Tứ Bề Thọ Địch

Chương 55

Tần Sở Ca thật cẩn thận ôm bé con vào lòng, dùng bình sữa phía trên có đính núm vú cao su nhẹ nhàng đặt vào cái miệng còn chưa mọc răng của bé, giống như trêu trọc, nhìn ngón tay bé xíu đáng yêu muốn bắt lấy đồ ăn lúc thì gần, lúc thì xa kia, tiếng hư hư non nớt tựa như đang kháng nghị ba ba xấu xa của bé. “ A … Không được cắn thế … Dùng miệng ngậm … Đúng … ” Tần Sở Ca không trêu trọc được, cuối cùng đành hảo tâm hạ bình sữa xuống cho bé con đáng thương, nhét núm vú vào cái miệng nhỏ đang mở kia của bé, nhìn tên nhóc đó thỏa mãn mút từng ngụm sữa một, thỉnh thoảng còn phun ra một chút bọt sữa, ăn no rồi thì khẽ ợ một tiếng. “ Sao con lại có thể đáng yêu như vậy chứ? ” Tần Sở Ca tự nói một mình, nhấc lấy bình sữa đã vơi đi hơn nửa từ trong tay bé con, yêu thương cọ cọ khuôn mặt mũm mĩm đang nhíu lại thành một cái bánh bao be bé kia.

Niềm vui khi lần đầu tiên được làm “ mẹ ” khiến y gần như quên hết tất cả, tuy lúc pha sữa y còn có chút vụng về, nhưng tuyệt đối sẽ không có chuyện nước pha sữa quá nóng mà khiến miệng của bé con bị phỏng, lúc bé con oa oa khóc y cũng phán đoán chuẩn xác khi đó bé đang cần thay tã lót hay bé đã đói rồi.

Dáng điệu lúc ôm bé con cũng tương đối đạt tiêu chuẩn, sau khi bé con ăn no, tinh thần thỏa mãn dùng con mắt long lanh chăm chú nhìn Tần Sở Ca, vươn cánh tay non nớt bé xíu xiu muốn bắt lấy ba ba của bé, “ Nha, nha … Nha … ” Bé mới chỉ biết nói nha nha nhưng những âm thanh đó vào trong tai của Tần Sở Ca lại không gì đáng yêu hơn.

Tần Sở Ca đặt bình sữa trong tay lên bàn, sau đó vô cùng chăm chú “ chơi trò chơi ” với bé. Đương nhiên trò chơi này chỉ là y dùng đầu ngón tay của mình duỗi qua duỗi lại trước mặt bé, để bé ôm đầu ngón tay của y luyện mài “ răng ”. Bé con có vẻ rất thích trò chơi này, mỗi lần đều khi dùng ngón tay nhỏ xíu kia ôm lấy ngón tay của Tần Sở Ca đều không ngừng cười khanh khách, sau đó mới dùng cái miệng còn chưa có răng cắn cắn đầu ngón tay của Tần Sở Ca.

Tần Sở Ca đương nhiên không hề cảm thấy đau, ngược lại y cảm thấy tê tê ngứa ngứa, y nhẹ nhàng hôn lên má của bé, “ Bảo bối của ba … ” Tâm y tràn đầy một thứ cảm giác dịu dàng, mềm mại không nói nên lời, một loại cảm xúc yêu thương không biết nên diễn tả ra sao, nó lan tràn khắp thân thể của y.

Chơi đùa hồi lâu, bé cũng có vẻ đã mệt, lười biếng ngáp một cái, cái miệng nhỏ chép chép, mắt cũng dần dần dính lại với nhau. Bé con bình thường đều chẳng hề ầm ĩ, ngoài lúc đói và khi ướt tã ra, bé đều không khóc không nghịch. Tần Sở Ca cũng nhìn ra vẻ buồn ngủ của bé, y khẽ rút ngón tay của mình lại, sau đó nhẹ nhàng đung đưa bé, “ Ngủ đi … Ngủ đi … ” Y không sao hát cho đúng giai điệu của bài hát ru được nên chỉ đành tùy tiện ngâm nga vài câu.

Mũi bé con khẽ hừ hừ, tay chân bé tí khẽ đạp, tựa như muốn duỗi eo, theo tiếng hát dịu dàng của ba ba mà dần chìm vào mộng đẹp.

Tần Sở Ca liên tục đung đưa cho tới khi bé phát ra tiếng ngáy khe khẽ mới ngừng lại. Nhưng y lại không nỡ đặt bé vào trong nôi, y đặt bé lên giường trước tiếp đó cũng bò lên nằm ở bên cạnh, ôm lấy cái bọc bé xíu xiu, nhìn cái bọc nho nhỏ đáng yêu kia không nỡ rời mắt.

Đúng vậy, bé con tuy còn nhỏ những đã có thể nhận ra cái trán, cái mũi tương tự như y, hình dáng con mắt lại giống Hoa Khiếu như đúc …

Tần Sở Ca cố gắng quên đi cái tên kia, một lần nữa hôn lên khuôn mặt đang ngủ say của bé, “ Bảo bối của ba … Ba sẽ thực yêu thương con, ba sẽ dùng tất cả tình yêu của mình để yêu thương con … ”

Phiên tòa lần này nhẽ ra không được công khai, nhưng không biết ai làm lộ tin tức khiến một đám phóng viên kinh tế ham vui nhao nhao thì nhau kéo đến, chen chúc chật cứng bên ngoài cánh cửa pháp viện. Hoa Khiếu tuy đã đeo một chiếc kính râm thật lớn che gần nửa khuôn mặt nhưng vẫn không thể tránh khỏi bị những ánh đèn chớp lóe khiến gã bất giác cau mày.

Không biết bao nhiêu micro chen chúc ở trước mặt gã, trợ lý không ngừng giúp gã ngăn cản, nói “ Không thể trả lời ”, nhưng vẫn không cản nổi sự hào hứng của đám kí giả kia, “ Ngài Hoa, xin hỏi vì sao ngài lại muốn tham ô tiền của chính công ty mình? Chẳng lẽ là bởi có sự rạn nứt quan hệ giữa ngài và mẹ ruột? ” “ Xin hỏi vì sao ngài và mẹ không giải quyết nội bộ việc này mà lại muốn mang ra tòa án? ” “ Phải chăng việc này có quan hệ với việc cổ phiếu của Ngự Đằng rớt giá thê thảm vài ngày nay? ”

Hoa Khiếu lạnh lùng vượt qua từng tầng ngăn trở, tiến vào tòa án. Cánh cửa lớn phía sau gã ầm ầm khép lại, cuối cùng đám tiếng động ồn ĩ kia cũng bị ngăn lại.

Mẹ của gã còn chưa tới, chắc hẳn bà cũng đang bị đám kí giả quấn lấy. Luật sư sau khi nhìn thấy gã, anh ta vẻ mặt không quá tốt gật đầu, “ Giám đốc Hoa, tôi muốn nói … Tôi chỉ thể cố gắng hết sức làm. Tôi không ngờ rằng … Bà Hoa sẽ thực sự tố cáo ngài lên tòa … ”

Hoa Khiếu phẩy tay ngăn lời của anh ta lại, “ Không cần nói nhiều. ”

Không tới mười phút sau, Hoa Cơ Vân cũng tiến vào từ một cánh cửa bên hông khác, phía sau bà là những tiếng xôn xao, đi đến ghế của nguyên cáo.

Hoa Khiếu chỉnh lại quần áo, đưa kính râm cho trợ lý ở phía sau, thoải mái đi tới ghế bị cáo.

Không bao lâu sau pháp quan cũng nối tiếp xuất hiện từ sau màn, lần lượt ngồi xuống. Phiên tòa chính thức bắt đầu.

Để Luật Dương nhanh chóng kết thúc cuộc họp, lúc tan họp, sắc mặt của đám người là thành viên của hội đồng quản trị đều không được tốt lắm. Bọn họ đều cảm nhận được sự thay đổi của Để Luật Dương, không chỉ là cái chân trái có chút khập khiễng, giọng nói khàn khàn kia mà còn là cách thức xử trí mọi việc hoàn toàn không hề giống với trước đây.

Để Luật Dương trước đây giống như một bạo chúa, phương thức làm việc không hề theo một khuôn mẫu nào, tùy hứng mà bảo thủ. Nhưng sau cuộc hội nghị lần này, thái độ của hắn với mọi người đều như thay đổi đến ba trăm sáu mươi độ —– Hắn vậy mà lại biết lắng nghe ý kiến của người khác, hơn nữa còn biết cách tươi cười cổ vũ người ta tiếp tục trình bày, cho dù dự thảo kia hoàn toàn không hợp với ý hắn.

Có lẽ đây chính là sức mạnh của cái chết.

Để Luật Dương biết điều gì đã thay đổi hắn. Không sai, đó chính là lằn ranh giữa sự sống và cái chết. Cái chết là phép thử tốt nhất, giờ đây hắn có thể khách quan nhìn lại quá khứ, hắn phát hiện thiếu sót của chính mình, có lẽ hắn đã vĩnh viễn không bao giờ thừa nhận thiếu sót này, nhưng trong vô thức, hắn đã thay đổi không ít. Hắn học được cách tôn trọng, hơn nữa hắn còn hiểu rõ, không phải bất kì thứ gì hắn cũng đều nắm được trong tay, chẳng hạn như sinh mệnh, hay là tình yêu.

Hối hận cũng đã muộn, hiện giờ thứ hắn có thể nắm giữ được chỉ có tương lai, thay đổi vẫn còn kịp.

Tần Sở Ca nói đúng, nhân sinh không nên chỉ bị một ai đó trói buộc, hắn có lẽ sẽ tìm được một người thứ hai, sau đó bị người ấy trói buộc.

Người đó chính là Tần Sở Ca, điều này không cần phải nghi ngờ.

Liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, kim đồng hồ đã chỉ về hướng bốn rưỡi chiều. Gọi điện thoại cho tài xế đỗ xe ở trước cửa công ty, Để Luật Dương chỉnh lại bộ âu phục của mình, nới lỏng cà vạt một chút, cố gắng che đi vết sẹo ở trên cổ.

Hắn muốn nắm giữ hạnh phúc thứ hai trong cuộc đời mình.

Trải qua vụ tai nạn xe đó, Để Luật Dương tuy thầm khinh thường bản thân đến nắm tay lái cũng không làm được, nhưng vì an toàn, hắn vẫn tìm Ngũ Nhai đã được thăng chức tới lái xe dùm hắn. Vẻ mặt Ngũ Nhai kích động nhìn thủ trưởng của mình, “ Chủ tịch … ”

Để Luật Dương vậy mà lại cười với gã, “ Ngũ Nhai, lại gặp nhau rồi. ”

“ Chủ tịch … Giọng nói của ngài … ” Ngũ Nhai kinh ngạc vì giọng nói thô ráp của Để Luật Dương, “ Không có việc gì, chỉ là trả một cái giá mà thôi. ” Để Luật Dương ho một tiếng, cố gắng giữ cho giọng nói của mình luôn ôn hòa, “ Ta chỉ đường, cậu chỉ cần lái xe là được. ”

Ngũ Nhai gật mạnh đầu, trong mắt mang theo chút ẩm ướt.

Kĩ thuật lái xe của Ngũ Nhai rất tốt, vừa nhanh lại vừa chắc chắn, nhưng Để Luật Dương vẫn không kìm được mà cảm thấy tay chân phát lạnh. Để che giấu sự không thoải mái này, Để Luật Dương dứt khoát rút PDA ra xem ghi chú ở trên, nhưng chiếc bút cảm ứng lại bị gã sơ ý làm rơi xuống phía dưới ghế sau.

“ Chủ tịch, tới rồi, là đây phải không? ” Theo sự chỉ dẫn của Để Luật Dương, Ngũ Nhai lái xe tới phía dưới nhà của Tô Dạ Kiều xong, quay đầu hỏi Để Luật Dương liền phát hiện sắc mặt của Để Luật Dương trắng bệch, yên lặng ngồi ở ghế sau, “ Chủ tịch sao vậy? Ngài có chỗ nào không thoải mái? ” Ngũ Nhai liên tục hỏi vài câu, lo lắng tới mức gần như muốn chen từ ghế lái xuống ghế sau.

“ Không có việc gì … ” Để Luật Dương khom người nhặt lấy chiếc bút, cắm trở lại PDA, nhét nó vào trong túi áo. “ Cậu có thể đi đâu đó vài vòng, khi tôi gọi điện thì quay lại đón tôi. ” Để Luật Dương mở cửa xe chuẩn bị đi ra, “ Không, chủ tịch, tôi đợi ngài ở dưới lầu! ” Ngũ Nhai lo lắng nói, “ Tôi cảm thấy sắc mặt ngài vô cùng … Không tốt. ”

Để Luật Dương thử sờ mặt, bất giác thấp giọng nói: “ Biết đâu như vậy có thể cầu được vài phần đồng cảm của y … ” Tiếp đó không nói gì nữa, đẩy cửa xe bước xuống, nhanh chóng đi tới căn phòng Tô Dạ Kiều ở.

Xuyên qua cửa kính xe, Ngũ Nhai nhìn người đàn ông từ trước tới nay đều ngông cuồng không ai bì nổi kia, nay lại run rẩy bước đi, tựa như đã bảy mươi tuổi rồi.

=============================