“Mỏng như cánh trùng đục khoét sắt vàng, tâm kiếm có thể uốn quanh ngón tay, đây là thần binh của Vô Ảnh Quỷ Ảnh Cung —— Tinh Đình song kiếm.”
Chương 69: Đại tuyết mãn cung đao (nhất)
*Tuyết lớn rơi phủ kín cung đao.
Ảnh Thất nắm chặt cương ngựa, vẻ mặt mê mang, ủy khuất nhìn thế tử điện hạ.
Lý Uyển thò đầu ra sờ sờ mặt Ảnh Thất: “Cho dù tức phụ ta nóng nảy, còn giáo huấn ta nữa, nhưng ta cũng không thể dẫm tức phụ của mình dưới lòng bàn chân chứ, nếu vậy ta khác gì đồ bỏ đi đâu.”
Ảnh Thất biết mình đuối lý, thế tử điện hạ không so đo lại càng đuối lý hơn, huống hồ nghe một tiếng “tức phụ” từ miệng thế tử điện hạ, Ảnh Thất theo bản năng sờ sờ cái bụng nhỏ của mình.
Tuy rằng buông tay rất nhanh, hành động nhỏ này vẫn lọt vào mắt Lý Uyển.
Lý Uyển ngoắc ngoắc tay với Ảnh Thất, Ảnh Thất lại gần kề tai nghe thế tử điện hạ dặn dò, không ngờ thế tử điện hạ thấp giọng hỏi y: “Tiểu Thất, sờ chỗ nào đấy, bên trong có tiểu bảo bảo sao?”
“Cái……” Hai tai Ảnh Thất lập tức đỏ lên, cả gương mặt cũng dần ửng hồng.
Lý Uyển cười rạng rỡ, nói nhỏ: “Lần nào ta cũng bắn tận sâu bên trong ngươi…… Nói không chừng là có đó?”
Càng buồn cười chính là tiểu ảnh vệ vậy mà tin thật, ngẩng đầu sợ hãi lại nghiêm túc hỏi: “Vậy… vậy điện hạ…… Có muốn không?”
Lý Uyển lấy quạt xếp che cái miệng không nhịn được kéo lên tới tận mang tai của hắn, nhịn cười nói: “Đương nhiên muốn rồi. Đi, đi thăm cháu trai bé bỏng nào.”
Mấy bà vú tìm một gian nhà bên ngoài phủ Trấn Nam Vương để ở, chăm sóc tiểu chủ tử, cho tiểu chủ tử bú sữa. Ảnh Diễm ngồi trên xà nhà nhìn xuống, thấy thế tử điện hạ đi tới, lập tức nhảy xuống dừng trước mặt Lý Uyển, quỳ một gối xuống đất hành lễ.
“Nhờ phúc điện hạ, tiểu vương gia bình an.” Ảnh Diễm hồi bẩm.
Lúc này bên trong truyền đến tiếng khóc như xuyên thủng cả lỗ tai.
Ảnh Diễm bất đắc dĩ cười cười: “Tiểu vương gia rất có tinh thần, rảnh rỗi không có chuyện gì làm là lại khóc.”
Lý Uyển bước vào, lấy quạt xếp vén màn lụa lên nhìn. Mấy bà vú thay phiên vừa ôm vừa dỗ đứa trẻ đang khóc ầm ĩ, tay chân luống cuống, hài tử kia cứ khóc không ngừng, khóc đến mức thở không ra hơi, hít một cái rồi tiếp tục gào um lên.
Bà vú thấy Lý Uyển liền lục tục hành lễ: “Nô tỳ tham kiến thế tử điện hạ.”
“Ừ, các ngươi lui ra đi.” Lý Uyển vào phòng, vươn tay ôm tiểu hài tử vào lòng, đứa trẻ lập tức nắm lọn tóc đang rũ xuống của Lý Uyển, không khóc nữa.
Ảnh Thất đứng nhìn bên cạnh, cũng vô cùng kinh ngạc, cục thịt nhỏ xíu này vậy mà có thể kêu lớn như vậy, được thế tử điện hạ ôm một cái liền nín ngay.
Ảnh Thất nghĩ nghĩ, nếu mình khóc, thế tử điện hạ ôm một cái cũng sẽ nín thôi. Đảo mắt hồi thần liền muốn tự vả miệng mình vì cái suy nghĩ này, đánh cho tỉnh táo.
Lý Uyển cười tủm tỉm dỗ dành một hồi, thả đứa trẻ vào lòng Ảnh Thất: “Ngươi ôm một lát đi.”
“A?” Ảnh Thất đứng hình, cứng đờ ôm lấy đứa bé đang bọc trong tã lót, chân tay luống cuống mà đứng, ôm tiểu bảo bảo vừa mềm vừa nhẹ trong tay, Ảnh Thất sợ mình không cẩn thận động ngón tay thôi cũng có thể bóp nát nó.
Tiểu hài tử thật xinh đẹp, mở to đôi mắt tròn vo nhìn Ảnh Thất.
Thật ra cũng không nhất định là nó nhìn Ảnh Thất, chỉ là ngửa đầu nhìn, không khóc không nháo.
Hài tử rất đáng yêu, tướng mạo của Sở Uy tướng quân và Vương phi đều xuất sắc, hài tử giống Vương phi hơn, dịu dàng dễ thương. Vậy hài tử của thế tử điện hạ chắc là xinh đẹp nhất trên đời rồi? Dù gì thế tử điện hạ cũng đẹp như thế.
Ảnh Thất cúi đầu ngây ra nhìn tiểu vương gia, bỗng nhiên cảm nhận được một đôi tay đặt lên eo y.
Lý Uyển ôm Ảnh Thất từ phía sau, hôn hôn sườn mặt y: “Tiểu Thất, mặt ngươi nóng quá, có thích không?”
Ảnh Thất không biết nên gật đầu hay lắc đầu —— y không thích tiểu hài tử, y chỉ là thích hài tử của thế tử điện hạ, nếu nói.
“Ta…… Thật sự sẽ có sao?” Ảnh Thất nghiêng đầu nhìn Lý Uyển, vừa nghiêm túc vừa khẩn trương.
Khóe miệng Lý Uyển cứng đờ: “Cái gì, ta chỉ đùa ngươi thôi, nam nhân làm sao mà sinh hài tử được.”
Ảnh Thất thật sự nghiêm túc? Bỏ mười năm học khinh công ở Tiêu Dao Sơn, ba năm ở Ảnh Cung, dường như không có nơi nào xác nhận cho y biết thực hư loại chuyện này.
Ánh mắt Ảnh Thất u buồn, y biết là thế tử điện hạ lừa mình.
“Ai, đừng buồn mà, ta sai rồi.” Lý Uyển hôn hôn đôi mắt y, “Không bao giờ đùa ngươi nữa, ta không biết ngươi sẽ tin mấy lời nói hươu nói vượn của ta mà.”
Ảnh Thất im lặng, an tĩnh thả tiểu vương gia trở lại giường.
Lúc ngồi dậy, Lý Uyển kéo Ảnh Thất qua cúi đầu hôn hôn: “Ngươi còn không phải là bảo bảo sao, ta dỗ ngươi chăm ngươi không được sao, có ngươi là đủ rồi, cưng chiều nhiều người quá, mệt chết phu quân.”
Ảnh Thất thẹn thùng đến nỗi không dám ngẩng đầu, nhàn nhạt cười cười. Lý Uyển ôm eo nhỏ Ảnh Thất, hôn thái dương y nỉ non: “Thật sự muốn sinh hài tử cho ta sao… Sau này ta sẽ chăm chỉ hơn, được không Tiểu Thất.”
Ảnh Thất không có xíu kinh nghiệm nào về điểm này, nghe mấy lời oanh yến của thế tử điện hạ liền sụp đổ, xấu hổ tựa người lên tường cọ cọ, cố gắng tìm một khe nứt để chui vào.
Trước khi đi Lý Uyển lại dặn dò một phen.
“Tuy nói Sở Uy tướng quân còn đang bị giam giữ chờ thẩm vấn, Vương phi cũng hôn mê bất tỉnh, nhưng đừng quên, tiểu vương gia cũng là cháu trai của ta, nếu như đối xử với nó không tốt, đừng trách ta không lưu tình.”
Mấy bà vú liên tục đáp ứng.
Ảnh Diễm chờ bên ngoài, Lý Uyển khẽ bất cằm: “Diễm, đi thôi.”
Ảnh Diễm gật đầu, nhảy vài bước lên tường, biến mất.
Trên xe ngựa, Ảnh Thất ngồi ở xà ngang thúc ngựa, Lý Uyển cột màn xe lại, ngồi bên cạnh Ảnh Thất, tay đặt lên đầu gối, chân thong thả đong đưa.
Ảnh Thất hỏi: “Người mặc kệ Sở Uy tướng quân và Vương phi thật sao.”
Lý Uyển nhắm mắt dưỡng thần: “Bây giờ ta không cứu được Sở đại ca, tuy tiểu tẩu tử không chết nhưng vẫn chưa tỉnh lại, đã phái Ngụy Trừng Hạnh Đường đi xem thử. Sinh tử phó mặc cho trời.”
Ảnh Thất lại nói: “Trấn Nam Vương phủ…… Cứ vậy mà đổ sao.”
Lý Uyển nâng tay lên, nhìn chiếc nhẫn bạch ngọc trên ngón tay mình: “Có một số loại ngọc sẽ chìm dưới đáy nước, vùi sâu trong đất, bị tuyết lấp kín, nhưng sớm muộn cũng sẽ bị đào lên, mọi chuyện sẽ bị phơi bày chỉ vì một thứ rất nhỏ.”
“Ta không phải Bồ Tát…… Ta cũng phải dẫm lên thi cốt của người khác mới bò lên được, khi bước lên được vị trí cao nhất thì có thể một tay che trời.”
“Nhưng nỗi oan “Phản bội” của Trấn Nam Vương phủ, ta sẽ giúp bọn họ đòi về.”
Ít nhất sau này vĩnh viễn cũng sẽ không nhìn thấu được bất kỳ điểm yếu nào trên khuôn mặt của Lý Uyển. Hắn khẽ phất ống tay áo xanh tím: “Hồi dịch quán.”
“Rõ.” Đôi mắt Ảnh Thất cong cong.
Lý Uyển rảo bước tiến vào dịch quán, Ảnh Sơ đang tiếp một người quen chờ đã lâu.
“Dật Nhàn! Nhớ ngươi muốn chết!” Lương Tiêu đeo một cái hộp dài trên lưng, lạch bạch lạch bạch chạy tới, ôm chầm lấy Lý Uyển, lau lau nước mũi trên mặt, mếu máo, “Lão gia tử rất khỏe! Vương gia muốn nhờ người mang đồ cho ngươi, ta nhớ ngươi, ta lập tức nhận ủy thác, thuận đường đến gặp ngươi!”
Lý Uyển cầm quạt đẩy mặt Lương Tiêu qua một bên: “Xéo qua một bên, thứ gì, lấy ra xem.”
Lương Tiêu tháo quai đeo cái hộp dài trên lưng xuống, đặt lên bàn, vừa mở túi vừa thì thầm: “Ta cho ngươi hay, lòng trung thành và tận tâm của ta dành cho ngươi vĩnh viễn không thay đổi, lão gia tử nhà ngươi đã dặn, nói thứ đồ này vô cùng quan trọng, cái hộp này ta cõng từ Việt Châu đến Yến Kinh, một khắc cũng không rời lưng, nặng lắm đó, làm ta đau eo gần chết. Ngươi báo đáp ta thế nào đây Dật Nhàn? Ai Khổng Ngôn Tỉ đâu rồi.”
“Bọn Ngôn Tỉ ở dịch quán Trầm Sa thế gia, cũng không tiến cung, ngươi muốn tìm hắn thì đi đi.” Lý Uyển thò qua xem bảo vật mà Lương Tiêu lấy ra, lật qua lật lại nói, “Nhưng mà đệ đệ hắn cũng ở đấy, ngươi cẩn thận cái chân của ngươi…… Mẹ nó, đồ tốt thế.”
Hộp dài mở ra, ánh sáng xung quanh hộp đột nhiên biến hóa, uy áp tăng vọt, tựa như bên trong phong ấn một thánh vật nào đó, vừa mới được giải trừ.
Lương Tiêu sờ sờ cằm: “Nghe nói đây là đồ do một thợ rèn họ Triệu đúc ra, ngươi có biết không?”
Lý Uyển ngẩn ngơ nhìn trường cung lẳng lặng nằm trong hộp. Thân cung phủ bởi vảy rắn nâu đen, nhưng dây cung lại trắng như ngọc bích, Lý Uyển cầm lên ước chừng, thử kéo dây cung, không biết nặng mấy trăm cân, nhưng chắc chắn người thường không thể nào kéo được.
Thân cung xà lân* nâu đen điểm xuyết chút vảy trắng, bốn chữ “Ô Dạ Minh Sa” ẩn hiện, là tên cung.
*Xà lân: vảy rắn.
“……” Lý Uyển nhẹ nhàng vuốt ve cánh cung xà lân, cả đời này hắn cũng không ngờ được rằng, vị thần thợ chưởng sự Ảnh Cung, Triệu Linh Vận kia có thể vì hắn mà đúc ra một cánh cung.
Ảnh Thất nhìn hoa văn trên cánh cung, nhẹ giọng nói: “Là vảy của Hắc Bạch cự mãng, loại yêu vật này mười năm mới hiện thân một lần, hành tung bí ẩn, rất khó bắt giữ, có thể lột toàn bộ da của nó lại càng khó hơn.”
“Ai ai thần kỳ như vậy sao? Cho ta xem cho ta xem.” Lương Tiêu túm lấy cung Ô Dạ Minh Sa một buổi trời vẫn chưa kéo ra được, “Sao nhỏ mọn vậy, cầm chặt thế? Ta nhìn một cái cũng có xấu bớt đi đâu.”
“Cầm chắc, ta buông tay.” Lý Uyển buông tay, Ô Dạ Minh Sa cung cùng Lương tam thiếu gia ôm nhau ngã xuống đất.
“Buông ra a a a a a mẹ nó!” Lương Tiêu bị trường cung nện xuống mặt đất, hai tay ôm chặt cung, xách nó lên tựa như xách chậu nước nặng trịch, hai chân run rẩy.
Lương Tiêu trợn mắt nhìn Lý Uyển: “Dật Nhàn? Sao nặng vậy?! Một đường cõng tới đây đè ta không thở được, ta cứ tưởng là do cái hộp nặng chứ!”
Lương Tiêu dùng hết sức bú sữa mẹ kéo dây cung, dây cung kia bất động không nhúc nhích, cánh tay Lương thiếu gia run run, oán giận: “Cung này… Kéo ta xem thử?”
“Cánh tay ngươi nhỏ như vậy thì có thể làm được gì chứ, đưa đây.” Lý Uyển đoạt lấy Ô Dạ cung, nhẹ nhàng kéo dây, thử thử lực đạo, tán thưởng tự đáy lòng, “Đúng là đồ tốt.”
Lương Tiêu xoa xoa bả vai, hứng thú nhìn Lý Uyển như nhìn người ta diễn xiếc: “Ngươi đừng gọi Dật Nhàn nữa, sửa lại là Nguyên Bá đi.”
“Ai đúng rồi Tiểu Thất, ngươi cũng có quà.” Lương Tiêu mò mò trong túi, “Đồ nhỏ, ta cất trong túi, không biết cái hộp nhỏ thế này thì có thể đựng được gì chứ, vài hạt dưa thì được đó.”
Ảnh Thất khó hiểu nhìn chiếc hộp nhỏ trong tay Lương Tiêu, chỉ có nửa tấc vuông, có thể đựng cái gì đây?
Lương Tiêu tìm tìm cơ quan mở hộp, lẩm bẩm nói: “Đây cũng là Triệu thợ rèn kia đưa.”
Bỗng nhiên Ảnh Thất cau mày, đoạt lấy hộp trong tay Lương thiếu gia, chiếc hộp rất nhẹ, bên trong đặt một dải lụa trong mờ.
“Dải lụa?” Ảnh Thất nhấc nó lên, dải lụa dần dần mở ra, bên trên có những hoa văn uốn lượn như cánh chuồn chuồn, trong mờ như cánh côn trùng, khẽ rung rinh trong gió.
Đây là hai dải chồng lên nhau, một mảnh rời tay rơi xuống đất. Dải lụa kia nhẹ nhàng rơi trên hộp cung, rồi dần dần biến mất.
Nháy mắt tiếp theo, hộp cung trên bàn cùng với mặt bàn, bỗng nhiên xuất hiện một khe nứt, càng lúc càng to ra, chẻ làm đôi, ầm một tiếng sụp đổ, mặt cắt trơn nhẵn, không có lấy một đường thô ráp.
Vẻ mặt Lương Tiêu khiếp sợ, hai tay hai chân đu trên người Lý Uyển.
Lý Uyển hít một hơi, đẩy Lương Tiêu từ trên người mình xuống.
“Thuộc hạ có tội.” Ảnh Thất ngồi xổm xuống kiểm tra, tìm dải lụa cắt đôi mặt bàn, vậy mà lại là một thanh kiếm.
Ảnh Thất sờ sờ chuôi kiếm, đột nhiên siết chặt, rót nội lực vào, cánh chuồn chuồn mềm mại như lụa đột ngột dựng thẳng, Ảnh Thất nhẹ nhàng vung kiếm, mặt bàn vốn chẻ đôi lại bị chém đứt làm bốn.
Mỏng như cánh trùng đục khoét sắt vàng, tâm kiếm có thể uốn quanh ngón tay, đây là thần binh của Vô Ảnh Quỷ Ảnh Cung —— Tinh Đình song kiếm.
Ảnh vệ Phi Liêm Tổ hướng tới kinh thân thuật vô đối, nhưng nếu binh khí tùy thân nặng, tất nhiên sẽ làm chậm bước chân, là nhược điểm lớn của ảnh vệ Phi Liêm Tổ vốn rất dễ hi sinh trên chiến trường.
Tinh Đình song kiếm này nếu không rót nội lực vào, thì có thể tùy ý uốn cong, thậm chí thắt một cái nút, sau đó tháo ra cũng không ảnh hưởng độ sắc bén, khinh công Ảnh Thất sớm đã đạt đến đỉnh cao, hạn chế duy nhất của y cũng chỉ có sức nặng của đôi thanh xà song kiếm kia.
Giờ thì không cần sợ gì nữa.
Lý Uyển cầm cung, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Tất cả Quỷ Vệ, đêm nay cùng bổn thế tử điểm binh Khiếu Lang Doanh.”