Tự Tu Dưỡng Thành Một Nhược Công

Chương 10

Bước chân cuối của Chung Tiểu Nhạc dừng ở trước một nhà nghỉ.

Trên đường đi, cậu trơ mắt nhìn Tống Nghệ Thiên cùng tên thiếu niên kia không coi ai ra gì âu âu yếm yếm ──—— hoặc phải nói là Tống Nghệ Thiên lạnh nhạt còn cậu thiếu niên kia thì ríu rít cố gắng hâm nóng không khí.

Chung Tiểu Nhạc núp trong đám người đông đúc bên kia đường, nhìn Tống Nghệ Thiên cúi đầu nói gì đó với đối phương, còn cười thật gian manh, sau đó thiếu niên nhăn nhó kéo tay Tống Nghệ Thiên, biểu tình ngọt ngào ám muội, Chung Tiểu Nhạc nhìn thấy suýt chút nữa bị tràn máu não.

Không nghe được người ta nói gì với nhau, Chung Tiểu Nhạc trong lòng nôn nóng vạn phần, lại phải nhìn mấy cái cử chỉ thân mật đó, cậu thật hận không thể lập tức tiến lên tách hai người kia ra khỏi nhau.

Mãi đến khi cậu thấy Tống Nghệ Thiên mang thiếu niên tiến vào cái nhà nghỉ màu hồng vừa nhìn là biết khả nghi kia, Chung Tiểu Nhạc triệt để cuống lên, cậu mím muốn nát môi, cắn đến khi cảm thấy lợi đau đớn, cuống họng thắt nghẹn.

Nhờ chút tư liệu kia, cậu đã sớm biết Tống Nghệ Thiên mấy năm qua sinh hoạt tuyệt đối là bừa bãi, bản thân cậu cũng đã tính tới cách tăng cường mị lực xua hết đám bạn tình đó của Tống Nghệ Thiên đi. Nhưng mà đọc trong tư liệu giấy trắng mực đen, cảm giác quả thật không như lúc tận mắt chứng kiến.

Dạ dày sôi trào, chất cồn trong rượu thổi bùng bạo khí, Chung Tiểu Nhạc cứng ngắc nhấc bước, rốt cuộc vất luôn lý trí của mình.

Một bước, một bước, lại một bước.

Gần hơn, gần hơn, càng gần hơn.

Tim dường như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực, đến lúc Chung Tiểu Nhạc tỉnh táo lại, cậu đã đứng ngay trước mặt Tống Nghệ Thiên, cản đường đi của hai người.

Tống Nghệ Thiên nhíu nhíu mày, lãnh đạm liếc thanh niên trước mặt một cái, cảm giác quen thuộc không khỏi dâng lên.Nhưng anh không để ý, dẫn bạn giường đêm nay tránh qua người này.

Lại không ngờ rằng, người thanh niên kia kiên trì bước thêm một bước ngăn họ chuyển hướng.

Tống Nghệ Thiên nhếch môi cười nhạo, hỏi: “Có việc gì?”

“Tống Nghệ Thiên.”

Nghe thấy tên của mình bị người chuẩn xác gọi ra, Tống Nghệ Thiên cau mày đánh giá thanh niên trước mặt, nhìn có vẻ chững chạc điềm tĩnh, rất có dáng vẻ dân văn phòng cao cấp, nào là quần Âu giày da da áo sơ mi trắng, chỉ có cái bản mặt gian gian kia là có chút quen, đặc biệt là cái kiểu đạo đức khô khan kia, xem thế nào cũng không vừa mắt.

Tống Nghệ Thiên rút tay mình ra khỏi ***g ngực thiếu niên, nhanh chân đi đến trước mặt Chung Tiểu Nhạc, nhìn nhìn cậu thanh niên với chiều cao xấp xỉ anh: “Chúng ta trước đây có gặp qua?”

“Tống Nghệ Thiên.” Chung Tiểu Nhạc không trả lời vấn đề của anh, trên thực tế cậu đang nhớ lại kịch bản mình đã học ngày học đêm kia, nhưng đáng tiếc đầu cậu như bị đổ keo, tốc độ phản ứng chậm chạp không ít: “Không cho đi.”

“Hả?” Tống Nghệ Thiên không hiểu mô tê gì hết, thuận theo ánh mắt đối phương quay đầu nhìn thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của cậu bạn giường. Anh nói với giọng điệu không dễ nghe: “Đếch liên quan tới cậu.”

“Không cho đi.”

“Cậu nghĩ mình là ai hả?”

“… Không cho đi.”

Tống Nghệ Thiên bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng này, ngữ khí này, cách nói chuyện này quen quen thế nào.

Hơn nữa đeo kính nè, khô khan, giao tiếp như cái quần nè, người kì lạ khó hiểu nè, Tống Nghệ Thiên trợn to hai mắt, một cái ký ức đã chôn sâu lại vù lên lờn vờn, làm cho anh không nhịn được mở miệng: “Cậu là Chung …”

Ngay lúc Chung Tiểu Nhạc nghe thấy cái họ của mình được Tống Nghệ Thiên dùng thanh âm từ tính dễ nghe phun ra, trong nháy mắt phấn khởi đến mức máu huyết sôi lên, cả người nóng bừng bừng đến mặt cũng ửng hồng.

Sau đó thân người cũng tự động chuyển động, thừa dịp Tống Nghệ Thiên còn đắm chìm trong khiếp sợ, ỷ vào chiều cao, nắm lấy một cánh tay của đối phương kéo lại định hôn.

Tiếc rằng Tống Nghệ Thiên cũng không còn là cậu thiếu niên ngây thơ chỉ biết ngẩn người, cái gì cũng không hiểu, phát hiện ý định của Chung Tiểu Nhạc, anh nhanh nhẹn lùi ra sau một bước, an toàn tránh khỏi trước khi bị đôi môi nhạt sắc kia chạm vào.

Chung Tiểu Nhạc có chút thất vọng rũ mi, không hề có chút lúng túng vì cưỡng hôn thất bại.

“Chung Tiểu Nhạc, mấy năm không gặp còn dám đến đây, thèm ăn đấm đúng không?”

Suýt chút nữa lại bị cưỡng hôn, Tống Nghệ Thiên lửa giận phừng phừng, anh cười lạnh, mặt vẫn duy trì biểu cảm dửng dưng nhưng trong lòng đã nóng rát, như là có cái gì đó hòa tan, làm cho lục phũ ngũ tạng như ngâm giấm.

Phát hiện tên biến thái kia là Chung Tiểu Nhạc, anh cũng có vui mừng, sau đó lại lập tức nhớ ra kẻ này không thèm liên lạc với anh trong một thời gian quá dài, như là biến mất khỏi thế gian vậy, bây giờ lại đùng đùng chui ra từ đâu không rõ, quả thực lòng lang dạ sói!

“Em đã trở về.” Chung Tiểu Nhạc có chút khẩn trương nắm vạt áo của mình.

“Há, tôi thấy mà.”

“Trở về tìm anh.”

“Muốn ôn chuyện à, ông đây không rảnh.”

“Không cho đi.”

Chung Tiểu Nhạc bỗng nhiên chuyển đề tài, làm Tống Nghệ Thiên thoáng chút mắc nghẹn, chỉ cảm thấy người này càng lớn càng khó hiểu.

Tống Nghệ Thiên kiềm chế lại cảm xúc, không nhịn được đưa tay định đẩy Chung Tiểu Nhạc ra: “Nói xong chưa? Tránh ra.”

Chung Tiểu Nhạc gấp đến mắt cũng nổi tơ máu, đưa tay ra nắm lấy ống tay áo Tống Nghệ Thiên, ấp úng nói không nên lời: “Không cho…..”

“Cậu đệt mẹ đổi câu khác mau!”

“…. Em không thích.”

Tống Nghệ Thiên cảm thấy Chung Tiểu Nhạc thiệt hết thuốc chữa.

Anh cười biếng nhác, tỏa ra khí tức áp bách mà kề bên khuôn mặt trơn bóng như ngọc của Chung Tiểu Nhạc, thở ra nhiệt khí ướt át xóa mờ mắt kính của cậu tầng tầng sương, khàn khàn mị hoặc: “Cậu còn thích tôi à, biến thái?”

Âm cuối nhỏ đến mức gần như là tiếng thở, không thể nghe, kích thích đến mức cả người Chung Tiểu Nhạc ngứa ngáy, mặt nóng bừng bừng, suýt chút nữa chảy máu mũi luôn, thân thể chỉ có thể cứng ngắc gật gật đầu, túng quẫn muốn chết.

Tống Nghệ Thiên ngược lại không thấy ngạc nhiên chút nào, còn suýt chút nữa bị dáng vẻ ngây thơ này chọc cười, anh đứng thẳng người, hất cằm lên nhìn từ trên cao xuống Chung Tiểu Nhạc: “Cho nên? Muốn cùng tôi làm?”

Chung Tiểu Nhạc thành thực mà ừ một tiếng, lại còn đàng hoàng bồi thêm một câu: “Muốn chơi anh.”

Tống Nghệ Thiên nghĩ thầm trên thế giới tại sao lại có thể có người như thế, rõ ràng nhìn qua đúng là một xử nam ngây thơ, mở miệng nói lại chẳng nể mặt ai cả.

“Cậu là cái gì của tôi mà đòi chơi tôi?”

“… Trước tiên chúng ta có thể trao đổi nhật ký.”

Cậu là học sinh tiểu học à!? Tống Nghệ Thiên cảm thấy chính mình có chút theo không kịp dòng suy nghĩ của đối phương.

Lúc này, thiếu niên thanh tú lẻ loi đứng một bên nhìn hai người này vừa lắm lời vừa liếc mắt đưa tình (?) cuối cùng không nhịn được mở miệng, vì chính mình mà nhắc nhở sự tồn tại của bản thân: “Anh Nghệ Thiên, đêm nay chúng ta còn muốn hay không…”

“Quên đi thôi.” đêm nay Tống Nghệ Thiên bị Chung Tiểu Nhạc quấy nhiễu như thế, hứng thú mất ráo, cùng huống hồ anh cũng nhớ cái năm đó khi mà ly biệt, cái tên này bị anh đánh gần chết vẫn cứng đầu cứng mồm, anh tự nhủ mình mà còn tiếp tục nữa thì thằng nhãi này lại trở về tình cảnh đó mà thôi.

“Xin lỗi, hẹn em lần sau.”

Thiếu niên thấy Tống Nghệ Thiên lên tiếng rồi, cũng không tiện tiếp tục làm tới, đành phải trừng mắt với cái tên Chung Tiểu Nhạc phá đám này một cái, phẫn nộ bỏ đi.

“Fuck!” Chung Tiểu Nhạc đang câm nín trước mặt, Tống Nghệ Thiên càng thêm bực, tay theo thói quen cào tóc hai lần, dự định phủi mông rời đi.

Mà Chung Tiểu Nhạc trong tình cảnh này có thể nói là đã quen như cơm bữa, cho nên cũng không chút do dự mà đi theo, cách Tống Nghệ Thiên vừa vặn một bước, cũng không hỏi đối phương đi làm cái gì, chỉ cứ thế lặng lẽ theo sau.

“Con mẹ nó cậu còn theo tôi làm cái giề?” Khuôn mặt của Tống Nghệ Thiên như hung thần ác sát, quay lại nhìn, đủ để doạ lui tất cả mọi người trong chu vi hai mét.

“……..” Chung Tiểu Nhạc không nói lời nào.

“Bây giờ tôi đi hẹn bạn giường cậu cũng theo?”

Tống Nghệ Thiên kỳ thực cũng không định hẹn ai cả, dù sao kết quả cũng không khác mấy, thế nhưng cứ thấy cái tên biến thái xa lạ đi theo, lòng Tống Nghệ Thiên liền rối bời, hành xử cũng gấp gáp.

“Đừng…..”

Tống Nghệ Thiên không thể nhịn được nữa, thấy phía trước có một con hẻm nhỏ u ám yên tĩnh không người, liền quẹo vào, kéo cổ Chung Tiểu Nhạc đang bám theo sau tới trước mặt, thô lỗ đẩy mạnh vào vách tường thô ráp, thân thể va vào vật cứng vang lên một tiếng rầm, nghe ra lực có vẻ mạnh.

Anh chặn Chung Tiểu Nhạc vẫn còn đang không hiểu vì sao vào sát tường, khoảng cách giữa hai người nhìn từ xa có vẻ đặc biệt thân mật.

“Biến thái, cậu có phiền hay không đây?”

“Không phiền.” Chung Tiểu Nhạc đưa tay chỉnh lại cái kính đã méo mó của mình, nghiêm túc lắc lắc đầu.

“Cậu không phiền nhưng tôi phiền!” Tống Nghệ Thiên tức giận mắng: “Nói như vậy, mấy ngày nay tôi luôn cảm thấy khó chịu cũng là do cậu giở trò quỷ, đúng không!”

“……” Qua nhiều năm như vậy, nói dối vẫn không phải là điểm mạnh của Chung Tiểu Nhạc, đặc biệt là trước mặt Tống Nghệ Thiên, vì vậy cậu thừa nhận, không chút nào chột dạ nhìn thẳng vào con ngươi đen nháy đang rực lửa giận kia.

“Đều đã nhiều năm như vậy tại sao cậu không khá lên chút nào, còn làm cái chuyện ghê tởm này.”

“Không ghê tởm.”

Tống Nghệ Thiên trào phúng nhếch khóe miệng, một quyền đấm vào thái dương Chung Tiểu Nhạc làm cậu dính tường: “Ông đây cũng bị cậu truyền nhiễm trở thành biến thái, hiện tại không đánh chết cậu đã coi như nể tình bạn rồi.”

“Không biến thái.” Chung Tiểu Nhạc nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay nóng như lửa của đối phương, ngữ khí mơ hồ chầm chậm: “Ở cùng em đi.”

“Dựa vào cái gì?” Tống Nghệ Thiên có chút hối hận mình đấm cú vừa rồi nhẹ quá, hay là sao mình không đấm tiếp vài cú nữa.

“Em nuôi anh.”

“Cút đi!”

Chung Tiểu Nhạc cố gắng suy nghĩ, nỗ lực tìm ra ưu điểm cùng tiềm lực của mình, thứ có thể làm cho Tống Nghệ Thiên hài lòng: “… Em, em phía dưới to lắm.”

Chym to chắc đáng tự hào lắm à! Tống Nghệ Thiên thầm nghĩ Chung Tiểu Nhạc quả nhiên là cái đồ thần kinh.

Nhược công tu dưỡng-11