong Quỷ Phương Lâm, có một kẻ hai tay dắt theo hai đứa trẻ chạy như ma đuổi. Ba người này hiển nhiên là đám người Lục Hồng vừa nhân lúc Mộc Tinh đánh nhau với Quỷ Cái và Xà Tinh mà bỏ trốn. Ba người họ cứ cắm đầu cắm cổ mà chạy, chạy thật xa tiếng chiến đấu phía sau lưng. Cũng mấy lần họ mỏi chân định dừng lại. Thế nhưng, cứ mỗi một lần vậy, từ phía sau họ lại nghe từng tiếng giao tranh chan chát hay phát hiện có dị tượng. Lúc thì cả màng rừng tối đen như mực, bọn trẻ phải mò mẫm mà chạy, vấp ngã đến mấy lần. Lúc thì đột nhiên trời nóng như lửa thiêu đốt nơi Hỏa Diệm Sơn. Lúc thì mưa gió mạnh như bão tố. Lúc thì, cả núi rừng rung lên như động đất. Mà các dị tượng này khiến bên tai Hầu Ca văng vẳng tiếng Mỹ Miêu nói lúc trước, khi hai đứa còn đang tìm kiếm Lục Hồng:

“Cái gương thần của Bok Gơ-lây theo truyền thuyết viết muốn sử dụng chỉ cần cầm gương hướng về một trong bốn hướng: lên trời, xuống đất, về phía đông hay về phía tây, rồi xoay cái gương ba vòng. Tùy theo hướng chỉ của gương, sẽ có thể khiến lửa thiêu trời đất, che lấp ánh sáng, dâng lũ ngập rừng núi, hay khiến gió thổi mạnh đến bay nhà cửa.”

Hầu Ca còn nhớ, lúc đó khi Mỹ Miêu nói xong, nó đã giật mình hỏi lại, “Mạnh như vậy?” Khoan nói về tính đa năng của chiếc gương thần này, mỗi một tính năng đã đủ khiếp vía rồi. Riêng chuyện có thể gọi gió thổi được bay cả nhà cửa thì đã khiến Hầu Ca lo lắng. Đùa chứ nhà sàn của dân tộc miền núi chắc chắn ra sao nó biết. Một gậy của nó lúc đánh Ma Gà vừa nãy cũng chỉ khiến ba ngôi nhà hơi xộc xệch chút, chưa bị gì nghiêm trọng. Thế mà Gương thần này gọi ra loại gió có thể thổi bay nhà cửa? Tính ra gió này chắc hẳn không yếu hơn Quạt Ba Tiêu của Bà La Sát trong Tây Du Ký là mấy đi? Mà dựa vào các dị tượng sau lưng mà đoán, thì chắc hẳn con Quỷ Cái đã đem gương thần ra dùng rồi. Còn cả con Xà Tinh kia nữa, liệu hai hòn ngọc nó lấy ra có sức mạnh gì?

Cũng không biết là bao nhiêu lâu sau, khi đã chạy rất xa khỏi nơi giao tranh của ba quái vật, ba người Lục Hồng mới dám dừng lại nghỉ. Cả ba người đều gần như ngã gục xuống cùng một lúc. Lục Hồng thì tựa lưng vào một gốc cây, còn Mỹ Miêu và Hầu Ca thì phủ phục xuống một tảng đá to gần đó. Sau một hồi lâu nữa thở hổn hển, Hầu Ca mới mở miệng:

“Lục Hồng sư huynh, con Xà Tinh vừa nãy, anh có nhìn ra lai lịch chăng?”

Lục Hồng nghe hỏi thì hơi cau mày, đoạn nói:

“Anh cũng không nắm chắc. Thế nhưng theo như anh đoán thì có lẽ là Xà Tinh trong truyền thuyết Ba Na chăng? Con rắn này nghe nói có ba viên ngọc, thường cất trong túi, đeo ở nách. Ba viên ngọc này một viên gọi gió bão, một viên gọi lũ lụt, còn một viên dâng lửa đốt rừng. Khi nãy nếu anh nhớ không lầm, con Xà Tinh có nói Mộc Tinh khi xưa đã đánh nó rồi cướp mất một viên ngọc. Có lẽ vì vậy, vừa rồi nó mới chọn lúc Mộc Tinh và Quỷ Cái có ân oán để xuất hiện báo thù.”

Hầu Ca và Mỹ Miêu ngẫm lại thì cũng thấy đúng. Đoạn Hầu Ca lại hỏi:

“Vậy hiện giờ bọn chúng đang đánh nhau, chúng ta định làm gì tiếp đây?”

Lúc Hầu Ca nói thì cả ba người cùng nhìn về phía trận giao tranh đang diễn ra ở xa xa. Tuy ba người họ đã cách rất xa nơi đó, thế nhưng vẫn có thể lơ mơ thấy giấu hiệu của một trận chiến. Thỉnh thoảng có tia lửa phun lên trời. Gió thì thổi mạnh xuyên khắp khu rừng, đến ở chỗ họ xa thế rồi mà vẫn cảm giác như gió thổi tới tận đây vậy. Không rõ ở trung tâm trận chiến ấy thì gió thổi mạnh đến mức nào.

“Cơ hội này là cơ hội trời cho, tuyệt đối không thể để lỡ!” Lục Hồng quả quyết, “Chúng ta bây giờ tiếp tục tiến về phía đầm lầy để kiếm hạt sen trăm năm!”

Quyết định được đưa ra, cả ba người đều không phí thêm thời gian, lập tức xác định phương hướng rồi nhanh chóng tiến bước. Cũng không rõ là bao nhiêu lâu sau, ba người bọn họ đã tìm được đầm lầy được Ngộ Không đánh dấu trên bản đồ.

Đầm lầy trước mắt ba người rậm rạp từng tầng, từng lớp cây cỏ. Trên không, từng dải sương mù trắng xóa trôi nổi. Dưới chân thì không nhìn rõ đâu là đất bằng, đâu là bãi lún, bãi nước. Phía tít sâu bên trong đầm, có thấy bèo nước và chừng mươi đóa sen trôi nổi. Mươi đóa sen này vài ba đóa đã nở, còn lại đa phần còn đang chớm nụ. Sâu hẳn chính giữa đầm lầy là một khoảng đất bằng. Trên đó, thấp thoáng bóng dáng một ngôi nhà gỗ với phong cách giản dị mà vững vàng, giữa trùng trùng sương trắng. Cảnh tượng trước mắt ba người vừa giống chốn tiên cảnh của cao nhân ở ẩn, lại vừa có nét ghê rợn như trong một bộ phim kinh dị. Nhìn cảnh này mà Hầu Ca liên tưởng tới những câu chuyện cổ tích của Nga về ngôi nhà trên chân gà của mụ phù thủy giữa chốn rừng sâu mà bố nó hay đọc cho nó nghe hồi nó mới tầm ba, bốn tuổi.

Ba người Lục Hồng ngỡ ngàng nhìn cảnh tượng trước mắt mất mấy phút. Mỹ Miêu là người đầu tiên tỉnh ra. Nàng liền hỏi:

“Kia hẳn là sen mà chúng ta cần tìm?”

Nghe tiếng của Mỹ Miêu, Hầu Ca cũng liền tỉnh lại. Nó lắc lắc đầu mấy cái, rồi toan xông qua đầm lầy, tiến tới hoa sen thì Lục Hồng giữ cổ áo nó giật xốc lại. Đoạn hắn nói:

“Khoan đã! Hầu Ca, em còn thịt hổ vừa nãy chúng ta ăn không?”

Hầu Ca cau mày nhìn Lục Hồng bộ dáng khó hiểu. Tuy nó không hiểu tại sao lúc cấp bách này mà Lục Hồng lại hỏi tới ăn uống, thế nhưng nó cũng chỉ lắc đầu rồi rút từ trong đai lưng ra một túi da, đưa cho Lục Hồng. Lục Hồng nhận túi thì liền mở ra, đoạn tay trái hắn gạt hai đứa trẻ ra phía sau, như muốn che chắn chúng khỏi cái gì, tay phải bốc ra vài miếng thịt hổ, ném vào giữa đầm lầy.

Mấy miếng thịt hổ rơi vào đầm lầy, trôi nổi chưa chìm xuống ngay. Hầu Ca và Mỹ Miêu nhìn theo với ánh mắt tò mò không hiểu. Mấy giây trôi qua mà không thấy gì xảy ra, Hầu Ca toan cười Lục Hồng làm việc thừa. Nó đưa tay đặt lên cánh tay Lục Hồng, định gạt xuống rồi tiến lên phía trước thì bất chợt, đầm lầy có dị tượng.

Một cái bóng nhanh như cắt vọt qua đầm lầy, đớp lấy một miếng thịt rồi lại cũng nhanh như cắt, rụt về theo hướng cũ, biến mất trong đầm lầy sương phủ. Trong mấy giây tiếp theo, các miếng thịt khác trong đầm lầy cũng theo cách tương tự mà biến mất không tung tích, chỉ loáng thoáng nghe từng tiếng xì xì đâu đây. Tay Hầu Ca vừa rồi còn định gạt tay Lục Hồng xuống thì lúc này run run không ngừng. Còn miệng nó và miệng của Mỹ Miêu thì đồng thời há hốc, bốn mắt hai đứa mở to, không hiểu chuyện gì vừa diễn ra trước mắt. Duy chỉ có Lục Hồng là vẫn còn khá bình tĩnh, chỉ lẩm nhẩm, “Quả nhiên là vậy!” mấy lần.

Chắc phải vài phút sau, Hầu Ca mới lấy lại được khả năng nói chuyện, nó nuốt nước bọt cho đỡ khô họng, đoạn quay về phía Lục Hồng, hỏi:

“Lục Hồng sư huynh, vừa rồi là...?”

Hầu Ca không cần nói hết câu, Lục Hồng đã hiểu ý, hắn cau mày, nói:

“Nếu anh đoán không nhầm thì đầm lầy này có bố trì xà trận. Nếu đi không cẩn thận sẽ bị vô vàn con rắn trốn trong đầm lầy lao ra cắn. Tính mạng hiển nhiên là lành ít dữ nhiều.”

“Xà trận? Vậy phải làm sao?” Hầu Ca nghe Lục Hồng nói vậy thì liền hỏi. Nó nhớ mới không lâu trước đây, buổi tối giờ gia đình nó quây quần ăn uống, Ti-Vi có chiếu Anh Hùng Xạ Điêu. Trong phim có Tây Độc Âu Dương Phong cũng nuôi rất nhiều rắn rồi thả ra cắn người. Nhìn xà trận trong đầm lầy trước mắt mà nó lạnh cả sống lưng.

***

Cuối tháng 1 năm 2006.

Đã khoảng hơn một tuần trôi qua kể từ khi Hầu Ca đụng độ với đám người Cực Lạc Cốc ở khu mua bán. Thời gian này, cũng không có sự kiện gì đặc biệt. Ở Xứ Mộng, giải đấu cấp Đạo Nhân thì đã kết thúc, mà giải cấp Đạo Sư thì chưa bắt đầu. Cũng vì vậy, mà đám người Lạc Hồng Đạo Quán cũng tạm dời khu vực thi đấu, trở về Đạo Quán nghỉ ngơi ít lâu. Còn ở tại Địa Cầu lúc này thì đang tràn ngập không khí Tết đến, xuân về. Học sinh thì đã được nghỉ Tết, mà nhà nhà thì cũng đang trong không khí dọn dẹp, sắm sửa đón Tết.

Cũng vì biết Tết sắp đến mà ông nội Hầu Ca cũng cho bọn trẻ nghỉ ngơi mấy ngày, không cần phải hàng ngày tu luyện nặng nhọc. Tuy mỗi lúc đi ngủ, bọn trẻ sẽ vẫn đến Xứ Mộng, thế nhưng tại Xứ Mộng, chúng cũng chỉ vui chơi với nhau là chủ yếu mà thôi.

Ngày 28 tháng 1 năm 2006 theo Âm lịch là ngày cuối cùng của năm Ất Dậu. Tối hôm đó, cả nhà Hầu Ca quây quần quanh mâm cơm, ăn cỗ tất niên và đón xem Táo Quân. Kể từ năm 2003, chương trình này đã trở thành món ăn tinh thần không thể thiếu trong Tết ở Việt Nam. Sau bữa tối đó, bố mẹ Hầu Ca thì chuẩn bị ra ngoài đi xông đất, còn nó và bà nội thì ở nhà chờ giao thừa. Tại nhà Hầu Ca, đã hình thành một thói quen ngày Tết. Mấy năm nay, mỗi khi bố mẹ nó chuẩn bị đi ra ngoài xông đất thì đều trao cho nó một bao lì xì để mừng thọ bà nội khi giao thừa tới, mà bà nội nó cũng sẽ mừng tuổi nó vào lúc này. Vậy nên Hầu Ca cũng rất háo hức, vì đêm giao thừa là đêm duy nhất trong năm nó được thức quá mười hai giờ đêm, lại được đón pháo hoa, mừng thọ bà nội.

Mà vì đi ngủ muộn, thế nên thường thì sáng mùng một Tết hàng năm, cũng phải đến chín, mười giờ sáng Hầu Ca mới bị gọi dậy. Sáng mùng một Tết, ngay sau khi ngủ dậy, ăn sáng nhanh chóng, thì đại gia đình nhà họ Nguyễn có một cái tập tục: là cả tứ đại đồng đường, tam đại đồng đường kể từ khi cụ nội Hầu Ca mất mấy năm trước, tụ họp lại, chúng tụng, mừng tuổi nhau. Mà Tết năm đó, hiển nhiên cũng không phải ngoại lệ.