Dịch: NhịGiaBro
Triệu Tinh đi vào một quán ăn ở ven đường để ăn tối, sau khi nhìn menu của quán hắn quyết định chọn: món bánh mỳ chấm tương, có giá là 2 đồng 3 hào.
Đang chuẩn bị gọi món thì hắn lại nghe một vị khách quen của quán gọi món nên đành thay đổi ý định. Người đàn ông kia mua 2 bát rượu đế cùng với một dĩa lạc rang, tổng cộng hết 7 đồng; Ở đây rượu không hẳn là phải bán theo bình mà có thể mở ra bán lẻ.
Trước kia, khi chưa có lên đại học Triệu Tinh còn chưa có uống rượu bao giờ, sau này khi lên đại học cũng có uống rượu. Thế nhưng mỗi lần đều không uống quá 2 chén, Nguyên do là vì cũng ít khi đi uống rượu với bạn bè, hơn nữa là tửu lượng của hắn cũng không có cao, mới uống được có 1 2 chén đã cảm thấy chếch choáng rồi. Cho nên trừ khi bắt buộc phải uống thì hắn mới uống một hai chén, còn lại thì hắn không bao giờ uống rượu.
Thế nhưng hôm nay hắn lại có ý muốn uống rượu, đối với cái ý muốn này hắn cũng không biết là đúng hay là sai. Thế nhưng hắn cảm thấy có thể khi uống rượu vào thì sẽ cảm thấy thoải mái hơn.
Thế là hắn bèn gọi 2 bát rượu đế, 2 đồng lạc rang và một cái bánh mì. Tuy là hắn còn chưa thưởng thức được vị chua cay của rượu. Nhưng nhìn khung cảnh hiện tại với rượu, với lạc rang, với bánh mì, chỉ là mấy thứ đơn giản như thế này thôi, nhưng đã làm cho hắn có cảm giác thật là sảng khoái. Hắn rất là hy vọng có thể dùng rượu để quên sầu, quên đi mọi phiền não trước mặt.
Đến khi hắn lắc lư trở lại nhà ga, thì cũng đã gần 10 giờ đêm, tý men còn lại lúc nãy giờ cũng không còn nữa. Hiện tại hắn vẫn không có ngủ được nên hắn định nhân lúc này đi tham quan, xem xét xung quanh nhà ga một chút và để xem lịch trình di chuyển của mấy chuyến tàu gần đây, hắn bèn đi đến điểm bán vé của nhà ga.
Quả nhiên tìm được lịch trình của đoàn tàu đi từ " Thị trấn Vạn Dương" đến "thành phố Trường An", nhưng mà nó lại không giống với trí nhớ của hắn.
Hắn liền đi lại cửa bán vé để hỏi một chút, về biển số tàu của mấy chuyến tàu phổ biến sẽ chạy vào ngày mai. Tại chỗ bán vé đi thị trấn Vạn Dương, hắn phát hiện thời gian biểu cũng khá giống với thế giới cũ, hơn nữa vé tàu lại giống nhau như đúc, giá vé cũng đều là 8 nguyên một vé.
Trước mắt hắn cũng không có khả năng đi " Thị Trấn Vạn Dương" nhìn xem nó thay đổi ra sao, vì tình hình tài chính của hắn không cho phép. Hơn nữa hiện tại, nếu như hắn muốn mua vé đi " Thị Trấn Vạn Dương" thì hắn cũng không thể mua vé với giá một nửa; Không phải là ở đây người ta không nhận ra thẻ sinh viên mà theo quy củ ở thế giới kia của hắn, vé nghỉ hè của sinh viên gồm có hai lần 1 lần về, 1 lần đi. Cả hai lượt hắn đều dùng hết rồi, cho nên hắn chỉ có thể mua vé gồm cả lượt đi và về mới được.
Mặc dù là hiện tại không thể đi xem "Thị Trấn Vạn Dương" nhưng hắn vẫn hi vọng sau nay mình có thể đi xem nó thay đổi như thế nào rồi.
Sau khi đi khỏi phòng bán vé, hắn trở về phòng chờ để chuẩn bị đi ngủ, trước mắt hắn có tham quan nhà ga thì cũng chỉ có tham quan được như thế thôi, còn những chỗ khác đành phải để từ từ về sau mới xem được.
Hiện tại cũng có không ít khách ở trong phòng chờ cảu nhà ga, cho nên hắn đành cách xa mấy người này một chút, ngồi xuống một cái ghế trong góc, dựa lưng chuẩn bị lim dim ngủ.
Cũng không biết là do hắn phải ngủ ngồi, hay là do loa bên trong phòng chờ, cứ lâu lâu lại đưa ra nhắc nhở cho các hành khách, mà lim dim gần 20 phút rồi mà hắn vẫn chưa ngủ được. Hơn nữa hắn còn có cảm giác lành lạnh
Đáng lý ra chỗ này cũng không có ai ngồi, thì hắn có thể nằm xuống 2 3 cái ghế, Nhưng vì không có gối kê đầu, cho nên nằm không có được thoải mái. Vì thế hắn lựa chọn ngủ ngồi.
Trước mắt ngủ không có được, hơn nữa còn cảm thấy lành lạnh, hắn cảm thấy nên lấy túi du lịch ra, dùng túi du lịch làm gối kê đầu rất là thích hợp, hơn nữa còn có thể lấy thêm áo để mặc vào cho bớt lạnh, còn túi du lịch thì sáng mai gửi vào kho chứa đồ lại là được. Ở đây giá tiền gửi đồ là mỗi giờ là 1 đồng, chỉ tiếc là lãng phí một đồng tiền gửi đồ ngày hôm nay, vì còn chưa hết giờ gửi đồ.
Lúc Triệu Tinh trở lại phòng chờ và tìm một chỗ thoải mái, dùng túi du lịch làm gối hắn liền nằm xuống. Mặc dù túi du lịch hiện tại là một gia tài quý giá đối với hắn, và hắn cũng không biết ở đây có có trộm hay không, nhưng hắn cảm thấy mình cũng từng có kinh nghiệm rời nhà đi du lịch xa rồi, hắn cảm thấy cho dù là lúc hắn đang ngủ, nếu có người lại gần hắn, hắn vẫn có thể tỉnh lại ngay. Cho nên sẽ không có ai có thể lấy trộm đồ của hắn được, hắn cứ thế an tâm ngủ.
.......
Vương Nhị gần đây thường hay trộm đồ loanh quanh ở nhà ga của thành phố Trường An, hắn ở Trường An cũng được gần 1 tháng rồi. Hắn thấy buổi tối ở trong phòng chờ trộm đồ khá là an toàn, đây là điều hắn hiểu được sau khi trót lọt gần 10 lần ăn trộm thành công. Hơn nữa hắn cũng rất cẩn thận, cũng khá giỏi trong việc quan sát các mục tiêu dễ ra tay.
Ngay tại lục Triệu Tinh đi lấy túi du lịch về, kiếm một chỗ nằm xuống, Vương Nhị liền chú ý đến hắn. Ở từ xa nhìn thấy Triệu Tinh lấy ra quần áo mặc vào, sau đó nằm xuống, hắn cơ bản là đã biết được đây là một vị khách muốn ngủ ở đây đêm nay, bởi vì loại tình huống này cũng không có hiếm gặp ở đây. Hơn nữa đây là một việc khá đơn giản mà mọi người thường chọn để tránh phải tốn tiền khi dừng chân ở thành phố này, hơn nữa muốn đi khách sạn phải cung cấp chúng minh thư và giấy tạm trú khá là phiền phức.
Vương Nhị chọn một chỗ khá gần Triệu Tinh, sau đó ngồi xuống mặt ghế bên kia so với Triệu Tinh. Nguyên do hắn nhanh chóng ngồi xuống gần Triệu Tinh là vì sợ có người khác ngồi trước, hơn nữa cũng đối với các bạn cùng ngành nghề khác biển hiện đây là " khách hàng" của tao rồi.
Hắn thấy mục tiêu có nhịp thở dần đều đều rồi, Vương Nhị tiến đến lại gần đối phương. Mục đích của hành động này là xác định xem đối phương đã ngủ say hay chưa. Mục tiêu vốn dĩ nằm nghiêng, tựa lưng vào phía trong ghế để ngủ, lúc đến gần hắn chú ý xem nhịp thở của mục tiêu có thay đổi hay không. Bởi vì theo kinh nghiệm của hắn, có một số người khi ngủ, người ta vẫn có thể cảm nhận được khi có người đi đến gần mình. Khi đó nhịp thở của họ sẽ thay đổi một chút. Mặc dù chỉ thay đổi rất nhỏ, nhưng với cặp mắt sắc bén của mình hắn khẳng định mình có thể nhìn ra được, trước giờ hắn cũng đã dùng rồi và chưa bao giờ bị sai.
Khi đi đến gần Triệu Tinh, Vương Nhị cơ bản là đã xác định được mục tiêu đã ngủ say rồi, nhưng mà hắn cũng không có dừng lại, mà tiếp tục bước đi. Khi đi qua người của mục tiêu, hắn còn làm như vô tình đánh rơi một cái bao giấy nhỏ, đây là đạo cụ hành nghề của hắn, hắn làm như vô tình làm rớt ở trước mặt mục tiêu mà thôi.
Vương Nhị làm bộ như không biết gì, đi tiếp khoảng hai mươi bước, sau đó giống như quên điều gì đó liền quay lại, đây cũng là lúc hắn chuẩn bị hành động.
Vương Nhị đi đến trước mặt của mục tiêu, sau đó dừng lại. Hắn xoay người lại, rồi dùng tay vỗ nhẹ vào vai của Triệu Tinh, hắn chỉ vừa chạm vào vai mà thôi. Mục đích của việc này là vì có nhiều người ở xung quanh, nếu ai có chú ý đến chỗ này thì khi thấy hành động như vậy của hắn thì đều lầm tưởng rằng hai người có quen biết nhau. Ngoài ra hành động này còn để thử xem đối phương đã ngủ say hay chưa, mà cái bao lúc nãy hắn làm rơi trên mặt đất cũng là đạo cụ chuẩn bị cho mọi tình huống xảy ra.
Nếu như làm như vậy mà đối phương tỉnh dậy, sau đó hỏi hắn vì sao lại làm vậy, thì hắn có thể đường đường chính chính mà nói là vì" nhắc nhở họ vì làm rơi đồ".
Thế nhưng người tính không bằng trời tính, trong lúc Vương Nhị đang tính kế lừa dối Triệu Tinh, thì bên trong phòng chờ vẫn có một người vẫn theo dõi hành động của hắn từ đầu đến cuối. Mặc dù Vương Nhị đã cực kỳ cảnh giác, thể nhưng khi hắn quá chú tâm vào việc chuẩn bị để trộm đồ, thì khó mà phát hiện được có người đang theo dõi mình.
Đối với việc lữ khách bị mất đồ nhiều ở nhà ga Trường An dạo gần đây, công an đã muốn điều tra xem có chuyện gì xảy ra. Mỗi tối đều có hai người công an mặc thường phục giả làm hành khách ngồi ở trong phòng chờ của nhà ga. Mà hành động khác thường của Vương Nhị nhiều ngày qua cũng đã làm cho hắn lọt vào danh sách bị hiềm nghi, là mục tiêu bị chú ý nhiều nhất.
Cho nên ngay tại lúc Vương Nhị vừa đi vào phòng chờ của nhà ga, hắn đã bị một trong hai người công an chú ý đến. Cho nên những hành động của Vương Nhị nãy giờ đều bị nhìn chằm chằm rồi. Ngay lúc hắn đang chuẩn bị hành động trộm cắp của mình, thì người công an vừa nhìn hằn liền trà trộn với hành khách trong phòng chờ, chuẩn bị tiếp cận đến vị trí của hắn.
Thế nhưng cảnh tượng xảy ra kế tiếp làm cho hai người phải kinh hãi.
Ngay lúc tay của Vương Nhị vừa chạm đến quần áo của Triệu Tinh, và xác nhận là Triệu Tinh đã thật sự ngủ say. Thì trước mắt hắn lúc này, Triệu Tinh đang nằm ngủ, bỗng dưng liền biến mất, quá trình xảy ra chỉ trong nháy mắt mà thôi. Làm cho Vương Nhị lúc ấy còn tưởng rằng mình bị hoa mắt, sau đó khi đã xác nhận được rằng người nó đã biến mất rồi, hắn cảm giác chình mình bị doạ đến sởn cả tóc gáy. Phản xạ đầu tiên của hắn là đứng phắt dậy, thế nhưng sau đó hắn liền đứng bất động tại chỗ.
Người công an ở bên trái Vương Nhị, vừa nhìn thấy Triệu Tinh đột nhiên biến mất cũng hoảng sợ, thế nhưng do khoảng cách khá xa, cho nên không có bị chấn động mạnh như Vương Nhị; Lập tức nghĩ ngay chắc chắn là Vương Nhị đang giở trò, thế là theo thói quen, lập tức hạy thật nhanh, vọt đến bên cạnh Vương Nhị.
Sắc mặt của Vương Nhị lúc này đã tái mét, đầu cũng đã lấm tấm mồ hôi, hắn nhìn chằm chằm vào chỗ vừa rồi hiện tai cũng chỉ còn trang giấy đang rơi ra trên ghế, mà nói không nên lời. Vị trí đặt túi du lịch lúc nãy hiện tại chỉ có mỗi một tờ báo.
Ngay lúc người công an kia chạy lại vị trí của hắn, hắn cũng đã lấy lại một chút tinh thần, cũng điều khiển được cơ thể mình một ít. Hắn liền ôm lấy người công an kia và thét lên:
- A....Quỷ.
Là một người không tin vào chuyện ma quỷ, người công an này từ đầu đến cuối không có để ý đến lời nói của Vương Nhị. Thế nhưng chú ý đến nét mặt hoảng sợ và cánh tay lạnh buốt của Vương Nhị. Người công an bèn thuận miệng hỏi:
- Quý cái gì vậy?.
Bởi vì có người ở bên cạnh, cho nên Vương Nhị cũng có chút an tâm, nói chuyện cũng mạch lạc, rõ ràng hơn được một chút:
- Vừa rồi ngươi có thấy một người nằm ở đây không?.
Người công an này bình thản đáp:
- Có.
Vương Nhị cũng hoàn hồn lại được một chút, vội vàng hỏi:
- Thế ngươi có thấy vừa rối hắn cứ như vậy đột nhiên biến mất không?.
Người công an kia vừa dùng sức gỡ tay Vương Nhị nhi khỏi người mình, vừa quan sát nét mặt của Vương Nhị, vừa bình tĩnh đáp:
- Có a.
Vương Nhị lúc này có chút ngẩn người, thần kinh của người này vì sao lại lớn như thế chứ. May mà vừa rồi mình cầm tay người kia, vẫn cảm thấy có chút ấm, nếu không như thế chắc hắn cũng sẽ nghĩ người trước mắt này cũng là quỷ.
Vương Nhị vẫn còn muốn hỏi:
- Ngươi không cảm thấy rằng việc này có vấn đề à?.
Người công an này vẫn thản nhiên nói.
- Có a, cho nên đang muốn hỏi ngươi đây.
Lúc này Vương Nhị có cảm giác muốn khóc thật to, bởi vì người này mặc thường phục cho nên hắn cũng không có biết đối phương làm nghề gì. Cho nên hắn cho rằng đối phương chỉ là " nghé con không sợ cọp", hơn nữa hắn cảm thấy cuộc nói chuyện của hai người giống như là không cùng tần số vậy.
Vì để mở rộng tầm mắt cho người đã cùng mình chứng kiến chuyện kinh dị này, đồng thời vì để chứng minh mình không có bị hoa mắt và cũng để khẳng định thế giời này có tồn tại ma quỷ, Vương Nhị vẫn kiên nhẫn hỏi:
- Ngươi không biết việc này có liên quan đến chuyện ma quỷ sao?.
Lần này người công an cũng biết Vương Nhị đây là đang nói đến cái gì, không khỏi nhắc tới:
- Không phải là không có chuyện ma quỷ tồn tại sao?.
Vương Nhị có chút tức giận, nói:
- Ta không gặp ma quỷ, thế ngươi nói chuyện vừa xảy ra nó là như thế nào đây? ngươi cho đó là ảo thuật à?.
Người công an trẻ lúc này cũng đổ mồ hôi, hắn cũng không hiểu chuyện gì xảy ra vừa rồi, cũng không biết có cách gì để làm cho một người sống sờ sờ bỗng dưng biến mất, bèn hỏi:
- Vừa rồi không phải ngươi có chạm vào người của hắn sao, có cảm giác thế nào vậy?.
Vương Nhị sợ hãi trong lòng:
- Vừa rồi ta chỉ có sờ được vào quần áo của hắn, không có sờ vào người được, cho nên không có cảm giác gì, cũng không có cảm giác được sự lạnh lẽo.
người công an kia bèn lấy tay sờ sờ qua chỗ vừa rồi của Triệu Tinh, nhưng mà không có chạm vào ghế, chỉ đưa qua đưa lại thôi. đồng thời thốt lên một câu:
- Cứ như thế hắn liền biến mất.
Đối với hành động này của người công an trẻ, Vương Nhị rất là bội phục sự dũng cảm này, hắn thấy hắn tuyệt đối không dám làm như vậy, dù sao cũng là quỷ thần khó dò a.Nhưng mà Vương Nhị vẫn phải nhắc nhở:
- Đừng có đụng vào tờ báo và vé tàu.
Hắn sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó không hay khi dụng vào tờ vé xe kia.
Người công an trẻ này liền đáp:
- Hiện tại không thể đụng vào những thứ này, đây là chứng cứ.
Vương Nhị liền nói:
- Không chỉ có người kia biến mất, mà ngay cả cái túi du lịch hắn dùng để kê đầu đều biến thành tờ báo này; còn có tờ vé xe này đột nhiên từ trên không trung bay xuống, đúng thật là hù doạ người khác.
Lúc trước người công an này phải lại gần thì mới chú ý đến cái vé xe, lúc ấy nó cũng vừa mới rơi vào ghế, cho nên hỏi:
- Nó từ trên không trung bay xuống?".
Vương Nhị dùng tay ra hiệu một chút, giải thích nói:
- Ngay lúc người kia biến mất, ở vị trí ngực của hắn hiện ra tờ giấy này, sau đó rơi xuống ghế.
Sau đó hắn giống như phát hiện ra điều gì:
- Túi du lịch thì biến thành tờ báo, còn người thì lại biến thành vé xe.
Lời này vừa nói ra, làm cho người công an vốn đang bình tĩnh xem xét sự việc bỗng nhiên có cảm giác lạnh sống lưng.