Từng Bước Trộm Tâm

Chương 27: Dương Phong

"Sao vậy? Có chỗ nào không ổn sao?" Trọng Yên Nhi nhìn thấy Lưu Lê thỉnh thoảng thì chân mày nhíu chặt, thỉnh thoảng thì lắc đầu than thở, trên mặt bởi vì nghe thấy địa danh Thường Bình Thành kia mà liên tục thay đổi, trong lòng phỏng đoán nàng tất nhiên đang tồn tại tâm sự, mà việc này cùng với Thường Bình thành có liên quan đến nhau.

"Không có gì, hẳn là không trùng hợp đến như vậy đâu." Lưu Lê mở cửa sổ gian phòng, giang rộng hai cánh tay cố hít sâu không khí thanh mát bên ngoài gian phòng. Gió nhẹ thổi vào gian phòng, Trọng Yên Nhi đem cánh tay đang ở đặt bên ngoài kéo vào trong chân, vừa kéo chăn lên cao che kín cổ, chỉ để lại đôi con ngươi lay động lòng người nhìn bóng lưng của Lưu Lê, trong lòng xuất hiện cảm giác khó miêu tả, nàng cầm theo chăn để nó che kín người của nàng, nhẹ nhàng đi xuống giường, cầm chăn chuyển về phía sau, giang tay ôm lấy sau lưng Lưu Lê.

Cơn gió từ ngoài cửa sổ đánh vào làm cho Trọng Yên Nhi rùng mình một cái, mặt của nàng dán chặt vào phía sau lưng của Lưu Lê, hai cánh tay quàng qua vòng eo, mười ngón đan xen, không nỡ buông ra. Trọng Yên Nhi đột nhiên cử động làm cho thân thể Lưu Lê trong khoảnh khắc dừng lại, nàng không dám quay đầu, chỉ hơi nghiêng người về trước để đóng cửa sổ lại, trầm mặc đứng yên tại chỗ, nhắm mắt lại trong đầu là một mảnh hỗn loạn.

Nàng đối với Trọng Yên Nhi là có tình, điểm này nàng không thể phủ nhận. Nhưng nàng lại cảm thấy loại tình cảm này đối với bạn gái của mình là sự phản bội, rõ ràng trong lòng nàng yêu, thương nhớ bạn gái của mình, tại sao lại thích thêm người khác, nhớ thương người khác, thậm chí nguyện ý vì nàng ta mà buông bỏ khảm đao ấy. Ở trong nhận thức của nàng biết, để thanh đao kia xuống chẳng khác nào đem tánh mạng của mình giao ra, mà loại chuyện này, nàng chỉ làm không quá một lần, lần đó là vì bạn gái của mình.

Chẳng lẽ thật sự là bởi vì gương mặt của bản thân nàng sao? Lưu Lê theo bản năng vuốt mặt của mình, trong lòng nàng đồng thời không chỉ có một người, thật theo như lời bạn gái của nàng nói, nàng có gương mặt đa tình sao? Cho dù khuôn mặt xinh đẹp này làm người ta hít thở không thông, nhưng thủy chung làm cho người khác cảm giác dễ chịu.

Thật sư...là như thế phải không? Lưu Lê nở nụ cười chua xót, nỗi áy náy đối với bạn gái của nàng càng thêm tăng thêm, mê man cũng ngày càng sâu, hoàn toàn không biết bản thân rốt cuộc nên làm như thế nào.

Đè nén tình cảm của mình sao? Đây là chuyện thật sự làm người ta phải thống khổ a!

Thời gian ôm ấp trôi qua, hết khắc này đến khắc khác, cánh tay của Trọng Yên Nhi đã sớm tê dại, nhưng nàng vẫn không chịu buông cánh tay đang choàng qua vòng eo của Lưu Lê.

Cửa phòng bị gõ vang, phá vỡ không khí trầm mặc của hai người. Hai tay của Lưu Lê đặt lên tay của Trọng Yên Nhi, khiến chúng từ từ tách ra khỏi vòng eo của mình, cầm tấm chăn bông rơi trên mặt đất nhặt lên, nhắm mắt lại thay Trọng Yên Nhi choàng lên người nàng, nhẹ nói: "Tiểu nhị đã quay lại đem y phục mới mua đưa tới, người lên giường trước được không?" Trọng Yên Nhi nhìn nàng nhưng không nói gì, hai tay nàng buông ra tự cầm lấy tấm chân, từ từ lui về trên giường, ôm đầu gối của mình ngồi lui về góc giường, giống như đứa trẻ lớn đầu chịu ủy khuất.

Mở cửa ra, tiểu nhị giơ hai tay đang cầm hai bộ y phục vừa mới mua, cười hỏi: "Khách quan còn có gì phân phó không ạ? Chúng ta đã vì các ngài chuẩn bị điểm tâm, mời hai vị khách quan đến sảnh lớn dùng điểm tâm."

"Đa tạ, chúng ta sẽ đi xuống sau." Lưu Lê nhận lấy y phục, đem cửa đóng lại, để tiểu nhị để ở ngoài cửa . Đem y phục của Trọng Yên Nhi để ở bên giường, bản thân thì cầm lấy bộ bạch y bằng gấm đi tới sau tấm bình phong, nói: "Cầm y phục mặc vào đi, chúng ta đi xuống dưới ăn chút điểm tâm thôi."

Chờ hai người đều đem y phục mặc xong, Trọng Yên Nhi đứng ở trước tấm bình phong không để cho Lưu Lê đi mở cửa phòng. Thay nàng sửa sang lại chiếc khăn lụa đặt quấn trên cổ, nói: "Lưu Lê, đêm qua thân thể của ta cũng bị ngươi nhìn qua rồi, ngươi...ngươi chẳng lẽ sẽ không định nói ra suy nghĩ của mình sao?"

"Tối hôm qua ngươi nóng rần lên, lại nói chúng ta đều là nữ nhân, nhìn hay không nhìn cũng không có sao. Hơn nữa, buổi sáng ta còn bị ngươi ban cho một cái tát, hai ta chẳng phải đều hòa nhau rồi sao. Haha...." Lưu Lê ra vẻ không khẩn trương nói, nhìn thấy trong mắt Trọng Yên Nhi hiện ra tia mất mát, lòng của nàng cũng bị nhéo đến đau theo.

"Hòa nhau? Nếu ta cảm mến ngươi, thì như thế nào mới có thể là hòa nhau? Lưu Lê, ngươi rõ ràng đối với ta có tình, vì cớ gì lại không chịu nói ra?" Trọng Yên Nhi mím môi, mấy ngày nay ở chung bên nhau, nàng nhìn ra được Lưu Lê đối với nàng đều có tình ý giống như trước, chẳng qua là, nàng không như mình, vốn đem chân tâm thật tình của mình giấu đi, như thế nào cũng không muốn từ miệng thốt ra.

"Chúng ta đi xuống ăn điểm tâm trước đi, ta thật sự đói rồi!" Lưu Lê ôm bụng, nàng thật sự đói bụng, từ ngày hôm qua bị trói đến hiện tại cũng không có một chút đồ ăn trong bụng, bụng đã sớm rỗng tuếch rồi. Dĩ nhiên, nàng không dám trả lời vấn đề của Trọng Yên Nhi, bởi vì trong lòng nàng còn có câu hỏi chưa được giải khai, không có cách nàng nói cho nàng biết đáp án.

"Lưu Lê, ngươi còn muốn ta đợi ngươi đến khi nào?"

"Cho ta thêm chút thời gian, chỉ thêm một chút thời gian là được rồi." Lưu Lê vẻ mặt có chút quấn quýt, nàng cứng rắn lôi kéo Trọng Yên Nhi cùng mình xuống lầu ăn điểm tâm.

Trong hành lang ngoại trừ tiểu nhị cùng ông chủ còn có hai người khác, bọn họ ngồi gần tại vị trí cửa sổ kia, một người là vị công tử áo lam, tướng tá lớn lên cũng không đẹp cho lắm, nhưng thần thái sáng lạng; mà ngồi đối diện với hắn là một công tử mặc thanh sam văn nhã, vị công tử này môi hồng răng trắng, hai đầu lông màu thiếu anh khí của nam tử, nhiều thêm một chút âm nhu kiều mỵ, ngay cả động tác cầm chiếc đũa cũng thập phần ưu nhã.

Đáng chết! Lưu Lê ngó chừng công tử mặc thanh sam đang ngồi đối diện công tử mặc áo lam kia, mặc dù nàng ta cũng giống như mình cải nam trang, nhưng nàng chỉ cần nhìn một cái có thể nhận ra người kia rốt cuộc là người nào. Chẳng lẽ nói nàng giác quan thứ sáu nhạy cảm đến trăm phần trăm sao?

Lăng Mỵ Như, lại thật sự đụng phải Lăng Mỵ Như, cái này coi là duyên phận hay là xui xẻo đây? Lưu Lê lôi kéo Trọng Yên Nhi đến cái bàn được đặt ở cửa kia ngồi xuống, tận lực làm cho mình đưa lưng về phía Lăng Mỵ Như. Tiểu nhị đem điểm tâm đã nấu xong đưa tới trước mặt Lưu Lê và Trọng Yên Nhi, nhận lấy điểm tâm, Lưu Lê ném cho hắn vài mẩu bạc vụn sau đó hắn cũng tự động thối lui tiến đến cửa sảnh chào đón khách khứa.

Cúi đầu húp cháo, từ phía sau Lưu Lê truyền đến giọng nam trầm thấp: "Như muội, chúng ta đã tìm lâu như vậy rồi, không bằng hôm nay liền trở về được không?"

"Ở lại thêm mấy ngày xem sao, Thường Bình thành chỉ có một lữ quán duy nhất này, nếu nàng ta tới đây chắc chắn sẽ tới nơi này. Chúng ta đợi thêm mấy ngày, nếu như vẫn tiếp tục không còn tung tích, ta sẽ để cho Tri huyện của Thường Bình thành dán bố cáo tìm người." Phía sau truyền đến thanh âm của Lăng Mỵ Như, Lưu Lê húp cháo vù vù, chóp mũi từ từ toát ra mồ hồ hột, nàng có thể xác nhận người mà Lăng Mỵ Như cùng tên nam nhân kia đang tìm chính là nàng.

Không nghĩ tới Thường Bình thành chỉ có một tòa lữ quán này, Lưu Lê đem một chút thức ăn gắp bỏ vào miệng cắn căn nuốt nuốt tạo ra tiếng vang, thật là....hữu duyên a!!!

"Lưu Lê, ngươi làm sao vậy?" Trọng Yên Nhi đẩy đĩa bánh bao đưa về phía Lưu Lê, trong mắt lộ ra lo lắng. Nàng nhìn ra được, Lưu Lê từ lúc trên lầu đến dưới lầu bắt đầu có gì đó không đúng lắm. Về phần rốt cuộc là lạ ở chỗ nào, nàng cũng không nói rõ, những hẳn là có liên quan đến hai vị công tử cũng ngồi ở cửa sổ kia. Nếu như nàng không có nhận lầm người, vị nam nhân kia là chủ sự của Hộ bộ – Dương Phong.

"Xuỵt...." Lưu Lê đưa ngón tay lên giữa miệng, làm ra dấu im lặng, ra hiệu nàng không nên lớn tiếng kêu tên của mình.

Chẳng qua là, dường như lời nói đã hơi trễ, Lăng Mỵ Như tựa hồ nghe thấy lời nói của Trọng Yên Nhi, nàng nhanh chóng nghiêng đầu chuyển hướng về phía Lưu Lê bên này, nhìn bóng lưng của nàng cùng mái tóc màu tím và đay buộc tóc lộ ra làm cho người ta có chút nét cười ở mắt. Không còn cùng vị nam nhân áo lam tiếp tục trò chuyện, Lăng Mỵ Như trực tiếp đứng dậy đi tới bên cạnh Lưu Lê, trong mắt mang nét cười nói: "Biểu ca, ngươi thật sự để cho ta dễ tìm thấy ngươi a."

"Biểu ca?" Trọng Yên Nhi trước hết đối với xưng hô thế này cảm thấy hơi nghi ngờ, nàng không giải thích được ở đâu lại xuất hiên một "công tử văn nhã", hướng về Lưu Lê đang vùi đầu đấu tranh với bánh bao nói: "Lưu Lê, ngươi biết vị công tử này sao? Hay là nàng nhận lầm người rồi?"

"Ta làm sao có...."

"Làm sao mà ta có thể nhận lầm người được đây, nàng là bà con xa của ta, biểu ca Lưu Lê, trước đó vài ngày mới từ quý phủ rời khỏi mà." Lăng Mỵ Như đoạt lấy lời của Lưu Lê, đem nàng từ đầu đến đánh giá một phen, còn nói: "Biểu ca, vị cô nương này là?"

"Biểu tẩu của ngươi!" Lưu Lê dùng sức cắn bánh bao nói, sớm biết thế này thì lúc nãy nên trực tiếp kéo Trọng Yên Nhi rời khỏi đây. Giờ thì tốt rồi, mới vừa thoát khỏi những tên sơn tặc kia, lại gặp lại kẻ muốn bắt mình.

"Biểu tẩu?" Lăng Mỵ Như trong mắt hiện lên tia kinh ngạc, nàng không thể tin được nhìn Trọng Yên Nhi, lại thấy trên mặt nàng hiện ra nét ửng đỏ, một bộ dáng tiểu nữ tử thẹn thùng.

"Làm sao? Nàng là biểu tẩu của ngươi có ý kiến gì sao? Ta cũng là biểu ca của ngươi rồi, nàng chẳng lẽ không thể là biểu tẩu của ngươi.?" Lưu Lê hừ lạnh mấy tiếng, tỏ vẻ không chào đoán đối với Trọng Yên Nhi.

"Như muội." Công tử áo lam đi tới, liếc mắt nhìn Lưu Lê, sau đó ánh mắt thẳng tắp hướng về Trọng Yên Nhi, nho nhã lễ độ nói: "Không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được Yên Nhi cô nương, thật sự là hữu duyên."

"Có thể ở chỗ này gặp được Dương chủ sự, là vịnh hạnh của Yên Nhi." Trọng Yên Nhi nói.

"Yên Nhi, ngươi biết hắn."

"Phong ca, ngươi biết nàng?"

Lăng Mỵ Như cùng Lưu Lê trăm miệng một lời hỏi người bên cạnh. Hiển nhiên, Lưu Lê bị lời của Trọng Yên Nhi động đến ác tâm, cố ý làm bộ như rất lạnh nhạt, bộ dạng ngồi xuống vây quanh Trọng Yên Nhi, cầm bánh bao lên tiếp tục hướng miệng mà gặm nuốt.

"Nàng chính là hoa khôi nổi danh nhất trong Lạc Tĩnh thành – Trọng Yên Nhi, bao nhiêu môn đệ nhà giàu đều vì nàng là vung tay ném ngàn vàng cũng không thể thấy mặt nàng một lần, hôm nay có thể ở chỗ này nhìn thấy nàng, thật sự là vinh hạnh từ trước đến giờ." Nam nhân áo lam vừa ngắm nhìn Trọng Yên Nhi, rồi sau đó tiến đến bên tai của Lăng Mỵ Nhu nhỏ giọng nói: "Chẳng qua là Trọng Yên Nhi dù có đẹp nhưng cũng chỉ là nữ tử phong trần, thật sự so với Như muội còn kém xa.".

"Hắn chính là chủ sự của Hộ bộ – Dương Phong, trong Lạc Tĩnh thành mọi người đều biết đến hắn, mặc dù chức quan không cao, nhưng sau lưng lại có kẻ lớn chống lưng. Hắn chẳng những là học trò của Lăng Đức Khiêm Thị Lang, còn là nghĩa tử của Đông Xưởng Tiết công công." Trọng Yên Nhi ở bên cạnh Lưu Lê rỉ tai, vẻ ửng đỏ chưa thối lui, vừa lúc Lưu Lê gật đầu lại hỏi: "Ngươi mới nói ta là Biểu tẩu của nàng ta, vậy chính là nương tử của ngươi...kia, vậy ngươi là đang hướng ta trả lời sao?"

"....." Lưu Lê im lặng, nàng sai lầm rồi, nàng mới vừa rồi không nên tùy tiện ném ra một câu "Biểu tẩu của ngươi". Hiện tại Trọng Yên Nhi đang ở thời kỳ nhạy cảm, tùy tiện nói cái gì cũng có thể làm nàng suy nghĩ lung tung một phen.

"Nguyên lai là Hoa khôi." Lăng Mỵ Như gật đầu, tự động bỏ qua câu nói kế tiếp của Dương Phong, nói: "Có thể quen biết hoa khôi nổi danh của Lạc Tĩnh thành, thật sự là vinh hạnh của ta. Ta là chi nữ của Lăng Đức Khiêm Thị lang – Lăng Mỵ Như."

"Thì ra là Lăng cô nương." Trọng Yên Nhi hướng nàng cười cười, không nghĩ tới nàng cũng giống như Lưu Lê đều nữ cải nam trang.

"Được rồi, các ngươi đứng không thấy mệt sao? Ta xem các ngươi điểm tâm còn chưa ăn xong, nhanh chóng trở về bàn ăn đi." Lưu Lê không muốn cùng các nàng ấy khách sáo qua lại nữa, chỉ hi vọng thừa dịp các nàng trở lại chỗ ngồi, thời điểm ăn điểm tâm lôi kéo Trọng Yên Nhi rời đi.

"Chúng ta đã ăn no, không biết Biểu ca kế tiếp muốn đi đâu?" Lăng Mỵ Như như cũ đứng ở trước bàn, không có một chút ý tứ muốn rời đi, xem bộ dáng quyết tâm muốn cùng Lưu Lê dông dài.

"A, ngươi có biết có một ngôi chùa trên Bình Vân sơn có một vị cao tăng đắc đạo không?! Nghe nói hắn rất lợi hại, trước biết năm trăm năm, sau biết năm trăm năm. Phàm là ngươi hỏi, hắn chưa chắc không biết a! Ta nghe nói, hắn hiện tại thọ đã trăm tuổi rồi!" Nhích đến gần chỗ ngồi gần quầy tính tiền, có thanh âm của mấy người khách đang tán gẫu truyền tới, Lưu Lê chỉ nghe thấy Bình Vân sơn, nàng suy nghĩ một chút, hướng về Lăng Mỵ Như nói: "Chúng ta cơm nước xong muốn đi Bình Vân sơn nhìn một chút, ta nghĩ ngươi hẳn là không có hứng thú, vẫn là cùng Dương chủ sự cùng đi dạo phố nơi này đi, Ha!"

"Làm sao mà không có hứng thú chứ, chúng ta vừa lúc nãy cũng nghĩ đến nơi này thôi! Mỵ Như vừa lúc cũng muốn đi Bình Vân sơn, không bằng chúng ta đồng hành đi, xe ngựa cũng đã ở bên ngoài. Huống chi Biểu ca, Mỵ Như tìm ngươi lâu như vậy, Biểu ca sao nhẫn tâm để cho Mỵ Như lại chỗ này đây?" Lăng Mỵ Như cười cười nói.

"Không phải còn có Dương chủ sự sao? Để cho hắn phụng bồi ngươi đi!"

"Nhưng mà..." Lăng Mỵ Như tiến tới bên tai của Lưu Lê, ngữ khí nhẹ nhàng mà yêu mị nói tiếp: "Lưu cô nương, ngươi lấy đi ngân phiếu cùng y phục và một chút đồ chơi nho nhỏ kia của ta, ta cũng không truy cứu ngươi, nhưng ngươi lại cầm lấy ngọc bội, là vật treo trên y phục của mẫu thân ta khi còn sống để lại cho ta. Lưu cô nương là người biết chuyện, nên biết ngọc bội kia đối với ta là có ý nghĩa cực kỳ lớn, phiền ngươi trả lại cho ta."