Lưu Lê trước một ngày đi đại hội đối quan đi đến cửa tiệm ngọc bích để lấy ngọc bội, vị chưởng quỹ kia quả nói không sai, khuôn mặt Lưu Lê chính là biên lai tốt nhất. Nàng vừa một chân bước vào cửa tiệm ngọc bích thì đã được chưởng quỹ lập tức nhập ra, cười cười đem ngọc bội đã được tu sửa lấy ra. Cầm lấy ngọc bội nhìn tới nhìn lui, Lưu Lê rất hài lòng mà gật đầu, đồng dạng là ngọc bội, trải qua dùng bột ngọc tán nhuyễn làm để sửa lại, càng làm cho người ta thêm yêu thích, không buông tay.
Trước khi rời đi, nàng trừ trong túi lấy ra ít bạc vụn đặt lên trên quầy, coi như thêm tiền trà nước cho vị chưỡng quỹ. Chỉ có kẻ ngu mới không cần cho thêm tiền, rất rõ ràng chưởng quỹ không phải là kẻ ngu, hắn rất là vui vẻ đem tay lấy bạc vụn đặt trên quầy, lại là động tác cúi người gật đầu chào "cung tiễn" Lưu Lê ra cửa.
Đại Hắc lái xe tìm Lưu Lê trước, Đoàn Can Linh rất dứt khoát cự tuyệt cùng Lưu Lê đi đến nơi tổ chứ đại hội đối quan. Cơn nóng sốt đã sớm thối lui, mấy ngày nay nàng vẫn thỉnh thoảng tìm đủ các loại lý do để hành hạ Lưu Lê, tựa hồ việc làm nàng vui vẻ nhất chính là nhìn bộ dạng nàng ấy tức giận dậm chân.
Đoàn Can Linh không đi, vốn là ước muốn của Lưu Lê, đổi thân y phục màu trắng cùng Trọng Yên Nhi, hai người đứng ở cửa Ôn Hương lâu chờ Đại Hắc đến.
"Yên Nhi muội muội." Hai cô nương mặc trang phục kiêu sa, trang điểm xinh đẹp chạm mặt bọn họ ở cửa, các nàng che miệng không ngừng cười, ánh mắt quét qua Lưu Lê đang đứng bên cạnh Trọng Yên Nhi lộ ra vẻ kinh ngạc trước nay chưa từng có, công tử tuấn mỹ như vậy, các nàng thật chưa từng thấy qua.
"Thì ra là hai vị tỷ tỷ Hồng Nhi và Oanh Nhi, chẳng lẽ hai tỷ mới từ Lâm trúc lâu trở về?" Trọng Yên Nhi đến lên trước một bước, nụ cười trên mặt không giảm, ngay từ lúc Lưu Lê nói với nàng chuyện kia, nàng đã cùng Hồng Nhi và Oanh, hai vị cô nương ở Ôn Hương lâu chào hỏi nhau, để cho các nàng ấy có thời gian đến Lâm Trúc lâu diễn một màn kịch. Vốn tưởng rằng chuyện này có thể kéo dài, không nghĩ tới các nàng ấy lại tích cực như vậy a.
"Yên Nhi muội muội căn dặn, chúng ta sao có thể chậm trễ chứ?" Oanh Nhi cùng Hồng Nhi liếc mắt nhìn nhau, cười cười run rẩy hết cả người: "Ngươi là không biết a, bà chủ Lâm Trúc lâu nhìn thấy chúng ta dưới đất hết ôm rồi lại hôn, cái gương mặt nhỏ nhắn đó a! Đỏ hồng như trái táo chín mọng. Ha ha, ta thấy nàng ta trừ đỏ mặt xấu hổ ra cũng không có thái độ chán ghét gì, nên chắc không để ý đến "làn gió" nữ nữ này đâu."
"Oanh tỷ tỷ là nói thật sao? Vậy thật sự quá tốt rồi, Yên Nhi ở chỗ này tạ ơn hai vị tỷ tỷ." Trọng Yên Nhi hướng Lưu Lê nháy mắt một cái, để cho nàng ấy biết chuyện Lưu Mặc có thể gặp gỡ bà chủ Lâm Trúc lâu là có thể được.
"Ở trước mặt chúng ta còn nói như vậy, chẳng phải là khách khí rồi sao? Nha, người nọ có phải đang đợi Yên Nhi muội muội ngươi không? Chúng ta trở về lâu trước đây, nếu như muội muội có rảnh thì cũng đừng quên chỉ dạy cho các tỷ tỷ kỹ nghệ khảy đàn nha." Hồng Nhi chỉ vào xe ngựa của Đại Hắc đang đậu cách đó không xa, nhớ tới lúc thấy phản ứng của Lâm Trúc lâu Tô Úc Trúc, thật sự là dễ thương hết sức.
"Chính là chờ Yên Nhi, vậy hai vị tỷ tỷ cứ trở về trước, Yên Nhi liền đi qua đó. Đợi Yên Nhi không còn việc giải quyết chắc chắn sẽ dốc lòng dạy kỹ nghệ khảy đàn cùng vũ đạo cho các tỷ tỷ." Trọng Yên Nhi cáo biệt Hồng Nhi cùng Oanh Nhi, cùng Lưu Lê lên ngồi trên xe ngựa của Đại Hắc. Giống như trước đây, Đại Hắc vẫn là không thích mở miệng nói chuyện, đợi đến khi Trọng Yên Nhi cùng Lưu Lê hai người lần lượt lên xe ngựa, liền trực tiếp lái xe rời khỏi cửa Ôn Hương lâu.
Ngồi xe ngựa so với đi bộ luôn nhanh và thoải mái hơn nhiều.
Chỉ với thời gian nửa nén hương, Đại Hắc giá xe ngựa dừng ở trước cửa Tụ Hiền lâu. Xuống xe ngựa, Tần Hạo trên người mặc áo gấm nạm vàng đang đứng ở cửa đợi, phát hiện Lưu Lê cùng Trọng Yên Nhi đi đến, lập tức mở chiết phiến trong tay nghênh hướng hai người, mang theo các nàng thong thả tiêu sái đi lên lầu hai của Tụ Hiền lâu.
Trong lúc đi, ánh mắt Tần Hạo thủy chung vẫn luôn chú ý đến Lưu Lê, giống như ngắm nàng như kỳ trân dị bảo trong bảo khố, thấy nàng ngó đông ngó tây không khỏi khóe miệng câu lên nụ cười sủng nịnh, chiết phiến có tần số lay động qua lại ngày càng nhiều.
Lầu hai Tụ Hiền lâu tụ tập các tú tài cùng quan lại đến từ các nơi, y phục của bọn họ màu sắc hình thức đều bất đồng nhưng đồng dạng là cao quý đứng nơi đó trò chuyện đề mục của đại hội đối quan lần này.
Tần Hạo làm cho bọn họn một thoáng an tĩnh, ánh mắt mỗi người đều rơi trên người của Lưu Lê và Trọng Yên Nhi đang ở phía sau hắn, cũng không sai biệt lắm hơn một nửa số người ở đây đều nhận ra hoa khôi đứng đầu bảng Ôn Hương lâu – Trọng Yên Nhi.
Đám người bắt đầu khôi phục ồn ào, Lưu Lê ở cách đó không xa phát hiện thân ảnh quen thuộc, người nọ mặc y phục màu trắng trong tay cầm bội kiếm, đứng phía sau một người nam nhân mặt y phục gấm vóc màu đỏ, tướng mạo của nam nhân kia làm Lưu Lê bên này cảm thấy hắn lớn lên rất dễ nhìn. Giống như Tu La Địa Ngục màu da trắng nõn, rõ ràng là tướng mão anh tuấn nho nhã như vậy, nhưng lại đem đến cho Lưu Lê cảm giác cực kỳ âm trầm. Mà nam nhân bên cạnh, là người thứ hai Lưu Lê không thích, đó chính là Dương Phong, cùng nữ giả nam trang Lăng Mỵ Như.
Tâm lý muốn trò chuyện với người trong lòng, Lưu Lê móc ra ngọc bội thuộc về Lăng Mỵ Như cùng Trọng Yên Nhi và Tần Hạo nói một tiếng với hai người, sau đó chạy thẳng đến chỗ Lăng Mỵ Như bên kia. Ánh mắt của nàng vẫn nhìn thẳng về nữ nhân y phục trắng cầm bội kiếm, đem ngọc bội đưa về phía Lăng Mỵ Như, nói: "Lăng cô nương, châu về hợp phố."
"Lưu...Biểu ca?!" Lăng Mỵ Như môi son khẽ nhếch, hai tay dáng vóc tiều tụy nhận lấy ngọc bội kia, nói: "Ngươi làm sao lại đi đến chỗ này?"
"Tần huynh mang ta tới." Lưu Lê khóe môi câu khởi khóe môi, đem mọi người xung quanh bỏ qua, đối với nữ nhân mang kiếm, nói: "Tiêu cô nương có còn nhớ ta không? Thật không nghĩ tới đến nơi này lại nhìn thấy ngươi, hơn nữa là còn dưới tình huống không có vị người hầu nhỏ kia ở bên gặp lại ngươi." Lưu Lê tận lực duy trì nụ nười nàng tự nhận là hoàn mỹ nhất, hoàn toàn không không có chú ý đến nam tử mặc gấm vóc màu đỏ đã chú ý đến nàng từ khi nàng xuất hiện, liền nhìn chằm chằm vào nàng, thậm chí ở lúc mọi người không có chú ý mà liếm khóe môi.
"Nhớ." Tiêu Thanh Nhiên nhàn nhạt nói, trong thanh âm không nhìn ra nửa điểm tâm tình. Trong tay nàng nắm trường kiếm, thời khắc luôn chú ý đến tình huống xung quanh, chẳng qua là thỉnh thoảng dùng ánh mắt liếc nhìn về phía Lưu Lê. Nàng nhớ đến được tên của nàng ấy, cũng nhớ được Lưu Lê đã làm nàng lộ ra nụ cười khi "đấu võ mồm", hơn nữa còn nhớ bộ dạng nàng ấy ngơ ngơ ngác ngác đứng yên tại chỗ khi nhìn thấy mình cười. Có lẽ Lưu Lê cũng không biết, nàng lớn tới như vậy chỉ cười qua mấy lần mà thôi, dùng lời của các thuộc hạ thường nói: để cho Cung chủ lộ ra nụ cười, quả thực còn khó hơn lên trời.
Một câu "nhớ" để cho Lưu Lê cảm thấy rất không thú vị, nàng sở dĩ đối với Tô Thanh Nhiên ấn tượng đột nhiên khắc sâu như vậy hoàn toàn là bởi vì nàng ấy có khí chất băng thanh không nhiễm bụi trần trong nhân gian kia. Thật lâu trước đó đã từng nhắc qua, Lưu Lê rất tiện (đê tiện, ti tiện), người khác đối với nàng càng hờ hững lại càng nâng dục vọng chinh phục của nàng lên. Mà Tiêu Thanh Nhiên, vừa vặn lại hợp với tính ti tiện của Lưu Lê, khát vọng chinh phục càng ngày càng tăng. Không biết có thể nói gì bây giờ, Lưu Lê vừa nhìn Tiêu Thanh Nhiên một lúc, sau đó cuối cùng đem ánh mắt rơi vào trên người Lăng Mỵ Như, nói: "Các ngươi cứ từ từ hàn huyên, ta đi đây."
"Vương gia, nàng chính là người hữu dụng mà phụ thân từng đề cập với Vương gia, Lưu Lê." Thấy nàng tới chạy tới chỗ Trọng Yên Nhi bên kia, Lăng Mỵ Như liền cung kính nói với vị nam tử kia. Dĩ nhiên, nàng không có nói cho nam tử kia biết việc Lưu Lê là nữ nhân, về phần tại sao trong lòng Lăng Mỵ Như cũng không biết rõ.
"Thì ra là vậy." Vị nam tử buồn rười rượi nói, nửa nheo mắt lại nhìn Lưu Lê cùng Tần Hạo bên kia vui vẻ đang nói gì đó, biên độ liếm môi càng sâu.
Đại hội đấu quan theo đó được vị nam nhân trung niên mặt thoa da phấn phía trước chủ trì bắt đầu, Lưu Lê nhìn thấy hắn đi lên đến giữa đài cao, lúc đó liền cảm thấy có chút quen mắt. Về phần rốt cuộc quen mắt chỗ nào, Lưu Lê chỉ nghĩ cử chỉ động tác của hắn quá liên quan đến mấy người mẹ, lại cực kỳ giống Tú bà trong Ôn Hương lâu ở trong lâu chào hỏi khách khứa. Nhìn trung niên nam nhân đi lên đài cao, mọi người đang đứng liền rối rít hướng hắn cung khính hô một câu: "Tiết công công."
"Đạ ta các vị hôm nay đến đại hội đấu quan, nếu các vị Tạp gia* đều đã tới rồi vậy thì mời Lương vương tiến lên chuẩn bị bắt đầu thôi. Quy củ của đại hội ngày hôm nay, chắc là tất cả mọi người đều đã quen thuộc, các Tạp gia cũng không cần phải tốn nhiều lời." Tiết công công làm tư thế xin mời, đợi nam tử mặc gấm áo sắc đỏ đi lên, trực tiếp lấy thánh chỉ đã được viết ra giao cho nam tử, cười cười nói: "Thỉnh Lương vương đọc đề, các vị khi nghe xong nếu không trả lời không được hoặc trả lời không tốt thì xin đừng trách Tạp gia vô tình a."
*Tạp gia – 杂家:Mang hai nghĩa: 1. một nhánh tư tưởng thời Tiên Tần, đại biểu là Lã Bất Vi, dung hợp các học thuyết, nội dung có phần lung tung. / 2. chỉ người biết nhiều hiểu rộng, uyên bác. Nhận lấy thánh chỉ, vị Lương vương trong miệng Tiết công công đem đề mở ra, đọc lên: "Đề thứ nhất rất đơn giản, nhưng vẫn mong các vị nghĩ kỹ hãy đáp lại. Như thế nào là nhượng?"
Như thế nào là nhượng!?
Bên dưới xuất hiện xôn xao không nhỏ, chỉ trong chốc lát Dương Phong tiến lên mấy bước thật tự tin nói: "Vương gia, Tiết công công. Đề thi lần này hạ quan xin đáp:
nhượng, nhượng giả, lễ chi chủ dã; nhượng, nhượng văn chi tài dã; nhượng, thôi hiền dã; nhượng, tương trách nhượng dã; thối nhượng dĩ minh lễ, khuyển bất hành cố tế cẩn, đại lễ bất từ tiểu nhượng, cự đồ tắc nhượng, tiểu đồ tắc đãi. Không biết hạ quan nói có đúng không?"
"Nói rất đúng, có phần thưởng." Lương vương hướng Tiết công công gật đầu, tùy cơ một tờ văn thư thăng quan liền rơi vào trong tay Dương Phong. Cầm văn thư trong tay, Dương Phong thật giống như gà trống mới đấu thắng trận liền khiêu khích nhìn Lưu Lê, nhìn đến khi nàng thật sự muốn một quyền đánh vào gương mặt của hắn, thuận tiện đem cái trang giấy rách trong tay hắn ném đi.
Mấy đề kế tiếp, Dương Phong cũng so với người khác giành trả lời trước một bước. Chẳng qua là khi đáp đề cũng có cái đáp sai, tính tới tính lui Dương Phong cũng không có bao nhiêu ban thưởng, chẳng qua là quan thăng một cấp, từ chủ sự lục phẩm thăng lên ngũ phẩm mà thôi. Có tài tử đáp trước, thỉnh thoảng có những lời nói gợi lên cái hừ lạnh của Tiết công công, một tờ văn thư ném ném cho người nọ, tùy cơ bị tước bỏ công danh tú tài đi.
Đại hội đối quan sẽ có người thăng quan cũng sẽ có người bị cách chức, còn có người thân là tú tài liền biến thành quan viên cửu phẩm, cũng có người ngay cả danh tú tài cũng bị tước đi. Lưu Lê căn bản không có đọc qua sách gì, đối với những thứ này căn bản cái gì cũng không hiểu, đi ra phía bên ngoài cạnh lan can nhìn xuống phía dưới trong lòng không khỏi cảm thấy vô dụng, nàng thở dài, bên tai chợt nghe thấy tiếng bước chân nhích tới gần. Quay đầu lại, là Tiêu Thanh Nhiên trong tay vẫn cầm trường kiếm.
"Tiêu cô nương không ở bên trong nghe các tài tử đáp mấy thứ đề kia sao? Xem ra người cảm thấy buồn bực không chỉ có mình ta? Ngươi tới đúng lúc, ta một mình ở chỗ này ngắm phong cảnh thật nhàm chán, không bằng ngươi bên ta chỗ này chút đi." Lưu Lê hướng này cười cười, lại quay đầu nhìn về bầu trời xanh thẳm kia, càng giống như tự lẩm bẩm một mình.
"Nơi có có phong cảnh gì đáng nhìn? Bất quá chỉ là tiếng động náo nhiệt ở phố xá thôi." Tiêu Thanh Nhiên mặc dù nói như vậy, nhưng vẫn tiến lên mấy bước đứng bên người Lưu Lê, ngữ khí của nàng vẫn hờ hững như cũ, tựa hồ dù bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không làm tâm của nàng ấy rung động.
"Tiếng động náo nhiệt ở phố xá sao? Những thứ kia bất quá chỉ là biểu hiện bề ngoài mà thôi. Huống chi ai nói ngắm phong cảnh không nên nhìn xuống dưới chứ? Ngươi nhìn xem kia trên trời đám mây cũng không có, lòng ta cùng bầu trời giống nhau luôn thiếu gì đó. Ha ha, trước kia thấy ngươi từ Lương vương phủ đi ra, không nghĩ tới ngươi lại là người bên cạnh Lương vương." Lưu Lê thở dài, nàng hôm nay cũng nhìn thấy được Lương vương trong miệng của Lăng Mỵ Như, bất quá nàng đối với Lương vương gì đó ấn tượng không tốt lắm, cảm thấy....cảm thấy hắn là người âm lãnh ác độc. Nghĩ tới đây, Lưu Lê cảm thấy Tần Hạo nếu sao với Lương vương kia tốt hơn nhiều.
"Cũng không phải vậy." Tiêu Thanh Nhiên theo phương hướng của Lưu Lê ngẩng đầu ngắm bầu trời, ánh mắt dừng lại trên gương mặt đa tình của nàng ấy. Tựa như khi Lưu Lê thỉnh thoảng chú ý đến nàng, Tiêu Thanh Nhiên cũng sẽ thỉnh thoảng chú ý đến nàng ấy, nàng không rõ Lưu Lê hôm nay cùng hai lần trước gặp nhau tại sao lại không giống nhau. Trong ấn tượng của nàng, Lưu Lê cũng không phải là kiểu người an tĩnh, lại càng không phải là người có ngôn từ đúng đắn như vậy.
Hai người ở trước lan can đứng không biết bao lâu, Lưu Lê rất thích không khí hiện tại, cảm giác có thể cùng Tiêu Thanh Nhiên hai người cùng sóng vai đứng chung một chỗ. Bên trong tiếng huyên náo tựa hồ vẫn không có dừng lại, Lưu Lê xoay người không cố ý nắm lấy tay của Tiêu Thanh Nhiên đi vào bên trong. Nắm tay đối với nàng là chuyện rất tự nhiên, nhưng đối với Tiêu Thanh Nhiên là không giống nhau. Nàng ấy nhanh chóng rút tay của mình về, như chim sợ ná thun, vừa cách Lưu Lê cách xe vài thước vừa đi vào trong đám người đang hăng say thảo luận.
Một tiếng ho nhẹ để cho mọi người trong nháy mắt an tĩnh trở lại, ánh mắt Lương vương quét qua mỗi người dưới đài, sau đó lại một lần nữa rơi lên người Lưu Lê, nói: "Đại hội hôm nay nhiều hơn một đề, về phần thưởng và hình phạt vẫn như thường lệ, luật lệ cũng giống như vừa rồi, ai giành trước thì đáp trước. Đối với hành vi xâm phạm cướp bóc thường xuyên của nước Lưu đối với các bách tính sống ở các vùng ven biển nước ta, các vị có kế sách gì để ứng đối?"
-----------Hết chương 45------------ Lời của Editor: Mọi người biết có truyện cổ đại hoặc hiện đại nào nội dung hay hay không, đặc biệt là đề tài trinh thám, phá án. Vẫn chưa ai edit, mình đang edit hai bộ, sắp tới xong bộ [Từng bước trộm tâm] hoàn thành, mình muốn edit thêm một bộ nữa.
Mọi người cho chút ý kiến nhé.
Ngày 18/11/2020 mình đăng 4 chương nhé. Sắp tới chương H nữa rồi :D