Tự Cẩm

Chương 91: Ta biết giết người

Khương Tự gặp A Phi tại nơi mới thuê.

“ Vất vả ngươi rồi.”

Liên tục lên đường, A Phi thoạt nhìn đen hơn, nhưng tinh thần lại cao mười phần.

“ Cô nương nói sao, làm việc cho ngài một chút cũng không khổ.” A Phi cười khoát tay.

Có bạc cầm, còn có hi vọng, sao lại cảm thấy vất vả chứ?

“ Người kia cuối cùng thế nào?”

A Phi gãi gãi đầu, nhìn Khương Tự muốn nói lại thôi.

Khương Tự cũng không thúc giục, lẳng lặng chờ A Phi trả lời.

Nàng đã ra hết lực, về phần lựa chọn như thế nào, là tự do của người khác.

A Phi ngắm nghía sắc mặt Khương Tự gượng cười: “ Lão ca kia cùng ta vào kinh.”

Khương Tự thả chén trà cầm trong tay xuống: “ Hắn lẽ nào muốn gặp ta?”

Trừ cái đó ra, nàng nghĩ không ra lý do người kia vào kinh lần nữa.

A Phi vẻ mặt kinh ngạc: “ Đúng thế, hắn nhất định muốn tới gặp cô nương, ta bỏ cũng không thoát, chỉ có thể tùy hắn đi theo.”

“ Hắn ở đâu?”

“ Ta tạm thời an trí hắn tại khách điếm, cô nương ngài có muốn gặp không?”

Khương Tự nghĩ nghĩ, gật đầu: “ Sắp xếp một chút, ta đi gặp hắn.”

Một người đau khổ điều tra nguyên nhân cái chết của vị hôn thê hơn mười năm, sau khi chính tay đâm cừu nhân liền ở trước mộ của vị hôn thê tự sát, mức độ si tình không cần phải nói, phần chấp nhất ấy cũng làm cho người ta kinh tâm.

Sự việc của Lưu tiên cô thật vất vả mới hoàn mỹ kết thúc, nếu như bởi vì nàng cự tuyệt gặp người ta, mà vị đại ca này gây ra sóng gió gì ở kinh thành, đến lúc đó sẽ thật nhức đầu.

“ Cô nương dự định gặp hắn ở đâu? Thiên Hương trà lâu được không?”

“ Nơi đó không thích hợp.” Khương Tự lắc đầu.

Người nọ khác với A Phi.

A Phi mặc dù là lưu manh đầu đường, nhưng là người lớn lên ở kinh thành, ra vào chỗ đó cũng sẽ không khiến người chú ý, mà một người như vậy nếu gặp mặt tại trà lâu, cũng quá bắt mắt rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại, Khương Tự có quyết định: “  Cứ đưa hắn đến nơi này đi.”

A Phi do dự một chút: “Cô nương, thật sự gặp mặt ở đây?”

Khương Tự nở nụ cười xinh đẹp: “ Dù sao cũng là phòng thuê đến, không sao.”

“ Vậy được, ta đây liền dẫn người tới.”

Khương Tự ngồi trên ghế mây trong sân kiên nhẫn đợi người, A Man cầm quạt tròn lụa mỏng đứng ở bên cạnh nàng quạt.

Trên cây ve sầu kêu vang từng tiếng.

A Man rốt cục nhịn không nổi, cắm quạt tròn lên thắt lưng, lắc ống tay áo Khương Tự hỏi: “Cô nương, đêm qua ngài đến cùng có bị đăng đồ tử kia chiếm tiện nghi không nha?”

Lúc ấy nghe được âm thanh bạt tai vang lên nàng còn không suy nghĩ nhiều, nhưng sau đó suy nghĩ lại lại thấy không đúng.

Nếu cô nương không bị đăng đồ tử kia chiếm tiện nghi, làm gì đánh hắn nha?

Khương Tự ngước mắt nhìn A Man một cái, tâm tình trong nháy mắt trầm xuống: “ Chuyện đêm qua về sau đừng nhắc lại nữa.”

A Man đột nhiên bịt miệng: “ Vậy, đó chính là ăn thiệt rồi. Ai nha, tiểu tỳ thật là đáng chết, lúc ấy liền nên xông vào!”

“ A Man!” Khương Tự trầm thấp quát một tiếng, trên mặt trắng nõn nhiễm lên đỏ ửng.

Đây cũng không phải thẹn thùng, mà là tức giận.

Vừa nghĩ tới hành vi to gan lớn mật của tên hỗn đản kia, mà cố tình mình lúc ấy còn không đành lòng giáo huấn hắn, Khương Tự giận Úc Cẩn, càng giận chính mình.

Nha đầu này còn nhắc chuyện không nên nhắc nữa.

“ Ai nha, hình như A Phi về.” A Man vừa thấy cô nương nhà mình thật sự tức giận, vội vàng vọt đi.

A Phi đi tới, bên cạnh đi theo một hán tử cao to.

“ Cô nương, đây chính là Tần tướng quân.” A Phi vội vàng giới thiệu cho Khương Tự.

Ánh mắt Khương Tự rơi vào trên người hán tử, khách khí mà xa cách gật gật đầu.

Nàng lúc ấy không người có thể dùng, A Phi vừa vặn đụng đến trên tay nàng, người như vậy sợ chết có thể luồn cúi, thật ra lại dễ khống chế.

Thế nhưng hán tử trước mắt lại khác biệt, một người ngay cả chết còn không sợ, ở trên đời này cũng không có gì vướng bận, nàng cũng không có bản lĩnh nắm bắt.

Đối với hạng người như vậy, tự nhiên là khách khách khí khí, có thể an ổn tiễn đi là tốt nhất.

“ Ngươi là người viết thư?” Hán tử bước nhanh đến phía trước, không kịp chờ đợi hỏi.

A Man lập tức ngăn ở trước người Khương Tự, lông mày dựng ngược trách mắng: “ Ở đâu ra người không có quy củ như vậy, ngươi dọa sợ cô nương chúng ta.”

“ A Man, ngươi lui ra đi.” Khương Tự đẩy A Man ra, hơi hơi gật đầu với hán tử, “ Là ta.”

“ Ngươi làm sao biết được?” Hán tử thần tình kích động.

“ Cái này ta không thể nói cho ngươi.” Khương Tự cười cười, “ Kỳ thật đối với Tần tướng quân mà nói, cái này có gì có quan trọng đâu? Ngươi đạt được ước nguyện chẳng lẽ còn không đủ?”

“Ta ——” Hán tử nắm chặt nắm đấm đến vang răng rắc, không nhúc nhích trừng mắt nhìn Khương Tự.

A Man khẩn trương hẳn.

Nàng có thể cảm giác được, nam nhân trước mắt cũng không phải những bao cỏ kia, nàng đối phó chỉ sợ không dễ dàng.

A Phi cũng khẩn trương theo.

Một đường cùng tới với lão ca cũng coi như có chút tình cảm, đợi lát nữa nếu như bị cô nương thu thập rốt cuộc là giúp đỡ cầu tình, hay là không giúp đây?

“ Ta còn có một vấn đề muốn hỏi.” Hán tử gắt gao nhìn chằm chằm Khương Tự, chỉ sợ người trước mắt chạy mất, “ Chỉ một vấn đề.”

Khương Tự cười đến tự nhiên mà ôn hòa: “ Tần tướng quân hỏi đi.”

“ Thê tử của ta thật sự không chờ ta, đi chuyển thế đầu thai rồi sao?”

Nhìn dáng vẻ khẩn trương của hán tử, A Phi trợn trắng mắt.

Lão ca này đi vài trăm dặm theo hắn vào kinh, chính là vì hỏi cái này?

Vấn đề này hắn cũng có thể trả lời mà, rõ ràng là cô nương bịa lời nói dối.

Khương Tự trầm mặc.

Nàng kỳ thật có thể hiểu được hành vi của người đàn ông này.

Ở trong mắt bất luận người nào, đây đều là vấn đề vô căn cứ, thế nhưng đối với nam nhân mong nhớ thê tử mười mấy năm mà nói, lại là động lực để hắn tồn tại hoặc là chết đi.

Cho nên hắn không tiếc bôn ba mấy trăm dặm, chỉ là vì đứng ở trước mặt nàng, làm người giúp hắn vạch trần đáp án của câu hỏi này.

Người khác đưa ra vấn đề này, là hoang đường; Người khác trả lời vấn đề này, là buồn cười.

Nhưng chính vì gặp phải tình huống như thế này, người hỏi vô cùng nghiêm túc thành kính, mà hắn chỉ muốn nghe đáp án của người trước mắt.

“ Tần tướng quân cảm thấy thê tử mình là người thế nào?”

“ Nàng là cô nương tốt, thiện lương, kiên cường, đáng yêu nhất......” Liên tiếp từ ngữ tốt đẹp từ trong miệng hán tử nói ra.

Khương Tự cười: “ Thê tử của Tần tướng quân tốt như vậy, tất nhiên sẽ không lưu ở trong địa ngục chịu khổ, ta nghĩ nàng ấy đã sớm đầu thai chuyển thế rồi.”

Hán tử toàn thân chấn động, lảo đảo lui về sau mấy bước, bỗng nhiên bưng kín mặt.

Dưới ánh mặt trời, hán tử cao lớn thô kệch đứng ở trong sân khóc không ra tiếng, ve sầu trốn ở trên cây đột nhiên an tĩnh lại, đình chỉ tiếng kêu phiền lòng.

“ Ai nha, thê tử lão ca nếu như đầu thai chuyển thế, hiện tại cũng là đại cô nương rồi.” A Phi không chịu được bầu không khí ngưng trọng này, nói đùa một câu.

Hán tử dừng lại, bỗng nhiên thả tay xuống, hai mắt phát sáng.

A Phi không dám nói tiếp nữa.

Luôn cảm thấy gây hoạ rồi.

“ Ha ha, lão ca, nên hỏi cũng đã hỏi, ta mang ngươi về khách điếm ăn cơm đi.”

Hán tử lắc đầu: “ Ta không có tiền ăn cơm.”

Hắn chỉ có tiền lúc vào kinh giết người lần trước, giờ đã tiêu hết rồi.

“Ta mời mà. Lão ca tới kinh thành, một bữa cơm ta vẫn mời được.”

“Ta cũng không có tiền trở về.”

“ Lộ phí ta ra!” A Phi cắn răng.

Hán tử nhìn A Phi một chút, bỗng nhiên ôm quyền với Khương Tự: “ Ta muốn làm việc dưới tay cô nương kiếm miếng cơm.”

Tích muội vẫn luôn nói muốn nhìn xem kinh thành là bộ dáng gì, nếu như nàng đầu thai chuyển thế, hẳn sẽ thích nơi này.

Hắn muốn ở lại nơi nàng thích.

Khương Tự tuyệt không nghĩ tới còn có loại chuyển hướng này, do dự một cái chớp mắt thì nói: “ Ta không thu người vô dụng.”

Hán tử lộ ra một nụ cười tự tin:” Ta biết giết người.”