Tư Tự Vạn Thiên

Chương 14: Chương 14

Xe từ từ dừng lại, trong lòng Đường Thác diễn tập một hồi rồi mới làm bộ mơ mơ màng màng như vừa tỉnh mộng mở mắt.

Đường Tự ngồi phía trước tức khắc chú ý tới tiếng động phía sau, anh quay đầu, nói: “Ngủ dậy rồi à?”

Diễn kịch phải diễn cho hết, Đường Thác giả bộ lơ mơ nhìn quanh bốn phía: “Tới nhà anh rồi sao?”

“Ừm, thấy em ngủ nên không đưa em tới trường, trực tiếp kéo em qua đây luôn.”

Đường Thác khẽ khịt mũi, nặn ra một tiếng “ò” nho nhỏ.

Tiểu khu nơi Đường Tự sống tới nay cũng coi như rất lâu đời, so với mấy tòa nhà cao tầng khí thế chọc trời xung quanh thì tiểu khu này quả thực có hơi… cũ kĩ.

Hai người đứng dưới hành lang, đối mặt với hai bên hành lang tĩnh mịch có giậm chân cỡ nào đèn cũng không sáng.

Đường Tự giậm cả nửa ngày, cuối cùng anh ho khan hai tiếng phá vỡ lúng túng, vừa sờ điện thoại vừa nói: “Đèn ở đây thực sự phải sửa rồi.”

Đường Thác gật đầu, gật xong mới nghĩ ra Đường Tự đâu có nhìn thấy được, cậu bèn vội vàng đáp bổ sung một tiếng.

Đường Tự mở đèn pin điện thoại, chiếu về phía trước: “Đi thôi, tôi soi cho em.”

Ánh đèn pin chiếu trên mặt đất, chút ánh sáng nho nhỏ, thế nhưng Đường Thác đi, nó cũng đi.

Cậu bỗng có một loại cảm giác không chạy thoát khỏi vòng sáng ấy, cảm giác này khá hợp với một cụm từ có hơi ngốc nghếch mà lại cực kì tầm thường xuất hiện trong đầu cậu, cụm ấy là “họa địa vi lao”[1].

[1] Họa địa vi lao: bị cầm chân trong khung cảnh nhỏ hẹp, không thể thoát ra khỏi phạm vi hoạt động.

Đường Thác đột nhiên nhớ tới những lời vừa rồi của Thời Hề, cô nói cô không đợi được nữa.

Đường Thác thực sự cảm thấy rất kì lạ, sao lại không đợi được nữa? Ít nhất với cậu, chỉ cần Đường Tự còn chịu chừa lại cho cậu một tia sáng, cậu sẽ bằng lòng ở trong tia sáng ấy cả đời, hơn nữa còn là cam tâm tình nguyện, dẫu cho Đường Tự chỉ xuất phát từ sự đồng tình, từ lòng lương thiện.

Cậu đang nghĩ ngợi, Đường Tự phía sau bỗng hỏi: “Thứ đồ đó em làm lúc nào thế?”

“Há?” Đường Thác chưa thể tiêu hóa ngay câu hỏi này của anh.

“Quả cầu thủy tinh nhỏ.”

“Ồ… Làm từ lâu rồi.”

Nghe cậu nói vậy, ánh mắt đương nhìn theo bóng lưng Đường Thác của Đường Tự có chút phức tạp.

Tới cửa, Đường Tự rút chìa khóa mở cửa, Đường Thác nói: “Thầy Đường, chắc thầy nên đổi nhà rồi nhỉ?”

Đường Tự cười nhẹ một tiếng: “Chê tôi à? Tiền lương tôi ít, không mua được, phải đợi bạn học Tiểu Đường báo đáp ơn thầy thôi.”

Bạn học Tiểu Đường nghe vậy thì chớp chớp mắt, do dự đáp lời: “Ò.”

Đường Tự lại càng cười vui vẻ, anh mở cửa: “Đèn bên trong không hỏng đâu, mời em vào, bạn học Tiểu Đường.”

Sau khi cùng Đường Tự gặp lại, đây là lần thứ hai Đường Thác đứng ở phòng vệ sinh trong nhà anh chuẩn bị tắm rửa, trong tay còn cầm đồ ngủ Đường Tự vừa mới tìm cho cậu, vẫn là bộ ngày hôm đó.

Đường Thác nhìn bộ đồ ngủ, lông mày cậu khẽ động, tiếp đó cậu nắm chặt lấy bộ đồ rồi cẩn thận ngửi thử, khi buông xuống thì trong mắt lộ vẻ giảo hoạt mà ưu tư.

Ha, giặt mất rồi, còn có hương chanh.

Tâm trạng Đường Thác tăng vụt theo cấp lũy thừa, cậu bắt đầu cởi quần áo chuẩn bị tắm rửa.

Đối với Đường Thác, một đêm này cực kì quý giá, cả người cậu đều nhẹ nhõm đi không ít, còn không nhịn được mà nhỏ giọng cất tiếng hát.

Vừa mới cởi cái áo cộc ném lên trên máy giặt, bên ngoài đột nhiên vang lên hai tiếng gõ cửa: “Tư Hành, tôi vào đây.”

Có lẽ bởi hai người đều là đàn ông, lại thêm do tính cách nên Đường Tự nói xong thì đẩy cửa ra luôn.

Anh làm chuyện gì cũng nhanh gọn lưu loát, Đường Thác còn chẳng kịp đổi một cái áo mới.

“Đột nhiên nhớ ra ban sáng mới sửa bình nóng lạnh, còn chưa lắp xong.

Bình nóng lạnh khá là cũ, chắc em không… em… xăm mình hả?”

Đường Thác chỉ cảm thấy như có một chậu nước lạnh giội thẳng xuống đầu cậu, nhiệt độ không hề thay đổi, đổ ào tới mức thần kinh cậu tê dại.

Đường Thác không chú ý tới Đường Tự đã tới trước mặt cậu, bả vai cậu bị ngón tay anh chạm vào, Đường Thác bỗng hoảng hốt lo sợ, gần như nhảy dựng lên rồi trốn ra đằng sau.

Chút đụng chạm vừa rồi khiến hình xăm trên người cậu bùng lên ngọn lửa lớn như thể cháy rừng giữa ngày hạ nắng nóng, từng chút từng chút cắn nuốt cho đến khi thiêu rụi tất thảy tâm can cậu.

Mọi tình cảm của cậu lúc này dường như đều biến thành nỗi sợ hãi– cậu bị phát hiện mất rồi.

Đường Tự nhìn dáng vẻ kích động đó của Đường Thác, anh bỗng đứng sựng lại.

“Em trốn cái gì, có phải bởi vì cái đó mà tôi nói em đâu.” Đường Tự thấy buồn cười hất hất cằm: “Em xăm cái gì thế?”

Đường Thác mở to mắt, cậu… không nhớ nữa.

Cậu bất giác dùng tay phải phủ lên vai trái, che đi hình xăm vẫn đang nóng rừng rực như cũ kia.

“Hoa…”

Đường Tự bật cười thành tiếng, thoải mái hỏi: “Em xăm một bông hoa nhỏ màu đỏ lên vai làm gì?”

Cậu xăm một bông hoa nhỏ màu đỏ lên vai làm gì?

“Chắc tại đẹp.” Đường Thác lẩm bẩm.

“Vậy sao? Em đưa tôi xem đẹp đến mức nào nào.” Đường Tự bước tới, Đường Thác vẫn đang trốn, cuối cùng bị Đường Tự đầy vẻ kì quái kéo bàn tay đang che trên vai ra.

Đường Thác cảm giác giờ khắc này dường như cậu đã trần như nhộng, bại lộ dưới ánh mắt của Đường Tự.

“Bông hoa nhỏ này của em… hơi bị kì lạ…” Đường Tự còn nghiêm túc ngắm nhìn.

Người xăm mình anh gặp nhiều rồi, chỉ là thẩm mĩ bây giờ của bọn trẻ anh thực sự không hiểu nổi.

Bông hoa nhỏ màu đỏ này xiêu xiêu vẹo vẹo, năm cánh hoa mỗi cánh một trường phái riêng, chẳng lẽ… đây là nghệ thuật?

Đường Tự lắc lắc đầu: “Đám trẻ các em càng ngày càng khó hiểu.” Nói đoạn anh cũng không xoắn xuýt cái hình xăm kì lạ này nữa, quay người mở nước nóng cho cậu.

Đường Thác đứng sát chân tường thở phào một hơi.

Thế nhưng nhìn bóng lưng bình thản của Đường Tự, khóe miệng cậu khẽ động, ánh mắt cũng ảm đạm đi không ít.

“Được rồi, em tắm đi.” Đường Tự mở nước nóng xong thì thử độ ấm, xác nhận không có vấn đề gì rồi quay người, cong ngón tay như vui đùa mà gõ gõ lên bông hoa nhỏ trên bả vai Đường Thác, sau đó thì bước ra ngoài.

Đường Tự đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ còn lại một mình Đường Thác ngại ngùng đứng ở đó.

Cậu vươn tay tới vòi sen, vốc nước hất lên mặt, bắt đầu chầm chậm cởi quần.

Cậu xăm một bông hoa nhỏ màu đỏ lên vai làm gì?

Đường Thác cởi hết quần áo đứng dưới vòi sen đá đá nước trên mặt đất, cực kì chán nản.

Ca này thì hay rồi, hát cũng chẳng hát nổi nữa.

Hôm nay Đường Thác tắm cực kì lâu, quá nửa ngày cậu mới từ phòng tắm bước ra.

Cậu không thấy Đường Tự ở phòng khách, hai phòng ngủ cũng không có, bèn vừa lau tóc vừa đi tới phòng bếp.

Quả nhiên nhìn thấy Đường Tự đang đứng trong đó hút thuốc, cửa sổ còn đang mở.

Đường Tự ngoảnh đầu, sau khi nhìn thấy người đứng đằng sau mình thì lập tức dụi thuốc lên bệ cửa sổ, thuận miệng nói: “Tắm xong rồi hả?”

“Ừm.” Đường Thác buông khăn lông, mái tóc cậu loạn như cào cào rũ xuống: “Anh đi tắm đi.”

Đường Tự lại khom người tới bên kệ sữa lấy một hộp sữa bò, mở ra, rót vào ly.

Đợi lò vi sóng hoạt động, anh bước qua xoa nhẹ mái tóc lộn xộn của Đường Thác: “Tự lấy uống đi nhé.”

Cửa sổ một lần nữa bị Đường Thác mở ra, cậu bưng ly sữa bò đứng bên cửa sổ hóng gió.

Mẩu thuốc kia vẫn nằm trên bệ cửa sổ, dáng vẻ xiêu vẹo.

Cậu rũ mắt nhìn mẩu thuốc ấy một lúc, sau đó quay đầu, xác nhận Đường Tự không có thần không biết quỷ không hay mà xuất hiện sau lưng cậu, cuối cùng vươn tay, dùng ngón cái và ngón trỏ nhón lấy mẩu thuốc ấy.

Đưa tới bên miệng ngửi ngửi, mùi thuốc lá nồng nặc xộc thẳng vào mũi Đường Thác.

Đầu lọc dưới ngón tay quay một vòng, Đường Thác vuốt ve đầu mẩu thuốc đó, nghĩ, thứ đồ nho nhỏ này lại có thể ở bên môi Đường Tự, cậu có hơi ghen tị.

Hôm ấy Đường Thác chủ động tới ngủ ở phòng dành cho khách.

Dễ nhận ra căn phòng đó đã được Đường Tự dọn dẹp qua, rất sạch sẽ, một hạt bụi cũng không có.

Đường Tự hẹn giờ điều hòa, đặt điều khiển bên đầu giường cho cậu: “Ngủ ngon, đừng nghịch điện thoại, mau ngủ đi.”

“Ừm.” Đường Thác thầm thì: “Ngủ ngon.”

Học kì này đã qua được một nửa, mọi người trong lớp ngờ trước ngờ sau lại chẳng ngờ được môn của Đường Tự vậy mà còn phải thi giữa kì.

Lúc Đường Tự công bố tin tức này, cả lớp đều kinh ngạc.

“Thầy Đường!” Lộ Hồng ỷ cậu ta và Đường Tự cũng coi như thân thiết, trực tiếp kêu la: “Người trẻ tuổi như tụi em sao có thể có thói quen thi giữa kì hả thầy?”

Đường Tự nhếch khóe miệng, cười như không cười: “Thế hệ 8X bọn thầy thích thi giữa kì lắm, à đúng rồi, bài thi giữa kì chiếm 10% tổng điểm, lúc sắp tan học sẽ thi, hai ngày này các em có thể ôn tập.”

Thế là phía dưới lớp lại được bận than khóc, theo lẽ thường thì nửa học kì đầu học hành trên cơ bản đều dở tệ đó hiểu không?

Đường Tự nhìn các bạn sinh viên phía dưới, thực sự cảm thấy mấy đứa này đúng là không biết tận dụng cơ hội: “Coi các em kìa, thì ra bình thường các em đều không nghe giảng không đọc sách đúng chứ? Ý nghĩa của bài thi giữa kì là để nhắc nhở bản thân các em đã lơ là bao nhiêu, sao một bài thi giữa kì thôi mà như kề dao bên cổ các em thế?”

Đợi đến thời khắc dao kề bên cổ, Đường Tự đi tuần tại hiện trường hành hình mà nghẹn không nói nên lời, anh đang dạy một đám học sinh gì vậy không biết?

Hi vọng của thầy Đường tan theo mây khói, anh không đi loanh quanh nữa, trực tiếp đứng bên cạnh chỗ của Đường Thác, nhìn cậu đắc ý làm bài.

Đầu mày anh giãn ra, đang xem hăng say thì Đường Thác lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt còn vô cùng đáng thương.

Đường Tự sững người, anh dùng ánh mắt hỏi cậu, sao thế?

Đường Thác cắn cắn môi, mở miệng: “Thầy ơi thầy đừng nhìn bài thi của em nữa… em căng thẳng.”

Xung quanh vang lên một loạt tiếng cười thầm, Lộ Hồng là đứa cười to nhất.

“…”

Đường Tự bất đắc dĩ: “Được được được, tôi không nhìn nữa.”

Nói xong anh bèn quay người bước tới bên cạnh chỗ ngồi của Lộ Hồng, Lộ Hồng đang cầm bài thi vừa viết lưu loát được mấy công thức, cùng anh mắt lớn trừng mắt nhỏ.

“Viết tiếp đi chứ.”

“Khó quá thầy… em không biết…” Lộ Hồng cười ngốc.

Đợi đến khi trở lại phòng làm việc, Đường Tự chấm xong bài thi thì ngả người ngồi trên ghế, than thở với một thầy giáo cùng phòng: “Sinh viên ngày nay thật là.”

Thầy giáo đó cũng lật đống bài tập mà trợ giảng đã chấm, chậc lưỡi: “Thế hệ càng về sau lại càng tụt lùi mà.”

Thầy giáo cùng phòng đó tuổi tác có hơi lớn, cũng nghiêm khắc hơn một chút.

“Cơ chế giáo dục bây giờ đúng là có vấn đề, vào đại học dễ dàng quá, ra trường cũng dễ, sinh viên gian lận quá nhiều.

Tôi thấy chắc phải áp dụng chế độ sàng lọc thôi, không tạo áp lực thì đám trẻ này thực sự không chịu học.”

Đường Tự bật cười: “Nhiều sinh viên như thế, nếu thực sự tạo được áp lực cho mỗi sinh viên, vậy thì phải sàng lọc không ít đâu.” Anh sắp xếp lại bài thi, rút bài đạt điểm tuyệt đối của Đường Thác ra: “Vẫn phải dựa vào tính tự giác thôi, học đại học cả rồi, lẽ nào còn cần ép học hay sao?”

Anh đưa bài thi của Đường Thác tới thầy giáo ngồi đối diện, ít nhiều còn mang vẻ khoe khoang.

“Yo, điểm tuyệt đối luôn, không tồi nhỉ.”

Đường Tự nở nụ cười, có điều anh không nói thêm gì khác, chỉ lấy lại bài thi đó rồi đặt lên phía trên cùng.

Nhập điểm xong xuôi Đường Tự bèn đứng dậy, anh chào thầy giáo đối diện một tiếng rồi rời khỏi phòng làm việc.

Lúc đi ngang qua phòng làm việc lớn bên cạnh thì nghe được bên trong lại đang náo nhiệt kể chuyện nhà.

“Con gái tôi dạo này ở trường mẫu giáo được phát bông hoa nhỏ, hôm qua vì không được nhận mà về nhà khóc lớn một trận.” Một cô giáo cười nói: “Anh nói xem bao nhiêu năm vậy rồi mà trường mẫu giáo vẫn còn làm bông hoa nhỏ, không hề thay đổi.”

“Với trẻ con mà nói thì kiểu khen thưởng vậy là thỏa mãn rồi, đừng nói trường mẫu giáo, con trai tôi lên tiểu học mà vẫn suốt ngày sưu tầm hoa nhỏ đây, này người ta gọi là ngây thơ.”

Bên trong vẫn năm mồm mười miệng thảo luận, thỉnh thoảng còn xen lẫn một loạt tiếng cười.

Đường Tự nghe xong vừa đi vừa nghĩ, cũng đúng, lúc Đường Thác còn nhỏ cũng thích bông hoa nhỏ.

Đứng trong thang máy nhấn chọn tầng một, Đường Tự vẫn cảm thấy chuyện này khá là thú vị.

Trẻ con chỉ cần một bông hoa nhỏ là đủ, ngược lại mấy đứa sinh viên lớp anh, có cả trăm bông cũng không khơi dậy nổi tinh thần học tập trong lòng tụi nó.

Một mình Đường Tự khẽ bật cười, rồi bỗng ngơ ngẩn.

“Hôm nay cô Lưu ra câu hỏi, rõ ràng em có giơ tay rồi nhưng cô không gọi em, lại đi gọi Cát Tiểu Huy, Cát Tiểu Huy trả lời đúng, nhưng cô Lưu gợi ý mãi cậu ấy mới trả lời được.

Rõ ràng em có thể trả lời tốt hơn cậu ấy, thế mà cô Lưu lại cho cậu ấy hoa nhỏ.” Đường Thác vừa tan học lớp bổ túc, cậu mặc một chiếc áo may ô ngồi trên chiếu, vừa ăn dưa hấu vừa than vãn.

“Em ấy nhỏ hơn em, em cứ coi như nhường người ta đi.”

“Nhưng cả lớp đều nhỏ hơn em, hôm nay em giơ tay hoài mà cô Lưu chẳng gọi lần nào.”

“Ngày mai cô sẽ gọi em thôi.”

“Nhưng cô Lưu không gọi em thì em không trả lời câu hỏi được, em sẽ không có hoa nhỏ, hôm nay em không được bông nào, hôm qua cũng chỉ được mỗi một bông.”

Đường Tự đang viết luận văn, nhóc con ở bên cạnh cứ lầm bà lầm bầm hoài làm anh viết sai mất mấy chữ.

Cuối cùng, Đường Tự đành bất đắc dĩ vươn người khỏi máy tính, rút một cây bút đỏ trong ống đựng bút ra, mở nắp bút đi tới bên Đường Thác miệng đang nhai dưa hấu cũng không tiêu tan được nỗi tủi thân.

Anh đỡ lấy vai của cậu, vẽ một bông hoa nhỏ màu đỏ lên đó, nét vẽ không được đẹp, xiêu xiêu vẹo vẹo.

“Em giỏi nhất, tôi thưởng em một bông nhé?”

Đường Thác giơ dưa hấu nghẹo cổ nhìn vai mình, sau khi thấy bông hoa nhỏ đó thì lập tức cười hở cả răng: “Được!” Sau đó cậu hưng phấn hỏi Đường Tự đang ngồi xổm ở trước mặt: “Về sau nếu như cô giáo không thưởng hoa nhỏ cho em thì anh sẽ thưởng sao?”

“Ừm, bọn họ không thưởng thì tôi thưởng cho em.”