Hoa Chi Phá giải quyết gánh nặng lớn là công chúa điện hạ xong thì đột nhiên cả người thoải mái, bước đi cũng nhanh hơn nhiều. Không biết Niệm Khanh đã trở lại hay chưa, nói xem, chuyện công chúa điện hạ bị đoạt mất, nàng có cần nói cho Niệm Khanh nhà nàng biết hay không đây? Có điểm rối rắm hơn là, nếu không nói thì Niệm Khanh vẫn sẽ biết, hơn nữa công chúa điện hạ là ở cùng nàng rồi bị bắt đi, đến lúc đó chẳng phải là giải thích thế nào cũng vô dụng? Nếu nói thì 'tình địch' vất vả lắm mới bị thiên ý cho ra đi, giờ cứu nàng trở về, đây không phải là tìm chết sao! Ôi, vẫn là tối nay mới về đi! Đến lúc đó gạo nấu thành cơm, dù khả năng của Niệm Khanh lớn bằng trời cũng không có cách gỡ lại, lại không thể tuyên bố ra ngoài rằng công chúa điện hạ bị tú cầu đánh trúng trở thành 'chồng' người khác! Hạ quyết tâm, Hoa Chi Phá bước chậm lại, chậm rãi lắc lư đi về, không kéo dài giờ tốt lành của người ta thì thật lãng phí cơ hội ban thưởng hôm nay. Hoa Chi Phá ở đây bước chậm như trên mây, Niệm Khanh ở kia lại vừa vội vừa tức, nàng vừa trở về thì nghe được chuyện Hoa Chi Phá bị tiểu hoàng muội của nàng bắt cóc, nha đầu Hoàng Phủ Hạnh kia hoạt bát hiếu động, gây chuyện thị phi, cũng không biết hai người này cùng một chỗ có thể gây ra bao nhiêu tai họa, hơn nữa lần ra ngoài này ngay cả một hộ vệ cũng không mang theo, thật sự sầu chết nàng. Tuy nói là dưới chân thiên tử mức độ tội phạm thấp nhất có thể, nhưng đạo chích cũng không phải là không có. Hoàng Phủ Hạnh ngoài cắn người ra thì không còn năng lực khác, Hoa Chi Phá trông được nhưng không dùng được, khoa chân múa tay có thể làm được chuyện gì? Phái người đi ra ngoài tìm đến bây giờ cũng không có tin tức. Thằng nhãi Hoa Chi Phá này, trở về không khiến nàng ta đẹp mặt là không thể! Ngay lúc Niệm Khanh tức đến độ có thể bóp nát chén trà trong tay thì người lo lắng trong lòng rốt cục đã xuất hiện, chẳng qua... - Niệm Khanh, việc lớn không tốt - Hoa Chi Phá vừa đến liền thay đổi thần thái lang thang thành bộ dạng vô cùng lo lắng, hai giờ đã trôi qua, chấm dứt hay không chấm dứt cũng có thể đã xong rồi phải không? Niệm Khanh quay đầu lại liền thấy Hoa Chi Phá vội vã chạy tới chỗ mình, trên gương mặt trấn định lộ ra một ít lo lắng, còn chưa kịp nghĩ lại có chuyện gì, theo bản năng mở miệng hỏi: - Sao vậy? - Công chúa...công chúa điện hạ nàng... - Đã xảy ra chuyện? - Vừa thấy đằng sau Hoa Chi Phá quả nhiên không có thân ảnh tiểu hoàng muội của mình thì trong lòng càng đoán chắc. - Đúng, à không phải! - Hoa Chi Phá gật đầu rồi lại lắc đầu - Nàng bị người ta chộp đi làm cô gia. Dù Niệm Khanh kiến thức rộng rãi cũng bị câu nói sau của Hoa Chi Phá sét đánh đến trong mềm ngoài giòn, cái gì gọi là bị bắt đi làm cô gia? Một tiểu cô nương như nàng còn có thể làm cô gia? Cũng may là trong miệng không có nước trà, nếu không Niệm Khanh thật sự sẽ phun lên mặt Hoa Chi Phá, trêu người cũng không cần như vậy. - Rốt cuộc sao lại thế? - Thấy Hoa Chi Phá không giống nói đùa thì Niệm Khanh cũng thận trọng lên, trong chuyện này còn có gì mà mình không biết sao? Hoa Chi Phá tỉ mỉ như sách vở kể rõ với Niệm Khanh, bao gồm cả chuyện mình bị công chúa điện hạ nài ép lôi kéo như thế nào, uy hiếp đe dọa phải theo nàng ra ngoài dạo phố ra sao, đến cuối cùng công chúa điện hạ lòng ham vui quá lớn dưới sự khuyên giải không có kết quả của mình mà mặc nam trang, đi nhìn ngắm người khác tranh tú cầu, cuối cùng vận mệnh chiếu cố tiểu công chúa khiến nàng đoạt được phần thưởng, còn chủ nhân của tú cầu đánh ngất tiểu công chúa, thề sống chết muốn thành thân cùng nàng. Lời nói này có thật có giả, trong đó Hoa Chi Phá sắm vai một nhân vật bị quyền hành ức hiếp chỉ có thể yên lặng đi theo, tất thảy đều không quan hệ đến nàng, đều là chủ ý của công chúa điện hạ, nàng chỉ là khán giả mà thôi. Phủi sạch sự việc luôn là tác phong của Hoa Chi Phá. Mà nay, nàng vẫn có thói quen thảo mai như trước. - Vô liêm sỉ! Hồ nháo! - Niệm Khanh tức giận ném chén trà trong tay trà xuống mặt đất, trên mặt hơi dâng lên giận dữ - Nàng điên, ngươi cũng điên cùng nàng! - Nếu tú cầu này không ném trúng Hoàng Phủ Hạnh mà trúng ngươi thì làm sao bây giờ, chẳng lẽ muốn bản cung đi tranh phu cùng người ta! Tựa hồ bị ý niệm trong đầu của chính mình làm kinh ngạc, Niệm Khanh miễn cưỡng áp chế khô nóng trong lòng: - Nha đầu kia thật sự là càng ngày càng làm càn, quả thực là hài tử bị làm hư! Hoa Chi Phá cũng bị động tác của Niệm Khanh làm chấn động toát mồ hôi, chưa từng thấy qua Niệm Khanh phát hỏa, không thể ngờ lại đầy quyết đoán như thế! May là nàng tỉnh táo, nếu trúng chiêu thì chén trà này sẽ không phải rơi xuống mặt đất mà là rơi xuống đầu nàng. Bất quá hình như Niệm Khanh không có cung kính vốn có đối với tiểu công chúa, cho dù là thủ hạ được sủng ái nhất cũng sẽ không phải là thái độ này được! "Nha đầu"? Đường đường một công chúa, không phải người nào cũng có thể tùy tiện gọi nàng là nha đầu. Niệm Khanh, đến tột cùng là thân phận gì? Khí thế nàng vừa mới mơ hồ bày ra, thật sự chỉ là một quản sự? Được rồi, Hoa Chi Phá đang nghi hoặc.Ta cảm thấy vị tiểu công chúa kia ngược lại không có phong phạm công chúa đây! - Người ném tú cầu tìm phu là ai? - Lại lao sư động chúng (có sức ảnh hưởng lớn) như vậy? Sợ không gả đi được sao! - À, hình như tên là Vệ Vân Tịch - Hoa Chi Phá suy tư một chút rồi nói. - Vệ Vân Tịch? Niệm Khanh cau mày, chuyện này không đơn giản. Có thể nói Vệ Vân Tịch với tiểu công chúa quen thuộc đến không thể tái chín, cho dù Hoàng Phủ Hạnh nữ phẫn nam trang thì Vệ Vân Tịch thế nào lại không nhận ra được? Nếu nhận ra thì chuyện thành thân này còn có thể sao? Chứ không phải là... Sắc mặt Niệm Khanh ửng đỏ, có phải là mình suy nghĩ nhiều hay không? Bất quá cũng không phải là không có khả năng! Bỏ đi, nha đầu kia tự mình gây ra họa thì để tự nàng đi giải quyết, dù sao thì Vệ Vân Tịch cũng sẽ không hại nàng. Nghĩ thông suốt, Niệm Khanh cũng không nóng nảy nữa, nếu đã biết Hoàng Phủ Hạnh sẽ không gặp phải bất trắc thì còn cần quá lo lắng làm gì? Nha đầu kia có khi thông minh hơn nhiều so với tưởng tượng của mình. - Được rồi, ta đã biết - Niệm Khanh nhìn trời một chút - Ăn cơm chiều chưa? - Chưa... - Nửa bát mì kia sao có thể ăn no? - Vậy dùng bữa cùng nhau đi. Một câu rất đơn giản của Niệm Khanh lại khiến lòng bất an không yên của Hoa Chi Phá lập tức ấm áp, thì ra là Niệm Khanh chờ ta trở về ăn cơm! Ta rất cảm con mẹ nó động! Ăn cơm cùng nhau, đây một việc ấm áp cỡ nào! Niệm Khanh, sự ôn nhu của ngươi như ánh mặt trời rơi rớt đầy trong lòng của ta, bảo ta làm sao có thể tiếp tục kiên trì với ý tưởng lúc trước đây? Nếu như...ngươi có thể đem sự phúc hắc nhắm vào người khác, ta nghĩ ta sẽ càng khoái trá. Một mặt khác, tiểu công chúa sớm đã bị Hoa Chi Phá quên đi đang mặc đồ tân lang đỏ thẫm té xỉu trên giường, đứng bên cạnh là Vệ Vân Tịch mặc đồ cưới. Trong phòng còn có hai người nữa, hai người này đến xem kịch vui, đánh giá tiểu công chúa và Vệ Vân Tịch. - Ta nói rồi mà đồ nhi, ngươi xem sư nương ngươi tính chuẩn biết bao, nàng chính là phu quân định mệnh của ngươi đó! - Thụ Chi Ngụy cảm khái nói nốt - Không thể ngờ hắn thế nhưng là một nữ tử, còn là công chúa, càng không ngờ đến là các ngươi vốn quen biết. Đây là thiên ý! - Xem ra đại bộ phận đồ đệ của chúng ta đều phải đi lên đường cũ của ta, không cần nói, ta rất vui mừng. Tại Hi hiếm thấy đi phụ họa: - Quẻ tượng nói tuyệt đối sẽ không sai. Ngươi xem, ngày này giờ này,không phải là phu quân này đến đây sao! Vệ Vân Tịch nghe xong lời của hai vị sư phụ thì sắc mặt ửng đỏ: - Vân Tịch đa tạ ân đức của sư phụ, sư nương. Nhớ tới cảnh tượng mới gặp hai người này trước đây đến lúc các nàng thu mình làm đồ đệ, các nàng cũng vì phụ thân đi bói toán bảo hắn dựa vào đại công chúa, có một việc nào không chính xác? Cho nên khi nghe đến ném tú cầu tìm phu, tuy rằng chống cự, tuy rằng không muốn, nhưng vẫn không chống lại được sự khuyên bảo của phụ thân, vốn còn đang muốn cắt đứt ý niệm trong đầu, nếu không có kết quả thì sao còn chấp nhất? Chỉ là khi nhìn thấy Hoàng Phủ Hạnh thì vẫn không nhịn được mà hy vọng người sư phụ nói chính là nàng. Nay, tú cầu của mình ném trúng Hoàng Phủ Hạnh, đây chẳng lẽ không phải là thiên ý sao! Một khi đã như vậy, mình vì sao còn muốn cắt đứng ý niệm đây? Hoàng Phủ Hạnh, tiểu công chúa, đây là tự ngươi đưa lên tận cửa. Cho nên, ngươi trốn không thoát!