*Thượng
Trong truyền thuyết, quỷ hút máu có răng nanh bén nhọn thật dài, làn da trắng bạch như bột mì cùng đôi mắt đỏ như máu…
Ta cố gắng hồi tưởng lại bộ dáng người đàn ông kia.
Răng nanh bén nhọn thật dài – hình như không có. Làn da trắng bạch như bột mì – ta chỉ thấy anh ta toàn thân đen đúa bẩn thỉu, làm sao nhìn rõ làn da? Mắt đỏ như máu – ta nhíu nhíu mày, tuy rằng màu sắc hơi âm trầm, bất quá đôi đồng tử kia đích thực là màu vàng…
Thực tế cùng truyền thuyết quả nhiên có khác biệt, nhưng những đặc điểm cùng tập tính thì không khác lắm, xem ra người đàn ông kia thực sự có thể là quỷ hút máu.
Còn đám hoạt tử nhân… Ta từng xem qua tiểu thuyết huyền bí, có nhắc tới khi quỷ hút máu tiến hành trao đổi máu nếu xảy ra sơ suất, hoặc căn bản không hề trao đổi máu, người bị hút máu do oán hận quá sâu nên chết không cam lòng, cứ thế biến thành hoạt tử nhân.
Tiểu thuyết huyền bí phần lớn là hư cấu, nhưng nếu dùng để giải thích lý do sinh ra hoạt tử nhân thì cũng xem như không tệ.
Dọc theo con đường nhỏ dẫn xuống núi, ta tạm thời chấm dứt tự hỏi những vấn đề liên quan đến người đàn ông kia. Nhìn Giang Lễ dẫn đường phía trước, ta kêu cậu ta một tiếng, cậu ta lập tức dừng bước, quay đầu nhìn ta, “Sao vậy?”
“Tôi đang suy nghĩ, chúng ta có cần tìm thập tự giá, một ít tỏi hay vật dụng bằng bạc để khử tà ma không? Phòng bị trước sẽ tránh được tai họa.”
“Trương Hàn, cậu xem quá nhiều tiểu thuyết cùng tranh châm biếm rồi.” Trong thanh âm của Giang Lễ tràn ngập ý cười.
Ngữ khí của ta vẫn nghiêm túc: “Giang Lễ, tôi cảm thấy người đàn ông kia rất giống quỷ hút máu. Tuy quỷ hút máu là sinh vật chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, nhưng tối qua chúng ta đã gặp rồi, chắc là có thật nhỉ.”
“Tôi không nói người đàn ông kia không giống quỷ hút máu, tôi chỉ nói mấy thứ như thập tự giá là vô dụng.” Cậu ta nói cứ như đang miêu tả chuyện thực trước mắt.
Ta không phục phản bác lại: “Cậu thử qua chưa? Nếu chưa thử thì sao biết là vô dụng?”
“Tôi chưa thử, nhưng dì Phan thì có.”
“Phan Như Tiệp?” Hiện tại ta mới nghĩ đến, lão yêu quái Phan Như Tiệp kia sống ít nhất mấy trăm năm, cư nhiên còn khiến Giang Lễ phải gọi bà ta một tiếng ‘dì’… Đúng là cách gọi đầy trẻ trung.
“Dì Phan dường như rất hận người đàn ông kia, bởi vì cái chết của cha dì Phan có liên quan đến anh ta. Dì Phan từng giấu diếm các thôn dân khác, dùng rất nhiều phương pháp tra tấn anh ta.”
“Lão yêu quái Phan Như Tiệp kia quả nhiên không phải dễ chọc. Bà ta từng thử phương pháp thập tự giá và tỏi?”
“Đúng vậy. Nhưng người đàn ông kia tuyệt không hề sợ mấy thứ đó. Dì Phan cũng thử dùng vũ khí bằng bạc như cái dùi để tổn thương anh ta, nhưng vết thương đó chậm nhất vào ngày hôm sau sẽ hoàn toàn hồi phục như cũ.” Ánh mắt Giang Lễ trầm xuống, nói tiếp: “Chỉ có ánh sáng mặt trời mới tổn thương được anh ta. Nếu không hút máu, vết thương cần một khoảng thời gian rất dài mới khỏi hẳn.”
Ta cắn chặt riêng, vẫn chưa từ bỏ ý định truy hỏi đến cùng: “Ngoài ánh sáng mặt trời, thật sự không có phương pháp khác?”
“Có lẽ có một phương pháp hữu dụng.”
“Phương pháp gì?” Hai mắt ta sáng ngời, ngữ khí gấp gáp như người sắp chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng.
“Còn nhớ quyển sách ghi chép kia không? Gã thôn dân chết đi sống lại sau khi bị chặt đầu đã chết…” Giang Lễ chỉ vào chính huyệt thái dương của mình, “Đập vỡ đầu người đàn ông đó, có lẽ là một phương pháp, nhưng chỉ là suy đoán của tôi mà thôi, khó chắc có hữu dụng tuyệt đối hay không.”
“Tạm thời không nói đến chuyện có hữu dụng hay không, phương pháp này… rất nguy hiểm. Nhìn năng lực người đàn ông kia thi triển, tôi ngay cả nghĩ cũng không dám.” Trước khi đập vỡ đầu anh ta, ta nghĩ có đến 90% cơ hội sẽ bị anh ta xử lý.
Giang Lễ một bên rảo bước về phía trước, một bên cũng không quay đầu lại, hạ kết luận: “Cho nên nếu vào ban đêm mà gặp phải người đàn ông kia, cũng chỉ biết tự mình cầu phúc.”
“Trương đại ca, các người rốt cuộc đang nói gì thế? Em nghe không hiểu…” Lý Văn Đình sợ hãi kéo góc áo ta hỏi. Sau đêm qua bị Giang Lễ dọa, cô liền trở nên rất cẩn thận, ngay cả nói cũng không dám nói quá lớn, tựa như sợ sẽ làm Giang Lễ tâm tình khó chịu, một lần nữa bóp cổ cô.
Ta vò vò đầu, cười miễn cưỡng: “Cái này… giải thích mất công lắm, hơn nữa có vài chuyện anh không thực sự hiểu rõ…”
Lý Văn Đình lắc lắc cánh tay ta, cầu xin: “Trương đại ca, nói cho em nghe đi, chỉ cần nói những gì anh biết là được rồi. Em đảm bảo dù có điểm nào không hiểu cũng không hỏi thêm, hoàn toàn ngoan ngoãn nghe anh nói…”
“Vậy… Thôi được.” Nếu không nói, ta dám cá Lý Văn Đình sẽ tiếp tục quấn lấy ta không buông. Rơi vào đường cùng, ta đành phải đem những điều Giang Lễ nói với ta đêm qua lặp lại cho cô nghe. Đến khi kết thúc, cô không có phản ứng rõ ràng gì, chỉ là thân thể không ngừng run rẩy nhè nhẹ.
Đôi môi Lý Văn Đình không chút huyết sắc khép mở vài lần, cuối cùng vẫn không phun ra nổi một chữ. Ta không rõ lúc này cô đang nghĩ gì, cũng lười lãng phí tế bào não đi tìm hiểu, chỉ vỗ vỗ vai cô, xem như an ủi.
Đi gần ba tiếng đồng hồ, vào chín giờ hai mươi lăm phút, chúng ta đến được thôn trang.
–một mảnh hỗn độn.
Nơi nơi đều có vết máu lênh láng, còn có một ít nội tạng cùng thịt vụn tun tóe. Cảnh tượng bi thảm không sao chịu nổi này khiến Lý Văn Đình theo bản năng hét một tiếng, đem mặt giấu trong đôi tay, không dám nhìn tiếp.
Giang Lễ vẻ mặt trầm tĩnh, cẩn thận quan sát tình hình xung quanh: “Xem ra thứ đó quả thực sợ ánh sáng mặt trời, tất cả trốn hết rồi.”
“Vậy hiện tại chúng ta nên làm gì?” Vì để tận lực phân tán sự chú ý khỏi cảnh tượng trước mắt, ta liền mở miệng hỏi cậu ta.
Giang Lễ không chút suy nghĩ, lập tức hạ chỉ thị: “Hai người phụ trách tìm kiếm mấy thứ đồ ăn nước uống. Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được đến nơi không có ánh sáng mặt trời. Tôi đi tìm cưa máy.”
“Giang Lễ, cậu không phải muốn dùng cưa máy làm vũ khí đó chứ?” Ta nhớ đến bộ phim điện ảnh ‘The Texas Chainsaw Massacre’, gã sát thủ tay cầm cưa máy điên cuồng chặt chém, giết rất nhiều người…
*The Texas Chainsaw Massacre: Vụ thảm sát bằng cưa máy ở Texas. Đây là 1 bộ phim kinh dị rất hay, ta đã xem mấy lần rồi, và theo ta biết thì có 3 phiên bản khác nhau, nhưng ta thích phiên bản năm 1974 nhất. Trên mạng có cả vietsub đấy, ai muốn xem thì google thẳng tiến nhé
“Tôi muốn dùng cưa máy đốn cây, đóng một chiếc bè gỗ.” Giang Lễ liếc xéo ta, lông mày hơi cau lại, trầm giọng nói: “Dì Phan đã đốt chiếc ca nô tôi giấu lúc trước rồi. Đã không có phương tiện rời khỏi đảo, ngoại trừ chờ chiếc thuyền tiếp tế năm ngày sau đến đây, nếu muốn rời đi, chỉ có thể dựa vào chính sức mình.”
Khó trách tối qua Giang Lễ không dẫn ta đến bến cảng, hóa ra chiếc ca nô ấy đã bị Phan lão yêu quái đốt mất…
Phân công nhiệm vụ xong, chúng ta hẹn hai tiếng sau sẽ tập hợp ở đầu thôn. Trước khi tách ra, Giang Lễ đã cho ta biết vị trí đại khái của một cửa hàng tạp hóa trong thôn, kế tiếp liền chia nhau hành động.
Mang theo đứa con ghẻ* đi vào thôn trang tĩnh mịch, ta cuối cùng cảm thấy dường như có người đang nhìn trộm chúng ta.
*đứa con ghẻ: từ gốc là ‘tha du bình’, ta không chắc lắm, nhưng ta nghĩ có lẽ Trương Hàn xem Lý Văn Đình như cục nợ ^^
Không, có lẽ không phải người, mà là thứ chỉ dám trốn trong bóng tối.
Nghĩ đến thứ đó đang ẩn núp ở một nơi bí mật, thèm thuồng chúng ta, ta thật không khỏi rùng mình.
“Trương đại ca, em sợ…” Lý Văn Đình dường như cũng cảm nhận được bầu không khí hiểm ác xung quanh, sống chết bám chặt lấy ta.
Ta cứng ngắc cử động gương mặt, tạo thành nụ cười miễn cưỡng: “Anh cũng rất sợ, nhưng chỉ cần đứng dưới ánh mặt trời, chắc sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Ừm… Trương đại ca…” Lý Văn Đình ngập ngừng, cắn cắn môi dưới, hồi lâu sau mới mở miệng hỏi: “Anh cùng người tên Giang Lễ kia… là tình nhân hả? Nếu không sao lại hôn môi…”
“Chuyện đó…” Thế nào lại hỏi ta vấn đề này? Đứa em gái nhỏ này, em không thể xem như không thấy sao?
Lý Văn Đình hỏi có phần do dự, nhưng ta không biết nên trả lời sao cho tốt. Không thể nói rằng Giang Lễ thích ta, nhưng ta không thích cậu ta, chỉ vì tình thế trước mặt nên mới dựa vào mối quan hệ với cậu ta, mặc cậu ta làm xằng làm bậy?
Thấy ta chần chừ không trả lời, Lý Văn Đình tựa hồ đã hiểu sai ý, vội vàng xua tay lắc đầu: “Trương đại ca, em không có kỳ thị đồng tính luyến ái đâu, anh không cần lo lắng. Em chỉ tò mò hỏi một câu, anh không tiện trả lời thì thôi.”
Tốt lắm, ta xem như trực tiếp bị dán nhãn đồng tính lên người rồi. Kiềm chế dục vọng muốn chửi ầm lên, ta ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Mối quan hệ giữa anh và Giang Lễ nếu nói phức tạp cũng không phức tạp, nói đơn giản cũng không đơn giản, thật sự khó giải thích.”
Mặc cho ta cố gắng nói, Lý Văn Đình một câu cũng không nghe vào tai. Cô ta cúi đầu thấp xuống, thanh âm khàn khàn như đang nỉ non, ẩn ẩn bên trong là ai oán sâu kín.
“Ừ, đúng rồi… Tuy mình chán ghét người tên Giang Lễ kia, nhưng anh ta thật sự thích Trương đại ca… Đêm qua anh ta hung dữ với mình như thế, chắc là vì ghen tỵ… ghen tỵ mình ôm Trương đại ca…”
Lý Văn Đình chậm rãi ngẩng đầu, từng chút từng chút tiến vào mắt ta, hơi nở nụ cười.
“Có người thích anh như vậy, anh phải trân trọng nhé, Trương đại ca.”
Trân trọng? Ta ước gì vứt quách đi được! Nhất thời, khóe mắt ta run run, không có lời nào để nói.
“Em nhìn xem, cửa hàng Giang Lễ nói có lẽ là chỗ này.” Thấy được mục tiêu, ta thở phào một hơi nói sang chuyện khác rồi chạy nhanh đến căn nhà phía trước.
Giang Lễ đặc biệt dặn ta phải đến đúng cửa hàng ấy vơ vét vật dụng, không phải không có đạo lý.
Cửa hàng tạp hóa này có cửa bằng thủy tinh, bởi vì trong thôn phần lớn là nhà trệt, hơn nữa do vị trí của mặt trời, lúc này ánh nắng không bị chút cản trở, dễ dàng chiếu vào bên trong.
“Trương đại ca…” Lý Văn Đình vẻ mặt sợ hãi nhìn cánh cửa thủy tinh vỡ nát, dưới mặt đất nhuộm máu còn sót lại một cánh tay không có chủ nhân.
Xem ra cô ta không dám đi vào, đúng là chỉ giỏi khóc lóc, còn lại vẫn là đứa con ghẻ vô dụng.
Ta bất đắc dĩ thở dài, nhìn xung quanh một chút, nói: “Văn Đình, em nhìn xem đằng kia có phải xe đẩy hàng không?”
“Hả?” Nhìn theo ánh mắt của ta, Lý Văn Đình vui vẻ nói: “A! Ở đằng kia kìa, em thấy rồi!”
“Em giúp anh lấy xe đẩy lại đây, dùng để đựng hàng hóa cho tiện.”
“Dạ.” Lý Văn Đình dùng sức gật đầu, nhanh chóng chạy đến chỗ xe đẩy hàng.
“Tuy rằng thực vô dụng… Nhưng cá tính vẫn đáng yêu vô cùng.” Nhìn theo bóng Lý Văn Đình, ta thoáng cảm thán mấy câu. Sau đó, hơi run rẩy tiến vào sau cánh cửa, bắt đầu vơ vét mọi thứ.
Số người trong thôn tương đối ít, cho nên cửa hàng không nhập quá nhiều vật phẩm. Nước khoáng, nước có ga, nước trái cây, bánh quy, bánh mì, kẹo,… ta đem tất cả mọi thứ dùng được nhét vào xe đẩy hàng cũng chỉ mới đầy phân nửa xe. Tuy không nhiều lắm, nhưng để sống sót cho tới khi rời đảo thì đã là quá dư rồi.
“Đại khái như vậy đi…” Ta nhìn ‘thành quả’ trong xe, vừa lòng gật đầu.
Lý Văn Đình lè lưỡi nói: “Nhanh quá, mới một tiếng đồng hồ. Trương đại ca, chúng ta sẽ đến đầu thôn chờ Giang Lễ chứ?”
Đang định đáp ứng lời đề nghị của Lý Văn Đình, đột nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu ta. Không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của cô, ta xoay người chạy ngược vào trong cửa hàng.
“Không có, không có… Sao lại không có…” Ta đầu đổ đầy mồ hôi tìm kiếm, hàng loạt hàng hóa bị ta gạt xuống đất, ngay cả ngăn kéo quầy cũng bị ta cạy ra, thế nhưng vẫn không tìm thấy thứ cần tìm.
“Trương đại ca, anh đang tìm gì vậy?” Lý Văn Đình đứng bên ngoài, nhịn không được lên tiếng hỏi.
“Đèn pin và la bàn.” Ta không ngẩng đầu lên, trả lời. Đèn pin có thể chiếu sáng vào ban đêm, la bàn có thể định hướng trên biển. Ta cảm thấy hai thứ này nhất định sẽ có lúc phát huy tác dụng.
“Trong cửa hàng chắc không bán mấy thứ đó đâu.”
“Cái thôn lớn như vậy, dân cư nhiều như vậy, nếu mở cửa hàng tạp hóa phải có đủ vật dụng hàng ngày, thượng vàng hạ cám gì đều có hết chứ, bằng không sao lại gọi là cửa hàng tạp hóa?” Ta nói xong, còn đá vô cái bàn một cái cho hả giận. Đây là cửa hàng chết tiệt gì? Cư nhiên cả đèn pin cũng không bán!
Lý Văn Đình nghiêng đầu suy nghĩ, vài giây sau, cô hưng phấn vỗ tay, nói: “Trương đại ca, em nhớ trong thôn còn một cửa hàng tạp hóa khác nữa, ngay kế bên khách sạn chúng ta ở. Có lẽ ở đó có thứ anh muốn tìm.”
Nghe vậy, hai mắt ta sáng rực: “Chúng ta lập tức đi.”
Bởi vì thôn trang không quá lớn, cho nên cửa hàng Lý Văn Đình nói thật ra cách đây không xa. Nhưng cứ phải đẩy chiếc xe này mãi, khi đến nơi ta đã mệt đến mức thở hổn hển như trâu, tim đập nhanh gần như muốn nhảy ra khỏi họng.
Thở gấp một lúc, phục hồi nhịp tim như cũ, ra đưa mắt đánh giá cửa hàng này. Mặt tiền không khác cửa hàng khi nãy nhiều lắm, chính là do khác biệt về vị trí địa lý, vì vậy tuy cũng có cửa thủy tinh nhưng lại âm u hơn nhiều.
Âm u…
Giang Lễ đã dặn đi dặn lại chúng ta không được đến nơi tăm tối, bởi vì thứ kia sẽ trốn ở nơi ánh mặt trời không chiếu tới.
“Trương đại ca…” Lý Văn Đình bất an nhìn ta, ánh mắt của cô giống như đang nói “Hay là không vào tốt hơn.”
“Em ở đây chờ anh.” Ta nuốt một ngụm nước miếng, hết sức cẩn thận đi vào bên trong.
Trong cửa hàng vẫn có chút ánh sáng mặt trời, tuy cảm giác chưa đủ sáng lắm nhưng vẫn khiến ta an tâm không ít. Thứ kia chắc là không trốn trong cửa hàng đâu.
Mặc kệ thế nào, tóm lại vẫn nên tìm cho nhanh rồi chuồn thôi. Cái thôn quỷ quái này, ta ngay cả một giây đồng hồ cũng không muốn ở thêm.
Cửa hàng này so với cửa hàng khi nãy quả nhiên đáng yêu hơn. Tìm không bao lâu, ở chỗ bày bán văn phòng phẩm, ta đã thấy đèn pin cầm tay cùng la bàn.
Tuy nhiên, đây chỉ là đèn pin nhựa, giống với mấy loại đèn pin nhỏ đồ chơi. La bàn cũng không phải hàng điện tử mà là loại để học sinh tiểu học dùng trong môn khoa học tự nhiên, khi đó giáo viên sẽ phát cho mỗi đứa một cái, đường kính chừng 2cm, có một mũi tên cùng một chữ N.
*chữ N: north (hướng Bắc).
Dù không hài lòng lắm, nhưng có là tốt rồi, trong hoàn cảnh như vậy không thể yêu cầu quá cao. Ta vét hết toàn bộ đèn pin cùng la bàn trong cửa hàng, mấy thứ này không sợ nhiều, chỉ sợ ít.
“Đúng rồi, còn pin nữa.” Ta giật mình tỉnh ngộ. Không có pin, dù có đèn pin cũng không thể dùng.
Pin đặt trong tủ thủy tinh gần quầy tính tiền. Ta không nghĩ ngợi gì bước đến đó, thu gom sạch sẽ toàn bộ số pin.
“Ha, ông trời quả nhiên không phụ người có lòng.”
Giữa lúc đang vui vẻ đắc ý, ta đột nhiên cảm giác được mắt cá chân của ta bị thứ gì đó dùng sức giữ chặt. Ta chưa kịp phản ứng, giây tiếp theo, cơn đau nhức lập tức từ bắp chân xông thẳng lên đại não.
–nó trốn dưới quầy!
Bị nó cắn chặt bắp chân không buông, nỗi sợ hãi mãnh liệt khiến ta thất kinh hồn vía, đầu óc trống rỗng, chỉ biết không ngừng dùng chân còn lại đá vào đầu của nó. Thế nhưng, nó dường như không biết đau, cứ kiên quyết cắn chặt.
“Xoẹt” một tiếng, quần jean của ta bị nó cắn đứt, phần thịt nơi bắp chân cũng bị nó cắn đứt một khối lớn, máu tươi phun ra.
Rất đau, đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng cũng nhờ vậy mà giúp ta được tự do. Hai tay ta ôm chặt thứ vừa cướp đoạt, lăn ra khỏi quầy, bước chân lảo đảo ngồi bệt xuống đất. Quá mức sợ hãi làm tim ta đập mạnh từng cơn, trong yên tĩnh nghe có vẻ dị thường rõ ràng.
Thứ kia phát ra tiếng rên rỉ như dã thú, chậm rãi bò từ trong bàn ra. Nhìn rõ diện mạo của nó, chính là ‘người’ ta từng quen.
Trần Minh Gia.
Người con trai thiên chi kiêu tử ấy đã không còn bộ dáng khí phách lúc xưa, gương mặt vốn dĩ xuất sắc đã thiếu mất cái mũi cùng lỗ tai bên phải, hai mắt có thần trở nên trắng đục trống rỗng, gò má phải bị cắn rơi một miếng thịt, cơ hồ có thể nhìn thấu xương cốt bên trong…
Nửa thân dưới của nó đã không còn, vì vậy khi bò ra khỏi quầy liền tạo thành âm thanh ma sát nho nhỏ với sàn nhà… Ngay lúc này, ta mới phát hiện có một vệt máu kéo dài từ sau cửa đến tận quầy, chẳng qua do ánh sáng yếu nên ta không chú ý. Mà chính vì một phút sơ sẩy đã hại ta thê thảm.
Bò ra khỏi quầy rồi, nó tiếp tục giương đôi mắt trống rỗng nhìn ta (tuy ta không dám xác định nó có thực sự ‘nhìn’ được hay không), nhưng nó lại không dám bò đến gần ta, bởi vì ta đang ở trước cửa, có ánh sáng mặt trời chiếu vào.
Đúng như lời Giang Lễ nói, thứ kia quả thật sợ ánh sáng mặt trời. Ta nhẹ nhõm thở phào một hơi, lập tức đau đến nhíu mày.
“Trần Minh Gia, khi mày còn sống khiến người ta chán ghét, khi chết rồi càng khiến người ta chán ghét hơn.”
Ta không có can đảm đập vỡ đầu nó, bởi vì bộ dáng của nó quá kinh dị, đành phải oán hận phun một ngụm nước bọt, miễn cưỡng cân bằng tâm tình lại một chút.
Tùy tiện cầm theo vài cuộn băng gạc và một lọ cồn, ta kéo lê chân phải bị thương, từng bước từng bước lết ra ngoài, hướng về phía Lý Văn Đình vẻ mặt khẩn trương.
“Trương đại ca, chân anh…” Nhìn bắp chân chảy máu không ngừng của ta, hai mắt cô phút chốc ngập nước.
Ta đặt đèn pin cùng mấy thứ kia vào xe đẩy hàng, nhịn đau nói: “Không sao, chỉ bị cắn một chút, mạng anh vẫn còn rất may mắn.” Nói xong, ta đặt mông ngồi xuống, trước tiên dùng cồn sát trùng, sau đó thuần thục dùng băng gạc băng vết thương.
“Đi thôi, chúng ta mau đến tập hợp cùng Giang Lễ.”
Lý Văn Đình gật đầu, lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, tự giác đẩy xe một mình.
Xa xa, đã thấy Giang Lễ đứng chờ chúng ta ngay đầu thôn. Bên cạnh cậu ta còn có chiếc cưa máy cũ màu sắc sặc sỡ với mấy sợi dây thừng.
Giang Lễ hơi nheo mắt. Vừa thấy cậu ta định nói gì đó, ta liền giành mở miệng trước, vẻ mặt nghiêm túc: “Cái gì cũng không được hỏi, không được nói. Lòng ta đang không vui, ta không muốn khó chịu hơn.”
Trầm mặc nhìn ta một lúc, Giang Lễ hỏi: “…Tìm đủ mọi thứ cần thiết chưa?”
Ta chỉ vào xe đẩy hàng, khẩu khí âm trầm: “Đều ở trong này, tự cậu không biết nhìn sao?”
“Vậy đi thôi.”
Giang Lễ cũng không so đo với ta, đem cưa máy cùng dây thừng quăng vào xe đẩy, ý bảo Lý Văn Đình dìu ta đi.
Khoát tay lên bờ vai mảnh khảnh của Lý Văn Đình, ta không khỏi nghĩ thầm cô không phải hoàn toàn vô ích, ít nhất còn có thể làm cây gậy cho ta…
“Muốn đi như vậy sao?” Thanh âm trầm thấp đầy từ tính đột nhiên vang lên bên tai ba người chúng ta.
“Ai!?”
Sắc mặt ba người chúng ta đồng thời biến đổi. Nhìn theo hướng thanh âm, dưới gốc cây đại thụ xanh tươi um tùm, chúng ta thấy được một người đàn ông.
Anh ta mặc một bộ quần áo vừa vặn thoải mái, lộ rõ bờ vai rộng lớn, ***g ngực rắn chắc cùng hai chân thon dài. Ngũ quan trên gương mặt rõ nét, hoàn mỹ không chút nào tỳ vết, mày kiếm gọn gàng thanh thoát, đôi đồng tử màu vàng sáng rực.
Tuy hình tượng hoàn toàn bất đồng, nhưng đây đúng là ‘người đàn ông kia’. Đôi mắt màu vàng dù chỉ nhìn qua một lần cũng vĩnh viễn không thể quên.
Rõ ràng là một đôi đồng tử xán lạn chói mắt, thế nhưng lại không có tình cảm, không có sinh khí… chỉ khiến người ta cảm nhận một cơn lạnh buốt tối tăm vào sâu tận đáy lòng.
Người đàn ông ấy nhìn chúng ta, khóe miệng giương lên, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Cứ đi như vậy, tụi mày sẽ hối hận.” Anh ta đưa tay lên, dùng đầu ngón trỏ chỉ vào ta, “Nhất là mày, mày sẽ thống khổ còn hơn chết.”
Lý Văn Đình sắc mặt tái nhợt, toàn thân run cầm cập. Ta vội trấn an cô: “Không cần sợ, ông ta sợ ánh sáng mặt trời, không dám đi ra đâu.”
Giang Lễ trừng mắt nhìn anh ta, âm trầm hỏi: “Ông nói vậy là có ý gì?”
Anh ta chậm rãi di chuyển tầm mắt, nhìn thẳng vào Giang Lễ, ý cười thản nhiên không hề biến mất trên mặt.
“Hai mươi bốn tiếng sau, nó cũng sẽ biến thành hoạt tử nhân.”
Ta toàn thân chấn động, lời nói của người đàn ông kia như sấm nổ ngang tai, quanh quẩn trong đầu không chịu rời đi – ta cũng sẽ biến thành hoạt tử nhân? Ông ta nói đùa cái gì hả? Ông ta đang nói đùa cái gì!?
Anh ta cười nói: “Tụi mày không phải nghĩ rằng bị cắn một cái cũng không sao đó chứ? Sai lầm, sai lầm trí mạng… Cho dù bị móng tay của hoạt tử nhân cào nhẹ qua thôi, vẫn bị nhiễm ‘nguyền rủa’.”
Nhìn ta đang run rẩy không thôi, đôi mắt vàng rực ấy tỏa ra tia sáng vừa tuyệt mỹ vừa quỷ dị.
“Hai tiếng sau, mày sẽ thấy da thịt quanh vết thương bắt đầu lạnh ngắt, chân phải không khống chế được. Mười bốn tiếng sau, nhiệt độ cơ thể trở nên lạnh như băng, toàn thân không thể nhúc nhích. Hai mươi hai tiếng sau, mạch đập cùng quả tim từ từ giảm bớt số lần đập… cứ thế cho đến khi hoàn toàn ngừng đập mới thôi. Nếu mày không tin lời tao nói, cứ chờ xem đi, thời gian tự động chứng minh tất cả.”
Theo mỗi câu anh ta nói, sắc mặt của ta cũng càng lúc càng trở nên trắng bệch, phản ứng chân thực của cơ thể giờ phút này là sợ hãi, đầu gối dần mất đi khả năng chống đỡ. Nếu không có Lý Văn Đình dìu ta, chỉ sợ ta đã thảm hại quỳ rạp xuống đất.
Thế nhưng, Lý Văn Đình vốn dĩ không nhiều khí lực cũng đang lung lay sắp ngã, sắp sửa chống đỡ không nổi kẻ toàn thân vô lực như ta.
Giang Lễ bước nhanh về phía trước, gạt Lý Văn Đình ra, một tay ôm ta vào lòng.
Thân thể cậu ta phát run, giống như đang sợ hãi. Tuy nhiên, khi ta nhìn mặt cậu ta lại chỉ thấy ánh mắt sục sôi lửa giận trừng thẳng về phía người đàn ông còn đang mỉm cười.
“Nói mục đích của ông đi!”
“Sao mày cho rằng tao có mục đích?” Anh ta bật cười thành tiếng.
“Nếu không có mục đích, ông cần gì xuất hiện trước mặt chúng tôi, cần gì nói với chúng tôi mấy chuyện này?”
“Nếu tao nói mục đích của tao rất đơn giản, chính là muốn nhìn tụi mày hoảng loạn thì sao? Hoặc là muốn xem thử tụi mày có nhẫn tâm vứt bỏ bạn bè hay không? Thậm chí là… trực tiếp giết nó?”
“Ông không cần khinh người quá đáng!” Sắc mặt Giang Lễ vì phẫn nộ mà trở nên trắng bệch, “Trực tiếp sảng khoái một chút, cho tôi biết mục đích thật sự của ông! Chỉ cần ông có thể buông tha Trương Hàn, cái gì tôi cũng có thể đáp ứng ông.”
Người đàn ông kia không hề bị ảnh hưởng bởi lửa giận của Giang Lễ, vẫn nhàn nhạt mỉm cười, chính là trong mắt không hề tồn tại ý cười, chỉ có thâm trầm nguy hiểm.
“Trước mười hai giờ tối nay, mang Phan Như Tiệp đến gặp tao. Mặc kệ tụi mày dùng phương pháp gì cũng được, chỉ cần đem ả còn sống đến, tao lập tức giúp nó giải trừ ‘nguyền rủa’.”
“Sao ông không tự đi tìm?”
Anh ta lạnh lùng cười: “Tao bị nhốt gần hai trăm năm, hòn đảo này đã không còn là cố hương quen thuộc của tao nữa. Người đàn bà giảo hoạt âm hiểm hơn kẻ khác gấp trăm lần đó đang trốn ở nơi tao không tìm được. Nhưng tao biết nếu như tụi mày đi tìm, nhất định có thể khiến ả hạ thấp cảnh giác.”
“Hai trăm năm? Cố hương?” Thấy lời nói của anh ta có điểm không phù hợp với quyển sách cổ, trong mắt Giang Lễ thoáng hiện lên tia hoang mang ngắn ngủi.
“Đây không phải chuyện mày cần biết.” Anh ta hiển nhiên không có hứng thú giải đáp nghi hoặc của Giang Lễ.
“Đám hoạt tử nhân đâu?”
“Chúng nó sẽ không rời khỏi thôn. Chỉ cần tụi mày mang Phan Như Tiệp đến đây, chúng nó tuyệt đối không tấn công tụi mày.” Nét lạnh băng trên mặt anh ta biến mất, một lần nữa hiện lên nụ cười giả dối, “Mày cũng không cần lo Phan Như Tiệp trốn trong thôn, bởi vì chúng nó đối với người sống còn mẫn cảm hơn tao.”
“Tôi hiểu rồi. Trước mười hai giờ đêm, tôi nhất định mang dì Phan đến. Khi đó, hy vọng ông có thể tuân thủ lời hứa của ông.” Nét mặt Giang Lễ đã khôi phục sự trầm ổn như xưa, chỉ là cánh tay ôm ta chưa từng buông lỏng.
Anh ta mỉm cười, dùng trầm mặc thay cho câu trả lời.
“Chúng ta đi thôi.” Giang Lễ dìu ta đang mất tinh thần trầm trọng, ra lệnh cho Lý Văn Đình, dùng tốc độ nhanh nhất rời xa người đàn ông kia.