Từ Ác Phi Thành Ác Hậu

Chương 25

" Tiểu cô nương, ở lại với đại gia ta một đêm, ta khao ngươi." hắn nắm chặt tay nàng, nhanh lẹ mà kéo vào lòng.

" Ngươi buông ra! " Thôi toi lão nương cmnr, bất động rồi, bất động rồi! Phu Quân cứu mạng lão nương a!

Nàng mắt chảy thành sông đổ ra cả biển lớn, toi nàng rồi, toi rồi!

" Ây da, tiểu cô nương cô không biết bổn đại gia gì cả! " Hắn tay giữ càng chặt tay nàng, ôm càng chặt. Kèo này nàng cũng chỉ biết tặc lưỡi, ai mà biết đại Công Chúa lãnh ngạo của Thiên Vinh ngay cả điểm huyệt cũng dễ dàng như vậy, chuyện này có mà lộ ra, có nước nàng từ trần tại chỗ mất thôi, khẳng định là không còn mặt mũi rồi!

Khởi động hệ thống

" Chủ nhân người đang gặp nguy hiểm! "

- Ta biết, mau mau giúp ta!

" Chủ nhân kèo này ta nuốt không trôi "

- Hệ thống ngu xuẩn nhà ngươi, ta thông minh thế này sao ngươi dốt thế hả!

" Chủ nhân, ta chịu...."

- CMN, hệ thống ngu si!

Hệ Thống ngưng hoạt động

Nàng thẫn thờ mặc tên kia ra sức trêu ghẹo, chịu thôi, cao thủ không bằng tranh thủ mà, đến nước này nàng vẫn phờ phạc, tiêu đời nàng mất thôi, tên phu quân kia vậy mà chưa đến cứu nàng, ta phẫn!

" Ngươi buông nàng ấy ra! " Giọng nam trầm ấm khiến nàng một bước lên mây, ha hả, ngươi thấy không phu quân của bản nương đó! Kinh chưa!

Nàng mắt mũi hí hửng nhìn lên, nàng mong chờ, chính xác là rất mong chờ!

Nam nhân trước mắt, ngũ quan tinh tế, điển trai ngời ngời, mắt phượng tôn quý, tóc đen huyền một mảnh, ai nha tam điện hạ! Đích thị là nam chính kia! Nàng thà nằm trong tay gã này còn hơn! Thôi, nàng chính là quý mạng của bản thân, chính là thông minh ngời ngời, chính là thà bước xuống vực chứ không đến hang cọp!

" Ngươi không nghe thấy tiếng của ta sao? " Nam nhân trước mắt lần này nữa kiêu ngạo kiều lên tiếng, đúng là hào quang nam chính, ít nhất đối với nàng là quầng thâm đi, tên này nham hiểm như vậy chính là nên chạy xa chút.

" Này, nam nhân ngươi dẫn ta đi khỏi hắn ta, nhất quyết đừng để hắn bắt được! Ta sẽ hậu tạ, chắc chắn! " Nàng trong lòng hắn có chút thấp thỏm, trong đây chỉ là một con phố nhỏ của Vô Thiên, khả năng chạy đi được một khoảng, trốn khỏi hắn tầm nửa canh giờ là 50%, hào quang của nam chính sẽ tỏa sáng chừng 20 % trong lúc này.

" Đông Đông, nàng qua đây với bổn vương! " Tề Thịnh, dang hai tay, ý chỉ nàng chạy vào nhưng mà lão nương chính là bị điểm huyệt! Điểm Huyệt đấy! Mắt nàng sáng như sao, ngước về phía hắn, chỉ chút nữa có thể tuôn một tràng nước mắt, một lần nữa con tim của nàng lê ngàn mây.

" Tướng Công, ta bị điểm huyệt mau lại đây bế ta đi " Nàng hai mắt rưng rưng nhìn hắn, Đùa, hai tên này hành xác nàng hơi lâu rồi đó!

" Ngươi giải đi! " Hắn lạnh như băng ra lệnh, chính là nếu hắn không đi theo nàng một khoảng, không biết giờ này tiểu cô nương ngu ngốc này đã ra sao.

Bốc...

Nàng một thân nữ nhi, phóng như bay về lòng hắn, rất nhanh, hắn ổn định lại tin thần, tay day day trán tỏ ra phiền muộn, tay ra sức vuốt ve con mèo nhỏ đang chưng mặt khóc với hắn.

" Tướng Công, ô...ô...ô ta không dám trốn đi nữa oa...oa " Nàng như vỡ òa, chui vào lòng hắn mà khóc lấy khóc để, ôi ân nhân của nàng, chưa bao giờ nàng lại hạnh phúc khi thấy hắn như thế.

Đám quần chúng xung quanh khỏi phải nói đã sốc thế nào khi thấy Đại Công Chúa lanh ngạo thường ngày bị điểm huyệt rồi lại òa khóc trong lòng phu quân thế nào, tên đáng nói chính là nam nhân khi nãy và nam chính, chính là hóa đá trước hành động hết sức miễn cưỡng gọi là ' dễ thương '.

" Được rồi, Đông Đông ngoan cùng tướng công hồi cung, sáng mai lập tức về phủ "

" Vâng " Nàng trong lòng hắn ngoan ngoãn mà hoa lệ gật gật.

" Chúng nhi thần cung tiễn Nhị Vương Gia cùng Đại Công Chúa "

***

" Dạ Nhi, con thế nào lại bị điểm huyệt như vậy? Làm mẫu thân lo chết thôi, À Tề Thịnh ngươi cũng ở đây, Hoàng Thượng có chuyện cần nói với ngươi cùng Dạ Nhi đó! "