Lâm trúc lâu là tửu lâu nổi danh nhất ở Lạc Tĩnh thành, bất luận thời điểm nào khách khứa đều đến không ngừng, cũng bởi vì rượu thức ăn vừa ngon vừa mắc của nó, có rất ít người dân bình thường đến gọi rượu và thức ăn. Lưu Lê bị Đoàn Can Linh lôi đến trước cửa Lâm trúc lâu, tối hôm qua cũng tại nơi này nàng đã bị nàng ta quăng đến đây, nàng không muốn bị quăng thêm lần thứ hai nữa, cho nên thời điểm sắp bị Đoàn Can Linh kéo vào lâu, nàng rất quyết đoán tránh thoát khỏi nàng, từng bước từng bước đi vào đại sảnh.
Ánh mắt đơn giản quét qua những khách nhân đăng ăn uống ở hành lang, một nam tử mặc y phục xanh lam đang ngồi gần bên cửa sổ ngẩn người, làm cho Lưu Lê lộ ra một trận hàm xúc không rõ, cười cười, đi tới vỗ lên bả vai người nọ, đợi đến khi người nọ lấy lại tinh thần liền nói: "Ta nói này Lưu Mặc, tửu quán nhỏ của chúng ta là không ai đến hay là đóng cửa luôn rồi? Trong Bang không có chuyện gì làm sao hay là giải tán rồi? A đúng rồi, dường như không thể, đúng không? Nhìn giống như....ta nhớ tối qua người nào ngồi ở bên kia sau khi nhìn thấy bà chủ liền bị nàng mê hoặc rồi...phải nói là thất điên bát đảo a!"
"Công tử, ta....ta chỉ muốn đến đây uống ngụm trà thôi, ta...ta trở về tửu quán ngay đây." Bị nói trúng tâm sự Lưu Mặc lúc này xấu hổ đến đỏ mặt, đang muốn đứng dậy thì Đoàn Can Linh không biết từ lúc nào đã tiến đến kế bên ép nàng trở về chỗ ngồi, cười hai tiếng, nói: "Ta nói ngươi a, thật không có can đảm, thích thì cứ nói thẳng thích là được, làm sao mà nhút nhát như vậy chứ."
"Ta...ta không xứng với nàng. Nàng lớn lên nhìn đẹp như vậy, nhất định có rất nhiều phú gia công tử theo đuổi nàng. Lại nói nhìn lại ta xem, không tiền không thế, mà quan trọng hơn là ta...ta...." Lưu Mặc rất tự ti nhìn Lưu Lê, quan trọng hơn là nàng căn bản là nữ tử, nếu như mạo muội biểu lộ, đoán chừng sẽ dọa người ta bỏ chạy mất.
"Ngươi ngươi ngươi ngươi, ngươi làm sao vậy?! Là một thanh niên tốt, lớn lên lại trắng trẻo! Mặc vào nam trang thì thành soái ca, mặc vào nữ trang thì là mỹ nhân! Theo đuổi người ta quan trọng nhất là tự tin!" Lưu Lê cũng không trở ngại đem lời trong lòng nói rõ ra, cầm lấy cái chén ở trên bàn gõ mấy cái. Nàng dùng từ "soái ca" "mỹ nhân"* tất nhiên chính là ngôn ngữ thời hiện đại, cho nên sau khi nói ra hai từ này, Đoàn Can Linh và Lưu Mặc đều là sửng sốt, cũng không hiểu rõ lời của Lưu Lê là đến từ nước nào.
*Soái ca – 帅哥 ;Mỹ nhân – 静女 : Từ dùng để khen trai xinh gái đẹp trong thời hiện đại. Thông minh như Đoàn Can Linh, cho dù mấy người nghe không hiểu, nàng cũng đại khái hiểu được lời của Lưu Lê cũng có cái đúng. Tiếp lời, Đoàn Can Linh rất là đứng đắn nói: "Không có tự tin ngươi cái gì cũng không làm được, huống chi thích hay không thích không phải là dựa vào tiền vào thế, nam hoặc nữ gì cả. Nàng nếu như thật tâm thích ngươi, làm gì quản ngươi nghèo hay giàu, nam hay nữa chứ?"
"Lại nói, nhìn bộ dạng của Tô Úc Trúc cũng không phải là người yêu thích danh lợi, ngươi lo lắng mình không đuổi kịp, không sao, còn có công tử ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để Tô Úc Trúc rơi vào trong tay người khác." Lưu Lê nói tiếp.
"Rơi vào trong tay người khác cũng không sao, cho dù là sắp rơi vào tay cũng người khá cũng không sao. Chỉ cần ngươi kiên nhẫn, lòng có nghị lực, nhất định có thể tinh thành sở chí, kim thạch vi khai.*" Đoàn Can Linh bổ sung nói, hau người cùng hát Song Hoàng, dường như kẻ xướng người họa, đem Lưu Mặc nghe đến tỉnh tỉnh mê mê, đầu rất nhanh liền chuyển sang hôn mê.
*Tinh thành sở chí, kim thạch vi khai - 精诚所至金石为开
: Chỉ cần quyết tâm dốc sức thì việc gì cũng giải quyết được. "Ta nói này đừng có ở chỗ này hát Song Hoàng được không? Chuyện của Lưu Mặc quan trọng hơn!" Lưu Lên liếc mắt, bất quá mới vừa rồi cùng Đoàn Can Linh hát Song Hoàng cảm giác thật không tệ. Lưu Lê ở trong lòng cười trộm mấy tiếng, dựa sát vào Lưu Mặc nói: "Như vậy đi, chúng ta trước phải tìm hiểu nàng ấy đã. Nếu như nàng còn chưa lập gia đình hoặc đã đính hôn hay là không có người mình thích, vậy chúng ta sẽ tìm vài thứ để kích thích nàng ấy, xem nàng ấy phản ứng thế nào. Sau đó, ta sẽ dạy cho ngươi a! Tình thoại hoa tươi a, thực hiện nhiều cử chỉ ân cần, lãng mạn đem nàng giữ trong tay!!"
"Công tử, ngươi nói thật sự có khả năng sao?" Lưu Mặc thấy bộ dạng đầy tự tin của Lưu Lê không khỏi tăng thêm chút ít tự tin cho bản thân, nàng vẫn rất tin tưởng công tử, công tử nếu nói vậy thì liền vậy đi, như vậy chỉ cần dựa theo phương pháp của nàng thực hiện nhất định có thể ôm mỹ nhân về.
"Phi! Những thứ thô tục đó thì là gì chứ." Đoàn Can Linh rất là khinh thường liếc Lưu Lê một cái, quay đầu lại nhìn Tô Úc Trúc đang trong quầy tính sổ sách, nói: "Trực tiếp gạo nấu thành cơm, tìm một cơ hội mời nàng ăn cơm uống rượu, sau đó lén lút bỏ tình dược vào trong, như vậy ngươi còn không thể tóm lấy nàng sao? Ta nói cho ngươi biết, đây là cách nhanh nhất hữu hiệu nhất, ngươi muốn dựa vào cách của phu quân, đoán chừng đến lúc ngươi tóc bạc trắng cũng không chắc chắn có thể chân chính làm nàng thuộc về ngươi!"
Tình...Tình dược?! Đó không phải là xuân dược gì đó trong truyền thuyết sao?!
Lưu Lê cùng Lưu Mặc nhìn nhau, bị biện pháp to gan lần này của Đoàn Can Linh làm kinh động. Cổ đại không giống như hiện đại, coi như là thân thể bị nhìn đều phải chịu trách nhiệm, huống chi là phát sinh chuyện như vậy. Chẳng qua là, nếu quả thật dựa vào biện pháp của Đoàn Can Linh, chờ Tô Úc Trúc sau khi tỉnh lại phát hiện bản thân đã thất thân mà đối phương là nữ tử, vẫn có khả năng trước chém Lưu Mặc sau đó chém mình chăng?!
Lưu Lê sợ run cả người, đứng dậy kéo tay Đoàn Can Linh đối với Lưu Mặc nói: "Ta trở về giúp ngươi tìm hiểu nàng ấy trước, còn có...ta còn có việc ta và nàng ta trở về trước đây ha!" Nếu không đem nàng lôi đi, khó bảo toàn được Đoàn Can Linh còn tiếp tục nêu ra biện pháp kinh thế hãi tục nào nữa. Nàng cứng rắn kéo Đoàn Can Linh rời khỏi Lâm Trúc lâu, ra tới cửa lập tức đánh giá kỹ càng gương mặt của nàng ta, càng phát giác ra được Đoàn Can Linh tuyệt đối có tiềm chất của giáo chủ tà giáo.
Một lần nữa đi trên đường lớn, Đoàn Can Linh đối với hành động cứng rắn lôi kéo nàng ra ngoài đó là cực kỳ không vui, dọc theo đường đi cũng không có nửa điểm sắc mặt tốt cho Lưu Lê nhìn. Được! Đoàn Can Linh đại tiểu thư mất hứng rồi! Lưu Lê vừa đi vừa dùng ánh mắt nhìn nàng, thấy nàng chỉ lo bước đi, trên mặt vẻ mặt nào cũng không có, không khỏi có chút hơi sợ, trên mặt nàng có chút biến hóa ít nhất cũng làm cho Lưu Lê có thể thoải mái một chút, nếu vẫn là mặt lạnh, Lưu Lê sợ nàng đem mê dược hạ trên người mình.
Đi ngang qua người bán hàng mứt hoa quả, Lưu Lê rất hỏa tâm mua hai xâu hồ lô ngào đường. Thời điểm nàng cầm lấy viên hồ lô ngào đường đưa vào miệng, mùi vị chua chua ngọt ngào làm nàng phải nhe răng nhếch miệng, ngay cả những chuyện không vui đều vứt ở phía sau, nghĩ đến nếu nàng đưa cho Đoàn Can Linh ăn, hẳn nàng ta sẽ trở nên vui vẻ. Nghĩ là làm, đem một xâu còn lại cho Đoàn Can Linh, Lưu Lê nói: "Ta thích ăn cái này nhất, chua chua ngọt ngọt, rất được, ngươi nếm thử xem."
Nhận lấy xâu hồ lô ngào đường kia, ngoài dự đoán của mọi người, Đoàn Can Linh tiếp tục không nói lấy nửa câu. Nàng chẳng qua là cắn một viên nhỏ mà thôi, phát hiện mùi vị quả thật không tệ, sau đó đem xâu hồ lô kia của Lưu Lê chiếm lấy, sợ nàng đến đây đoạt lấy hồ lô, Đoàn Can Linh há miệng cắn lấy phía trên xâu hồ lô của Lưu Lê, ở trước mặt của nàng nhai cắn, nói: "Thật ngại quá, hai xâu này đã bị ta đụng qua, ngươi hẳn là không muốn ăn nước miếng của ta chứ!"
"Ngươi! Ngươi ngươi ngươi ngươi...." Lưu Lê "ngươi" hơn nửa ngày, ngón tay không ngừng chỉ về xâu hồ lô vốn dĩ là của mình, khóc không ra nước mắt: "Ngươi có cần phải như vậy không! Ta có cần mời ngươi uống trà luôn không!" Nàng xoay người, dự định trở về mua thêm một xâu hồ lô, phát hiện người bán hàng đã sớm không biết đi đâu rồi.
"Ta giống người hẹp hòi như vậy sao! Tốt xấu gì ngươi cũng là phu quân của ta, không phải sao? Ta làm sao có thể giống như lời ngươi nói như vậy chứ? Bất quá a, ta cũng vì sức khỏe của ngươi, cũng không nên ăn nước miếng của ta, phải không?" Đoàn Can Linh rất đắc ý cắn thêm một viên, cố ý phát ra âm thanh lớn, sau đó còn quyến rũ liếm liếm môi trên của mình, nói: "Ta vẫn là lần đầu tiên ăn thứ này, chua chua ngọt ngọt, ăn ngon thật. Ha ha ha, bất quá có những người số mệnh không tốt, ăn không được rồi!"
"Ngươi! Nhờ hồng phúc của ngươi, ta ăn bánh trôi ăn nhiều đến vậy! Bất kỳ thứ gì ta không muốn ăn nữa !!!" Lưu Lê nghiêng đầu đi về phía trước, trong lòng ủy khuất a, nàng đúng là ăn bánh bánh trồi còn ăn rất nhiều nữa, nhưng mà cũng đã ói đến cạn sạch rồi. Vốn nghĩ nên ăn chút mứt hoa quả chua chua gì đó để đổi lại khẩu vị, kết quả mứt quả thì không thấy đâu, còn bị Đoàn Can Linh cưỡng đoạt hết.
"Ngô ngô ngô....Thật sự rất ngon thật sự rất ngon, phu quân a, thật ngại quá nha! Ta ăn nhanh quá chỉ còn dư lại đúng một viên cuối cùng thôi." Đi được một đoạn, Đoàn Can Linh túm lấy ống tay áo Lưu Lê buộc nàng dừng bước lại, ngón tay dài thon nhỏ kéo nhẹ viên hồ lô cuối cùng kia ra khỏi xâu, nói: "Ai nha, chỉ còn một viên cuối cùng thôi soa! Mùi vị này thật sự muốn người ta trở về dư vị bất tận như ban đầu a!" Đoàn Can Linh lấy tốc độ vô cùng chậm đem viên hồ lô cuối cùng kia đưa ở bên miệng, lộ ra nửa viên ở bên ngoài, cố ý lắc đầu trước mặt Lưu Lê đủ loại ý vị. Bộ dạng khiêu khích kia, tựa hồ muốn nói: "Thế nào, thế nào? Có bản lãnh thì tới đây ăn đi! Ngươi tới đây cướp đi!"
Chết tiệt! Thật là cho rằng lão nương không dám cướp đúng không! Thật là đem lão nương thành cục bột trắng muốn tùy tiện khi dễ phải không! Lưu Lê bị nàng dùng đủ cái loại khiêu khích đã trở nên bực tức, cũng không quản bây giờ là đang ở trên đường lớn, cũng không biết là khí hỏa công tâm* hay là cấp hỏa công tâm*, dù sao chỉ là tranh giành miếng ăn chứ không phải là tranh giành khẩu khí.
Ôm lấy loại suy nghĩ này, Lưu Lê đã làm một chuyện mà cả bản thân mình cũng chưa từng nghĩ đến. Đó chính là, nàng đột nhiên bắt lấy cánh tay của Đoàn Can Linh, một chân hướng về phía trước kề sát đối phương, ở thời điểm đối phương dưới tình huống còn chưa kịp phản ứng mở miệng cắn xuống nửa viên hồ lô đang bị lộ bên ngoài kia. Chẳng qua là, có thể động tác của nàng quá mãnh liệt, cánh môi vừa đúng trúng lên cánh môi trên của Đoàn Can Linh. Xúc cảm nhẵn nhụi mềm mại, Lưu Lê theo bản năng đưa ra đầu lưỡi cuốn lấy nửa viên hồ lô, chính vì hành động đó đồng thời đầu lưỡi cũng vẽ phác thảo vài lần trong khóe miệng của Đoàn Can Linh, mùi vị chua chua ngọt ngọt, so sánh với mùi vị mứt hoa quả đặc trưng thì mùi vị mứt hoa quả trong miệng nàng ta ngon hơn rất nhiều.
*Khí hỏa công tâm –气火攻心: Cơn tức giận đã dồn đến tận cùng, không thể ngăn cản được. *Cấp hỏa công tâm – 急火攻心:Chỉ việc một người gặp phải những chuyện không hay liên quan đến tình cảm dẫn đến tinh thần bị dồn nén, lâu ngày hình thành tâm bệnh, tinh thần không thoải mái chắc chắn sức khỏe sẽ xuống dốc, cơ thể cũng sẽ trở nên ốm yếu bệnh tật, lúc nào cũng hậm hực trong lòng. Sửng sốt, không biết là Lưu Lê, không biết là Đoàn Can Linh, ngay cả những người đi đường trên đường lớn cũng phải dừng bước để nhìn lại đôi bích nhân* này, đưa đến không ít cặp mắt hâm mộ.
*Bích nhân – 壁人: chỉ những đôi tình nhân có hành vi vượt qua lẽ thường. "A a a a !" Người kịp phản ứng trước hết là Đoàn Can Linh, nàng giống như là mèo xù lông, chợt lui về sau mấy bước, sắc mặt đỏ bừng che lấy miệng của mình, quan sát xung quanh và những người đang đứng xem trò vui chỉ chỏ Lưu Lê, nàng nhanh chân hướng về phía Ôn Hương lâu mà bỏ chạy. Ngươi nói nàng chạy mau sao, cước bộ kia chậm như rùa bò, ngươi nói nàng chạy chậm sao, chỉ có một chút ít thời gian liền biến mất trong tầm mắt của Lưu Lê.
Bị nàng làm nháo một trận như vậy, Lưu Lê nhận lấy chỉ chỏ cũng người đi đường cư nhiên cũng xấu hổ đỏ mặt, nàng cúi đầu hướng Ôn Hương lâu từ từ đi về, thuận tiện đem nửa viên hồ lô kia ngậm trong miệng tiêu hóa trong bụng.
Kích động là ma quỷ a! Lưu Lê than thở, mình vừa nãy làm sao như bị ma xui quỷ khiến làm ra chuyện như vậy a? Từ từ nhai lấy nửa viên hồ lô kia, không biết tại sao, cảm giác...cảm giác không có mùi vị hồ lô ngày thường thường nếm thử, hồ lô ăn ngon nhất....Mới vừa nãy chẳng phải chỉ ăn có một viên mà thôi.
-----------Hết chương 42------------