Từ Trên Trời Rơi Xuống Trăm Triệu Vì Sao

Chương 35: Anh thì hiểu cái gì chứ!

Editor: Cindy

Đoạn video kia cực kỳ chân thực, được quay từ khung cảnh chân thật, nhìn thế nào cũng không có chút dấu vết của photoshop. Song khung cảnh và ánh sáng quá tuyệt vời, thêm vào hình ảnh một người một voi tương tác với nhau lại chấn động vô số cư dân mạng.

Tất cả đều phải thốt lên rằng hình ảnh này thực sự có thật trên đời ư?

Cái này cũng quá mức đáng yêu rồi đó! Nó còn tặng bông hoa nhỏ cho người nữa kìa!

Cái này chắc chắn không thể nào là photoshop được đâu!

Mà khoan! Bây giờ em gái Tô đang ở Châu Phi à?

Trước thì có cáo đưa cho túi nhiệm vụ, nay lại được voi con tặng hoa xinh! Tôi ghen tị đó hu hu hu.

Sao có thể quay ra được cái cảnh tượng này cơ chứ? Con này căn bản là thành tinh rồi!

@Đào Tử @Đào Tử @Đào Tử

Vả mặt bốp bốp bốp, hotgirl nào đó mau vào chịu đòn nè.

Làm gì có ai bú fame để nổi tiếng chứ, một người một voi tương tác với nhau đúng đỉnh! Tôi thấy cô hotgirl nào đó mới là người bú fame em gái Tô thì có!

__________

Tô Nhứ đăng xong, sau khi sảng khoái mới vỗ đầu nhớ ra, "Chết dở! Tôi quên mất còn Triệu Hằng với mẹ!"

Bọn họ mà nhìn thấy thì thế nào cũng hỏi cô xuất ngoại từ bao giờ!

Sự thật là lúc Triệu Hằng vừa định đi ngủ thì nhìn thấy một tài khoản Đào Tử gì đó bắt bẻ Tô Nhứ, còn lên tận hotsearch, nhất thời cảm thấy nhức đầu, muốn gọi điện nói chuyện với Tô Nhứ thì lại không liên lạc được.

Trong lòng hắn chợt nảy lên dự cảm xấu, vừa liên tục gọi cho Tô Nhứ vừa chú ý từng động tĩnh trên mạng.

Đồng thời hắn cũng thám thính hỏi thăm xem Đào Tử này là ai, tại sao đột nhiên đối phương lại cứ cắn lấy Tô Nhứ mãi không buông.

Kết quả phía hắn còn chưa kịp giải quyết gì thì đã thấy Tô Nhứ đăng tải video vả mặt.

Mới đầu Triệu Hằng cũng thấy thoải mái lắm đấy.

Bà nó chứ em gái Tô đúng là trâu bò!

Video như này rồi còn bới móc được lỗi gì nữa? Bắt bẻ cái gì được đây?

Nhìn ánh sáng này, bố cục này, con voi này coi —— gì gì, chờ đã, con voi?

Trong nháy mắt Triệu Hằng liền tỉnh táo.

Cô đây là chạy tới tận đâu vậy hả?!

Chẳng phải nói gần đây không nhận thêm lịch trình mới, muốn nghỉ ngơi hay sao?

Thế thì từ lúc nào cô lại trốn anh xuất ngoại đi Châu Phi!

Ở tận Nam Phi xa xôi Tô Nhứ cũng có phần bối rối.

Cô đau thương ôm lấy di động không chút tín hiệu nào của mình.

Mấy lời bàn tán trên mạng cô có thể không quan tâm, rất nhiều suy đoán cô cũng có thể mặc kệ không trả lời, trừ khi đám người kia moi ra được lịch sử xuất nhập cảnh và ghi chép từ khách sạn của cô.

Nhưng cô cần phải nói rõ với người thân bên cạnh.

Tô Nhứ nghiêng đầu nhìn Vân Dã: "Anh có thể khôi phục lại tín hiệu điện thoại tôi được không?"

Vân Dã biết cô đang lo lắng cái gì, đưa điện thoại của mình cho cô rồi nói: "Không thể, nếu muốn liên lạc với bọn họ thì chỉ có thể dùng máy của tôi thôi. Không cần lo đâu, nếu tôi dám cho cô đăng cái đó lên thì cũng đảm bảo sẽ không có vấn đề gì. Lịch sử xuất nhập cảnh của cô tôi sẽ giải quyết."

"Nếu có người cưỡng ép hỏi cô thì cứ nói với tôi."

Tô Nhứ trợn trừng mắt nhìn anh: "Cái này cũng được á? Sao anh có thể làm được."

"Buôn lậu động vật phi pháp đều dựa vào việc kiểm tra hàng hóa từ các loại hải quan và biên cảnh nên tôi rất quen thuộc mấy chuyện này. Trước kia quân đội ở lại đây cũng đã dạy tôi mấy kỹ năng liên quan, vả lại ——"

Vân Dã nhìn về phía chân trời, chậm rãi nói: "Mấy người không biết gì về siêu năng lực cả."

Tô Nhứ: "..."

Cô nhận lấy di động lại không nhịn được mà muốn cười.

Là kẻ hèn này ngu dốt.

Lại dám lấy suy nghĩ của người thường để suy đoán năng lực của vua muôn thú ngài đây.

Người trước mặt này chính là BUG của thế giới đó.

Vâ Dã chỉ vào di động nói: "Thời đại thông tin, cho dù là vua của vạn thú cũng phải học cách sử dụng."

Tô Nhứ cầm di động của anh tải Wechat rồi đăng nhập, vừa nghe thấy lời này liền ngẩng đầu lên nhìn anh nhưng Vân Dã lại đi về phía A Cát.

Vua của muôn thú cũng đã cố gắng thích ứng cuộc sống thời đại như vậy rồi, mấy người còn có lí do để không cố gắng chứ!

Tô Nhứ cảm động nhìn bóng lưng Vân Dã, quá chăm chỉ!

Cô đăng nhập vào Wechat rồi lại bi ai phát hiện cần phải có mã xác minh.

Tô Nhứ đuổi theo, đáng thương chớp chớp mắt hỏi Vân Dã: "Thật sự không có cách nào giúp điện thoại tôi có tín hiệu ư?"

"Không có cách nào." Vân Dã hơi nâng mắt lên nhìn, dùng hai ngón tay kẹp điện thoại cô, bất đắc dĩ nói, "Tôi về thành phố sẽ gửi cho cô mã xác nhận."

Bấy giờ Tô Nhứ mới thuận lợi đăng nhập được vào Wechat.

Đám người Triệu Hằng điên cuồng gửi tin nhắn tới cho cô.

"???"

"Cô ở đâu vậy?"

"Bài trên Weibo là có ý gì!"

"Cô nghe điện thoại đi chứ!"

"Van xin cô đấy tổ tông của tôi QAQQQQQ"

"Cô sẽ không phải thật sự đi Châu Phi rồi chứ! Cô đi khi nào thế hả?"

Tô Nhứ cảm thấy da đầu tê dại.

Vốn dĩ bài Weibo đã đẹp đẽ đánh mặt cái kẻ bắt bẻ rồi, giờ lại còn khiến người của mình kinh sợ nhiều hơn.

Cô gửi giọng nói để giải thích cho Triệu Hằng.

Triệu Hằng trực tiếp gọi video cho Tô Nhứ nhưng lại bị cô từ chối, chuyển sang gọi thoại.

"Tại sao không cho gọi video? Có đúng là cô không đó?" Triệu Hằng hoài nghi hỏi.

Tô Nhứ dở khóc dở cười nói, "Em đang tắm."

Triệu Hằng: "..."

Vân Dã đi đằng trước khẽ nhếch mép.

"...OK, giờ cô đang ở đâu? Nam Phi hay Đông Phi? Ở nước nào? Đi bao giờ?" Triệu Hằng bắt đầu bằng một loạt câu hỏi, "Sao đang ở trong nước lại đột nhiên bay tới Châu Phi!"

Tô Nhứ kiên nhẫn trả lời: "Ở Botswana. Ở đây có vùng châu thổ nội địa lớn nhất có thể xem, lại còn miễn thị thực nên em thừa dịp nghỉ ngơi tới đây chơi một chút... Đâu biết được là sẽ gặp phải một kẻ bắt bẻ phiền phức như vậy trên mạng chứ, giận quá nên em bổ lại."

Triệu Hằng: "Cô đã tới đó chưa? Giời ạ, cô vừa nói đến Châu Phi là tim anh cũng ngừng đập luôn rồi! Hoàn cảnh bên đó hỗn loạn như nào không cần phải nói, lại còn bệnh tật liên miên, nếu cô có chuyện không may thì anh phải ăn nói thế nào với mẹ cô đây!"

Tô Nhứ nói: "Anh yên tâm, em không sao ——"

"Một mình cô ở đó ngay cả một người trợ lý cũng không có thì cô bảo anh yên tâm kiểu gì?!"

Tô Nhứ đảo quanh tròng mắt, nói: "Em không tới đây một mình, em đi cùng anh họ em tới mà. Anh họ em cực kỳ lợi hại! Đi cùng anh ấy sẽ không sao!"

Triệu Hằng: "..."

Vân Dã nghe xong khóe mắt khẽ giật, vừa quay sang định giáo huấn Tô Nhứ thì lại nghe thấy giọng điệu xót xa của Triệu Hằng truyền tới: "Tô Nhứ... Bây giờ anh tình nguyện để cô đi một mình còn hơn là việc cô mang tình nhân nhỏ của cô chạy sang nước ngoài."

Tô Nhứ: "?"

Tình nhân gì cơ?

Cô ngơ ngác quay người sang nhìn Vân Dã, trong lòng lại không ngừng dậy sóng.

Còn đang định nói mấy câu phê bình Tô Nhứ, nghe xong câu này Vân Dã vô thức híp mắt lại, hai tay đút túi đứng bất động tại chỗ.

A Cát quay đầu nhìn hai cái người đang không động đậy chút nào kia, bản thân cũng không dám đi.

"... Anh, anh nói bậy cái gì vậy!" Tô Nhứ nói, "Em em em đã nói rồi, là anh họ!"

Căn bản Triệu Hằng không biết Vân Dã cũng ở đấy, dù sao thì trước đó Tô Nhứ nói là cô đang tắm nên trong câu nói cũng chẳng che giấu cái gì, "Là anh họ hay tình nhân anh đây còn không rõ à? Trước đó anh đã nói với cô rồi, nếu cô muốn chơi đùa thì cũng không phải là không thể, chỉ cần không phải là chơi người trong vòng thì đều được. Vả lại anh cũng tin tưởng cô không phải cái loại người hay làm loạn kia."

Trong lòng Tô Nhứ không ngừng phỉ nhổ, anh thì hiểu cái gì chứ! Anh căn bản cái gì cũng không hiểu được không!

Triệu Hằng vẫn mải mê nói: "Tình nhân nhỏ này của cô trước đó anh cũng gặp qua rồi, con người cũng rất tốt. So với mấy nam minh tinh trong nước thì đúng là tốt hơn rất nhiều. Vậy nên cô đừng để cậu ta tiến vào vòng giải trí, nếu không sau khi chia tay lại xảy ra mâu thuẫn lớn đó. Nếu cậu ta tiến vào giới giải trí, chỉ bằng vóc dáng khuôn mặt kia của cậu ta khẳng định sẽ cực nổi, đến lúc đó quan hệ của mọi người lại lúng túng."

Tô Nhứ chẳng dám nhìn mặt Vân Dã nữa, cô dời tầm mắt sang chỗ khác, khóc không ra nước mắt nói:"Thật sự không phải như anh nghĩ đâu!"

Triệu Hằng: "Vậy cô ba lần bốn lượt mập mờ với người ta làm gì! Lần trước còn ở nhà chơi đùa một đêm chẳng để ý gì đến anh! Anh chắc chắn sẽ không can thiệp quá nhiều vào mấy chuyện này của cô, cô cứ yên tâm. Anh không phải là cái loại quản lý có ham muốn khống chế quá mức! Nếu hai người thật sự yêu nhau thì anh đây cũng sẽ không dùng gậy đánh uyên ương, phá vỡ nhân duyên của cô ——"

Tô Nhứ không nhịn nổi nữa, nói, "Thật sự không phải đâu mà, anh đừng nói nữa, anh ấy đang ở ngay bên cạnh em đây này."

Triệu Hằng: "..."

Khuôn mặt hắn đầy vẻ kinh hoàng, nói: "Không phải cô vừa mới nói mình đang tắm à?!"

Lần này đến lượt Tô Nhứ câm nín.

"Cô đang tắm mà cậu ta lại còn ở bên cạnh cô. Vậy há chẳng phải hai người đang... cô cô cô sao cô không nói sớm chứ! Anh cúp đây, đợi cô về chúng ta lại nói chuyện tiếp!" Vừa dứt lời Triệu Hằng liền dùng tốc độ ánh sáng ngắt cuộc trò chuyện.

Để lại riêng mình Tô Nhứ đứng ở nơi đồng không mông quạnh lúng túng muốn chết, cô hoàn toàn không dám quay đầu nhìn lại người đàn ông ở phía sau.