Truyền Nhân Thiên Y

Chương 37: 37 Chữ Viết Của Tôi Mấy Người Không Hiểu Đâu!

Hắn nhẹ nhàng nhảy lên sân khấu, Lương Siêu chấm chút mực rồi bắt đầu viết.

"Chờ một chút.

"

Lúc này, một học giả tài năng của viện văn học bước tới, khịt mũi nói: "Không phải ai cũng xứng đáng thi thư pháp với chúng ta đâu.

Trước cuộc thi, hãy cho tôi biết anh là đến từ trường đại học nào.

"

"Tôi chưa từng học đại học.

"

Lương Siêu thành thật nói, khiến cả khán phòng náo động.

Mọi người dưới khán đài bắt đầu nghị luận ầm ĩ, liên tục cười nhạo, những tài tử khoa văn càng thêm khinh thường lắc đầu: “Vậy anh không có tư cách thi đấu với chúng tôi.

“Đúng vậy, Băng Loan, anh ta còn không có học đại học, hiện tại mù chữ, loại người như vậy làm sao có thể xứng làm anh rể của cậu?”

"Hừm, so sánh thư pháp với một kẻ mù chữ như vậy.

Đó là một sự sỉ nhục đối với chúng tôi, chiến thắng cũng vô nghĩa.

"

"! "

Nhìn thấy mấy người này sắp bỏ gánh giữa chừng, Liễu Băng Loan đã rất lo lắng.

Bản thân mình phải vất vả như thế nào mới tổ chức được một cuộc thi thế này, không thể làm mất công được.

Ngay sau đó, cô ra đã rất nhanh trí, chạy lon ton lên bục cao mà không cần suy nghĩ nhiều, vào lúc Lương Siêu không phòng bị gì hết, cô ta liền thơm một cái thật mạnh vào mặt Lương Siêu!

Rào Rào!

Toàn trường trong nháy mắt sôi trào, Liễu Băng Loan, là một trong số top 4 hoa khôi trường, người mà trước nay chưa bao giờ có một chút tin xấu nào lọt ra ngoài lại có thể dưới con mắt của bao nhiêu người chủ động hôn một người đàn ông!

Đây chắc chắn là tin nóng!

Sốc tận óc!

Có cần phải táo bạo vậy không?!

Lương Siêu như bị mụ mị, sau đó nhìn thấy mấy tài tử ở trên đài đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy phẫn nộ.

"Băng Loan! Cậu đang làm gì vậy!"

“Một tên mù chữ như anh ta thì có gì tốt chứ, sao tự nhiên cậu lại hôn anh ta?”

“Hôn một thằng mù chữ như anh ta cậu không thấy ghê tởm sao!? Cho dù muốn khích bọn mình thi thư pháp với anh ta thì cũng không cần phải làm quá vậy chứ?!”

Liễu Băng Loan nghe vậy liền làm một trận bĩu môi, bĩu xong còn nhẹ nhàng như con chim khoác lấy cánh tay của Lương Siêu.

"Ai đã làm quá chứ?"

"Tôi là tình nguyện hôn anh ấy đấy, chả ai quản được tôi.

Nhìn thấy điều này, những tài tử đó cảm thấy như não của họ sắp nổ tung, họ lập tức vô cùng tức giận!

Họ vội vàng bắt đầu viết, vừa viết vừa nói: "Thằng khốn! Tên lưu manh mù chữ đến em vợ mình cũng không bỏ qua!"

"Tôi muốn cho anh cảm thấy xấu hổ! Tôi muốn anh phải lạy lễ rập đầu trước bức chữ thư pháp này của tao! Để cho anh biết tôi với anh có sự chênh lệch cỡ nào!”

“Hôm nay tôi sẽ cho anh mở rộng tầm mắt, để cho anh biết thế nào là thư pháp, thế nào là tài giỏi!”

“…”

Sau một lát, mấy người kia đều viết xong, Lương Siêu liếc nhìn chữ của bọn họ xong lắc lắc đầu.

Những người này đều giống như những thanh niên tức giận, ồn ào

Nhưng chữ này!

Thật sự không khen được mà.

Liễu Băng Loan nhìn thấy hắn vẫn là lắc đầu, trong lòng liền cảm thấy chán ghét, một kẻ mù chữ thậm chí chưa từng học đại học, lại còn xem thường những chữ của những đại tài tử viết tay của khoa văn sao?

Cái tên này một khi mà bày đặt ra vẻ quả là không ai làm lại được.

"Này, tên mù chữ kia, đến lượt anh rồi đó!"

"Hừ, để rồi xem, có khi còn chưa từng viết chữ bằng bút lông ấy chứ?”

"Viết các ký tự bằng bút lông được gọi là thư pháp và nghệ thuật đối với chúng tôi, nhưng với anh ta, chắc đó là gà bơi đi!"

"! "

Nghe những lời châm chọc không ngừng của những người này, Lương Yên có chút tức giận, bĩu môi nói: "Đừng nói nhảm, thư pháp của anh tôi rất tốt.

"

"Trước đây tôi thích nhất là xem anh ấy viết, thậm chí còn có một số nhà thư pháp khen ngợi anh ấy đấy!”

Lời nói của Lương Nghiên gợi ra một tràng cười, nhưng đám đông không nói gì về cô ấy.

Việc một cô gái nhỏ tôn thờ anh trai của mình ở tuổi này là điều bình thường.

"Chậc, đúng là anh trai như nào thì em gái như vậy.

"Một cô bé dễ thương như vậy mà cũng bị anh làm cho biết cách bốc phét như thế.

Liễu Băng Loan phàn nàn, Lương Siêu phớt lờ cô ấy, và sau khi xoa đầu Lương nghiên, đột nhiên hắn cầm bút lên, và sau một lúc hắn bắt đầu biểu diễn.

"Ta đến từ phía sau núi, thỉnh thoảng làm khách ở tiền sảnh, uống rượu khiêu vũ trong kinh ca nửa quyển, ngồi trong giếng nói chuyện trên trời!"

"Chí lớn hí công danh, hải đấu lượng phúc họa, đến phiên trong túi ngượng ngùng thì, nộ ngón tay Càn Khôn thác!"

Chỉ trong thoăn thoắt Lương Siêu đã viết xong dòng thơ này, chỉ để châm biếm những điều này những người có danh hiệu học giả tài năng bề nổi, thực tế, họ chỉ là một vài con chó đường phố, chưa bao giờ nhìn thấy thế giới và không hiểu biết nhiều, và những học giả tài năng đó ngay lập tức hiểu ý nghĩa của bài thơ này, khuôn mặt của họ trở nên xám xịt cứ như nuốt phải một đàn ruồi chết.

Liễu Băng Loan, người dốt đặc cán mai về thư pháp, không nhìn ra được ý tốt xấu trong thơ, vội vàng nhìn chằm chằm vào những học giả tài năng đến từ viện văn học.

“Thế nào? Chữ anh ta ra sao?”

Các học giả tài tử liếc mắt nhìn nhau, và sau khi nhìn vào nét chữ của Lương Siêu, họ đều bật cười thành tiếng.

"Chữ viết xấu không thể nào ngửi nổi, nó thật vớ vẩn!"

“Chữ viết của anh ta hoàn toàn không phải là thư pháp, ngay cả em gái ba tuổi của tôi có khi còn viết đẹp hơn anh ta cơ đấy!”

“Nét chữ nết người, chữ viết như gà bới thế này thì người chắc cũng chẳng tốt được bao nhiêu! Băng Loan, tôi khuyên cậu và cả chị cậu nữa, nhân lúc còn sớm tránh xa anh ta càng sớm càng tốt, thực quá thấp so với đẳng cấp của cậu.

Liễu Băng Loan nghe vậy, vẻ mặt nửa tin nửa ngờ.

“Thật sự xấu tệ như mấy cậu nói sao?”

“Cho dù không bì nổi với mấy người nhưng tôi thấy cũng coi là miễn cưỡng đọc được mà?”

Miễn cưỡng đọc được…….

Nghe cô ta nói như vậy, Lương Siêu khóe miệng giật giật, cô ta thật đúng là không biết nhìn hàng!

Nhưng hắn cũng không có ý biện giải làm gì cho mệt, cứ thế bế Lương nghiên lên và nhảy khỏi sân khấu.

"Mấy người không hiểu chữ viết của tôi đâu.

"

"Nhổ vào ấy!"

"Rõ ràng là do tự viết ra rác rưởi mà còn nói chúng tôi không hiểu? Thật là vừa học dốt mà người cũng tệ!”

Một người trong đó vừa mới chửi xong, đột nhiên một ông già lưng còng đi tới, từ xa xa ông nhìn thấy chữ Lương Siêu viết mà hai mắt sáng lên, vội vàng đi lên đài.

Mấy học giả nhìn thấy ông tất cả đều cúi đầu hành lễ.

“Giáo sư Ngụy, ngài sao lại đến đây vậy?”

Ông già này là giáo sư nổi tiếng của đại học Thiên Hải, ông cũng là một vị học giả cực nổi tiếng, nhất là trong lĩnh vực thư pháp thì ông chính là cấp đại sư hàng ngôi sao.

Ngụy Văn Uyên không để ý đến mấy người, bước nhanh đến chỗ chữ Lương Siêu vừa viết, nhìn lướt qua, lập tức tìm một cặp kính đọc sách đeo vào, cúi đầu xuống nhìn kỹ đánh giá tỉ mỉ, điệu bộ khiến Liễu Băng Loan bên cạnh đầy mờ mịt mơ hồ.

Đây là tình huống gì thế?

Chỉ là một bức chữ gà bới thôi mà, Ngụy giáo sư nghiêm túc như vậy làm gì chứ?

Chỉ trong chốc lát.

Nét kinh ngạc cảm thán trên mặt Ngụy Văn Uyên càng ngày càng đậm, cuối cùng liên tiếp vỗ tay!

“Tuyệt, quá tuyệt!”

"Mây bay nước chảy lưu loát sinh động, khí thế bàng bạc!"

"Nhưng không hề mất vẻ tiêu sái, bút pháp như nhuận hàm mưa xuân, gió thu khô nứt! Và đến từng chi tiết đều có thể được thực hiện bằng bút lông và mực một cách tinh tế, nét bút tinh tế hoàn hảo xuất thần!”

Ngụy Văn Uyên càng nói càng kích động: "Bức chữ này, tuyệt đối phải do đại sư viết, đại sư nào viết bức này đây?”

“Một đại thư pháp tuyệt vời thế này mà lại tới trường ta, sao tôi lại không nghe được chút thông báo nào chứ?”

Liễu Băng Loan: "! "

Mọi người: "! "

Về phần mấy tài tử ở viện văn học hận không tìm được một cái lỗ chui xuống.

Bọn họ chỉ chi Lương Siêu bên dưới đài giúp giáo sư xong cũng không còn mặt mũi ở lại nữa, liền vội vã nhảy xuống sân khấu như nhảy vào cái hố đất…