Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 310: Thê nô

Ngày hôm sau, 13 tháng tám.

Tống Tân Đồng chất hết toàn bộ đồ đạc mấy ngày ngày mua được lên xe ngựa, nhẹ nhàng tới, bao lớn bao nhỏ trở lại, rất hơi có chút bộ dáng thổ phỉ khải hoàn về trại.

Bến tàu Lĩnh Nam thành cực kỳ phồn hoa, so với cái bến tàu nhỏ ở Thanh Giang huyện bên kia không biết phồn hoa hơn bao nhiêu, thuyền bè lui tới càng là đếm không hết, trà lâu tửu quán ở biên bến tàu càng phi thường náo nhiệt, ở đây quả thực chính là hình ảnh một Lĩnh Nam thành thu nhỏ.

“Cô nương, trước để nô tỳ đem xe ngựa bắt kịp thuyền đã.” Đại Nha với Dương Thụ đem ngựa đuổi lên thuyền, Tống Tân Đồng thì mang cặp song sinh đứng bên mép, nhìn Lục Vân Khai nói chuyện với Giang Minh Chiêu.

“Tỷ, sao bọn họ không đem ngựa chạy lên thuyền lớn vậy?” Đại Bảo nhìn xe ngựa khác hỏi Tống Tân Đồng, nàng nhìn xung quanh, khẽ nói: “Thuyền này là của Giang công tử, lúc này mới để chúng ta kéo ngựa lên trên.”

“Vậy Đại Hắc nhà chúng ta mua vé tàu sao?” Tiểu Bảo biết ngồi thuyền là phải mua vé tàu.

“Không có mua.” Tống Tân Đồng vốn là muốn tự mình dùng tiền mua vé tàu, thế nhưng Giang Minh Chiêu không muốn bạc của nàng, chẳng qua mười mấy lượng bạc tiền vé, Giang gia căn bản không để ý.

“Đệ muội, ta mang các ngươi đi xem phòng.” Giang Minh Chiêu dẫn mọi người lên lầu hai trên khoang thuyền, lầu hai khoang thuyền tương tự với thượng phòng, trong phòng bố trí vẫn là đơn sơ so với khách điếm một chút, bàn với giường đều cố định trên boong thuyền, đề phòng lúc gặp phải sóng to gió lớn bị nghiêng đổ.

“Vốn là muốn lưu hai gian chữ thiên trên khoang thuyền cho các ngươi, nhưng bị người ta đặt rồi.” Giang Minh Chiêu nói.

“Không cần tốt như vậy, có chỗ ở là được.” Lục Vân Khai thản nhiên nói.

“Ở dưới có giường lớn tập thể, ngươi nguyện ý để đệ muội đi ở?” Giang Minh Chiêu còn không biết tính tình hắn sao, không muốn làm phiền người, nhưng là đồ thê nô, đối với Tống Tân Đồng hận không thể cho được cái tốt nhất, còn không để cho người mình che chở chịu ủy khuất.

Cho dù hiện tại không có cách nào phản kích, chờ lúc hắn có năng lực hoặc là thời cơ tới đều sẽ trả thù trở lại.

Giang Minh Chiêu và Lục Vân Khai nhận thức mấy năm như thế, vốn là vì thưởng thức, sau đó cũng là nhận thấy được tính khí của người này, liền cũng không nguyện lại trở mặt.

Giang Minh Chiêu nhìn dấu vết còn cực kỳ rõ ràng trên gương mặt Lục Vân Khai, cũng không biết sao mấy loại thuốc mờ sẹo kia thế nào cũng không hiệu quả: “Ta nghe nói kinh thành có một ngự y, thuốc mờ sẹo hắn chế ra hiệu quả không tồi, chờ lần sau ta đi kinh thành tìm một ít về cho ngươi.”

“Không cần, như vậy liền rất tốt.” Mỗi lần Lục Vân Khai sờ vết sẹo này liền sẽ nhớ đến chuyện ban đầu, cũng sẽ ghi nhớ phải càng thêm cẩn thận với phòng bị.

Giang Minh Chiêu vui đùa: “Chỗ nào tốt? Đệ muội không chê sẹo trên mặt ngươi?”

“Nàng nói đây là đẹp không trọn vẹn.” Lục Vân Khai nghĩ đến ánh mắt lần đầu tiên Tống Tân Đồng nhìn mình, có kinh ngạc, có cảm kích, duy chỉ không có thương hại với đồng tình.

Giang Minh Chiêu ngốc một chút, lập tức ha ha ha cười phá lên: “Đệ muội quả thực là diệu nhân.”

Tống Tân Đồng an trí phòng cho cặp song sinh liền đi tới, vừa lúc nghe thấy lời Giang Minh Chiêu: “Cái gì diệu nhân?”

Giang Minh Chiêu có ý muốn giải thích một câu, nhưng bị Lục Vân Khai liếc mắt cảnh cáo một cái, liền không tiếp tục nữa, mà là từ trên người lấy ra một bức thư đưa cho Tống Tân Đồng.

Tống Tân Đồng lấy đồ bên trong ra nhìn nhìn, là khế ước nhà với chìa khóa của nhà ở lúc trước: “Giang công tử, ngươi đưa cái này cho ta làm gì?” Nói rồi liền muốn trả cho hắn.

Giang Minh Chiêu khoát khoát tay: “Tòa nhà kia ta cũng không dùng, liền đưa đệ muội làm chỗ đặt chân.”

“Không cần, sau này chúng ta có thể đi tửu lầu dừng chân.” Tống Tân Đồng không muốn lại nợ nhân tình người ta: “Giang công tử ngươi mau thu về đi.”

“Vân Khai lần này giúp chiếu cố rất lớn, đây liền xem như tạ lễ của ta.” Giang Minh Chiêu không thu.

Tống Tân Đồng nghi hoặc nhìn Lục Vân Khai, chiếu cố cái gì? Đáng để lấy viện ra làm tạ lễ?

Lục Vân Khai gật gật đầu: “Hắn đã cho nàng, liền nhận lấy đi.”

Hắn đều đã nói như vậy, Tống Tân Đồng cũng liền không chối từ nữa: “Vậy đa tạ Giang công tử.”

“Không cần khách khí.” Giang Minh Chiêu nhìn thoáng bên ngoài một cái, chắp tay nói: “Thuyền lập tức liền phải đi, thuận buồm xuôi gió.”

“Đi thong thả.”

Sau khi Giang Minh Chiêu rời khỏi thuyền, các công nhân trên bến tàu liền đáp trên sàng kéo tấm thiết cực lớn lên trở lại, người chèo thuyền đem rào chắn khóa kỹ, sau đó thổi kèn lệnh lên, giương buồm xuất phát.

Tống Tân Đồng đứng dựa vào lan can, nhìn Giang Minh Chiêu trên bến tàu dần dần biến thành hư ảnh, lúc này mới hỏi: “Chàng giúp hắn chiếu cố cái gì mà đáng giá dùng tiểu viện giá trị hơn 2000 lượng làm tạ lễ?”

“Giúp hắn đánh cuộc thắng một cọc sinh ý một vốn bốn lời, chút tiền lẻ này thu đi.” Lục Vân Khai không để chút bạc này ở trong lòng, nhìn mặt sông bằng phẳng rộng rãi, thần sắc thản nhiên nói.

“Nếu chàng nói như vậy, vậy ta liền nhận.” Tống Tân Đồng đem khế nhà với chìa khóa bỏ vào hòm xiểng: “Kỳ thực ta cũng muốn chờ lần sau đến Lĩnh Nam thành đặt mua một chỗ tiểu viện, hắn đã đưa, vậy ta còn tiết kiệm được một ít bạc.”

“Thật tốt, cuối cùng có thể trở về thôn, cũng không biết trong nhà thế nào.” Tống Tân Đồng cởi giày, nằm ở trên giường, nghe tiếng sóng trên mặt sông: “Ngược dòng mà lên, sáng sớm mai có thể tới đi?”

“Có thể, ngủ một đêm liền đến bến tàu.” Lục Vân Khai lấy một quyển sách từ trong rương ra, ngồi trên ghế bành dựa vào cửa sổ, nghiêm túc xem sách.

Thấy hắn chăm chú nhìn sách, Tống Tân Đồng cũng không nói thêm gì nữa, nghe thanh âm sóng lớn đánh vào thân thuyền ngoài khoang, thích ý lắc lư chân, không bao lâu liền ngủ.

Thấy nàng ngủ, Lục Vân Khai nhẹ tay nhẹ chân đi tới bên giường, đem chăn mỏng kéo qua đắp lên cho nàng, che khuất ngực, che khuất cái bụng phồng cao cao, để tránh bị cảm.

Chờ Tống Tân Đồng tỉnh lại lần nữa, Lục Vân Khai vẫn ngồi bên cửa sổ đọc sách, hoàng hôn màu cam nghiêng nghiêng ánh vào cửa sổ, rơi vào trên người của hắn, tựa như phiếm một tầng sáng mỏng.

Trên tay hắn còn cầm quyển sách kia, nhưng sớm đã lật rất nhiều trang.Lục Vân Khai nâng mắt nhìn nàng: “Tỉnh?”

“Ân.” Tống Tân Đồng nhìn hoàng hôn đã xuống núi ngoài cửa sổ: “Đã trễ thế này?”

“Cuối giờ dậu.” Lục Vân Khai buông sách, đỡ nàng ngồi dậy.

Tống Tân Đồng đeo giày vào, đi tới bên cửa sổ, nhìn hoàng hôn sắp xuống núi, nó đem một mạt ánh chiều tà phơi trên mặt sông sóng gió dập dìu, sắc màu mờ nhạt làm người ta say mê: “Thật đẹp.”

Nàng từng thấy biển rộng, cũng đã thấy hoàng hôn mỹ lệ trên mặt biển, nhưng chẳng biết tại sao, nàng lại thích một mảnh này nhất, đại khái là tâm tình không giống nhau, người nhìn hoàng hôn với nàng không giống, Tống Tân Đồng quay đầu nhìn Lục Vân Khai cũng nhìn mặt sông, thích, đã yêu.

“Nhìn ta làm gì?” Lục Vân Khai thấy thê tử vẫn nhìn mình: “Ta đẹp hơn so với hoàng hôn trên sông?”

Tống Tân Đồng cười cười, quay đầu lại nhìn mặt sông sóng cuồn cuộn: “Ta cao hứng.”

“Cao hứng cái gì?”

“Cao hứng rằng cùng nhau ngắm cảnh đẹp như vậy với ta chính là chàng.”