*Lan Hoa Chỉ: tay như hình Cử chỉ như vậy làm người đang mặc y phục như Yên Nhi cũng buột phải bật cười, nhanh chóng mặc quần áo tử tế, Trọng Yên Nhi ở trước cửa phòng hô câu "Chờ", giống như một thê tử thay Lưu Lê mặc vào băng nịt ngực đã sớm chuẩn bị xong rồi mang y phục màu trắng giúp nàng mặc vào. "Yên Nhi, có nàng thật tốt." Lưu Lê không tự chủ thở dài nói, nàng có tài đức gì có thể có được nữ tử như Trọng Yên Nhi đây, ôm lấy nàng vào lòng, ở trên trán nàng đặt một nụ hôn sâu. Đợi hai người đều rửa mặt xong xuôi, Lưu Lê đè xuống ngọn lửa trong lòng, mở cửa phòng ra, nàng không phải là không muốn hướng người ngoài cửa rống lên, mà thật sự là Trọng Yên Nhi không cho nàng làm như vậy. Mặc dù là vậy, khi nàng nhìn thấy người ngoài cửa là Đoàn Can Linh, vẫn là hướng nàng liếc mắt tức giận. "Mới sáng sớm, ánh mắt đã xảy ra vấn đề gì rồi?" Đoàn Can Linh tỏ ra không có chuyện gì xảy ra mà hỏi, trong tay đang bưng khay đựng ba chén cháo đang bốc hơi nóng. Không cần biết Lưu Lê có che ở cửa hay không, Đoàn Can Linh nghiêng người dùng cùi chỏ khiến cho Lưu Lê lùi về sau mấy bước, đem khay cháo trong tay đặt lên bàn, chào hỏi Trọng Yên Nhi nói: "Yên Nhi muội muội, đây là do ta sáng sớm tự mình làm đấy! Ngươi đến nếm thử, không nếm thì hối hận đấy! Ta còn chưa từng vì ai mà tự nấu cháo đâu!" "Có thể nếm được cháo vào tỷ tỷ đích thân làm thật sự là vinh hạnh của muội muội." Trọng Yên Nhi ngồi xuống, nhận lấy cháo do Đoàn Can Linh đưa tới, rồi hướng Lưu Lê nói: "Lê, đây là cháo do tỷ tỷ làm, nàng mau tới nếm thử đi." "Ừ, được." Lưu Lê lên tiếng, trong lòng ghét bỏ hô "Cắt" một tiếng, nếu không phải là Trọng Yên Nhi kêu nàng tới ăn cháo, nàng cũng sẽ không đến ăn đâu! Ở bên cạnh Trọng Yên Nhi ngồi xuống, Lưu Lê đang muốn lấy chén cháo trước mặt, Đoàn Can Linh liền đoạt lấy chén cháo kia cầm đi, nói: "Người nào cầm thì thuộc về người đó, chén này đã là của ta rồi! Còn dư, để ngươi chọn đó!" Đây không phải là nói nhảm sao?! Tổng cộng ba chén cháo, đã phân ra hai chén chỉ còn lại ở giữa một chén. Để cho nàng chọn? Chọn muội ngươi a! Chọn không khí a! Lưu Lê cầm lấy chén cháo còn dư kia, ngửi thấy mùi vị cũng rất thơm, thấy Trọng Yên Nhi đang khen vị ngon, nàng cũng làm theo nâng chén cháo lên, dùng sức mà thổi thổi hướng về phía miệng mình mà húp. "Phốc!" Cháo vừa mới chạm đến đầu lưỡi của mình, phô bày ra một vị mặn tùy ý lan tràn để cho Lưu Lê rất không có hình tượng đem cháo trong miệng phun ra ngoài hết. "Đoàn Can Linh! Ta chọc giận ngươi khi nào! Ngươi là muốn bỏ muối chết người a!!" Lưu Lê lè lè đầu lưỡi, buông bỏ cái chén trực tiếp cầm ấm trà hướng miệng mình mà mãnh liệt rót nước trà. Một lúc sau, Lưu Lê bị một bụng nước trà làm no, ánh mắt như lưỡi kiếm sắc bén ngó chừng Đoàn Can Linh, thẳng đến khi đem nàng ta che miệng cười to, nàng ta nói: "Việc này cũng không thể trách ta, ta nghĩ ngươi thích ăn cháo ngọt, nên mới có ý tốt thêm đường vào trong chén cháo của ngươi, ai bếp được đại thẩm đầu bếp để hủ muối và hủ đường cũng giống nhau quá, kết quả là nêm đường thành muối thôi!" "Ý tốt?! Đoàn Can Linh đại tiểu thư, ta thật là cảm tạ ý tốt của ngươi!!" Lưu Lê một bụng tức giận ngồi xuống bên giường, nàng coi như là nhìn thấu rồi, Đoàn Can Linh chính là do ông trời phái xuống hành hạ nàng. Còn cái gì mà nêm đường thành muối, sao nàng ta không bê tảng đá biến thành gạo luôn đi! Tự đặt nó xuống rồi tự nếm thử đi! "Lê, tỷ tỷ cũng chỉ là ngoài ý muốn thôi, nàng đừng tức giận." Trọng Yên Nhi đặt thìa xuống, theo Lưu Le ngồi xuống bên giường, đưa tay không ngừng ma sát sau lưng của nàng, hy vọng giúp nàng điều hòa hô hấp để nàng không nên tức giận. "Yên Nhi, ta nghe lời nàng không tức giận. Thứ điểm tâm nay xem như là ăn không được rồi, nàng theo ta ra ngoài ăn chút gì được không? Thuận tiện đi tới Vũ vương phủ tìm Tần huynh, đừng để cho hắn lo lắng, được không?" "Lê, hôm nay Yên Nhi còn muốn dạy cô nương trong lâu khảy đàn ca múa, thật sự không có cách bên nàng. Không bằng để cho tỷ tỷ đi cùng nàng, thế nào? Nàng ấy hôm qua còn nói với ta muốn đi dạo xung quanh, nàng thuận tiện mang nàng ấy đi ra ngoài đi dạo một chứ, được không? Lê, Yên Nhi biết nàng là tốt nhất mà!" Trọng Yên Nhi cầm lấy tay của Lưu Lê phe phẩy qua lại, hơi có chút ý vị làm nũng. "Được được được, hứa với nàng, hứa với nàng." Thấy người khác làm nũng là Lưu Lê không có cách nào cự tuyệt, huống chi đối phương lại là Trọng Yên Nhi, cho dù nàng ấy không làm nũng, mình cũng sẽ đáp ứng tất cả yêu cầu của nàng. Nhếch mắt nhìn Đoàn Can Linh đang húp cháo, Lưu lê còn chưa mở miệng nói, Đoàn Can Linh tựa hồ biết được nàng muốn nói cái gì, liền nhanh chóng đem cháo uống sạch, đứng dậy đi tới cửa, quay đầu lại nói: "Đi thôi, hôm nay muội muội có việc bận, ta liền chịu ủy khuất một chút cùng ngươi đi dạo xung quanh." Đã thấy qua người không biết khách sáo, nhưng chưa từng thấy người nào không khách sáo đến như vậy! Tâm tình Lưu Lê giờ phút này giống như trứng gà sắp đẻ mà bị nghẹn ở cổ họng, nghĩ nuốt không nổi, muốn ói cũng ói không ra. Bàn tay nắm chặt thành quả đấm hít sâu vài cái, nàng phát hiện từ cái ngày nhìn thấy Đoàn Can Linh vẫn duy trì trạng thái hít thở sâu. Không khỏi hôn sâu lên môi của Trọng Yên Nhi sau đó rời đi, cho dù chỉ là mấy canh giờ ngắn ngủi nhưng bọn họ cũng không có cách nào nhịn được. Càng huống hồ bản thân còn phải đối mặt với người mà ông trời phái tới để "hành hạ" nàng kia nữa. Đi ở trên đường lớn, Lưu Lê làm như không nhận ra Đoàn Can Linh dường như phối hợp đi tản bộ, thỉnh thoảng hỏi thăm người đi dường hỏi thăm Vũ Vương phủ ở nơi nào. Bảy lần quẹo tám lần rẽ ở trên đường, Đoàn Can Linh cũng không tiến gần về về trước, cứ như vậy đi theo phía sau Lưu Lê, cho đến khi nhìn thấy bảng thiếp vàng khắc ba chữ "Vũ vương phủ", lúc này mới nắm ống tay áo của Lưu Lê, nói: "Ta ở bên ngoài đợi ngươi, bất quá đừng để ta chờ quá lâu." "Cắt."* Lưu Lê hừ lạnh một tiếng, gõ vang cánh cửa lớn của Vũ vương phủ, gia đinh trước sau mở cửa, Lưu Lê móc mảnh ngọc bài mà Tần Hạo đã đưa cho nàng ra đưa đến trước mặt gia đinh, hy vọng gia đinh có thể thông báo cho Tần Hạo một tiếng, nàng đã trở về. *Từ 切được hiểu nghĩa là "nhiều lời" hoặc là cách nói hờn dỗi của người Việt "Xí". "Nếu như công tử là bằng hữu của Vương gia, vậy thì mời đến đại sảnh ngồi chờ, được không?" Gia đinh tất nhiên là nhận ra được ngọc bài kia, lập tức thay đổi thái độ, không dám chậm trễ chút nào. "Không cần, ta ở cửa đợi hắn cũng được. Nếu như hắn bận rộn thì cứ nói cho hắn biết Lưu Lê và Trọng Yên Nhi bình an vô sự, để cho hắn không cần lo lắng nữa." Suy nghĩ đến Đoàn Can Linh còn đang đợi, Lưu Lê lúc này liền cự tuyệt lời đề nghị của gia đinh. Nàng cũng không muốn bản thân mình đi vào, lại đem Đoàn Can Linh vứt bên ngoài, nếu là như vậy nàng chắc chắn sẽ không có kết cục tốt. "Công tử, xin chờ một chút, ta liền đi báo cho Vương gia biết." Gia đinh nói xong, từng bước chạy về hướng thư phòng. Qua một lúc, chỉ nghe thấy một tiếng mừng rỡ dị thường truyền đến "Lưu huynh". Lưu Lê đẩy cánh cửa lớn đi vào bên trong nhìn, Tần Hạo mặc áo gấm lấy hết tốc độ trời sinh nhanh nhất hướng cửa mà chạy tới, hắn giống như gặp phải chuyện gì đó làm phiền lòng hại thân, mặt mũi tiều tụy đi rất nhiều, người cũng trở nên gầy gò. Nhìn thấy lông tóc không hao tổn gì của Lưu Lê, Tần Hạo quả thật không dám tin vào hai mắt của mình, hắn thử dụi dụi hai mắt để xác định mình không có hoa mắt. Dùng lực mạnh hít sâu vài cái, Tần Hạo cũng không kịp nhìn xung quanh có người hay không, lập tức ôm lấy Lưu Lê, nói: "Lưu huynh, ngươi có biết ta lo cho ngươi nhiều thế nào không? Hôm đó ta mang ngân lượng lên núi, vị trí hàng rào cũng không có một bóng người. Ta...ta sợ bọn họ đã đem ngươi làm gì đó, liền phái Đại Hắc mang theo năm trăm binh lính đem ngọn núi kia từ đầu đến đuôi lúc soát một lần, ngay cả thị trấn phụ cận tìm kiếm khắp nơi, nhưng thủy chung vẫn không có nửa điểm tin tức của ngươi. Lưu huynh, nhìn thấy ngươi bình an trở về, ta...ha ha ha." Tần Hạo vui mừng quá độ, dẫn đến thu hút vô số người qua đường nhìn lại quan sát. ____Hết chương 40____ Lời Editor: Tuần tới mình sẽ rất bận, hôm nay đăng 5 chương cho mọi người. Ngày 7/11 mình sẽ đăng thêm 5 chương. Cám ơn mọi người đã ủng hộ.