Quy Điền Thuần Nhất Lang thấy đối phương đã đáp ứng thì trong lòng đắc ý một trận, công chúa thì sao chứ? Lớn lên mặt đẹp, mắt lại kém như thế, phò mã nàng ta nhìn trúng sao có thể so với bản thái tử? Bản thái tử đưa hắn một tòa thành trì hắn lại không cần, tình nguyện muốn mấy văn tiền, thật sự là quá dân bần!
- Một khi đã như vậy, bản thái tử liền mạo phạm - Tuy miệng nói mạo phạm nhưng nhìn hành động của hắn không có một chút giác ngộ 'mạo phạm', còn đắc ý dào dạt nhìn Hoa Chi Phá - Xin hỏi phò mã, ba cây quýt chia cho hai người, không thể bổ cây quýt ra, nên chia như thế nào? Lời này vừa nói ra khiến mọi người đang ngồi đều nhíu mày. Vấn đề này... nếu không thể bổ ra thì ngươi nói phải chia thế nào! - Giết chết một người! - Hoa Chi Phá nghiêm túc gật gật đầu, ta thật sự là thiên tài! Cảm giác được ánh mắt quái dị chung quanh thì vội vàng ngồi nghiêm chỉnh - Đùa thôi, thảo dân sao lại là người phát điên như thế được? - Vì ba cây quýt mà giết người ta sao! Niệm Khanh dùng ánh mắt hoài nghi chiếu tới Hoa Chi Phá, kỳ thật ngươi đúng là nghĩ như vậy phải không? Sao có thể? Ta luôn luôn chủ trương hòa bình được không! Hoa Chi Phá dùng ánh mắt thương tâm nhìn lại Niệm Khanh, ngươi hoài nghi nhân phẩm của ta, quá thương tâm! - Ha ha, chuyện cười này tuyệt đối không buồn cười! - Hỗn đản! Ngươi nói đùa cũng phải biết nhìn trường hợp chứ! Hoàng Phủ Nhân chỉ hận không thể lấy đao khảm một nhát chém chết người này, nếu không vì hắn thì sự tình sao lại phát triển thành như vậy? Hiện tại hắn cư nhiên còn một bộ dạng cà lơ phất phơ, nếu không phải hoàng tỷ coi trọng hắn và hắn lại còn là đại ca của Bạch Chi Song thì trẫm nhất định phải thiến hắn! - Phò mã thật là... có ý tứ! - Quy Điền Thuần Nhất Lang cắn răng nói ra một câu như vậy, nếu không phải đang ở Thiên Minh Quốc thì tuyệt đối muốn giết hắn! Cư nhiên xem vấn đề của bản thái tử như trò đùa, quả thực buồn cười! - Ôi chao, thái tử quá khen, thảo dân thế nào không biết xấu hổ? - Khoát tay, ông luôn luôn là người khiêm tốn, trước công chúng khen ta như thế, ta sẽ kiêu ngạo. Quy Điền Thuần Nhất Lang bị sự vô sỉ của người này làm chấn kinh rồi, nếu được phép, hắn thật sự muốn hộc máu thăng thiên, rất vô con mẹ nó sỉ! Hoa Chi Phá đang đắc ý thì đột nhiên cảm thấy một trận lạnh ác, ngẩng đầu liền bắt gặp đôi mắt tựa tiếu phi tiếu của Niệm Khanh thì ho khan: - Kỳ thật vấn đề này rất đơn giản, ép nước chanh không phải là được rồi thôi! - Thế này liền coi là nan đề? Cổ nhân không phải thích để tâm vào chuyện vụn vặt như vậy chứ? Xem như ngươi thức thời! - Niệm Khanh thu hồi ánh mắt cảnh cáo, làm người không thể quá xấu! - Ngươi khiến thái tử kia tức giận còn chưa đủ sao? Còn muốn làm mọi người đều nặn ra mồ hôi vì ngươi? Đương nhiên, nếu có thể, ta không ngại để ngươi làm hắn tức chết. Bất quá ngươi không thể khiến ai cũng lo lắng đề phòng! Nói đến đây, Niệm Khanh vẫn là giúp đệ đệ, nếu Hoa Chi Phá và Hoàng Phủ Nhân đã thương lượng tốt thì nàng không ngại Hoa Chi Phá nháo lợi hại thêm một chút. - Ép nước? Không biết phò mã có nghe rõ hay không, không thể đem bổ cây quýt ra - Ý cười trên mặt Quy Điền Thuần Nhất Lang mất tự nhiên. - Bổ ra? Không có mà, đều thành nước, ngươi cảm thấy còn tất yếu sao? - Hoa Chi Phá mở tay ra, nhún nhún vai - Điện hạ, nếu đây là vấn đề ngươi nói 'rất khó rất khó rất khó', ta chỉ có thể nói rằng, chỉ số thông minh thật sự rất quan trọng! Tuy rằng Quy Điền Thuần Nhất Lang không hiểu cái gì gọi chỉ số thông minh nhưng nhìn vẻ mặt của Hoa Chi Phá cũng biết không phải là lời hay gì! - Phò mã quả nhiên cơ trí, đây quả thật không phải là nan đề đã nói, bản thái tử chỉ là muốn xem phò mã có nghe ra đề dễ này hay không mà thôi. Nếu ngay cả một đề đơn giản như vậy cũng không trả lời được thì bản thái tử cũng không cần nói tiếp - Quy Điền Thuần Nhất Lang cũng không quá ngốc, lập tức sửa miệng - Đề này mới là nan đề chân chính! Phò mã nghe cho kĩ: Đem rất nhiều cây quýt phân cho một số người, nếu có ba người, mỗi người được ba cây thì còn dư chín cây, nếu trong số người có một người được ba cây, những người còn lại mỗi người năm cây thì vừa hết. Hỏi có bao nhiêu người? Có bao nhiêu cây quýt? - Đề mục này đến giờ cũng chưa có một đáp án chính xác, người lúc trước nghĩ ra vấn đề này cũng đã chết, nghe nói là bởi vì tự hỏi vấn đề này mà hộc máu bỏ mình. Hoa Chi Phá cảm thấy mình đã đủ vô sỉ nhưng không thể ngờ Quy Điền Thuần Nhất Lang này so với mình cũng không kém: - Thái tử xác định nan đề chính là cái này? - Thiên chân vạn xác! - Không còn? - Không còn! - Ôi - nhức đầu, làm bộ như thực khó xử - Chà... - Thở dài, chỉ số thông minh quả nhiên rất quan trọng! Lúc này các đại thần cũng ngất, đề mục này thật rắc rối, hơn nữa còn nghe không hiểu! Rõ ràng đề vừa nãy trả lời cũng coi như xong, sao có thể lại tiếp đây! Xem bộ dạng của Hoa Chi Phá, chẳng lẽ về sau tiến cống hàng năm đều phải ít đi một nửa? Nhưng thấy hoàng đế không nói chuyện thì mọi người cũng không dám mở miệng, hiện tại không khí giằng co rất lợi hại, động phát là chết! Niệm Khanh tự xưng là tài trí thiên hạ vô song cũng bị đề mục này làm khó ở, cái này... thật sự có đáp án sao? Kỳ thật cũng không thể trách cổ nhân quá ngốc, đề mục này ở hiện đại cũng đốn ngã không ít người, đương nhiên trừ những người học tốt toán học. Hoa Chi Phá không tính là học giỏi gì, nhưng đề mục này nàng thật đúng là giải được, nguyên nhân rất đơn giản, có một đợt nàng nghiên cứu n lần đối với nhân chia số học này nọ, nhân chia cơ bản đều nhớ, cho nên công thức nào dùng cho đề mục nào, giải như thế nào thì đều nắm được. - Quýt có mười tám, người có bốn - Hoa Chi Phá cười khì khì với Quy Điền Thuần Nhất Lang, chống lại ánh mắt khó hiểu của mọi người, giải thích - Ba người mỗi người được ba, còn dư chín, như vậy ba ba là chín, cộng thêm chín chính là mười tám; về phần có mấy người, mười tám cây quýt, cho một người được một cái là còn mười lăm cái, số người còn lại mỗi người được năm cái, như vậy là ba người, cộng thêm một người phía trước, là bốn người. Được Hoa Chi Phá phân tích một hồi thì lập tức hiểu ra, Niệm Khanh cũng sửng sốt, sao nàng không nghĩ ra đây? - Thì ra là thế, hay! Hay! Hay! - Hoàng Phủ Nhân đột nhiên cảm thấy lưng thẳng lên vài phần, nhìn về phía thái tử Đông Doanh đang ngơ ngốc, ngữ khí khinh thường - Xem ra hạ lễ của điện hạ không trốn thoát rồi. Quy Điền Thuần Nhất Lang gắt gao nắm chặt bàn tay, vì sao? Vì sao? Đáp án đơn giản như vậy vì sao mình không ngờ đến? Lại còn tự phụ đem đề mục này coi như nan đề để mà chuốc nhục, ông trời ơi, vì sao ngươi đối đãi với ta như thế! - Thái tử điện hạ, cuộc đánh cược kia điện hạ sẽ không quên chứ? - Hoa Chi Phá lòng tốt nhắc nhở - Nếu không có cách hoàn thành thì dựa theo lời điện hạ nói trước đó, sẽ rời khỏi vĩnh viễn. - Hừ, bản thái tử tự nhiên nhớ rõ, không phải chỉ là mấy văn tiền thôi sao? Hôm nay bản thái tử sẽ đưa cho công chúa năm vạn lượng bạc trắng, nhiêu đó là tiền son cho công chúa - Quy Điền Thuần Nhất Lang thấy sự việc đã không thể vãn hồi được nữa thì một chút mặt mũi cuối cùng cùng vẫn còn cần, chỉ là trong giọng nói còn không quên chế ngạo Hoa Chi Phá - Nếu đổi lại là bản thái tử thì tự nhiên sẽ dùng bạch ngọc làm gốc, sao có thể dùng tiền đồng làm bẩn sự cao thượng của công chúa? Bạch ngọc? Khẩu khí thật lớn! (Editor: Cạm bẫy muôn đời có người mắc phải lol)