Hoa Chi Phá vẫn cảm thấy nàng giống như Tiểu Bạch Long trong Tây Du Ký, có thể bay trên trời có thể lặn xuống nước, không gì không làm được. Đương nhiên đây đều là ảo tưởng của nàng, tự sướng một chút cũng là chuyện bình thường. Chỉ có điều từ khi gặp Niệm Khanh, nàng lại giống như mèo gặp chuột, đương nhiên Niệm Khanh là con mèo tao nhã, còn nàng là con chuột lấm la lấm lét.
Cũng không biết có phải lực ảnh hưởng của mỹ nhân quá lớn hay không mà đối với Niệm Khanh, Hoa Chi Phá luôn cảm thấy có cửa ải mà bản thân nàng không cách nào đi qua. Rõ ràng trình độ hai người không quá khác biệt thì vì sao nàng lại thấy trong lòng mình có bóng ma tên Niệm Khanh? Ngẫm lại, khẳng định vẫn là do một ngàn lượng bạc kia làm loạn! Nàng cũng không phải kiểu thấy mỹ nữ chân liền mềm nhũn thì sao có thể vô duyên vô cớ đi e ngại Niệm Khanh đây? Cho dù nàng ta phúc hắc thì nàng cũng không kém! Tuy rằng cấp bậc so ra có lẽ thấp hơn một chút. Quả nhiên, không tiền không quyền lưng không thể thẳng! - Niệm Khanh, ngươi đang muốn làm gì? - Theo lý thuyết, có thể bước vào khuê phòng của Niệm Khanh thì Hoa Chi Phá rất cao hứng, chẳng qua trong tình huống như thế này thì cao hứng không nổi. Hai tay Hoa Chi Phá ôm lấy bả vai rồi lui về phía sau một bước, nhìn ánh mắt bây giờ của Niệm Khanh thật giống như hoa hoa công tử (dân chơi là nam) lấy chuyện đùa giỡn mỹ nữ là nghề nghiệp, không chuyện ác nào không làm. - Niệm Khanh tỷ tỷ, chuyện gì cũng phải từ từ! - Không phải chứ? Tuy rằng nàng có chút ý với Niệm Khanh nhưng tiến triển như vậy cũng quá nhanh, nàng còn chưa chuẩn bị tốt! Huống hồ nàng không định làm thụ! Tuy rằng hỗ công là vương đạo, nhưng lần đầu tiên sẽ quyết định vận mệnh sau này, đánh chết cũng không làm thụ! Niệm Khanh run rẩy khóe miệng nhìn bộ dạng hoảng sợ của Hoa Chi Phá, sao lại có cảm giác nàng đùa giỡn nàng ta vậy! Không đúng, rõ ràng là nàng thấy cả người người kia ướt sũng nên muốn thay quần áo cho nàng ta mà thôi, sao lại biến thành tiết mục như thế này! - Không nói nữa, cởi quần áo ra! – Không biết tại sao Niệm Khanh đột nhiên cảm thấy nhìn Hoa Chi Phá như vậy lại rất thú vị, vì thế cũng không giải thích mà hùa theo lời của nàng, để cho nàng tiếp tục hiểu sai. C...cởi? - Hoa Chi Phá há hốc mồm, chuyện này thật quá ngượng ngùng! - Hai ta còn không có thân quen đến như vậy! - Thế này... thế này cũng hơi nhanh! - Chẳng lẽ Niệm Khanh đã sớm để ý đến nàng? Không thì tại sao lại có dáng vẻ lưu manh như vậy! - Nhanh? Ta còn đang ngại chậm - Người này chẳng lẽ không cảm thấy quần áo ướt dính vào người khó chịu sao? Niệm Khanh không nói gì nhưng rất lâu rồi nàng không cao hứng như vậy! Tư tưởng người này quả nhiên không thuần khiết! - Ngươi cởi hay không? Mau cởi cho ta! - Không cởi không cởi! Chết cũng không cởi! – Hoa Chi Phá nhìn vuốt sói của Niệm Khanh hướng đến người mình liền hoảng sợ, lui lại va phải ót vào cột giường - Ôi! Đau chết mất... Fuck! Ngươi có lầm không! Nam nữ thụ thụ bất thân, dừng tay! - Trời ạ, không ngờ Niệm Khanh là sói đội lốt cừu, hôm nay trong sạch của mình khó giữ sao? Tuy rằng Niệm Khanh là tuyệt thế đại mỹ nữ, nhưng mà tuyệt đối không được! Không cảm tình, không lên giường! Chỉ có điều nếu Niệm Khanh cởi hết để cho mình muốn làm gì thì làm thì có thể miễn cưỡng cân nhắc. - Nam nữ thụ thụ bất thân? Nhưng ngươi là nữ! – Niệm Khanh sắp chịu không nổi đầu óc của Hoa Chi Phá, lúc bốn người các nàng ở cùng một chỗ thì rõ ràng rất bình thường, sao bây giờ lại như chết não? Nếu Hoa Chi Phá biết suy nghĩ của Niệm Khanh thì tuyệt đối sẽ vô tội kêu to: Ta là bị ngươi bức! Ngươi lại còn nói ta như vậy, ngươi bảo ta làm sao chịu nổi! - Nữ cũng không được! – Hoa Chi Phá gấp đến độ cãi thẳng. Nói đùa, nữ cầm thú so với nam còn cầm thú hơn, ngươi không phát hiện ra có ba tên ở cùng với ta sao? Các nàng chính là thân là nữ nhân chân chính, tâm là cầm thú hóa người! Còn ta... miễn cưỡng coi như thuần khiết! Niệm Khanh nhìn tư thế 'thủ tiết' của Hoa Chi Phá thì không nhịn được nữa mà phụt cười: - Toàn thân ngươi ướt đẫm, chẳng lẽ ngươi không định thay quần áo? - Chớp mắt vô tội nhìn nàng - Ngươi sẽ không cho rằng ta định làm gì ngươi chứ? Hoa Chi Phá ngây người!Trời ạ! Mặt mũi của nàng mất hết rồi! Làm sao chịu nổi đây! Làm sao cứu vớt đây! Nhoáng một cái ngồi thẳng người, trên mặt một bộ dạng đứng đắn: - Sao có thể? Ta nói đùa với ngươi! – Một vết nhơ đại bại trong đời nàng! Hoa Chi Phá không ngốc, nàng sớm đã đoán ra người vừa cứu nàng chính là Niệm Khanh, mà người có thể đạp nước mà đi thì rõ ràng là võ công cao cường. Nếu không phải như thế thì nàng thật muốn giết người diệt khẩu! - À... ra là vậy! – Niệm Khanh cũng không vạch trần nàng, dù sao nếu nôn nóng bức Hoa Chi Phá quá thì về sau chơi đùa sẽ không vui – Ta tìm cho ngươi trang phục để thay. Mặc đồ của ta không sao chứ? – Câu nói là câu hỏi, chẳng qua Hoa Chi Phá cảm thấy nếu nàng trả lời thì kết cục nhất định rất thê thảm. - Không sao. Niệm Khanh lấy ra một bộ y phục tơ lụa màu trắng từ tủ quần áo, đưa cho Hoa Chi Phá nói: - Mặc nó vào cho ta nhìn xem – Nàng nhìn một cái liền cảm thấy bộ này thích hợp với người kia, nho nhã thanh tú, đương nhiên ở trong tình huống này nàng sẽ không mở miệng nói ra. - Nữ trang? – Hoa Chi Phá sửng sốt, nàng mặc nam trang đã thực vất vả, lại càng không muốn động đến nữ trang phiền phức - Ta không mặc! - Ngươi thật là nữ? – Niệm Khanh hết chỗ nói nổi, làm gì có nữ nhân không mặc nữ trang? ... Ta xuyên không mà đến, không được sao! - Hoa Chi Phá bĩu môi, không trả lời Niệm Khanh, - hừ, mặc kệ ngươi! Ta sinh khí! - Ngươi... - Niệm Khanh bất đắc dĩ lắc đầu, chuẩn bị động thủ cởi quần áo của nàng. Hoa Chi Phá mặt đỏ lên, tay nhanh hơn não, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Niệm Khanh: - Ta tự làm! - Nói xong liền tự động cởi trang phục, chẳng qua cởi được một nửa liền ngừng – Ngươi... ngươi quay qua chỗ khác! Niệm Khanh nhìn bộ dạng quẫn bách của nàng ta lại buồn cười, rõ ràng là người đáng khinh như vậy lại cũng có lúc thanh thuần (ngây thơ thuần khiết)? Nàng gật đầu quay người đi, nghe tiếng thay quần áo sau lưng trong lòng lại tự nhiên xuất hiện ấm áp. Hoa Chi Phá động não nửa ngày cũng chỉ mặc được một nửa bộ nữ trang lên người. Thở dài, cuối cùng vẫn không tránh được số bị nhìn sạch. Tuy rằng thi thoảng nàng thực cầm thú, thực đáng khinh, nhưng đều là nhằm vào người khác, nếu người khác cầm thú với nàng, làm chuyện đáng khinh với nàng, Hoa Chi Phá liền cảm thấy khó chịu, cho nên nàng mới không muốn Niệm Khanh cởi trang phục cho nàng, bởi vì nàng sẽ có cảm giác bị cầm thú. Nói cách khác, ta cầm thú ngươi thì được, ngươi cầm thú ta thì không được! Cầm thú lẫn nhau, bàn sau! Dưới sự hỗ trợ của Niệm Khanh thì cuối cùng Hoa Chi Phá cũng thu phục được bộ nữ trang này, chẳng qua cảm giác mặc nữ trang trên người thật không thoải mái muốn chết, soi gương đồng nhìn kĩ còn có xúc động muốn cởi ra! Cảm nhận về sắc đẹp rõ ràng chỉ có tính cá nhân! Mỹ nữ tóc dài mặc nữ trang là khuynh quốc khuynh thành, tóc ngắn gay mặc nữ trang là chẳng ra gì. Oa! Nàng không muốn sống nữa! Thầm rơi lệ. Nếu để cho ba tên kia nhìn thấy nàng thế này thì không bằng nàng chết đuối dưới cái hồ vừa nãy, tối thiểu sẽ không bị mất mặt! Nhớ tới sự độc mồm của ba người kia... thôi quên đi, nàng vẫn nên tìm một cái hố tự mai táng trước!