Đêm dài không người, cô 'nam' quả nữ uống rượu ca hát, cuộc đời này có bao nhiêu?
Tuyết Chi Lạc đã hoàn toàn thoát khỏi trạng thái say rượu, từ thanh tỉnh một nửa đến 'hoàn toàn thanh tỉnh'. Nói là hoàn toàn thanh tỉnh chứ thật ra cũng chỉ là tư tưởng sinh động dị thường, không hề có chút cảnh giác gì. Tất nhiên, giống như hành vi sau khi say rượu của nàng, đây cũng là cực kỳ hiếm thấy. Du Lăng vốn không có chút mong chờ khúc hát của Tuyết Chi Lạc, nhưng sau khi nghe đến ca từ bất thường kia thì vẫn dần dần đắm chìm trong bầu không khí của khúc hát. Khúc hát không giống với xướng khúc nàng thường nghe, vừa trắng trợn hơn cũng vừa mộng ảo hơn. Đặc biệt phối với chất giọng thoáng có chút ưu thương của Tuyết Chi Lạc thì quả thực vừa hợp. Sương khói Giang Nam như thể hiện lên ngay trước mặt Du Lăng. Mưa nhỏ rơi tí tách, trong mưa có hai nữ nhân đang ôm nhau, ở một bên còn có một người đang quỳ gối, chính là nàng ngày còn nhỏ tuổi. Bất tri bất giác nước mắt Du Lăng đã lã chã rơi xuống. Giấc mộng bị chôn chặt trong sương khói Giang Nam, chỉ những trái tim tan vỡ mới thấu hiểu. Dùng rượu hun đúc tưởng niệm cho đến một ngày những đau lòng nhói tim biến thành điều tốt đẹp. Tỷ tỷ, ngươi và nàng...ở trên trời có hạnh phúc không? Du Lăng che mặt vùi đầu vào trong đầu gối, khóc rống thất thanh. Đó là những kí ức bi thương nhất chỉ thuộc về nàng. Đó là biến động thay đổi cả đời nàng. Một khúc 'Giang Nam', trong một ngày gợi lên bí mật chôn sâu nhất trong nội tâm Du Lăng. Năm đó mất mùa rồi ôn dịch khiến cả cha và mẹ nàng đều chết, nàng và tỷ tỷ may mắn sống sót, nhưng các nàng còn nhỏ tuổi nên không có năng lực sinh tồn, chỉ có thể biệt xứ ăn xin qua ngày. Khi gặp người khi dễ các nàng thì tỷ tỷ liền lấy thân che chở cho nàng, quyền cước cứ như vậy nện vào thân hình mảnh mai của tỷ tỷ. Khi nàng bị bệnh hấp hối thì tỷ tỷ ôm nàng đến cửa từng y quán một, quỳ trong mưa gió, khấu đầu khẩn cầu đại phu cứu nàng. Khi nàng không ngủ được thì tỷ tỷ dỗ nàng, ôm ấp nàng. Nếu không có tỷ tỷ thì trên thế giới này căn bản không có nàng. Nàng từng nói rằng muốn cho tỷ tỷ sống những ngày tốt đẹp nhất, muốn cho tỷ tỷ trở thành người hạnh phúc nhất, nhưng khi nàng có năng lực thì tỷ tỷ đã mất rồi. Nếu không gặp người kia, tỷ tỷ, ngươi có cảm thấy hạnh phúc không? Ăn mày gặp sát thủ, là ai làm ấm trái tim ai? Nữ nhân kia, nữ nhân thay đổi vận mệnh của tỷ tỷ và của chính nàng. Đêm Giang Nam, luôn có tiếng mưa nhỏ tí tách. Nữ tử mặc trang phục màu đen, cả người dính máu tươi nằm hôn mê bất tỉnh ở trong ngõ nhỏ. Tỷ tỷ đi ăn xin về đã cứu nàng. Cuối cùng đây là duyên phận hay là nghiệt duyên? Lâu ngày sinh tình, chính là nữ nhân kia và tỷ tỷ. Rời khỏi ngôi miếu đổ nát sắp sụp, vào ở trong gian phòng rộng rãi sáng sủa, chỉ có ba người: nữ tử kia, tỷ tỷ và nàng. Tỷ tỷ không cần đi ăn xin nữa, giờ là ngày ngày chờ người đó về nhà, nhưng mỗi lần nhìn đến người đó bị thương mà trở về thì đều lấy lệ rửa mặt. Người đó là sát thủ. Sát thủ, đặt cái chết của mình ra ngoài suy nghĩ. Sát thủ, có thể chết bất cứ lúc nào, thậm chí chết không toàn thây. Có lẽ người đó thật sự yêu tỷ tỷ, người đó nói muốn rời khỏi tổ chức kia, không muốn làm sát thủ nữa. Nhưng điều chào đón người đó lại là cái chết. Tổ chức sát thủ, thứ không dung tha nhất chính là phản bội. Một khi đã gia nhập, trừ phi chết, nếu không vĩnh viễn chỉ có thể là sát thủ. Đêm hôm đó, mưa lẫn với máu loãng cọ rửa thế giới. Tỷ tỷ dùng tính mạng của chính mình chặn một kiếm trí mạng cho người kia. Người kia dùng tính mạng của chính mình báo thù rửa hận cho tỷ tỷ. Một người chết vì tình. Một người chết vì kiệt lực. Kỳ thật người kia có thể đào tẩu, nhưng thiếu đi tỷ tỷ thì người đó cũng không còn lý do để tiếp tục sống. Đêm hôm đó, nàng tự tay mai táng nữ tử kia và tỷ tỷ, cùng với đó có cả sự yếu đuối của chính mình. Trưởng thành thật sự cần phải có máu và cừu hận, nàng đã hiểu. Người đó và tỷ tỷ...là hạnh phúc phải không? Dù cho đó là tình yêu thế tục không dung. Còn nàng thì sao? Tỷ tỷ, nếu không có nữ nhân đó, chúng ta có hạnh phúc không? Tuyết Chi Lạc đắm chìm trong lời ca thần thánh nên hoàn toàn không phát hiện ra chung quanh có cái gì dị thường, chờ nàng hát hết bài mới nhìn thấy người vẫn thường cười mị hoặc kia đang khóc hu hu hức hức vô cùng thê thảm. Thật mù mắt chó của nàng! Chẳng lẽ ta hát đã đến mức làm người ta giận sôi đến mức này? Tuy rằng không phải kẻ giết người vô hình, nhưng sao có thể khống chế suy nghĩ của người khác? Nếu không Du Lăng sao có thể nghe xong ta hát lại khóc rống nước mắt lưu tròng như thế? Thì ra ta đã cao siêu đến như vậy. Ở trên con đường ca hát, chị đã tiến rất xa. Kết thúc ca khúc, Tuyết Chi Lạc rất tự nhiên ngồi cạnh Du Lăng, rất tự nhiên choàng vai nàng, rất tự nhiên an ủi nàng: - Du Lăng, tin ta đi, bộ dạng hiện tại của người tuyệt đối có thể giết chết bất cứ kẻ nào trong nháy mắt, bất luận là nam hay nữ! - Bộ dạng điềm đạm đáng yêu này, ai có thể nghĩ Du Lăng là thủ lĩnh sát thủ chứ! Nếu không phải biết đây không phải là Du Lăng ngày thường thì đánh chết ta cũng không tin nàng là sát thủ! Sát thủ cái gì chứ, quá đáng yêu. Nghề nghiệp có tiền đồ nhất, thân phận khiến lòng người như hoa nở ở cổ đại nhất là: Sát thủ, thần y, hoa khôi, tiên nữ, yêu nữ, sư phụ, sư tỷ, hoàng hậu, công chúa... vân vân và mây mây. Đây chính là ý nghĩ tự kỉ của nàng những lúc nhàm chán. Du Lăng không hề muốn có người nhìn thấy bản nhân như bây giờ, thật không khéo Tuyết Chi Lạc lại ngay bên cạnh nàng, thứ không muốn nhìn thấy kia cũng đã bị thấy được, trừ phi móc mắt nàng ta, hoặc là đá nàng ta xuống, có điều hiện tại cũng không còn kịp nữa rồi. Du Lăng biết bộ dạng hiện tại của mình rất thất thố, cũng biết không có cách nào ngăn cản cái miệng đang ăn nói bậy bạ kia. Tuyết Chi Lạc thấy Du Lăng không có chút dấu hiệu dịu đi thì cũng không muốn an ủi tiếp nữa, nàng cũng không biết gì về nội tình, an ủi cái đít, nếu nói sai thì trời biết Du Lăng có thể ném nàng xuống dưới hay không. Vì thế, Tuyết Chi Lạc trong lúc nhàm chán chỉ có thể lấy bình rượu Du Lăng đặt ở một bên mà tiếp tục uống. Một người đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nhớ lại chuyện cũ, ảm đạm đau thương mà khóc. Một người cầm vò rượu ngồi trên mái nhà, mắt nhìn ra xa mông lung, không buồn không vui. Đây là một màn quỷ dị đến mức nào! Hai người không ai nói chuyện, để mặc ánh trăng phủ một màu mông lung lên các nàng. Tuyết Chi Lạc cứ một ngụm lại một ngụm, cũng dần dần thích ứng với hương vị là lạ kia, hơn nữa còn càng ngày càng thấy không tồi. Tuyết Chi Lạc uống hết non nửa vò rượu vẫn cảm thấy không đủ còn muốn uống nữa, phải làm sao bây giờ? Vì thế nàng lấy khuỷu tay thúc vào Du Lăng đang dùng ống tay áo lau nước mắt nói: - Ta còn muốn uống, còn không? Du Lăng vất vả lắm mới ổn định được suy nghĩ của mình thì lại thấy Tuyết Chi Lạc đã uống hết vò rượu ban nãy, hơn nữa bộ dạng còn không có chút vẻ gì có chuyện, cũng thầm giật mình: - Ngươi uống hết rồi? - Đúng vậy, ta còn muốn uống - Đáng thương nhìn Du Lăng - Còn phải không? Miệng ta muốn. Miệng muốn thì cách uống cũng không phải như vậy! Huống hồ ngươi lại là tên không có một chút nội lực. Du Lăng đột nhiên cảm thấy kêu người kia lên đây thật sự là một sai lầm. Tên này khiến mình khóc thảm, lại không thèm quan tâm mà uống rượu! Quả nhiên là do mình đối xử với nàng ta quá tốt! - Chờ chút! - Trừng mắt nhìn Tuyết Chi Lạc một cái, Du Lăng lắc người hoa lệ vài cái xuống đất rồi thân ảnh liền tiêu thất - Xem ra phải đi hỏi xin Vị Triều một vò! - Thì thào tự nói, rượu này chế không dễ, cũng không biết Vị Triều còn có hay không? Du Lăng lau sạch mặt mình, sửa sang một chút lại quần áo, tất nhiên là không muốn để Vị Triều nhìn ra điều gì. Rượu, tất nhiên là có. Vị Triều vốn định nói không có, nhưng khi nghe đến chuyện Du Lăng và Tuyết Chi Lạc chỉ hai người uống rượu cùng nhau thì lập tức sửa miệng. Còn một vò, thiếu chút nữa đã quên. Và vò rượu này trở thành bi kich lớn nhất từ trước tới nay của Du Lăng tỷ tỷ. Có câu: Tự làm bậy không thể sống! Du Lăng, ngươi còn nhớ rõ chuyện lần trước ngươi trêu chọc Vị Triều không? Giờ là quả báo!