Bị Nguyệt Chi Loạn khơi dậy hồi ức, tiểu la lị sớm đã không còn tâm tư đi tác hợp người khác, thái độ đối với Nguyệt Chi Loạn cũng tốt hơn rất nhiều, còn để nàng có thể tự do đi lại trong sơn trại, giống như đang ở trạng thái giam lỏng.
Trạng thái giam lỏng là gì? Chính là khi bác nông dân đem con gà vừa mua về liền vứt một phát vào trong vườn, không thèm quan tâm đến nữa. Giả thiết này tương đối giống với trạng thái hiện tại của Nguyệt Chi Loạn. Cũng không phải Nguyệt Chi Loạn chưa từng nghĩ đến việc chạy trốn, nhưng nàng lại rất tò mò với chuyện gian tình giữa tiểu la lị và Ti Mộ. Đương nhiên điều này cũng không phải là trọng điểm. Trọng điểm là nàng căn bản không trốn thoát được! Không nói đến chuyện nàng đã ăn dược, chỉ cần nói đến hàng phòng ngự của sơn trại này thì nàng cũng không có khả năng trốn chạy, cho nên chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp tục bị giam lỏng. Đương nhiên ở trong trạng thái bị giam như vậy còn có rất nhiều người khác, hơn nữa đều là một chọi một. Không thể không nói, chính sách của tiểu la lị thực thi rất tốt. Nhìn các cặp tình chàng ý thiếp kia đi, truyền điện nhiệt tình, gian tình phát ra tung tóe. Hai ngày nay Nguyệt Chi Loạn không có việc gì để làm suốt ngày dạo khắp nơi, rốt cục nàng đụng phải người quen cũ. Phượng tỷ và Thiên Nặc Bảo, đôi này có thể nói là... Nguyệt Chi Loạn cũng không biết nên miêu tả như thế nào, Thiên Nặc Bảo coi như là công tử đẹp mã, đáng tiếc mắt rất không tốt, cũng không biết hắn coi trọng điểm nào nhất ở Phượng tỷ. Chậc, có lẽ thật sự có người như câu nói: Cái ta yêu không phải là bề ngoài của ngươi mà là vẻ đẹp tâm hồn bên trong của ngươi. Xem ra bởi vì mình là người thế kỷ hai mươi mốt nên thành kiến với Phượng tỷ hơi lớn một chút, mình thật sự là nông cạn. Nguyệt Chi Loạn định xoay người bước đi thì không ngờ tiếng của hai người kia lại hơi lớn khiến nàng dù không muốn nghe cũng không thể. - Phượng, cuộc đời này có ngươi, ta không bao giờ hối hận. - Cục cưng, ngươi đừng nói như vậy, ta có đức gì để có thể được lọt vào mắt xanh của ngươi? Trước kia là ta ngốc mới không hiểu, không biết quý trọng, kỳ thật từ lúc sống cùng ngươi thì trong lòng ta đã sớm có ngươi rồi! - Phượng, thật không? Thật không? Đây là sự thật phải không? - Đồ ngốc, trải qua kiếp nạn này, ta càng xác định tình cảm của mình đối với ngươi, cả đời này ta sẽ không rời khỏi ngươi. - Phượng, ta yêu ngươi! - Đồ ngốc, ta cũng vậy! ...... Nguyệt Chi Loạn nghe mà lưng ra mồ hôi lạnh không ngừng, dạ dày co rút, cuối cùng bất chấp hai người kia chạy như điên mấy trăm thước, nắm chặt một cái hàng rào muốn nôn. Quá lớn, lực sát thương quá lớn. Phượng tỷ uy vũ! Nguyệt Chi Loạn còn chưa nôn ra cái gì thì lại thấy hai nữ tử khác ở gần đó, thực không thể khéo hơn hai người này nàng lại biết: Nạp Lan Lê Lạc và Hắc tỷ tỷ. Nàng chỉ thấy cảnh Hắc sống chết lôi kéo tay phải của Nạp Lan Lê Lạc, còn Nạp Lan Lê Lạc dùng khuỷu tay trái đánh vào ngực Hắc tỷ tỷ, không biết đang nói gì nhưng biểu cảm của Nạp Lan là ba phần thẹn thùng bảy phần tức giận. Nguyệt Chi Loạn nhìn thấy Hắc lại ra mồ hôi lạnh một trận, Nạp Lan tiểu muội muội này không biết xuống tay có nặng không, nếu đánh Hắc tỷ tỷ từ một đại ngự tỷ thành một đại ngực phẳng thì sẽ rất bi kịch. Hắc tỷ tỷ cũng nổi giận, dùng sức một phát đã kéo Nạp Lan Lê Lạc áp vào trong ngực mình, hai tay vòng ra ôm nàng, mặc kệ hai tay của Nạp Lan Lê Lạc đang đánh mình sau lưng. Cũng không biết hai người đang tranh chấp cái gì, chỉ thấy càng nói càng hăng, Nạp Lan Lê Lạc không chỉ dùng tay đấm mà còn dùng chân đá, bạo lực đến cực điểm. Sau đó không gian yên tĩnh. Vì sao? Vì Hắc đồng chí giải phóng bá vương khí, trực tiếp dùng miệng mình ngăn lại miệng của Nạp Lan. Cho nên thế giới mới im lặng. Nguyệt Chi Loạn che miệng thiếu chút nữa hét lên, là gian tình! Hưng phấn! Rất hưng phấn! Tình địch tiềm tàng của nàng đã bị Hắc tỷ tỷ câu đi, tốt lắm thực không tồi. - Ngươi buông ra! - Không buông! Không buông! Chết cũng không buông! - Ta muốn giết ngươi! Ta nhất định phải giết ngươi! - Ngươi giết đi! Nếu ngươi muốn mạng này của ta, ta tuyệt đối không oán trách nửa lời! - Ngươi hỗn đản! Ngươi vô sỉ! Ngươi ti bỉ! Ta ghét ngươi... - Nếu như vậy thì ngươi ghét ta thêm một chút đi! Sau đó là nụ hôn kiểu cách. Đương nhiên những lời này đều là Nguyệt Chi Loạn tự sướng ở trong đầu, khoảng cách xa như vậy, nàng không phải là Thuận Phong Nhĩ thì sao mà nghe được. Nhưng cho dù như vậy thì cũng rất hấp dẫn! Cuối cùng dạ dày cũng thoải mái hơn, Nguyệt Chi Loạn cũng không định tiếp tục coi lén, lặng lẽ rời khỏi. Nghĩ kĩ thì tuy rằng hai người kia đều có võ công trên người nhưng chắc cũng ăn dược nên tạm thời mất đi nội lực, cảnh giác đối với xung quanh cũng giảm nhẹ, hoặc có lẽ là vì rất kích động nên mới không phát hiện ra có người nào đó rình trộm. Tất nhiên cái này cũng không quan trọng, quan trọng là, lại là một đôi! Nguyệt Chi Loạn cảm khái vạn phần, tiểu la lị kia cũng làm được một chuyện tốt! Quả nhiên sự việc không thể nhìn bề ngoài. Mấy ngày nay nàng đã quan sát, kỳ thật tuyệt đối có không ít gian tình, có khi còn phát triển mạnh. Có thể nói nam nữ, nam nam, nữ nữ đều có. Ngay cả nữ tử lúc trước có tình cảm em chồng – chị dâu cũng đang cùng chị dâu của nàng gian tình cuồng nhiệt. Tiểu la lị, công đức của ngươi không nhỏ! Cũng không biết mình thì thế nào đây? Tiểu Tuyệt Nhi, ta nhớ ngươi... Người ta đều có đôi có cặp, chỉ có ta cô đơn một người, thật tịch mịch. Suy nghĩ như vậy khiến tâm tình nàng có chút chùng xuống, lúc trở về cũng không nhìn kỹ phòng mà cứ như vậy đẩy vào, sau đó lập tức ngây người. Đây không phải là Vô Thương muội muội sao? Nói thế nào thì mình cũng từng bị nàng khâm điểm một lần, hơn nữa còn là một mỹ nữ như nàng! Nhưng mà người dưới thân nàng là ai? Nguyệt Chi Loạn mở to hai mắt nhìn kỹ lưỡng, là Tiểu Lâm Tử? Thiếu gia hiệu thuốc Lâm Thị? Đồng đạo nữ phẫn nam trang? Lúc này Lâm Mặc Uyên quần áo không chỉnh tề, tóc tai hỗn độn, ánh mắt mơ hồ, trên cổ còn có một khỏa ô mai thật to. Trời, thật sự là nhìn người không thể nhìn tướng mạo, nước biển không thể đong đếm. Nàng vẫn cảm thấy tướng mạo Tiểu Lâm Tử khi nam trang thì phải là công, thật không ngờ cuối cùng lại là thụ. - Ngươi xem đủ chưa? - Vô Thương trừng mắt cười lạnh – Còn không cút đi! Nguyệt Chi Loạn bị sự biến đổi của Vô Thương làm hoảng sợ, vội vàng đi ra ngoài đóng cửa lại. Người chưa thỏa mãn dục vọng quả nhiên rất dọa người. Thật là, người Vô Thương nhìn trúng lại chính là tiểu tử Lâm Mặc Uyên, nhìn không ra nhìn không ra. Hồi tưởng lại ánh nhìn cầu xin của Tiểu Lâm Tử lúc ra khỏi cửa, đáng tiếc ta lực bất tòng tâm! Ngươi tiếp tục làm thụ đi... thụ lâu ngày sẽ thành quen! Vất vả lắm mới trở về phòng mình, Nguyệt Chi Loạn rót chén nước uống hết một hơi mới buông lỏng người. Mẹ nó hôm nay thật quỷ dị! Nhưng mà xem ra gian tình của các nàng cũng coi như là tu thành chính quả! Nguyệt Chi Loạn tin tưởng, chỉ cần trái tim không thay đổi thì các nàng nhất định có thể hạnh phúc mãi mãi về sau. Phượng tỷ với Thiên Nặc Bảo, đôi duy nhất thuộc loại nam nữ, ở trong nhận thức của tứ cầm thú thì nam nữ là loại đi ngược thời đại. Còn lại có vẻ là thiên hạ đều giống nhau! Nạp Lan Lê Lạc với Hắc, đôi này xem như là mây tan sẽ thấy trăng sáng phải không? Hắc tỷ tỷ, thần nữ của ngươi xem ra cách ngươi cũng không xa, chỉ cần giơ tay ra là có thể tháo xuống. Chỉ có điều Tương Vương ngươi có thể bảo vệ cho tình yêu này không đây? Có kết quả nhưng không có nghĩa đó là kết thúc. Lâm Mặc Uyên với Vô Thương, đôi này nhược công cường thụ, được rồi, là nhược thụ cường công, coi như là tu thành chính quả! Chỉ là kết quả này làm cho mình nhìn thấy mà khó chấp nhận, thật khó coi! Nguyệt Chi Loạn lắc đầu, thật là có ý nghĩa, rất có ý nghĩa. Tiểu Tuyệt Nhi, ta tin hai chúng ta ở cùng một chỗ cũng rất ý nghĩa. Hơn nữa ta tuyệt đối sẽ không giống tên Lâm Mặc Uyên kia! Tuyệt đối!