Tư Niên Như Nhĩ

Chương 1

Trì Tranh bước ra khỏi cánh cửa tù giam, bộ dạng thả lỏng như đi sang chơi nhà hàng xóm trong một ngày nắng đẹp. Ánh nắng phủ khắp người hắn, không hề gắt mà rất nhẹ nhàng, thoải mái. Hắn hé mắt, trên mặt không có biểu tình gì, không mờ mịt, không hối hận, không buồn bực, cũng không vui vẻ.

Hắn không giống bất kì tù nhân nào khác.

Cảnh sát đã theo hắn sau năm đưa hắn ra ngoài, đưa cho hắn một điếu thuốc, giọng diệu nhàn nhạt:”Ra ngoài rồi thì đừng vào đây nữa. Phải làm một công dân tốt, sống cho tốt, biết chưa?”

Hai mươi sáu tuổi. Vẫn trẻ, có thể làm lại cuộc đời.

Trì Tranh cười cười, nụ cười kia chỉ xuất hiện một chút rồi nhanh chóng biến mất. Trong mắt hắt mang theo vẻ nặng nề, không biết đang nghĩ cái gì.

Hắn châm thuốc, đứng ở ven đường chậm rãi hút. Khói vừa bay lên, phía xa xuất hiện một chiếc xe Jeep cũ chạy nhanh như bay.

Trì Tranh dập thuốc, ném vào thùng rác. Xe Jeep dừng lại trước mặt hắn, bụi bốc lên cuồn cuộn, cát bay đến chân hắn, dính cả lên quần của hắn.

Cửa xe bị mở ‘ầm’ một tiếng, một người đàn ông cao to bước ra, giống như con gấu ôm Trì Tranh vào lòng, người này kích động đến nghẹn ngào.

Trì Tranh bị ôm khó thở, cong ngón tay gõ gõ lưng anh, hỏi: “Tư Ngật đâu?”

Giọng hơi trầm, nghe có vẻ không vui lắm.

Người đàn ông vững như núi này tên Trương Tề, là bạn thân của Trì Tranh, cao một mét chín ba, nặng gần hai trăm cân. Anh đứng lên có thể che cả một vùng trời, lúc này lại ngập ngừng ấp úng nửa ngày không biết phải trả lời ra sao.

Hai anh em ruột nương tựa lẫn nhau từ nhỏ, vì sao anh trai ra tù mà người kia lại không chịu đến?

Trương Tề vốn là người đơn giản, anh nghĩ mãi cũng không biết câu trả lời. 

Trì Tranh hơi cười, trong mắt lại không có một tia vui vẻ, hắn dậm chân, lẩm bẩm một mình:”Được lắm. Giống tôi. Lớn rồi.”

Trại giam nằm ở phía nam, Trương Tề lái xe đưa Trì Tranh về phía bắc. Ở đó có một nơi gọi là Phóng Mã doanh, nghe nói là nơi nuôi ngựa thời chiến. Phóng Mã doanh chỉ là một thôn nhỏ không nằm trong trung tâm, nơi đây loại người gì cũng có, Trì Tranh và Tư Ngật cùng nhau lớn lên ở chỗ này.

Sáu năm trước, Trì Tranh hai mươi tuổi, là lão đại của Phóng Mã doanh.

Sáu năm trôi qua, có rất nhiều thứ đã không còn như xưa.

Xe Jeep chạy như bay đến một căn nhà cũ hai tầng xám xịt. Phía trên treo một đống bảng hiệu, cắt tóc, làm đẹp, bóp huyệt,… nhìn qua có vẻ vô cùng đứng đắn.

Trì Tranh hít sâu một hơi, nơi này quen thuộc giống như đã khảm vào trong xương cốt của hắn.

Trương Trì giúp hắn mở cửa, vừa đi vừa khuyên: ”Anh Trì, hôm nay là ngày vui, anh đừng tức giận, có chuyện gì cũng phải từ từ nói.”

Trì Tranh không lên tiếng, đi vào căn phòng Trương Tề đã mở cửa.

Bên trong không phải nơi sạch sẽ gì, giữa ban ngày lại mở đèn sáng trưng. 

Trì Tranh vừa bước vào, mùi thuốc lá ập vào mũi hắn, còn có mùi ẩm mốc đã lâu không được dọn dẹp. Bốn, năm tấm mạt chược nằm ngổn ngang, tiếng xào bài vang lên liên tiếp. Bàn ngoài cùng bên trái đặc biệt ồn ào, một đám người vây quanh, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nói “Hay lắm”, “Được lắm”. Người không biết còn tưởng ở đó đang diễn xiếc thú.

Tư Ngật cũng ở đó. Cậu vốn cao ráo, trắng trẻo, lại rất đẹp trai, đứng trong Phóng Mã doanh không cần làm gì cũng vô cùng nổi bật.

Trì Tranh dừng bước, hắn nhìn thấy Tư Ngật một chân đạp lên ghế, một tay cầm thuốc, một tay cầm bát lắc như điên, sau đó đập rầm xuống mặt bàn, gào lên: “Đoán đi! Đàn ông đàn ang thì nhanh lên! Đừng có chậm như rùa thế!”

Tư Ngật như dùng hết sức gào lên, gân xanh trên cổ hằn rõ, trên trán túa ra tầng mồ hôi mỏng, cả mặt đều hồng hồng. Mấy người kia chưa kịp đoán đã có một âm thanh vang lên giữa tiếng ồn ào, lại cực kì rõ ràng:

“Bảy con hai!”

Tư Ngật bỗng dưng chấn động, bên tai như bị giọng nói kia hun nóng.

Ngay sau đó, người kia đi tới, cướp lấy tiền của một người cá cược, bình tĩnh ném lên bàn, nói lại:”Bảy con hai.”

Tư Ngật ngừng lại, ánh mắt dọc theo cánh tay đang đặt lên tiền, nhìn sang phần eo gầy khoẻ, lướt lên bờ vai vững chắc, nhìn qua hàm dưới cùng nụ cười ác liệt. Cả người hắn toả ra vẻ hung ác, nhưng sâu trong đôi mắt đen dường như toả ra chút ánh sáng.

Sáu năm không gặp, hắn vẫn như xưa.

Tư Ngật sững sờ một lát, giống như thời gian chưa từng trôi qua, hắn vẫn là tên lưu manh có tiếng trong Phóng Mã doanh, cậu vẫn là cái đuôi nhỏ lúc nào cũng đi theo hắn, nắm lấy góc áo của hắn, hai mắt đầy sùng bái gọi ‘anh ơi, anh ơi’.

Anh, anh ơi…

Trái tim lại lần nữa đau đớn.

Tư Ngật cắn chặt răng, giả bộ hờ hững, cười: “Ra rồi à, anh vẫn như thế, một chút cũng không thay đổi.”

Giọng điệu không mặn không nhạt khiến người nghe khó chịu.

Người bị cướp tiền là người mới, không biết Trì Tranh là ai, gã đập bàn muốn đứng lên, lại bị một cánh tay vững như thép ghìm xuống, Trương Trì uy hiếp gã: “Ngồi im. Nếu không tao không để mày lành lặn ra khỏi đây đâu.”

Xung quanh vang lên tiếng xì xào bàn tán.

“Mẹ nó! Sao hắn ta được ra rồi? Không phải bị chung thân à?”

“Phạm tội gì mà lại bị chung thân?”

“Giết người! Giết cha ruột! Quá tàn nhẫn!”

“Đệt! Đáng sợ thật!”

Trì Tranh và Tư Ngật lớn lên trong chốn hỗn loạn này, đã quen với lời đàm tiếu của người ngoài. Hai người không tức giận, chỉ nhìn nhau, muốn nhìn xem rốt cuộc đối phương đang nghĩ gì.

Trì Tranh sắc mặt nặng nề, lại nói: “Bảy con hai. Có mở không?”

Trong lòng Tư Ngật chậm rãi nổi lên một mồi lửa. Cậu hận bộ dạng hỉ nộ vô thường này của Trì Tranh, giống như có người nào đáng được hắn không để trong mắt. 

Cổ họng phát ra tiếng “Mở” khàn khàn, lật bát ném xuống bàn. Trì Tranh cũng vươn tay cầm tiền.

Mỗi bên năm con, tổng cộng mười con xúc sắc, bảy con hai, một con sáu, một con ba. Trì Tranh đoán vô cùng chuẩn.

Tư Ngật cười, cậu đã biết từ đầu rằng mình sẽ thua. Trong Phóng Mã doanh này không ai có thể thắng được Trì Tranh.

Khi cậu còn đóng bỉm, Trì Tranh đã bắt đầu đổ xúc sắc. Sữa bột, quần áo, đồ ăn thức uống của cậu, tất cả đều do một tay Trì Tranh kiếm về.

Cậu là do Trì Tranh nuôi lớn. Hắn là người đưa cậu lên thiên đường, cũng là người ném cậu xuống địa ngục.

Tư Ngật cười lớn tiếng, trong mắt thoáng hiện lên vệt nước, dưới ánh đèn khẽ loé lên ánh sáng. Cậu nói một câu ‘thua rồi’, rồi nhanh chóng cởi hết quần áo, chỉ còn lại quần lót. Dáng người cao gầy, cơ thể cân xứng, da dẻ trắng nõn, vừa nhìn đã biết người này được nuôi rất cẩn thận, ngay cả một vết sẹo cũng không có.

Cậu khiêu khích nhìn Trì Tranh: “Bọn tôi đặt cược người thua phải cởi quần áo.”

Người vừa bị cướp tiền bỗng dưng ngơ ngác – hai người cược từ bao giờ? Sao mình lại không nhớ?

Trên mặt Trì Tranh không có biểu hiện gì, cũng không tức giận, hắn thả lại tiền lên bàn, quay người rời đi, còn không nhìn Tư Ngật một lần.

Trương Tề thở dài, cởi áo khoác ném lên người Tư Ngật, thấp giọng nói: “Coi như anh cầu xin em, đừng dằn vặt anh trai em nữa. Em thấy anh ấy chưa đủ khổ à?”

Nói xong, anh cũng nhanh chóng đi theo Trì Tranh.

Tư Ngật vẫn đứng yên tại chỗ, nụ cười trên mặt dần chìm xuống, chỉ còn lại đám tro nguội lạnh.

Có kẻ to gan mò đến, bóp mông Tư Ngật: “Muốn chơi không? Anh đây chơi với em, thua cởi quần áo.”

Tư Ngật chớp mắt một cái, cầm ghế phang thẳng lên đầu gã, máu tươi tuôn ra xối xả.

“Không sợ chết thì đến đây” – Tư Ngật mặc lại quần, cởi trần đứng đó, ánh mắt và giọng điệu lạnh như băng: “Anh trai tao vừa mới ra tù, tao cũng không ngại vào đó ngồi vài năm.”