Tú Cầu Không Có Mắt

Chương 1

Đường Quốc đất rộng của nhiều, địa linh nhân kiệt*, triều đình nhân tài xuất hiện liên tục, phải nói chú ý và được sủng ái nhất là Quận chúa Đường Mính Khả của An Bình Vương Gia, cũng bởi vì nàng, An Bình Vương một nhà có thể ngoại lệ ở lại kinh thành. An Bình Vương đúng là an bình, thê thiếp không nhiều lắm, chỉ có một nữ nhi Đường Mính Khả, Hoàng đế cũng yên lòng, không sợ hắn làm phản a.

(Địa linh nhân kiệt: có nghĩa là đất linh thiêng thì sinh người tài giỏi)

Mọi người đều biết Đường Mính Khả là kẻ ngốc, lại nói triều đình mọi người đều thông minh. Đường Mính Khả mới vừa sinh ra không phải đã ngốc, mà là sau khi ăn nhầm thuốc độc nên mới như thế, trong chuyện này không biết rõ ràng chi tiết. Đường Mính Khả không cho là như vậy, nàng cảm thấy mình đủ thông minh.

Chuyện này không thể trách Đường Mính Khả, Đường Mính Khả đúng là không ngốc, nhưng cũng không coi là thông minh, chính xác bởi vì lúc nhỏ ăn độc, độc này từ đâu tới, là bí mật của hoàng thất.

Phải nói trùng hợp, Đường Hoàng so với Đường Mính Khả sinh sớm một vài tháng, là đứa con đầu tiên của Thái hậu, Thái hậu cùng An Bình Vương Vương phi là thân tỷ muội, hai người thường xuyên ở cùng nhau, hôm đó đúng dịp, đụng phải phi tử hạ độc, phi tử thấy Thái hậu liền đuổi theo bắt đầu tìm cách, cuối cùng có cơ hội, đáng tiếc lại hạ độc sai, cho Đường Mính Khả ăn.

Sau đó sự tình xử lý nhanh chóng, vụ tai tiếng này không thể truyền ra, Đường Mính Khả tuy đã giải độc, nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ, đầu óc bị thương tổn, thái y nói sau này có khả năng sẽ ngốc, từ ngày đó tới giờ, Đường Mính Khả nhận hết cưng chìu, trừ người hoàng thất, ít có người gặp qua nàng.

An Bình Vương đau lòng nữ nhi, sợ sau này rước lấy rắc rối, ai kêu Đường Mính Khả thật sự có điểm không thông minh, quyết định nói với bên ngoài là ngốc, từ nhỏ không kêu Đường Mính Khả học chút gì đó, Đường Mính Khả tuy lúc nào cũng la hét mình không phải là kẻ ngốc, lại không thể học văn không thể học võ, nhận biết chữ không nhiều, người ngoài càng tin tưởng nàng là kẻ ngốc.

Điều này, Đường Mính Khả rốt cuộc không chịu nổi cuộc sống kẻ ngốc, quyết định bỏ nhà ra đi bước chân vào giang hồ, hỏi phòng thu chi muốn chút bạc, mang theo đoản kiếm Đường Hoàng tặng, thu thập mấy bộ quần áo liền ra cửa, bỏ nhà ra đi phải quang minh chính đại, điều này không thể giấu giếm được An Bình Vương đâu, An Bình Vương không đâm phá, cũng là nàng kìm nén quá lâu, làm nàng ra ngoài dạo chơi cũng không tệ.

Đường Mính Khả vốn đã đi tới trước cửa, trong lòng nghĩ, lần này đi nhất định là bị phát hiện, suy nghĩ phải leo tường mới đúng, trở lại. Không biết làm sao phủ An Bình Vương tường vây quá cao, Đường Mính Khả dùng cả tay chân sống chết bò được vài phân.

Đường Mính Khả trong lòng gấp gáp, nghĩ không ra phương pháp gì, vừa quay đầu, a, nơi đó làm sao có một cái thang, hạ nhân nào lại không để ý, nếu kẻ trộm leo qua tường không phải quá thuận tiện sao. Đường Mính Khả vội vả dọn cái thang, cái thang hình như quá nặng, Đường Mính Khả không chú ý thiếu chút nữa bị cái thang đè.

Bên kia An Bình Vương thấy trong lòng giật mình, hung hăng chọt da đầu hai thị vệ bên cạnh.

" Ngươi không biết tìm cái thang nhẹ một chút a! " Thị vệ có nỗi khổ không nói ra được, ai biết Đường Mính Khả đem cái thang dời qua a, trực tiếp từ nơi đó leo ra ngoài không phải được sao, thật sự là đáng thương tấm lòng cha mẹ thiên hạ a.

Đường Mính Khả thật vất vả leo ra ngoài, a, bên này làm sao cũng có cái thang a? Sẽ không phải là trộm vào trong phủ chứ, không được, không thể để cho kẻ trộm lấy đồ đạc được, suy nghĩ một chút lại leo xuống, An Bình Vương ở bên cạnh vỗ ngực mấy cái, may mắn mới vừa rồi không đi ra ngoài, nếu không sẽ bị phát hiện.

Đường Mính Khả dùng đá viết trên mặt đất viết hai chữ "Có trộm", đứng nhìn một lát, chắc chắn chữ " trộm " viết đúng, mới tiêu sái leo lên cái thang, cuối cùng đã yên tâm. Đường Mính Khả bay qua tường đi chưa được mấy bước, trên cây trong sân vương phủ có vài bóng đen nhảy qua đầu tường, rồi không thấy bóng dáng.

An Bình Vương nhìn hai chữ trên mặt đất thật lâu không đi, Vương phi đứng ở một bên thập phần không muốn.

Đường Mính Khả đi dạo chợ một chút, nơi này sờ một cái nơi đó ăn một chút thật vui, vào quán ăn chén hoành thánh, chạy tới cửa thành. Mắt thấy cửa thành đang ở trước mắt, trong lòng kích động không thôi, nhưng đúng lúc đầu bị đập bởi một vật bay tới.

Đường Mính Khả là Quận chúa được cưng chìu chưa bị người nào đập qua, huống chi giờ phút này nàng đang đắm chìm trong mộng hiệp nữ của chính mình, bị đập một phát ai tình nguyện a, liền bạo tính khí, cầm lấy quả cầu sống chết không thả, đây chính là chứng cứ, một cái tay khác vội vàng từ trong ngực lấy ra đoản kiếm, còn chưa lấy ra, bị một đám người vọt tới kéo vào trong đại sảnh.

Một người đi lên, nắm thật chặt tay Đường Mính Khả gọi "Hiền tế", Đường Mính Khả hoảng sợ nhất thời quên lấy đoản kiếm.

" Không phải, đại gia, ta là nữ nhân! " Vừa nói, rất sợ người nọ không tin, còn ưỡn ngực.

Người kia chẳng ngó ngàng gì tới, " Không có chuyện gì, nhận tú cầu chính là hiền tế, nhanh chóng bái đường ". Vừa nói xong đã có người bắt đầu đem bộ đồ đỏ thẫm đi tới Đường Mính Khả, Đường Mính Khả nhìn đồ trên tay, dây lụa đỏ, thực sự là tú cầu, nghĩ tới đây, Đường Mính Khả vội vàng đem tú cầu ném một bên.

Đường Mính Khả còn chưa kịp cùng người nọ khoát tay nói tú cầu không có ở trên người mình, trên tay đã bị nhét dây lụa đỏ, trước ngực cũng đeo lên bông hoa đỏ, Đường Mính Khả cảm thấy thích thú, giật vài cái chỉ thấy tân nương tử đã đến đây.

Tân nương tử này chính là xinh đẹp nhất kinh thành, Tô Mi Niệp.

Nhắc tới Tô Mi Niệp đến nay vẫn là xinh đẹp nhất kinh thành, xinh đẹp không chỉ làn da trắng như tuyết, yểu điệu làm người hài lòng, tính tình ôn nhu cùng tên tuổi nổi danh tài nữ, có thể nói tài đức đều đủ cả. Nhưng không nghĩ tới, Tô phủ nhiều năm trước có một vị đạo trưởng tới, nói Tô Mi Niệp có mệnh khắc phu.

Nhất thời truyền đi nhưng chỉ là truyện cười, dù sao Tô lão gia là Thừa tướng, Tô Mi Niệp xinh đẹp như vậy, người cầu thân vẫn tới như cũ nối liền không dứt.

Năm ấy Tô Mi Niệp tròn một tuổi, liền cùng Vương tướng quân định thân, đáng tiếc không bao lâu, một nhà Vương tướng quân đều bị chém đầu, cũng không biết nguyên nhân gì, quyết định tội danh phạm thượng. Chuyện này thật ra thì cùng Đường Mính Khả có chút quan hệ, phi tử hạ độc kia chính là muôi muội của Vương tướng quân, độc này cố tình là Vương tướng quân đưa cho, hạ độc chính là tâm phúc Vương tướng quân, tội nghiệp nhi tử mới năm tuổi.

Đến lúc này, lời đồn khắc phu đã có chút chắc chắn, nhưng cũng có người nói đây chẳng qua là trùng hợp. Khi Tô Mi Niệp năm mười sáu tuổi, Đường Hoàng thượng vị, cùng Thừa tướng tính kế muốn trừ một vị quyền thần, hai người thảo luận ra chủ ý, đem Tô Mi Niệp gả cho hắn, ngày thành thân hôm đó bị độc chết, người ngoài nhìn vào, người đang êm đẹp đột nhiên phát bệnh, nhất định là Tô Mi Niệp khắc phu.

Tô gia tất nhiên không lo lắng lời đồn khắc phu, nguyên lại là mưu kế của Đường Hoàng, đến lúc đó hôn sự Đường Hoàng sẽ hỗ trợ. Cái này không nói, khi Tô Mi Niệp mười bảy tuổi, Đường Hoàng tứ hôn, ban cho Thế tử của Ký Quận Vương, ai ngờ Thế tử gây sự với người giang hồ, trên đường rước dâu bị ám sát.

Việc đã đến nước này, Đường Hoàng lại tứ hôn, nhưng không người dám đồng ý, chỉ luôn miệng kêu Đường Hoàng tha cho hắn một mạng. Tuy nói tuổi tác đã lớn, Đường Hoàng mình cũng không dám đón dâu. Tô Mi Niệp hôn sự trì hoãn lại, hôm nay đã qua mười tám, Tô lão gia cùng phu nhân cùng phu nhân lo lắng không thôi, cùng Tô Mi Niệp và các ca ca thảo luận một chút, nghĩ tới " Ném tú cầu ".

Ngày ấy ném tú cầu, người xem náo nhiệt, nhưng là né tránh tú cầu bay đến, tú cầu nhiều lần rơi xuống đất, qua lại mấy lần người Tô gia đã muốn tuyệt vọng, lúc này Đường Mính Khả vừa vặn đi qua, không biết tú cầu kia lanh mắt hướng tới người nàng. Cho tới bây giờ, Tô lão gia không để ý là nam hay nữ, vội kéo đi.

Cùng Tô Mi Niệp đứng lại, Đường Mính Khả còn không quên giải thích, " Đại gia, ta thật là nữ nhân, ta không thể làm hại tiểu thư nhà ngươi "

Tô lão gia ngồi ở trên ghế, trong mắt nơi đó có Đường Mính Khả nha, đối với lời nói Đường Mính Khả mắt điếc tai ngơ* ( làm lơ), Đường Mính Khả nóng nảy bắt đầu giãy giụa, vẫn không tránh thoát, nhưng không muốn chậm trễ bái đường.

Tô lão gia đi tới giải thích, " Hiền tế a, nhân duyên này đã định trước, cần gì phải cố chấp nam nữ đâu. Huống chi nữ nhi ta mọi thứ không tệ, nhất định sẽ không thua thiệt ngươi. Ngươi không cần lo lắng nàng khắc phu, nàng khắc chính là nam tử, ngươi không liên quan, ngươi yên tâm. Đáng thương lão già ta, phải lo lắng nữ nhi cô độc quãng đời sau này không có chỗ nương tựa, hôm nay gặp được ngươi đã là duyên phận, ngày sau ngươi coi như thêm một tỷ muội, ở chung thật tốt, Tô gia ta sẽ không để ngươi thua thiệt. "

Tô lão gia vừa khóc lóc vừa kể lể, đầu óc Đường Mính Khả còn chưa kịp phản ứng đã bị hạ nhân giúp đỡ bái đường, dẫn vào động phòng, tỷ muội cũng phải bái đường sao? Huống chi tỷ muội nàng không phải thật nhiều sao, nàng làm sao thiếu a.

Chuyện này tuyệt đối không gạt được An Bình Vương. An Bình Vương chạy tới sau khi Đường Mính Khả bái đường xong, Tô Thừa tướng mới phản ứng được khuê nữ vừa bái đường xong là con nhà ai, hắn còn đang suy nghĩ làm sao dễ gạt như vậy đâu.

" Ai nha, Tô Thừa tướng nửa ngày không thấy đã thành thông gia, thật là mau a, hai lão nhân chúng ta còn chưa tới, các ngươi đã bái đường xong " An Bình Vương đi tới bên cạnh Tô Thừa Tương, tay cầm ly rượu lên, Tô Thừa Tương vội vàng nhận lấy. Người ngoài nhìn vào, cho rằng An Bình Vương tới uống rượu mừng, hai người nói chuyện rất nhỏ, lại có thị vệ chặn xung quanh, quả thực không nghe rõ bọn họ nói cái gì.

" Đây không phải là trời ban nhân duyên, quá mức vội vàng sao, thông gia bây giờ tới cũng không muộn, ngày mai tất nhiên kêu hiền tế mang Mi Niệp đi đến Vương phủ " Tô Thừa Tướng tự nhiên biết rõ An Bình Vương này chỉ có một nữ nhi, không thể nào cho nữ nhi gả vào Tô phủ, cũng may gả nữ nhi lễ phép, nhìn sắc mặt An Bình Vương không phải muốn phản đối hôn sự này, nếu không đã phá đám cưới này, vào động phòng dẫn theo người đi, hắn cũng không biết nói gì.

" Không gấp không gấp, Mính Khả lần này đi ra ngoài du ngoạn, chuyện đã thành như vậy, thì kêu Mi Niệp đi theo luôn. Đoạn đường này có nàng đi theo, ta có thể yên tâm một ít, đợi hai người chơi đủ rồi, lại đem lễ này bù lại, không thể ủy khuất hai người. Trước mắt, chúng ta trước tiên đi quan phủ đem chuyện này làm ổn thỏa ".

An Bình Vương dĩ nhiên biết rõ Tô gia sẽ không ủy khuất Đường Mính Khả, liền yên tâm, lời này giống tâm tư Tô Thừa Tướng, hai người uống rượu cầm gia phả đi quan phủ.

Nhắc tới An Bình Vương khi nghe chuyện này, cảm thấy khiếp sợ, Tô Thừa Tương thật đúng là nóng lòng, trong lòng quýnh lên mang người hướng Tô phủ đi, mới vừa đi tới cửa nghĩ thông suốt điều gì, xoay người trở về thư phòng cầm gia phả theo, mới chậm rãi đi ra ngoài.

An Bình Vương suy nghĩ, Đường Mính Khả hôm nay đã mười tám, dựa theo Thái hậu cùng Hoàng Thượng ân sủng, ngày sau nhất định là muốn an bài hôn sự, nếu mình còn sống, ngược lại không sợ Đường Mính Khả bị người khi dễ, chỉ sợ sau này mấy lão nhân này đi, Hoàng thượng có thể cưng chìu Mính Khả, nhưng không thể chú ý mọi thời điểm, điều này không yên lòng, hiền tế ở rể thật khó chọn, hôm nay ầm ĩ thế này, An Bình Vương ngược lại cảm thấy như vậy cũng không tệ.

Người khác không biết nội tình bên trong Tô Mi Niệp khắc phu, chính mình có chút rõ ràng, có thể coi vì triều đình liên lụy, làm nàng cùng Mính Khả có thể ở cùng nhau cũng không tệ, coi như tìm người chiếu cố Mính Khả. Lần này đi ra ngoài kêu hai người đi cùng nhau, có thể chăm sóc lẫn nhau không nói, nếu Tô Mi Niệp đối với Mính Khả không tốt, có thể trở mặt.

Mà Tô Thừa Tương giống An Bình Vương suy nghĩ, nữ nhi nhà mình lời đồn khắc phu muốn chọn hiền tế thật là quá khó khăn, nếu tìm bình thường, lại cảm thấy thua thiệt Mi Niệp, quả thực không còn cách nào, mới suy nghĩ ném tú cầu. Nguyên là, ném tốt thì tất cả đều vui mừng, nếu ném không tốt, kêu hiền tế ở rể. Ai ngờ tú cầu bị người né tránh, thật vất vả trúng người, tuy nói là nữ nhân, Tô Thừa Tương ngược lại thở phào nhẹ nhõm.

Nếu là nữ nhân, ngày sau muốn đổi ý cũng là bình thường, hôm nay trước đem gian hàng này thu cho tốt, nếu không Tô gia không còn mặt mũi nào. Lúc thấy An Bình Vương đến, vừa buồn vừa vui, buồn dĩ nhiên hôn sự này không thể cùng người trong nhà định đoạt, mừng là hoàn cảnh Đường Mính Khả, nếu là nam tử, rất môn đăng hộ đối.

Đây lại là nữ nhân, nhà nàng sẽ không quá để ý khắc phu. An Bình Vương trong phủ lại chỉ có một nữ nhi Đường Mính Khả, nhận hết sủng ái, Mi Niệp ở nhà nàng tất nhiên không tệ, so với gả cho Thế tử dễ chịu hơn nhiều. Hai người ở chung không tốt, An Bình Vương sẽ không miễn cưỡng, đến lúc này, cuối cùng mình cũng yên tâm.

Nhìn bộ dáng Đường Mính Khả không tệ, không giống những người kia nói ngốc trong ngu đần, cũng sẽ không giống công tử ca Quan gia chơi không biết suy nghĩ, Mi Niệp ở cùng nàng, nhất định bị Mi Niệp chiếm tiện nghi.

Hai người trong phòng nào có biết được cha mình suy nghĩ nhiều như vậy, trong lòng đang cảm thấy lúng túng không ngừng.