Tư Mỹ Nhân

Chương 45

Ban đêm, tiếng côn trùng kêu vang từng trận, gió mát thổi tới từ ngọn núi bên cạnh, rất dễ chịu.

Nắng gắt cuối thu gần hết, lúc nóng nhất đã qua, Thiên Mạch ngồi trong đống hồ sơ tĩnh tâm nhìn sổ sách mang về từ công thự đằng trước mắt, quạt cọ cũng không cần, chỉ có một ngọn đèn lúc sáng lúc tối, có khi ngày mai lại phải đi mua dầu.

Tâm tình Thiên Mạch không ổn lắm, tình hình đi gặp Ngũ Cử mới rồi vẫn thỉnh thoảng hiện về trong lòng.

Hắn đã đồng ý, rất sảng khoái. Nhưng hắn nói chuyện giao dịch lữ quán, do hắn xử lý.

Thiên Mạch cũng không đồng ý, muốn tự mình làm. Bởi vì hai mươi con dê mượn kia là dùng để mua lữ quán, mà năm trăm tiền thêm ra, thì là tiền để khởi động để sửa lữ quán một lần nữa.

Ngũ Cử nghe cô nói, cười cười, hỏi cô, “Năm trăm tiền có thể giao cho cô, nhưng hai mươi con dê kia, chẳng lẽ cô muốn tự đi mang về công thự?”

Thiên Mạch sững sờ, cứng lưỡi. Hoàn toàn chính xác, hai mươi con dê, mình không thể nào mang về ngay.

“Phủ đệ ta ở ngay trong thành, để người trực tiếp đưa đi, giao nhận lập khế, chẳng lẽ không tiện hơn?”

“Còn quán nhân, cô muốn kinh doanh lữ quán, lại thân ở công thự, thì không thể không có quán nhân. Nô lệ bình thường, không giỏi viết, không biết lễ pháp, thì không nên nhận. Thương nô trong quan bộc*, có lẽ có người dùng được, ta có thể cho người chọn lựa vài người, cho cô lựa chọn, như thế nào?”

*Nguyên văn là [官仆], nhưng tớ tìm không ra, chỉ có thái bộc là một chức quan thời Xuân Thu.

Thiên Mạch nghe hắn một lượt, không ngờ chuyện mình luôn suy tính lúc trước đều bị hắn nói trúng, vừa mừng vừa sợ.

Cô không biết nói gì cho phải, vừa cao hứng vừa cảm kích, làm một lễ thật sâu với hắn, “Đa tạ đại phu! Đại phu chiếu cố như thế, Thiên Mạch vô cùng cảm kích.”

Ngũ Cử mỉm cười: “Không cần đa lễ, chớ quên ta còn hai phần lợi trong tay cô, đương nhiên giúp đỡ.”

Thiên Mạch nhớ lại chuyện này, vẻ mặt không khỏi tươi cười, thoả thuê mãn nguyện.

Mặc kệ trước mắt có thể ẩn tàng nguy hiểm lớn bao nhiêu, cảm giác phong phú mà mục tiêu mang đến vẫn không giống, mê mang và sầu lo trong lòng, hình như cũng đang bị sự nhiệt tình thay thế, rẽ mây gặp trời.

** ***

Người canh của phủ Ti hội nghe phía bên ngoài có tiếng xe ngựa dừng lại, sau đó, lại nghe thấy tiếng đập cửa. Hắn nhìn ra từ khe cửa ngoài, thấy tư thế xe ngựa, giật mình kêu lên, vội vàng mở cửa.

Hoàn liệt chi doãn đang muốn dẫn người đi dẫn đường, lại bị Sở vương gọi lại.

Y đứng ở trước cửa, chỉ thấy ngoại trừ người canh cửa quỳ phục trên mặt đất, bên trong yên tĩnh, hình như mọi người phần lớn đã nghỉ ngơi.

“Đừng tiết lộ.” y thản nhiên nói, “Ngoại trừ tự nhân Cừ, những người còn lại đều ở lại ngoài cửa.” Dứt lời, cất bước đi vào.

Lúc sau đã không còn sớm, trong đình viện chỉ còn tàn lửa chiếu sáng. Sở vương để tự nhân Cừ dẫn đường, đi thẳng tới trước viện tử của Thiên Mạch.

Lúc tự nhân Cừ gõ cửa, hắn nhìn xung quanh một lúc, chỉ thấy ốc xá chung quanh, đều là kiểu dáng phổ biến ở công sở, mà cái viện này, rõ ràng là nhà bếp, ngoài tường có một loạt bụi rậm.

Sở vương không khỏi nhíu mày.

Vú già tới mở cửa, thấy tự nhân Cừ, còn cả Sở vương phía sau hắn, mở to hai mắt nhìn.

Tự nhân Cừ lại không giải thích nhiều, bảo vú già im lặng. Sở vương không để ý nhiều tới, đi thẳng vào.

Viện này Sở vương chưa đến, nhưng không khác miêu tả lúc trước của tự nhân lắm, không lớn, còn hơi đơn sơ. Trong đêm, tối như mực, chỉ có gian nhà nhỏ phía trước kia là còn lóe lên chút ánh sáng. Sở vương biết đó chính là nơi mình muốn tìm, cất bước đi qua, nhưng khi tới gần, y lại chậm bước chân.

Thật vất vả đến được một chuyến, cứ vậy mà đi vào ư? Sở vương nghĩ ngợm, ánh mắt giảo hoạt, thả nhẹ bước chân.

Thiên Mạch nghe như có người gõ cửa, ngẩng đầu trong sự trầm tư.

Cô tưởng là vú già, kêu một tiếng, nhưng không ai đáp.

Ảo giác à? Cô đợi một hồi, thu ánh mắt. Một lát sau, thanh âm kia lại vang lên, Thiên Mạch kinh ngạc.

“Ai vậy?” cô hỏi.

Không ai trả lời.

Thiên Mạch nghi hoặc nhìn chằm chằm vào cửa, mới rồi thanh âm rõ ràng, cô có chút không yên lòng. Chuyện mạo hiểm đã qua mấy đận, Thiên Mạch đã học được cảnh giác, cô rút ra một cây gậy gỗ từ dưới bàn, đứng dậy, đi đến cạnh cửa.

Nhìn ra ngoài từ khe hở, không có ai. Thiên Mạch một tay cầm cây gỗ, sau một lát, khẽ mở cửa ra.

Bỗng dưng, một người xuất hiện trước cửa, khiến cô giật mình kêu lên.

Sở vương nhìn cô gái đang cầm thanh gỗ trong tay này, thưởng thức biểu lộ như gặp quỷ trên mặt gương kia, rất có mấy phần đắc ý.

“Biết cẩn thận rồi?” Sở vương giống như cười mà không phải cười, thanh âm trầm thấp, “Tốt lắm.”

Thiên Mạch nhìn qua y, không thể tin nổi, một lát sau, không khỏi ngó ngó phía sau y.

“Quả nhân tới một mình.” Sở vương nói, tự đưa tay đẩy cửa ra, rất hứng thú đi vào.

Trong phòng bày biện mười phần sạch sẽ, một bàn, một giường, còn có một cái rương gỗ, đều là bộ dáng mộc mạc nhất, chiếu trải đất cũng không rộng bao nhiêu, chỉ có thể trải một mảng. Nhưng Thiên Mạch dường như cũng không muốn để phòng trông quá đơn điệu, trên bàn, còn có bên cửa sổ, có bày vài cọng cỏ nhỏ xanh nhạt. Sở vương đi qua nhìn, chỉ thấy đều là mấy thứ hoa cỏ bình thường, trồng cả gốc, lại lịch sự tao nhã đáng yêu, cắm và đất bùn trong chén đựng, có một sự thú vị đặc biệt.

“Tự chọn hả?” Sở vương cầm lấy một mầm đằng la nho nhỏ, hỏi.

“Ừm.” Thiên Mạch đáp. Cô đứng cạnh cửa, nhìn Sở vương, cảm thấy có chút hư ảo.

Cô cho rằng sẽ rất lâu cũng không có cơ hội gặp lại y, giữa phủ Ti hội và cung Cao Dương mặc dù chỉ vài dặm, lại dường như cách cả một thế giới, Sở vương cao cao tại thượng và một phủ lại, vốn không có gì để gặp nhau. Nhưng ngay khi cô cho rằng như vậy, Sở vương đột nhiên xuất hiện trước mặt, khiến cô vội vàng không kịp chuẩn bị.

Trong lòng đã sớm không bình tĩnh, Thiên Mạch nhìn Sở vương, tâm tình phức tạp. Y tới nơi này làm gì? Chỉ là thăm cô một cái, hay là… cô nghĩ chuyện mình vừa đi tìm Ngũ Cử, nhưng lại cảm thấy rất không có khả năng, cô còn chưa nói qua với Giáp, trừ phi chính Ngũ Cử nói với Sở vương, nhưng hắn không phải người nhàm chán như vậy.

Bên này dời sông lấp biển, bên kia lại giống như tràn đầy phấn khởi. Tham quan một lượt rồi, Sở vương quay đầu, thấy Thiên Mạch còn đứng ở đó.

“Sao nào, ” y chậm rãi nói, “Không muốn gặp quả nhân?”

“Không phải.” Thiên Mạch nói khẽ, nhìn y, “Chỉ là không ngờ đại vương lại đột nhiên đến.”

Sở vương không nói, đi qua, dừng lại trước mặt cô. Y nhìn cô chăm chú, biểu lộ trên gương mặt kia tựa hồ bất định, có chút e sợ, một chút hơi nghi hoặc, nhưng không có tránh ánh mắt y. Lúc đối mặt, vẫn khiến y động lòng thình thịch.

“Quả nhân khó chịu.” y bỗng nhiên nói.

Thiên Mạch ngẩn người.

“Khó chịu?” cô hỏi, “Nơi nào khó chịu?”

“Đầu.” Sở vương chỉ chỉ đầu.

Thiên Mạch nghi hoặc nhìn y, ánh mắt nhìn chằm chằm trên gáy y, lại nhìn không ra cái gì. Cô đưa tay, sờ lấy lên trán y thăm dò, cũng không có dị trạng gì.

“Đại vương đã bảo y sư trong cung thăm khám chưa?” cô hỏi.

“Bọn họ thì biết cái gì.” Sở vương lại xem thường, nhìn giường cô một cái, “Quả nhân muốn nghỉ ngơi.” Dứt lời, đi qua giường kia, “Thiên Mạch, đến xoa trán cho quả nhân.”

Ủa? Thiên Mạch dở khóc dở cười.

Đang vớ vẩn gì vậy? Cung Cao Dương cái gì cũng có, y đêm hôm khuya khoắt chạy tới, nói với cô không thoải mái, bảo cô xoa trán cho y?

Nhưng Sở vương lại cứ như muốn vậy, nằm xuống trên giường cô, “Thiên Mạch.”

Thiên Mạch bó tay, đành phải đi qua.

Y đĩnh đạc ngủ ở đó, đầu gối lên gối đầu cô, sờ lên trên, khuôn mặt hiếu kì, “Trong này có gì vậy? Sao nghe tiếng sàn sạt?”

“Xác lúa.” Thiên Mạch nói.

“Vì sao không dồn bông tơ?”

“Đại vương, tôi mua không nổi.”

Sở vương “Ừ” một tiếng, nhưng lại dời sự chú ý lên chiếc giường.

“Cứng thế.” Y giật giật, lại đưa kéo đệm chăn cô lên nhìn một cái, “Sao không đệm nhiều thêm chút?”

Thiên Mạch mười phần bất đắc dĩ, dém đệm giường đàng hoàng, “Thời tiết có lạnh đâu, đệm nhiều quá sẽ nóng.” Dứt lời, cô nhìn y, “Đại vương đau đầu thật à?”

Sở vương ngẩn người, lập tức nằm xuống, “Ừ, đau mà.”

Thiên Mạch đành phải vươn tay, tìm huyệt vị hai bên gáy y, nhẹ nhàng xoa.

Sở vương nhắm mắt lại, tựa hồ rất hưởng thụ, giữa lông mày thả lỏng rất nhiều. Hai người cách nhau rất gần, Thiên Mạch nhìn y, gương mặt này, cô đã rất quen thuộc, xuất hiện rất nhiều lần trong mơ, nhưng khi xa cách lâu ngày, nó lại chân thực xuất hiện trước mắt, tự tay chạm vào, vẫn là không giống nhau.

Y là y, có máu có thịt, không phải huyễn ảnh cô giấu trong đáy lòng…

Thiên Mạch bị những ý nghĩ kỳ quái lúc này của mình làm ngượng ngùng, vội thu lại. Sau một lát, cô thấy Sở vương thần sắc bình tĩnh, dường như nhập định, cho là y ngủ thiếp đi, buông tay ra, muốn đi tìm tự nhân Cừ. Không ngờ, đang định rời đi, tay áo của cô lại bị kéo lại.

“Chớ đi.” Sở vương bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn cô, nói thật nhỏ, “ở cùng quả nhân một lúc, một lúc thôi.”

Thiên Mạch kinh ngạc, nhìn thẳng y.

Ánh đèn ảm đạm, chỉ thấy cặp mắt kia trầm tĩnh, lại dường như thật sâu, mang theo mỏi mệt và khẩn cầu, vồ vào lòng Thiên Mạch một hồi.

Lòng Thiên Mạch mềm xuống, do dự một lát, tại ngồi xuống bên cạnh y.

Sở vương nhìn cô, tay lại không buông ra, cứ cầm.

“Đại vương sao thế?” Sau một lát, Thiên Mạch hỏi, “Tại sao lại đau đầu?”

“Ngủ không ngon.” Sở vương nói.

“Ngủ không ngon?”

“Ừm.”

“Chuyện bận quá ư?”

“Không phải, thèm.”

Thiên Mạch không hiểu.

Sở vương ánh mắt lấp lánh: “Quả nhân ăn được hai miếng cổ vịt, rất ngon, nhưng hết rồi.”

Thiên Mạch cứng lưỡi, sau đó, lập tức nghĩ đến tự nhân Cừ, dở khóc dở cười.

“Đại vương không phải không thích cổ vịt à?” cô bất đắc dĩ nói, “Mấy cái cổ vịt kia đều là đại vương không cần nữa, vú già mang về, tôi mới làm cho mọi người trong phủ.”

Sở vương “Hừ” một tiếng, từ chối cho ý kiến, lại nhìn chằm chằm cô.

“Lâm Thiên Mạch, quả nhân luôn nhớ nàng, nàng nhớ quả nhân không?” y thấp giọng hỏi.

Lông tai Thiên Mạch nóng lên, trầm mặc một lát, thành thật gật đầu, “Nhớ.”

Mắt Sở vương tỏa sáng, đang định nói tiếp, Thiên Mạch lại nói, “Đại vương, việc này, hôm đó chúng ta đã nói.”

Quang mang như nước gặp ngọn lửa, chợt ảm đạm.

Sở vương nhìn cô chăm chú, một hồi lâu, cười một cái tự giễu, “Đúng vậy nhỉ, đều đã nói rồi.”

Thiên Mạch nhìn y lại nhắm mắt lại lần nữa, trong lòng cũng nói không ra là cảm giác gì, ngồi bên cạnh y, lẳng lặng. Hai người bên nhau như vậy, tựa hồ rất tự nhiên, lại rất mất tự nhiên. Thiên Mạch cảm thấy bối rối, nhưng lại trân quý, dường có thể bên y thế này, chính là một chuyện khiến người ta thỏa mãn.

“Thiên Mạch, nàng biết mê hoặc*, đúng không…” Sở vương lẩm bẩm nói, thanh âm thật thấp, tựa hồ đang vào giấc.

Chúng ta đều biết, chúng ta đều bị mê hoặc rồi. Thiên Mạch nói trong lòng, nhìn về ánh lửa lắc lư trên đế đèn, im lặng không nói.

*Nguyên văn là “阡陌,你会武术,是么….”, cụm [武术] nghĩa là võ thuật, nghĩa của câu là ‘nàng biết võ đúng không’, ủa chi gì vậy trời dưng không hỏi biết võ không, mún ăn đúm hay gì ;__; đồ là chữ [武] này phát âm là /wu/ đồng âm với [舞] cũng là /wu/ trong ‘vũ na’, một nghi thức của vu sư, chắc autocorrect nên vậy. Chắc ý anh là chị cho anh bùa yêu của Bích Phương hay sao mà giờ anh mê đến cái cổ vịt cũng không chê:v.

** ***

Lần này Sở vương tới thăm, giống như một trận gió trong đêm, tới không bóng đi không hình.

Ngày hôm sau, khi Thiên Mạch tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên giường, trên người che kín chăn mỏng. mọi thứ trong phòng đều như cũ, nếu như không phải quần áo ngoài không có cởi, Thiên Mạch cơ hồ cho rằng đêm qua là nằm mơ.

Lúc ra cửa, vú già nhìn cô, muốn nói lại thôi.

Thiên Mạch biết bà tất đã gặp được Sở vương, mím môi cười cười, không giải thích nhiều, lại nói, “Đừng nói với người bên ngoài.”

Vú già vội vàng gật đầu, ánh mắt vẫn kỳ quái.

Thiên Mạch không giải thích thêm, rửa mặt một lượt, đi vào phủ làm việc.

Hết thảy vẫn như thường ngày.

Còn chưa bắt đầu công việc, nhóm phủ lại cười cười nói nói, thấy Thiên Mạch đến, có người khen cổ vịt hôm qua, một mặt thèm thuồng. Người không được ăn thì khuôn mặt mờ mịt, đợi khi nghe người ta giải thích rõ ràng, lại bày vẻ thèm ăn, bảo Thiên Mạch làm một lần nữa.

Thiên Mạch cười híp mắt đồng ý, ngồi xuống trước bàn mình.

Thời gian chậm rãi trôi, lúc buổi trưa nghỉ ngơi, tự nhân Cừ bỗng nhiên tới, mang đến một cỗ xe bò.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chỉ thấy tự nhân chuyển bình lớn bình nhỏ về hậu viện, có hương liệu, có mật ong, cuối cùng, còn có một giỏ cổ vịt nhỏ.

Tự nhân Cừ cười hì hì, nói, “Đây đều là tự nhân cung Cao Dương chuẩn bị, hôm qua tôi mang theo hai miếng cổ vịt về, một lát là bị cướp mất bóng, nước tương cũng bị chia sạch, mọi người bàn bạc, bảo tôi đi xin Thiên Mạch, hôm nay lại làm một ít, để mọi người đỡ thèm.”

Thiên Mạch mỉm cười, nhìn biểu lộ ý vị thâm trường của hắn, trong lòng biết thế này sao lại là đám người cung Cao Dương gì được, rõ ràng chính là ý của Sở vương.

Nhưng đám người phủ Ti hội lập tức không vui, mồm năm miệng mười kêu la, nói bọn họ cũng muốn bảo Thiên Mạch hôm nay làm cho bọn họ, cung Cao Dương đưa đến nhiều như vậy, còn cái gì mà làm ăn.

“Không được, trừ phi chúng tôi cũng có phần!” Có người nói, những người khác nhao nhao phụ họa.

Tự nhân Cừ bị quấy bó tay, đành phải đồng ý tất cả mọi người có phần, mọi người lúc này mới vui vẻ cho qua.

Cổ vịt cung Cao Dương đưa tới mặc dù nhiều, mà làm cũng không vất vả, một phần nguyên nhân rất lớn, là tự nhân Cừ mang đến rất nhiều trợ thủ, trừ việc tự cho gia vị, Thiên Mạch cơ bản không cần làm gì.

Sở vương ra tay hào phóng, cái gì cần có đều có, có mấy thứ hôm qua Thiên Mạch tìm không được, tự nhân Cừ cũng tìm đến cho cô. Mùi thơm bay ra, toàn bộ buổi chiều, người phủ Ti hội đều bị mê hoặc đến mất hồn mất vía, ngay cả Ti hội cũng thỉnh thoảng đếnn hậu viện ngắm nghía một lúc. Đợi khi ra nồi, mọi người không kịp chờ đợi nếm thử, đều vui mừng hớn hở.

Mặt trời ngã về tây, Thiên Mạch tiễn bọn tự nhân Cừ, đang định trở về, lại phát hiện Giáp đến.

Mọi người đang ăn, nhiệt tình chào hỏi cậu vào hội. Giáp ăn hai miếng, thần sắc cũng kinh diễm. Nhưng cậu không quên chính sự, lau sạch sẽ miệng và tay, kéo Thiên Mạch sang một bên, lấy ra từ trong ngực một miếng mộc độc đưa cho cô. Thiên Mạch nhận lấy, mới thấy đây là một phần khế ước, trên đó dùng từ quy phạm, viết rõ vị trí lữ quán, số lượng vật phẩm giao dịch, người lập khế là phụ thân Giáp, còn cả tên Thiên Mạch.

Thiên Mạch vừa mừng vừa sợ, cô vốn tưởng rằng còn phải đợi thêm mấy ngày, không ngờ Ngũ Cử làm việc có hiệu suất như thế.

“Ngũ đại phu bảo em giao cho chị.” thần sắc Giáp bất định, “Mạch. Chị vay nợ Ngũ đại phu, người muốn mua lữ quán, là chị?”

Thiên Mạch gật đầu: “Đúng.”

“Chị kinh doanh lữ quán bao giờ chưa?”

“Chưa.”

Giáp có phần không dám tin: “Vậy sao chị muốn mua? Lữ quán kia phụ thân em kinh doanh nhiều năm, vẫn thất bại.”

“Nhưng tổ phụ em từng kinh doanh rất ổn, em quên rồi à?” Thiên Mạch lơ đễnh, vừa cúi đầu xem khế ước, vừa đáp.

Giáp cứng lưỡi, gãi gãi đầu, nói, “Mạch, chúng em không muốn để lữ quán rơi vào trong tay ác nhân Thạch Xúc kia, nhưng nếu sẽ liên lụy chị…”

“Không liên lụy.” Thiên Mạch nhìn cậu, nghiêm túc nói, “Giáp, nhà các em phải trả nợ, chị muốn lữ quán, vốn không có chuyện gì. Chị vay nợ, cũng không phải cho không nhà em, cũng là vì chính chị, tất cả đều vui vẻ, sao lại không làm.”

Giáp do dự một lúc, dường như cảm thấy có lý.

Thiên Mạch cười cười: “Sao em không nghĩ, lữ quán trong tay chị thay đổi tốt hơn, có tiền, chúng ta sẽ có thể mua rất nhiều đồ ăn ngon.” Đoạn, cô ấn ngón tay mình xuống mộc độc, giao cho cậu, “Mang về, đừng để ai biết.”

Giáp thấy cô có suy nghĩ riêng mình, cũng không kiên trì, nhét mộc độc vào trong ngực. chưa đi được hai bước, cậu nhớ tới chuyện gì đó, quay lại nói, “Mạch, Ngũ đại phu còn nói, qua hai ngày nữa là có thể đi chọn quán nhân.”

Thiên Mạch gật đầu, “Biết rồi.” Đưa mắt nhìn cậu ra ngoài, chỉ cảm thấy tâm tình vui sướng.