Tu La Khuynh Thành

Chap 110: Tiến cung (II)

Mọi ánh mắt đều hướng về phía Tử Nguyệt, người ăn mặt giản dị, đang quỳ bái dưới chân lão phật gia.

- Thái Hậu! Đây chính là người thần thiếp vừa nói đến! -Bích phi nguồi bên trái ở chính điện vui vẻ.

- Ra là Thiếu gia chủ Tử gia! Trăm nghe không bằng mắt thấy! -Một nữ phân khác ngồi bên phải chính điện.

Đã quỳ hơn 5 phút mà người quan trọng nhất không lên tiếng, máu huyết lưu thông cũng chẳng đều. Mà tính tình của cậu cũng không mấy dễ chịu.

- Thái Hậu! Người... Hay là... -Bích phi định nói đỡ cho Tử Nguyệt mắt nhìn cậu có chút đáng thương.

- Sớm đã nghe nói! Bích phi tỷ nhiều lần qua lại với Tử gia, giờ thì ta đã hiểu! -Nữ nhân bên phải tiếp tục nói.

- Lâm Quý phi! Muội nói như vậy là ý gì! Không phải Lâm đại thiếu gia nhiều lần đến tận cửa Tử gia phủ mà mặt cao mài hó ra về hay sao??? -Bích phi cười khinh.

- Bích phi!!! Tỷ là...!! -Lâm Quý phi vội vã.

- Các người đang ở đâu?? -Một âm thanh từ một giọng nói cao hoá trầm.

- Thần thiếp biết tội! Đáng trách! Xin Thái Hậu trách phạt! -Hai phi tử đồng thanh đứng dậy cuối đầu.

- Bích phi! Hai tháng bổng lộc! Tịnh tâm suy nghỉ lại những gì ngươi hành động hôm nay! -Thái Hậu.

- Tạ Thái Hậu khoang dung!! -Bích phi rung sợ.

- Quý phi! Thân làm Quý phi lại không biết trừng mực! 6 tháng bổng lộc chép 10 lần kinh tịnh tâm! -Thái Hậu.

- Thần thiếp biết tội! Tạ ơn Thái Hậu! -Tuy uất ức nhưng nén vào trong, tất cả đều là vì tên nam nhân trước mắt mà sinh ra chuyện.

- Tất cả miễn lễ! Đứng dậy đi! -Thái Hậu vừa uống trà vừa ra uy.

Sớm hai chân cậy sắp bị tê cứng nên chỉ cần chịu thêm một chút nữa chắc chắn Thái Hậu cũng phải vài phần kinh sợ. Có chút đau nhưng phải ghim vào lòng mà đứng dậy.

- Ngước mặt lên nhìn Ai gia!! -Thái Hậu.

Thái Hậu tò về người đã làm hai phi tử phải cuống cuồng trước mặt mình.

Cậu ngước lên, mọi ánh nhìn đều hướng về một phía.

- Dung mạo cũng có ít, nhưng khí thế lại có thừa... đúng là thiếu gia chủ! -Thái Hậu.

- Thái Hậu nói đúng! Cũng chỉ có như vậy! Thế mà lời đồn lại bảo ngọc quốc dung nhan! Thật chẳng ra... -Lam Quý Phi tự cao.

- À ha!! -Thái Hậu.

Dường như Lâm Quý phi không có thiện cảm với người trước mặt, nếu không có Thái Hậu ra hiệu dừng lại thì không biết Quý phi này sẽ nói thê điều tồi tệ gì về cậu.

- Tử Nguyệt! Hôm nay ngươi tiến công là vì diện kiến lão phật gia, còn có chuyện gì khác không!! -Bích phi.

- Thải dân đã chuẩn bị trang sức cho các vị nương nương trong cung và Thái Hậu! -Tử Nguyệt.

- Thế à! Mang lên đây! -Thái Hậu.

Hầu nữ mang theo nhìu món đồ che bằng vãi trắng đi vào hai bên.

- Thảo dân mang đến cho các vị nương nương vài món trang sức mà Tử gia chúng ta vô cùng tâm đắc! Mong Thái Hậu ẩn chuẩn cho thảo dân được nói về những món trang sức này!! -Tử Nguyệt tự tin.

- Chuẩn! -Một chữ của Thái Hậu mang đến sự mong đợi của tất cả con người đang ở trong điện.

Cậu tiến đến bốn cung nữ đứng trước mặt mình. Sự tò mò làm cả điện chìn vào im lặng. Chỉ nghe được tiếng bước chân của cậu.

- Theo một truyền thuyết cổ xưa có nói về Tứ đại Vương thú. Thảo dân đã dựa theo đó mà tạo ra bốn món đồ dân lên Hoàng Cung. Một trong số đó là Huyền Vũ ngọc, Thanh Long phi, Chu Tước Trâm, và Bạch Hỗ nhẫn. Ứng với 4 ngừi ở Đại Đế quốc là Thái Hậu, Hoàng Đế, Hoàng Hậu và một vị đại thần đại tướng của Vạn Thạch Đế quốc ta.

- Đây là Huyền Vũ ngọc, một vòng đeo tay được chế tạo từ ngọc trai của biển phía Nam, kích thước to đều. Và điểm đặc biệt là bên trong của 9 viên ngọc trai thì có 5 viên bên trong có chứa một tượng Huyền Vũ bằng vàng. Ý nghĩa của nó là cầu phúc vạn vật thiên hạ thái bình thọ trạch vô biên. -Tử Nguyệt.

- Còn đây là Thanh Long phi. Đây là một dây đeo làm bằng vàng rồng, được đút và chế tạo rất lâu, hình dáng linh hoạt cứ như đang bay lượng, vảy của rồng được phủ một lớp ngọc trai. -Tử Nguyệt.

- Nhưng nó là lục sắc!! -Bích phi không hiểu.

- Thật ra! Ngọc trai có ngọc trai trắng là loại ta thường thấy, ngoài ra ta còn có ngọc trai đen, ngọc trai xanh lục và một vài loại cực hiếm khác. -Tử Nguyệt giải thích.

- Ra là vậy! Thế còn hai món còn lại?? -Lâm Quý phi.

- Quý phi đừng nông nóng! -Đúng là đánh ngay vào sở thích của nữ nhân.

- Tiếp theo là Chu tước trâm, được làm từ vàng nguyên thuỷ. Đây là loại vàng rất khó chế tạo chỉ xuất hiện trong tự nhiên với tuổi thọ hơn 1000 năm, điêu khắc hình phượng hoàng, phần đuôi được thêm vào lông vũ trắng điểm đỏ của một loại thần thú! Phải nói đang là một kiệt tác! -Tử Nguyệt tự mãn. "Vì chẳng ai có thể có được chiếc thứ hai giống như vậy ngoài trừ chính bản thân ta muốn làm! Vì chiếc lông đấy là của... thần thú của ta!"

- Vậy cho bổn cung hỏi! Đó là thần thú gì?? -Bích phi.

- Là biến dị Tín Phong Bạch Huyết Khổng Tước!! -Tử Nguyệt.

Câu nói của cậu làm cả điện im lặng, vì nó là thần thú đúng vậy là thần thú hơn nữa thực lực cực kì mạnh. Cho dù là quân đội hoàng gia xuất trận tỉ lệ thắng cũng chỉ nửa phần. Là thần thú mà Nhật Nguyệt Thần hội phải xử lý trong lần nhiệm vụ của Đệ nhất thần bang vừa rồi.

- Vậy cái cuối cùng là gì?? -Thái Hậu cuối cùng cũng đã mở miệng, lần tan biến không khí căng thẳng lúc bấy giờ.

- Bẩm Thái Hậu! Cuối cùng là nhẫn Bạch hổ. Làm bằng bạch kim nguyên chất tuổi thọ hơn 200 năm vốn là kim loại quý hiếm và dễ bị hao mòn nên giá trị càng được trân quý. Thiết kế điêu khắc hình Bạch hổ cưỡng mây ở trên mặt, được khảm thêm hai viên đá quý xanh dương mà thảo dân gọi tên nó là Sapphire làm đôi mắt. Phần ở dưới được cắt ra tạo một khoảng không để phù hợp với bất kì vị chủ nhân nào may mắn. -Tử Nguyệt cúi đầu.

- Người đâu! Ban rượu! -Thái Hậu đột nhiên đứng dậy uy phong.

"Ban rượu! Thế chẳng phải là chết hay sao! Ôi giời ơi! Bà ta muốn ban rượu độc cho mình! " -Không nghỉ đến chuyện tình sẽ diễn ra như nước ngược dòng lòng người hoang mang.

- Thái Hậu! Người thật sự muốn ban rượu?? -Lâm Quý phi thần sắc cảm biến.

- Thái Hậu đã nói! Quý phi không nên quá phận! -Bích phi đắt chí.

Một tên Thái giám mang một lọ rượu ngọc lưu xanh cùng chung rượu cùng loại nhanh chúng không khí cung quanh một lần nữa co giãn liên tục. Thái Hậu đứng đó tự uy mà cười. Lâm Quý phi mặt mài khó coi nhìn cậu. Bích phi nhìn điểu Quý phi. Một hổn cảnh mà nhân vật chính đang phải cúi đầu.