Tư Mỹ Nhân

Chương 26

Mưa đứt quãng, đổ hai ba ngày, đợi khi mây đen tan hết, thời tiết tạnh ráo, nom sẽ không mưa nữa, Thiên Mạch rốt cục có thể lên đường.

Cô thay quần áo vốn mặc của mình, nghĩ ngợi, mang kiếm Sở vương cho để phòng thân. Vợ người dẫn đường tự làm lương khô cho Thiên Mạch, nhét đầy túi đeo lưng của cô. Đến khi hết thảy sẵn sàng, người dẫn đường dẫn theo hai đứa con trai của mình cùng xuất phát, đưa Thiên Mạch lên núi.

Người trong sơn trại biết chuyện Thiên Mạch sẽ đi ngọn bên kia núi, đều hết sức kinh ngạc, lúc tiễn cô, trên mặt ai cũng treo biểu tình cổ quái.

“Bên đó thật sự không có ai ở, chẳng lẽ cô nhớ sai?” Tù trưởng tận tình khuyên bảo, cuối cùng lại khuyên một câu nữa.

“Chưa từng nhớ sai.” Thiên Mạch thần sắc kiên định.

Tù trưởng thấy cô nói vậy, đành không nói thêm gì, căn dặn người dẫn đường hai câu, để họ đi.

Mặt trời lên cao, tỏa sáng, không có mây. Trong rừng cây cao cối cả, che khuất mặt trời, nơi không có gió, ẩm ướt lại oi bức.

Lúc trước Thiên Mạch khi đi ra, sợ mình lạc đường, cố gắng lưu lại ký hiệu ở những nơi đi qua. Cô cẩn thận tra xét, quả nhiên, vỏ cây trên mấy gốc cây có vết tích bị đá róc thịt, chính là do cô lưu lại lúc trước.

Quá trình tìm đường cũng không gian nan lắm, nhưng mặt đất ẩm ướt, cây cỏ mọc rậm rạp, Thiên Mạch muốn tìm nơi đã đặt chân, nên đi không nhanh.

Bố con dẫn đường đều đi nhanh hơn so với Thiên Mạch, liền dùng búa đá giúp cô mở đường. Bốn người vừa đi vừa nghỉ, đi được một đoạn, lại nhìn lại, trại kia đã không nhìn thấy nữa, bốn phía đều là cây rừng nguyên thủy. Trên cành cây tráng kiện có cỏ quyết và rêu xanh, cây mây lớn chừng miệng chén quấn quanh trên cành, y như cự xà.

Thiên Mạch luôn có chút sợ hãi với kiểu rừng rậm này, trong khung cảnh núi lớn, nhìn khắp nơi đều giống nhau, trong bụi cỏ và bụi cây kia lúc nào cũng cất giấu những thứ không thể dự báo, lần trước Thiên Mạch lúc đi ra, đã gặp rắn mấy lần, còn có mấy con dã thú không biết tên, dọa cô đến tưởng chết. Cũng chính bởi vậy, cô chạy loạn một đoạn, không kịp làm ký hiệu chỉ đường, đến mức sau đó mấy lần cô muốn đi đường cũ trở về, cũng không tìm thấy.

May mắn, cha con ba người đều là thợ săn giỏi trong rừng, mắt rất sắc bén, có thể nhìn ra chỗ nào đã từng có người đi qua chỉ nhờ một tảng đá và mấy đoạn cây trên nhánh cây. Họ cẩn thận tìm kiếm, không bao lâu, đã giúp cô tìm được con đường đã làm ký hiệu một lần nữa.

Thiên Mạch thầm thấy may mắn, miếng vải kia của Sở vương, rốt cuộc đáng xài.

Trước đây không lâu vừa mới mưa, trên đại thụ mấy giọt nước rơi xuống. Thiên Mạch nhớ tới sâu róm bèn toàn thân khó ở, lấy mũ từ trong ba đội lên đầu, khiến ba cha con không khỏi tò mò dò xét.

“Đây là của cô…?” anh con cả người dẫn đường nói thứ tiếng Sở nửa sống nửa chín, khoa tay hỏi.

Thiên Mạch biết ý anh ta, cười cười, “Đúng, xinh không?”

Ất ngại ngùng cười cười, dường như nói không ra có đẹp hay không, cũng rất trực tiếp nói, “Lạ quá.”

Thiên Mạch ngại ngùng.

Mấy người nói chuyện, theo ký hiệu Thiên Mạch lưu lại tìm đường, sau hơn nửa ngày, Thiên Mạch đột nhiên thấy được một ngọn núi, hai mắt sáng lên.

Cô dừng bước, cẩn thận phân biệt.

Không sai.

Lúc trước, nơi cô xảy ra chuyện, chính là đỉnh núi này trong dãy núi lớn!

Trong lòng kích động, Thiên Mạch không khỏi tăng bước chân, chạy tới ngọn núi kia!

“Mạch!” cha con ba người thấy cô như vậy, rất kinh ngạc, vội vàng đuổi theo. Thiên Mạch lần theo ký hiệu, đi xuống sơn cốc, không sai sao với ký ức, vịn tảng đá đi qua một dòng sông nhỏ, lại vượt qua một ngọn núi nhỏ, khi trời sắp đen, rốt cục đi tới trước ngọn núi kia.

Cô thở phì phò, ngửa đầu nhìn qua.

Núi to cao ngất, cây cối chạm trời, dày đặc hơn so với hiện đại, ánh mặt trời chiếu bên trong, nhìn không thấy đích.

“Nhà cô ở đâu?” người dẫn đường xoa mồ hôi trên trán, nhìn bốn phía, ánh mắt kinh ngạc, “Nơi đây cũng đâu có ai ở.”

** ***

Đêm xuống, trong rừng tối rất nhanh.

Trước khi trời tối hoàn toàn, người dẫn đường chọn một nơi thích hợp để cắm trại, nhặt củi khô đến để nhóm lửa.

Con của ông là Canh và Ki cảm thấy rất hứng thú với đèn pin của Thiên Mạch, cầm ở trong tay quan sát, gõ gõ lên mặt nhựa plastic trong suốt, hiếu kì không thôi. Mấy người ngồi bên đống lửa ăn lương khô, người dẫn đường nhìn Thiên Mạch, càng không hiểu thân phận cô, lại càng không ngừng hỏi nhà cô rốt cuộc ra sao, ban đầu sao cô tới được đây.

Thiên Mạch thực sự không giải thích được bao nhiêu, chỉ có thể nói cô nhớ đã đi qua ngọn núi này.

“Không phải là trên trời chứ?” Ki trố mắt.

Thiên Mạch cười khổ: “Đúng thì hay quá, bay về cũng được.”

Hai anh em cũng cảm thấy quả đúng vậy, lại hiếu kỳ hỏi một tràng. Bóng đêm dần dần sâu, bốn người đi cả ngày, đều vô cùng mệt mỏi, vừa nói chuyện, đã nghe được tiếng ngáy.

Thiên Mạch trải áo mưa trên lớp lá rụng thật dày, đắp áo dài mặc lúc ở nước Sở lên người, nhắm mắt lại.

Lo lắng, trong đầu không ngừng nhớ lại chi tiết lúc tuột xuống sườn núi, sợ bỏ lỡ điểm nào.

Cô dù chỉ ôm được một phần vạn hi vọng cũng muốn thử một lần về đây, nhưng cái vấn đề cuối cùng này vẫn chưa được giải quyết.

Nếu như… cô thật sự không về được, vậy phải làm sao?

Thiên Mạch mờ mịt, không tìm thấy đáp án.

Đến thế giới này, cô ăn hành rất nhiều, chịu rất nhiều tội, tín niệm giúp cô gắng gượng sống chỉ có một, đó chính là về nhà.

Nếu như tín niệm duy nhất này cũng mất đi…

Thiên Mạch không dám tưởng tượng, nói với mình hết lần này tới lần khác.

Có thể về.

Nhất định có thể về mà…

** ***

Một đêm hỗn hỗn độn độn, trôi qua trong gió núi và tiếng dã thú. Ngày hôm sau, Thiên Mạch bị lay tỉnh.

“Đừng ngủ nữa.” người dẫn đường thần sắc không được nhẹ nhõm lắm, “Hình như thời tiết sắp thay đổi rồi.”

Thiên Mạch giật mình, nhìn trời, quả nhiên, đầy mây đen, dường như lại sắp mưa. Cơn buồn ngủ nhất thời bay biến, cô vội vàng đứng lên, nhét hết đồ vào trong ba lô.

Lần theo ký hiệu, họ rất mau là tìm được ngọn đồi Thiên Mạch lăn xuống lúc ấy, ngẩng đầu nhìn lại, cây cối không nhiều, Thiên Mạch nhớ mình chính là lăn từ đây xuống, còn có thể nhìn thấy vết tích bị vài bụi cây ngăn trở. Cô đã từng muốn về đỉnh núi để xem, nhưng không tìm được đường núi như họ vừa đi, rơi vào đường cùng, cô mới chọn rời đi, trèo đèo lội suối, cuối cùng đi đến sơn trại.

Bây giờ, cô về tới điểm bắt đầu này, rừng cây xanh tốt kia, có đột nhiên xuất hiện thế giới của cô không?

Thiên Mạch cắn cắn môi, quyết định, lấy ra kiếm Sở vương, áo dài các thứ đồ thuộc về thời đại này, giao cho người dẫn đường.

“Mọi người không cần đi theo tôi.” Cô nói, “Chờ một ngày, nếu tôi không về, mọi người cứ về.”

Mọi người kinh ngạc.

Thiên Mạch lại không nói thêm, cười cười với họ, “cảm ơn dẫn đường.” Dứt lời, cũng không quay đầu mà đi về sườn núi kia.

Dốc núi không dễ đi, Thiên Mạch cầm nhánh cây, từng bước một gian nan, nhưng cũng không ngừng.

Đi được một nửa, bỗng nhiên, có giọt nước rơi xuống đầu. Thiên Mạch kinh ngạc, ngẩng đầu. Trời quả nhiên không đẹp, bắt đầu mưa, đánh vào lá cây, tí tách tí tách một mảnh.

Cô vội vàng lấy mũ và áo mưa, mặc vào. Mưa càng rơi càng lớn, rào rào đánh vào người, theo áo mưa trôi ướt giày, y  như cơn mưa to đột ngột ngày đó.

Trong lòng có chút bất an, nhưng Thiên Mạch không muốn cứ từ bỏ như vậy. Lần trước cô tìm đường, đúng lúc sau cơn mưa trời lại sáng, lại không thu hoạch được gì. Có trời mới biết cách trở lại hiện đại, có phải giấu trong trận mưa lớn này hay không?

Dũng khí tăng lên, cô không nghĩ ngợi được nhiều, tiếp tục leo lên. Rừng càng thêm rậm rạp, ngăn mưa to tập kích, lại bò lên một đoạn, trước mắt rộng rãi sáng sủa, dường như đã hết dốc núi. Tay chân cô cùng đi gấp mấy bước, chỉ thấy trong màn mưa mênh mông vẫn là một mảnh hoang dã, cũng không có đường…

Tim Thiên Mạch đập thình thịch, không cam lòng nhìn chung quanh, dường như phát điên, lớn tiếng gọi tên đồng đội, kêu đến yết hầu phát đau.

Không có ai đáp lại cô.

Cây cối núi đá, lạnh lùng im lặng trong mưa to cọ rửa, như kẻ ngu độn không biết nói.

Đương hoang mang lo sợ, bỗng nhiên, một tràng tiếng ùng ùng từ bên trên mà tới.

Thiên Mạch ngẩng đầu, chỉ cảm thấy tiếng động kia càng ngày càng gần, một ít cát đá táp vào đầu và mặt, dường như dưới chân cũng đang chấn động!

Thầm nghĩ không ổn, Thiên Mạch vội vàng nhanh chóng chạy sang bên, bụi cây và nhánh cây, mang theo nước mưa trơn ướt, không ngừng đánh tới người và mặt cô, Thiên Mạch không quan tâm, theo bản năng chạy về phía trước, mới đến ngọn núi, chỉ nghe sau lưng ầm ầm nổ vang, khiến tâm thần con người đều nứt ra.

Thiên Mạch thở phì phò, chưa tỉnh hồn quay đầu, huyết dịch khắp người nhất thời đông lại.

Mảnh dốc núi cô vừa leo lên kia, dốc núi cô và đồng đội từng đi qua kia, cả rừng cây, đã không còn tồn tại. Trước mắt trống trải một mảnh, lũ ống bọc theo đất đá, giống như dòng lũ, ào ào chảy từ trên đỉnh núi, phá hủy tất cả.

Thiên Mạch sắc mặt trắng bệch, nhìn bùn nhão vẫn cuồn cuộn chảy xuôi kia, đột nhiên nhớ lại ba người dẫn đường.

Cô bảo họ chờ cô dưới sườn núi, không phải… Trong lòng đại chấn, Thiên Mạch vội vàng nhìn về phía dưới núi, lớn tiếng la tên của họ: “… Canh! Ki!”

Thanh âm đâm vào núi rừng, khô khốc, nhỏ bé lại khàn khàn.

Cô muốn xuống núi, lại không tìm thấy đường, chỉ có thể hô hết lần này tới lần khác, miệng đắng lưỡi khô, mà thế giới kia, mãi không có ai trả lời.

Bất lực sợ hãi lại lần nữa chạy lên khắp não bộ, Thiên Mạch đứng một hồi, nhìn về phía mây đen vẫn che kín bầu trời.

Tiếng sấm rền nhấp nhô tại chân trời, dường như lại đang ấp ủ một cơn mưa to nữa.

Thiên Mạch cảm thấy rút cơ kiệt lực, đoạn, ngồi xuống tảng đá sau lưng, òa khóc.

Cô không về được.

Thật sự không về được nữa.

Cô ở lại đây, chẳng đi được đến chốn nào…

Cô không muốn chết.

Nhưng phải làm sao… Làm sao bây giờ?

“Thiên Mạch…”

Cô chôn đầu trên ba lô, từ nơi sâu, trong đầu dường như lướt qua thanh âm quen thuộc.

Những người có thể gọi cô như vậy, đã cùng cô mỗi người một nơi, sẽ không còn gặp lại được.

“Mạch…”

Giọng nói kia lại truyền đến lần nữa, không giống vừa rồi, có mấy phần rõ ràng!

Thiên Mạch hơi động lòng, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chung quanh, nhưng vẫn yên lặng như cũ.

Đột nhiên, xột xoạt một tiếng, trong bụi cây phía dưới, bỗng nhiên có một người trèo tới.

Y toàn thân ướt đẫm, khoảnh khắc thấy được cô, lông mi lập tức giãn ra, con mắt sáng ngời rỡ ràng.

Cái…cái gì đây?

Thiên Mạch kinh ngạc nhìn y, thậm chí quên lau sạch nước mắt.

Sở vương vỗ vỗ vụn cỏ trên tay, từ trên cao nhìn xuống nhìn cô, “Công thiếp Mạch, nếu quả nhân không đến, cô định ở đây khóc đến trời tối à?”