Tứ Bề Thọ Địch

Chương 25

Tần Sở Ca lại một lần nữa thu dọn đống đồ dùng không nhiều của bản thân, không do dự rời khỏi tòa biệt thự xa hoa này, y không muốn đợi đến ngày hôm sau, tái nhìn thấy Hoa Khiếu quyết tâm của y sẽ phai nhạt mất.

Lần này thậm chí còn không giống lần rời đi trước, trên người chỉ có vài trăm tệ, khoản tiền này Hoa Khiếu đưa để y đi siêu thị mua đồ, toàn bộ y đều cầm hết.

Nơi duy nhất y có thể đi là căn phòng cũ y từng ở trước đây, không biết hai tháng nay y không quay lại ở, nó sẽ không bị cho thuê rồi chứ?

Tần Sở Ca một mình đi trên con đường nhỏ, khu biệt thự lúc này thật yên ắng, không có người đi bộ, ngay cả xe cũng đều rất ít.

Tần Sở Ca cúi đầu đá hòn đá nhỏ dưới chân, phát ra tiếng cạch cạch. Tiếng gió nhẹ nhàng hiu hiu thổi chiếc mũ trên đầu tối qua Hoa Khiếu còn tự tay đội cho y, vành mũ bị gió thổi hơi bay lên, sau đó lại hạ xuống.

Con đường yên tĩnh vang lên tiếng ô tô chạy càng ngày càng gần.

Tần Sở Ca không chú ý tới, chỉ khi tiếng ồn đột nhiên vang lên y mới quay đầu lại nhìn −−− một chiếc xe băng băng phi thẳng tới chỗ y!

Trong lúc hoang mang Tần Sở Ca chỉ có thể lăn về sau một cái, chiếc xe vội vàng xẹt qua góc áo của y chạy thẳng về phía trước, Tần Sở Ca bối rối bò dậy, cầm chiếc túi rơi trên mặt đất, chạy về hướng ngược lại, chạy thục mạng thật lâu y mới phát giác không thấy bóng dáng của chiếc xe kia.

Lúc Tần Sở Ca đang dựa vào tường thở dốc, đột nhiên bụng chuyền đến một cơn đau kịch liệt, khiến y gập cả người lại, ôm lấy bụng thấp giọng rên rỉ.

Cơn đau này đến nhanh mà đi cũng nhanh, nhưng lại khiến Tần Sở Ca đau đến mức trán đổ mồ hôi lạnh.

Trốn thoát khỏi cuộc truy sát khiến Tần Sở Ca cảm thấy mệt mỏi. Hoa Cơ Vân quả nhiên không chỉ hù dọa y, nếu như con đường này không đủ yên tĩnh, y hoàn toàn mất đi cảnh giác, có lẽ hiện tại y đã là vong hồn dưới xe rồi.

Y lau mồ hôi trên trán đi, khoác lại ba lô lên lưng, Tần Sở Ca nhìn lại phía sau, con đường vẫn yên tĩnh như cũ, ngoài tiếng gió thổi rì rào xuyên qua tán lá ra, thì chỉ có tiếng hít thở nặng nề của một mình y.

Sau khi thấp thỏm đi vài trăm mét, Tần Sở Ca cuối cùng cũng thở phào một hơi, cho rằng người của Hoa Cơ Vân phái tới đâm y không thành đã rời đi rồi. Phía trước mặt có một lối rẽ, Tần Sở Ca nhớ lại con đường, hướng về căn phòng cũ của y hẳn là ở bên phải …

Tần  Sở  Ca vừa xoay người đi về con đường bên phải thì thiếu chút nữa đâm vào một người, ngẩng đầu lên nhìn thấy người kia đeo kính râm, trong tay cầm một chiếc gậy bóng chày, y vội vàng chạy về hướng bên trái, nhưng y chỉ cảm thấy sau đầu có một dòng khí mạnh mẽ vọt tới, chiếc gậy bóng chày hung ác nện vào phía sau đầu y. Tần Sở Ca đau đớn kêu lên một tiếng, trước mắt tối đen, hôn mê bất tỉnh.

Người kia nhìn thấy Tần Sở Ca bất tỉnh ngã trên đất, đi qua đá hai cái xác nhận y chỉ hôn mê thôi, tiếp đó hắn đi đến bên cạnh xe, gọi một người khác trong xe ra giúp đỡ.

“ Vị phu nhân kia không phải bảo chúng ta xử lý y sao? Đặt y ở trên đường, cán xe qua không phải là được rồi? ” Người kia đeo kính râm, hùng hùng hổ hổ nói.

“ Quên đi, ta không muốn làm kẻ sát nhân, đem y vứt ở xa một chút là được rồi, nếu sau này y muốn tính sổ cũng sẽ đi tìm nữ nhân kia tính. ” Vứt gậy bóng chày vào trong thùng rác, người kia xát xát tay nói, “ khi quay về thì nói đâm rồi, đâm chết hay không thì chưa biết, hiểu chưa? ”

Người kia kéo Tần Sở Ca từ dưới đất lên, “ Được rồi, nghe theo ngươi, dù sao tiền cũng đã đến tay chúng ta. ”

Hai người lái xe loanh quanh vài vòng, đi tới vùng ngoại ô phía tây ( khu biệt thự ở phía đông), tìm một nơi ít người, kéo Tần Sở Ca ra, vứt ở phía sau một thùng rác lớn, sau đó lái xe nghênh ngang rời đi.

———————–

Tô Dạ Kiều không giống đa số người dân thích đi bộ, chạy bộ vào buổi sáng, anh thích nhất là khi chiều tà, lúc mặt trời sắp lặn thì ra ngoài chạy bộ, thứ nhất là vào lúc này, bệnh nhân trong phòng khám ít, mặt khác, theo lời anh nói thì anh muốn “ bước chân chạy theo mặt trời xuống núi ”.

Thể lực của anh rất tốt, có thể chạy thẳng từ phòng khám tới bãi đất bên ngoài ngoại ô.

Chạy trên con đường quen thuộc mỗi ngày, Tô Dạ Kiều hít thở đều đặn, tốc độ chạy cũng được giữ đều, thỉnh thoảng anh lại dùng bao cổ tay lau mồ hôi trên trán.

Lần nào chạy qua thùng rác to này Tô Dạ Kiều cũng phải nín thở chạy qua, thế nhưng hôm nay anh lại dừng lại. Bởi vì anh nhìn thấy có một người đang nằm phía bên cạnh thùng rác!

Tô Dạ Kiều cẩn thận bước qua, người kia đưa lưng về phía anh, vừa vặn có thể khiến Tô Dạ Kiều nhìn thấy vết máu sau đầu y. Tô Dạ Kiều xoay người người kia lại, tìm kiếm hơi thở, còn đang sống.

Thế là kế hoạch chạy bộ ngày hôm nay của Tô Dạ Kiều đành cấp tốc ngừng lại, anh phải cõng nam nhân bị thương, trên người dính đầy mùi rác kia quay về phòng khám.

Tô Dạ Kiều là bác sĩ, là một bác sĩ rất xui xẻo. Tục ngữ nói không sai, mã thiện bị nhân kị, nhân thiện bị nhân khi (1), vốn dĩ khi làm việc ở bệnh viện người nào nhờ anh giúp anh cũng không từ chối, cuối cùng việc gì khó liền để anh gánh vác, mọi người vứt việc khó cho, anh dù cười khổ những cũng nhất nhất tiếp nhận, thu thập tốt.

Theo tính cách của anh mà nói, chắc chắn không thể tồn tại lâu dài trong bệnh viện được. Anh là phó trưởng khoa khoa ngoại, vốn dĩ với độ tuổi như anh đạt được chức danh như vậy thật khiến không ít người ghen ghét đố kị, trưởng khoa ngoại lại sợ địa vị của bản thân không giữ được lâu, thường luôn nghĩ cách gây khó dễ cho Tô Dạ Kiều.

Vừa hay lúc đó có một ca phẫu thuật tiên lượng (2) cực thấp cần làm, đáng ra ca phẫu thuật này phải do đích thân trưởng khoa xử lý, nhưng gã lại thoái thác đẩy cho người khác, đẩy qua đẩy lại, cũng không có ai đồng ý tiếp nhận, Tô Dạ Kiều đành phải một mình tiếp nhận xử lý. Tô Dạ Kiều có thể nói gì đây? Anh trực tiếp ra trận, nhưng tỉ lệ thành công đã rõ ràng ngay trước mắt, mạch máu của bệnh nhân còn yếu hơn nhiều so với người bình thường, trong khi anh đang khâu vết thương lại, không biết trợ thủ nào va nhầm vào người anh một chút, kẹp khâu không cẩn thận đâm trúng vào mạch máu —– người bệnh đó chết ngay trên bàn mổ do mất máu quá nhiều.

Trách nhiệm điều trị lần này, trưởng khoa chịu ba phần, bảy phần khác toàn bộ do Tô Dạ Kiều gánh vác — khai trừ khỏi bệnh viện, hơn nữa thu hồi giấy phép ba năm hành nghề, tiền bồi thường cũng lên tới năm mươi vạn.

Tuy nói rằng Tô Dạ Kiều làm bác sĩ nhiều năm như vậy, tiền kiếm được cũng không phải ít, bồi thường thì bồi thường, nhưng bị khai trừ khỏi viện mới là việc khiến anh buồn nhất.

Luôn là kẻ tâm địa thiện lương, Tô Dạ Kiều dùng số tiền còn lại lén lút mở một phòng khám chuyên trị bệnh cho người dân nghèo, tuy không thể nói là thua lỗ, nhưng hầu như cũng không có tiền lời.

Lần này lại nhặt về thêm một bệnh nhân —- Tô Dạ Kiều sao có thể thấy một người bệnh ngã ngay trước mặt mình mà không cứu cho được.

Bởi vì không có giấy phép hành nghề, anh không thể đi cục công thương đăng ký mở một phòng khám chân chính, vậy nên Tô Dạ Kiều cũng chỉ lén lén lút lút thu nhận người bệnh, mở phòng khám nhỏ ở vùng ngoại ô xa xôi.

Lại nói tuy rằng người trên lưng anh không quá nặng, nhưng cõng một đại nam nhân đi bộ vài kilomet cũng thực khiến Tô Dạ Kiều chịu đủ, về đến nhà, sau khi nhẹ nhàng đặt nam nhân trên lưng lên giường, anh cũng mệt đến thở hồng hộc, ngã sấp lên giường.

Nhưng ngay lập tức, anh liền lấy bông vô trùng và băng gạc ra, dùng panh gắp miếng bông đã nhúng cồn, nhẹ nhàng rửa sạch vết máu sau gáy nam nhân.

May mắn là vết thương do độn khí (3), xuất huyết cũng không nhiều, nhưng chỉ sợ rằng bị nội thương bên trong.

Tô Dạ Kiều mở một phòng khác, bên trong đặt đủ loại thiết bị, từ bàn phẫu thuật cỡ nhỏ tới máy siêu âm — đây là toàn bộ vốn liếng của anh.

Ngôi nhà này tổng cộng có ba phòng, anh phá thông hai phòng ngủ lại thành một phòng lớn chuyên đặt các dụng cụ chữa bệnh, ôm nam nhân này đặt lên giường bệnh, chuẩn bị kiềm tra một loạt cho y, thông qua tốc độ chảy máu có thể xác định trong đầu có tụ huyết hay không.

Sau một loạt kiểm tra có thể xác nhận nam nhân này chỉ bị hôn mê đơn thuần, các chức năng khác đều rất tốt, Tô Dạ Kiều nhẹ thở ra một hơi, nhưng để cẩn thận anh vẫn tiếp tục kiểm tra các bộ phận khác của nam nhân.

Sau khi làm xong siêu âm phần bụng, Tô Dạ Kiều cứng ngắc đặt dụng cụ xuống, tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt của nam nhân, sau đó chạy ra ngoài tới phòng ngủ tìm kiếm thứ gì đó, cuối cùng tìm thấy một bức ảnh —- bức ảnh chụp nam nhân tên Tần Phóng cùng cha của anh —- bụng của Tần Phóng rất lớn, miễn cưỡng nở nụ cười, trái lại cha anh cười một cách ngốc nghếch, mặc áo blu trắng, tay còn đặt lên trên cái bụng lớn của Tần Phóng.

Sau khi so sánh bức ảnh với nam nhân đang hôn mê, Tô Dạ Kiều tự nhéo mặt mình, anh không phải đang nằm mơ, hai người này đích thực có vài điểm tương đồng.

Đây sẽ không phải người mà cha anh nói tới chứ, cái người mà khi y chưa sinh ra đã định chung thân với anh?

***** PS: ( lời tác giả)

Muhahahahaha, thánh mẫu công cuối cùng cũng xuất hiện rồi … cậu ta là một người tốt bụng, thánh mẫu một cách khủng khiếp, là bác sĩ ( Bì Bì người là con giun trong bụng của ta!)

Có hơi mơ hồ nhưng cậu ta nhất định sẽ yêu Tần Sở Ca, đừng nghi ngờ.

Hhahahahah, ta hôm nay viết thật là vui!

***** Chú thích:

(1) Mã thiện bị nhân kị, nhân thiện bị nhân khi: ngựa tốt bị người cưỡi, người tốt bị người khác ức hiếp

(2) Tiên lượng: tiên đoán và ước lượng, từ này chắc hẳn là từ chuyên môn của ngành y, tại vì ta cũng chả thấy ai nói từ này bao h, đại khái nó có nghĩa là với mỗi một ca bệnh, bác sĩ sẽ tiên lượng tỉ lệ sống và mức độ chữa khỏi bệnh của bệnh nhân … thật là, ta cũng chả biết giải thích kiểu j nữa, đại khái nó là như vậy đó *cười ruồi*

(3) Độn khí: vật cứng, đầu tù, không nhọn