Tử Linh Chuông

Chương 38: Viên Chúc kết hôn (2)

Chỗ ở của Trì Chí và Trần Tương Tử khá xa, Trang Trừng để Trang Miêu ở lại chỗ Chúc Tương Trữ, lôi kéo Tiết Tử Linh đi tìm người.

Tiết Tử Linh nói: "Trần tiên sinh của chúng ta có lẽ đã quyết tâm, không bằng ngẫm lại làm sao bắt Trì Chí phải ói ra vài món đồ tốt?"

Trang Trừng: "Lúc ấy Trần triên sinh đi quá nhanh, ta muốn hỏi rõ ràng trong lòng hắn suy nghĩ thế nào rồi suy tính."

Tiết Tử Linh: "Hắn cân nhắc thế nào, đều phải xem Trì Chí muốn hắn như thế nào cân nhắc."

"Ít nhất chúng ta có thể nhìn xem, Trì tiên sinh đối với hắn như thế nào, có xem trọng hắn không..." Trang Trừng bỗng nhiên dừng lại, hỏi Tiết Tử Linh: "Nàng đang nhìn gì đó?"

Bên cạnh là một hàng cây thấp cánh lá rậm rạp, lá cây xanh mơn mởn chồng chéo lên nhau, dệt thành một bức tường cao bằng thân người. Từ giữa kẻ lá có thể nhìn thấy hai cặp chân, cách hai ba thước đang giằng co.

"Vừa rồi đảo mắt qua, tựa hồ thấy được Viên nữ hiệp." Trang Trừng nhỏ giọng nói.

"Không cần xen vào, không có nguy hiểm..." Tiết Tử Linh nói phân nửa, bị Trang Trừng quơ quơ cánh tay, nói: "Vậy liếc mắt nhìn xem a."

Hai người yên lặng không một tiếng động nhích tới gần, tìm nơi ẩn thân, vạch cành lá nhìn về hướng bên kia.

Người đang giằng co với Viên Nhân Tồn là một nam tử cao lớn anh tuấn, nhìn dáng người có vẻ là võ công không tầm thường, nhìn tưởng mạo là một người quang minh ổn trọng.

Trang Trừng hỏi: "Đó là ai?"

"Đại đệ tử Thanh Đàm Môn – Vương Dương Dương, đã từng đề thân với Chúc Ứng Thiên, muốn kết hôn với Tương Trữ."

Trong lúc Tiết Tử Linh đang giải thích, Vương Dương Dương trầm giọng nói: "Ta là đại sư huynh của Tương Trữ, không phải ngươi, ngươi không nên gọi ta như vậy."

Viên Nhân Tồn không lộ ra vẻ gì, lần nữa ôm quyền: "Vương thiếu hiệp."

Vương Dương Dương dù đã nhìn gương mặt băng này rất nhiều lần, cũng hiểu rõ nó không đại biểu thái độ, nhưng giờ phút này trong lòng hắn vẫn không tránh được sóng gió cuồn cuộn: "Viên Nhân Tồn, ta thật sự không hiểu, người như khối băng như ngươi, có chỗ nào mà Tương Trữ lại vừa ý chứ?"

Viên Nhân Tồn không hiểu ra sao lại hứng chịu oán khí này, cảm thấy kỳ quái, khiêm tốn hỏi: "Ta chỗ nào giống khối băng?"

"Nhìn cái mặt này của ngươi đi, cả ngày cười cũng không cười, lạnh giống như bị trát lớp băng bên trên. Lại nhìn thân hình ngươi xem, bả vai ốm yếu, người thì gầy guộc, không phải giống khối băng là gì?"

Viên Nhân Tồn nói: "Vậy thì thế nào, chỉ cần Tương Trữ thích, liền không xem là thiếu hụt."

Vương Dương Dương nghẹn họng nhìn trân trối, trợn mắt nói: "Với tư cách là nam tử, không nói mạnh mẽ hữu lực như ta, ít ra cũng phải có khí khái nam tử, nhưng nhìn lại bộ dáng của ngươi xem, quả thực chẳng khác gì..." Bản chất ổn trọng kịp thời ngăn lại hai chữ cuối muốn thốt ra. Nói một người nam nhân giống nữ nhân, là cực kỳ vũ nhục. Vương Dương Dương nhất thời kích động có chút không khống chế được, nhưng cũng không nói ra được những lời đó.

Viên Nhân Tồn còn đang chờ hắn nói cho hết lời.

"Bả vai ốm yếu này của ngươi, sao có thể bảo hộ Tương Trữ?" Vương Dương Dương nói.

Viên Nhân Tồn lần đầu tiên xuất hiện biến hóa trên mặt – nhíu mày, hỏi: "Vương thiếu hiệp, ngươi cầu hôn bị từ chối, đã có hơn nửa năm rồi, chẳng lẽ ngươi đối với Tương Trữ vẫn còn tâm tư?"

Vương Dương căng da mặt, có chút phiếm hồng: "Tương Trữ văn nhã tài hoa, ta ái mộ nàng có gì không thể?"

Viên Nhân Tồn buông mi, mặt lạnh nói: "Đã như vậy, về sau không cho ngươi gọi nàng như vậy."

Vương Dương Dương phản bác: "Ta là đại sư huynh của Tương Trữ!"

Viên Nhân Tồn rút kiếm: "Ta là phu quân của Tương Trữ! Ngươi vẫn luôn không phục ta, hôm nay đến đánh một trận đi, xem ai có tư cách nói bảo hộ hơn!"

Vương Dương Dương ứng chiến: "Đánh thì đánh!"

Bên kia bụi cây, Trang Trừng vạch lá cây nhỏ giọng nói: "Ai sẽ thắng đây?"

"Viên Nhân Tồn thắng."

"Quả nhiên là 'tình địch gặp mặt, hết sức đỏ mắt', thoại bản thật không lừa ta." Trang Trừng vừa nói vừa gật đầu.

Tiết Tử Linh buồn cười, nắm cằm Trang Trừng quay về phía mình, cùng nàng chạm môi.

"Làm cái gì." Trang Trừng ôn nhu mà sẵng giọng.

Tiết Tử Linh nhắm mắt lại, hôn lên.

Cùng với tiếng đánh nhau choang choang, hai người gắn bó triền miên, dùng đầu lưỡi truyền đạt tâm ý lẫn nhau.

Lúc tách ra, bên kia đã phân thắng bại. Trang Trừng nhìn qua, hai kẻ tình địch kia đều rất có chừng mực, không có làm đối phương bị thương, xem bộ dáng là Viên Nhân Tồn thắng.

Viên Nhân Tồn ôm quyền: "Vương thiếu hiệp, đa tạ, ta đi tìm Tương Trữ đây."

Vương Dương Dương ủ rũ, vẻ mặt u oán.

Đi được vài bước, Viên Nhân Tồn quay đầu lại nói: "Cho dù ta thua, cho dù đôi vai ta có gầy yếu, Tương Trữ cũng chỉ yêu ta."

Thiếu chút nữa Tiết Tử Linh cười ra tiếng.

Trang Trừng thở dài: "Thực là một đôi giai ngẫu a."

"Hai chúng ta không phải sao?" Tiết Tử Linh nắm đôi tay mềm mại của Trang Trừng, vuốt vuốt: "Đi thôi, đi tìm Trì Chí."

Đoàn người của Trang Trừng đến Thanh Đàm Môn không tính là quá muộn, nhưng vẫn có người so với các nàng đến sớm hơn.

Ví dụ như cô gái áo lam đang đâm đầu đi tới.

"Tỷ tỷ!" Tiết Doanh Quân gặp các nàng, hai mắt sáng ngời, nhanh chóng bước đến trước mặt hai người, hành lễ nói: "Trang thiếu trang chủ."

Trang Trừng hoàn lễ: "Tiết Chưởng môn."

Tiết Doanh Quân đã từ tạm quyền chuyển thành chính thức. Hồi lâu không gặp, nàng nhìn qua thành thục không ít. Bất quá thời điểm đối mặt Tiết Tử Linh, vẫn vô cùng hoạt bát: "Tỷ muốn đi tìm muội sao?"

Tiết Tử Linh: "Rất hiển nhiên, không phải."

Tiết Doanh Quân cũng không thất vọng: "Vậy khi nào tỷ mới đi tìm muội?"

"Tạm thời vẫn chưa có quyết định này."

"Vậy muội đi tìm tỷ?"

"Gặp nhau cũng không có gì để nói."

"Sao lại không có chuyện nói?" Tiết Doanh Quân móc một phong thơ ra quơ quơ: "Đây là thư của Đoàn sư bá viết cho Chúc cô nương."

Tiết Tử Linh cười nói: "Ngươi gọi cũng thật thân mật. Ngọc Băng Khiết không cho Đoàn Xuân Châu tới à?"

"Đây là thơ do Đoàn sư bá chủ động viết. Nhưng mà..." Tiết Doanh Quân nhướng mày.

Tiết Tử Linh gật đầu đồng ý.

Tiết Doanh Quân lập tức cười nói: "Tỷ xem có phải chúng ta rất có thần dao cách cảm không?"

Trang Trừng thông tình đạt lý đứng một bên vẫn không chen vào nghe xong lời này, trong lòng có chút không thoải mái. Đang suy nghĩ hiện tại mình ra mặt ghen có phải không tốt hay không, Trang Trừng đã bị Tiết Tử Linh ôm vào lòng, sau đó nghe người ôm nàng nói: "Một, ta nghe hiểu là vì ta thông minh. Hai, ta và ngươi không phải chúng ta. Ba, gặp nhau nói vài lời là được rồi, ngươi tìm đến sẽ quấy rầy hai chúng ta thân mật."

Tiết Doanh Quân: "..."

"Chúng ta còn có việc, tái kiến." Nói xong, Tiết Doanh Quân ôm cả người Trang Trừng, băng qua nàng đi xa.

Đi được một đoạn đường, Trang Trừng mới hòa nhã nói: "Tiểu Tiết, dù sao Tiết chưởng môn cũng là muội muội của nàng."

"Dù sao ta cũng rất không muốn ngươi để ý tới Thương ca ca của nàng, vậy nàng cũng muốn ta để ý tới Tiết Doanh Quân sao?" Tiết Tử Linh nghiêng đầu dùng chóp mũi cọ xát tóc của nàng.

Trang Trừng thoáng một phát ngứa từ da đầu đến trái tim, cười né tránh, bị Tiết Tử Linh bám theo không tha con xát hôn xuống vài cái, xin khoan dung nói: "Được rồi được rồi, đều nghe theo nàng."

Tiết Tử Linh lại lần nữa giúp nàng chỉnh trang đầu tóc, hài lòng nắm tay nàng: "Đi thôi."

Đi qua một hồ nước xanh biếc, địa hình dần dần lên cao. Hai bên đường cây cối thưa thớt, ước chừng đi thêm một đoạn dài nữa mới tới.

"Đem Trì Chí an bài ở nơi xa như vậy, là sợ hắn đầu độc giết hết sao?" Tiết Tử Linh vô tâm vô phế mà phỏng đoán.

"Húc Dương Phong thủ vệ sâm nghiêm, Trì tiên sinh lại có thể vô thanh vô tức mà hạ độc cha ta, như vậy xem ra, đề phòng một chút cũng là nên đấy." Trang Trừng cũng vô tâm vô phế mà tiếp lời phân tích.

Tiết Tử Linh chợt nhớ tới một chuyện, nói với nàng: "Đợi trở về Vạn Nhạc, mang ta đến Húc Dương Phong xem mặt trời mọc đi."

"Được."

"Phía trước có người." Tiết Tử Linh nhìn ra xa, nở nụ cười: "Là Lô Phi." . Truyện Sắc

Trang Trừng: "Bên cạnh Lô cô nương là Tiểu sư muội sao?"

"Ăn mặc xinh đẹp sặc sỡ đến như vậy, cũng không có người khác, chưa thấy mặt người đã nghe tiếng líu ríu."

Hai người bên kia cũng nhìn thấy các nàng, song phương ăn ý cười cười.

Lô Phi cùng Tiểu sư muội đứng ở bìa rừng, chờ các nàng đến gần.

"Trang thiếu trang chủ, Tiết cô nương, từ khi chia tay đến giờ mọi chuyện vẫn tốt chứ?"

"Lô cô nương." Trang Trừng dừng lại, không biết nên xưng hô Tiểu sư muội thế nào.

Tiểu sư muội đối với các nàng cũng không có cảm tình gì, bất quá thái độ không tệ, ôm cánh tay Lô Phi nói: "Gọi sai rồi! Lô tỷ tỷ đã là Thiếu trang chủ rồi."

Trang Trừng cười nói: "Chúc mừng Lô thiếu trang chủ."

Tiểu sư muội lập tức đắc ý như chính mình được khen thưởng.

Trang Trừng nhớ tới người bị thua kia, cảm giác không tiện hỏi, liền không mở miệng nữa. Tiết Tử Linh vừa nhìn vẻ mặt nàng, nhéo nhéo lòng bàn tay Trang Trừng, mở miệng hỏi Lô Phi: "Tên Cao Trường Phong ngu không ai bằng kia vẫn chưa chết chứ?"

Lô Phi: "Vẫn tốt."

Tiểu sư muội ghét bỏ nói: "Lục sư huynh – a, lần trước đại hội tỷ võ hắn bị Lục sư huynh đánh bại rồi! Lô tỷ tỷ lại quá hào phóng, khuyên bảo sư phụ tự mình dạy võ cho mười người đệ tử đứng đầu, đã không có đặc thù đối đãi, hắn lấy cái gì so qua Lô tỷ tỷ chứ!"

"Lợi hại." Tiết Tử Linh khen. Biện pháp này quả thật vô cùng tốt, lại rất cao minh.

Tiểu sư muội cho rằng nàng khen chính là võ công, kiêu ngạo nói: "Lô tỷ tỷ là người lợi hại nhất Bình Lan Sơn trang!"

Lô Phi nhéo mũi nàng: "Sư phụ thì sao đây?"

Tiểu sư muội cười hì hì bắt lấy ngón tay nàng, kéo nàng hướng về phía bên cạnh đi: "Muộn rồi, chúng ta trở về đi." Nàng không thích Lô tỷ tỷ ở cùng một chỗ với hai người kia.

Lô Phi thuận theo nàng đi vài bước, cáo từ nói: "Trang thiếu trang chủ, Tiết cô nương, chúng ta đi trước một bước."

Trang Trừng: "Lô thiếu trang chủ đi thong thả."

Tiết Tử Linh ngửa đầu nhìn, chân trời đã nhiễm màu vàng cam, bất đắc dĩ nói: "Chúng ta cũng trở về đi, ngày mai lại đến."

Hai người trở về viện của mình sắc trời đã tối, lồng đèn đỏ treo trước cửa bị gió thổi, ánh nến bên trong chập chờn.

Địa thế của Thanh Đàm Môn cao thấp không đều, dễ dàng bắt gió, ban đêm càng lớn.

Chiếc xích đu trong sân theo gió đong đưa, Tiết Tử Linh thấy được liền bay lên lắc lư vài cái, nhảy xuống nắm tay Trang Trừng trở về phòng.

Sau khi cởi quần áo nằm trên giường, hai người đan chân vào nhau, đầu chạm đầu, chân dán chân, tay khoác lên eo đối phương.

Đêm rất yên tĩnh, tiếng gió vù vù, càng ngày càng to, xen lẫn tiếng xào xạc từ cành cây, không khí dần dần có chút ghê rợn...

"Tiểu Tiết?"

"Hửm?"

"Nàng có sợ không?"

"Sợ gì? Tiếng gió?"

"... Quỷ hồn."

"A, trước kia đều là ta chọc nàng đấy. Ta vốn không sợ Quỷ hồn."

"Ta biết nàng chọc ta mà... nhưng vẫn lo lắng nàng sẽ sợ, không sợ là tốt rồi."

"Ta lại sợ rồi, nàng ôm ta chặt một chút."

"... Đăng đồ tử."

"Chặt thêm chút nữa."

"Cứ như vậy, đừng nói nữa, ngủ đi."

"Được. Ta yêu nàng."

"Ta."

"Cái gì?"

"Yêu nàng."

——

Tiểu kịch trường:

Vương Dương Dương (cắn khăn tay): Vì cái gì! Vì cái gì chọn hắn không chọn ta! Bờ vai của hắn ốm yếu như vậy!

Chúc Tương Trữ (ôn nhu cười): Bả vai ốm yếu, cánh tay của ta mới ôm trọn, ôm rất thoải mái.

ViênNhân Tồn (mặt lạnh nhún nhún vai): Tương Trữ yêu ta, Tương Trữ chỉ yêu ta, hừ -