EDITOR: Thư Huỳnh.
-------------- Trầm Mộ Ngôn nói không sai, quan hệ của Thư Hoài Đạt với Thư Nguyên Khải rất tốt. Lần này về nước, ngoài công việc, cũng muốn nhân cơ hội này cùng với cả nhà Thư Hòa Thái tụ hợp vài ngày. Sau khi về nước, khiến hắn kinh ngạc nhất chính là chuyện em họ của mình cùng với một nữ nhân khác ở chung một chỗ. Chuyện Thư Hoài Đạt ly hôn, hắn cũng biết, dù sao cũng là một thế hệ trong gia tộc, lại có quan hệ chặt chẽ, nhưng chuyện Thư Hoài Đạt với Úc Uyển Ương thì sau khi về nước, hắn mới nghe Thư Hòa Thái nói. Mấy ngày nay, Thư Nguyên Khải thường gặp Thư Hoài Đạt, nói về một ít chuyện quá khứ, chuyện công việc cùng với những chuyện vặt trong sinh hoạt thường ngày. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên Thư Nguyên Khải thấy Thư Hoài Đạt tươi cười thật lòng như vậy, thấy có chút không thích hợp. Ngồi trên sô pha hắn nhịn không được hỏi: "Hoài Đạt, hôm nay có chuyện gì vui sao? Nhìn em vui vẻ như vậy?" Thư Hoài Đạt ngồi ở đối diện, đuôi lông mày thoáng nhướn lên, tối hôm qua ngủ không được tốt lắm, mí mắt có chút nặng nề, nhưng vẫn mỉm cười, trả lời: "Em ấy đã trở về, hơn nữa tối hôm qua đã tới tìm em." Cho dù lúc đó nàng có đối với Úc Uyển Ương như thế nào, thì nàng đều không thể xem nhẹ sự vui sướng trong lòng mình. Trong lòng nàng có một loại cảm giác giống như một đứa trẻ, vui mừng khi tìm được món đồ chơi đã bị mất. Nhớ nhung, thương tâm, hy vọng, mọi cảm xúc đeo bám nàng suốt hai năm qua, cuối cùng đã được thỏa mãn rồi. Khi Úc Uyển Ương trở về bên cạnh nàng, nàng hưng phấn, vui sướng, toàn bộ mất mát đều được bù đắp lại, nhưng vẫn có oán niệm đối với khoảng thời gian chia lìa trong quá khứ. Thư Nguyên Khải nghe xong, chẳng những lòng hiếu kỳ không được thỏa mãn, ngược lại càng làm hắn thấy hứng thú hơn, cầm điện thoại để lên bàn, truy hỏi: "Úc Uyển Ương trở về? Chuyện này chú đã biết chưa?" Hắn đối với người yêu của Thư Hoài Đạt vô cùng tò mò, không biết nữ nhân này tốt cùng có tính cách như thế nào lại có thể làm người luôn luôn bình tĩnh tự giữ mình như Thư Hoài Đạt thay đổi hoàn toàn như vậy. Thậm chí cho dù nàng không nói gì, nhưng những gì nàng thể hiện làm người khác cũng hiểu được, mỗi ngày Thư Hoài Đạt đều đang chờ Úc Uyển Ương. Thư Hoài Đạt lắc lắc đầu, ngón tay vuốt ve mở ra túi tài liệu trên đùi nàng, nhìn Thư Nguyên Khải, khẽ nhếch khóe môi nói: "Chắc là chưa, ngay cả em cũng chỉ vừa biết em ấy trở về thôi, không có khả năng em ấy lướt qua em mà đi tìm ba." Thư Nguyên Khải ngồi thẳng dậy không dựa vào sô pha, khuỷu tay tùy ý đặt trên đùi, hai tay đan vào có chút đăm chiêu: "Nhưng nhìn dáng vẻ của em, hình như không có ý lặp tức tiếp nhận Uyển Ương, nên mới đi làm, không ở nhà để tận hưởng tiểu biệt thắng tân hôn sao?" Hắn ở nước ngoài cũng đã gặp qua những trường hợp đồng tình luyến ái, nên đối với phương diện này hắn hiểu rất rõ. Trừ bỏ lúc vừa về nước, mới biết được chuyện của Thư Hoài Đạt ở cùng Úc Uyển Ương, khi đó hắn có chút kinh ngạc, sau đó đều thấy mọi chuyện hết sức bình thường. Thư Hoài Đạt cười cười, đem tài liệu xếp lại cùng một chỗ, sau tới vươn tay vỗ vỗ vào tay đang đan nhau của Thư Nguyên Khải, rồi nàng cười nhạt nói: "Bây giờ còn không phải lúc để hưởng thụ tiểu biệt thắng tân hôn, anh, anh cũng đừng bận tâm chuyện của em, em tự biết chừng mực. Đúng rồi, tài liệu này không có vấn đề gì, có thể ký." Lúc Úc Uyển Ương chưa trở về, nói tới chuyện này nàng sẽ thấy khổ sở vô cùng, bây giờ người cũng đã về, còn có gì cố kỵ nữa chứ? Thư Nguyên Khải tự nhiên không khinh địch buông tha như vậy, tiếp tục hỏi: "Vậy em định chừng nào về bên cạnh người đó? Còn có bánh bao với bánh bột mì, cũng muốn mang theo sao?" Thư Hoài Đạt có nuôi một con Samoyed gọi là bánh bao và một con mèo màu da cam, gọi là bánh bột mì. Tên đều là do Thư Hòa Thái đặt. Nhắc tới hai tiểu gia hỏa này, Thư Hoài Đạt liền nhớ tới nguyện vọng của Úc Uyển Ương, trong mắt càng nhu hòa hơn, nàng nói: "Xem tình hình rồi tính, em còn chưa định mang chúng đi, đại khái còn phải để ở nhà ba mẹ một khoảng thời gian nữa." Dứt lời mím môi cười cười, lại nói: "Nhưng ba em rất thích hai đứa nó, muốn mang đi chắc cũng không dễ dàng gì." Thư Nguyên Khải cái hiểu cái không gật đầu, cũng vươn tay lấy túi tài liệu bỏ vào cặp của mình, rồi dựa vào lưng ghế sô pha, thở dài một tiếng: "Cũng không biết em sao nữa, trước đây đâu có nghe em nói thích nuôi sủng vật, bây giờ không nuôi thì thôi, nuôi một cái là hai con, có phải vì hai vị nhân gia ở nhà giải sầu không?" Thư Hoài Đạt cười thần bí, trả lời: "Tự anh từ từ đoán đi." Thư Nguyên Khải làm biểu tình bất đắc dĩ, nhìn thoáng qua đồng hồ của mình, đúng lúc này, điện thoại nội tuyến trên bàn làm việc của Thư Hoài Đạt vang lên. Úc Uyển Ương thật sự nghe lời của Trầm Mộ Ngôn, tuy rằng biết bản tính xấu xa của Trầm Mộ Ngôn nhưng cô thấy có đạo lý. Cô biết rõ trong lòng của Thư Hoài Đạt bị nghẹn lâu rồi, chẳng lẽ ở trong nhà chờ chết, đợi Thư Hoài Đạt tới cửa sao? Chỉ là khi cô vào Thịnh Quang, trợ lý Thư Hoài Đạt đã cản cô lại, chứng tỏ Thư Hoài Đạt không muốn thấy cô. Cô đã ba lần yêu cầu trợ lý thông báo với Thư Hoài Đạt nhưng không được. Cô bỏ cuộc, định đi về nghĩ biện pháp khác. Lúc này trợ lý mới dùng điện thoại nội tuyến gọi cho Thư Hoài Đạt. Nhìn bóng lưng Úc Uyển Ương, trong lòng trợ lý âm thầm nghĩ, cũng không biết chủ của mình nghĩ như thế nào, tại sao lại muốn mình từ chối Úc Uyển Ương, dù như thế nào cũng lần thứ ba mới gọi điện thoại báo cho lên, sau đó mới để Úc Uyển Ương đi vào. Úc Uyển Ương gõ gõ cửa, không nghe bên trong trả lời, sau ba lần gõ rồi cẩn thận mở cửa. Thấy Thư Hoài Đạt và Thư Nguyên Khải ngồi trên sô pha, Thư Hoài Đạt nhợt nhạt tươi cười còn chưa thu hồi, nhìn thấy Úc Uyển Ương thì dần dần khôi phục lại dáng vẻ bình thường. Thư Nguyên Khải đứng lên, đưa tay tới trước chỗ Úc Uyển Ương, cười nói: "Úc tiểu thư tới rồi, nghe danh đã lâu, rất vui được gặp." Lần đầu tiên chính thức gặp Úc Uyển Ương, trước kia chỉ thấy cô thông qua tin tức truyền thông thôi. Ngũ quan của Úc Uyển Ương không thể soi mói được, đáy mắt hắn âm thầm kinh diễm, rồi cẩn thận đánh giá. Vẻ đẹp và khí chất rất ổn trọng, làm người đối diện cảm thấy có một chút không thực, chỉ biết là tuyệt đối không thể bởi vì dung mạo của cô mà kinh thường cô được. "Thư tiên sinh, hạnh ngộ." Úc Uyển Ương gợi lên khóe môi, cũng đưa tay bắt lấy tay hắn chào hỏi, đồng thời liếc mắt nhìn Thư Hoài Đạt một cái. Phảng phất muốn nói với Thư Hoài Đạt, cô đã biết người này là ai. Thư Hoài Đạt không lên tiếng, chỉ đứng phía sau Thư Nguyên Khải, trái lại Thư Nguyên Khải bị xưng hô của Úc Uyển Ương làm cho kinh ngạc, nắm tay nở nụ cười: "Xem ra Úc tiểu thư hôm nay tới đây là muốn tìm Hoài Đạt rồi, hẳn là không có chuyện của tôi nữa rồi." Cái này gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Tuy rằng hiện tại không phải là chiến tranh, nhưng dùng để lý giải tình trạng của Thư Hoài Đạt bây giờ rất là phù hợp. Úc Uyển Ương rút tay lại, hai tay tùy ý để dọc bên người, tươi cười không hề giảm nói: "Thư tiên sinh nói đùa, hôm nay tới đây là muốn bàn với Hoài Đạt về việc hợp tác thôi." Thư Nguyên Khải cười cầm cặp của mình lên, lại nhìn thoáng đồng hồ lần nữa, lần này thì thần thiết vỗ vỗ cánh tay của Úc Uyển Ương, nói: "Được rồi, chúng ta không cần nói chuyện mập mờ làm gì. Em với Hoài Đạt nói chuyện đi, không có gì không bỏ qua được, anh đi đây." Dứt lời quay qua nhìn Thư Hoài Đạt cười như không cười bỏ lại thêm một câu: "Hoài Đạt, đừng đem 'Muội phu' của anh ép buộc quá đó." Đáy mắt của Thư Hoài Đạt cũng xẹt qua một chút xảo huyệt, chỉ cười nhẹ lên tiếng: "Sẽ không." Mặc kệ nói như thế nào, chung quy là ngầm thừa nhận địa vị của Úc Uyển Ương trong lời nói của Thư Nguyên Khải, Úc Uyển Ương cũng vì như vậy mà thấy trong lòng có một chút ngọt ngào. Thư Nguyên Khải vừa đi, thần tình không gợn sóng không sợ hãi lúc này của Úc Uyển Ương liền biến mất, cô chậm rãi tới gần Thư Hoài Đạt, hy vọng ánh mắt Thư Hoài Đạt nhìn cô có một chút cảm xúc. Cô không nhịn được khát vọng trong lòng, khinh khẽ cắn môi dưới, cẩn thận đưa tay qua muốn nắm tay Thư Hoài Đạt, chỉ là Thư Hoài Đạt đâu theo ý cô, khi tay cô gần đụng vào tay nàng, thì nàng rụt tay về, tùy ý để sau lưng mình, một chút ấm áp trong mắt biến mất trong còn. "Úc tổng đại giá quang lâm, không có từ xa tiếp đón, thất kính quá." Ngữ khí của Thư Hoài Đạt mới lạ, khách sáo, thần tình như đối xử với một người xa lạ. Úc Uyển Ương nhìn Thư Hoài Đạt lạnh lùng, trong lòng thì hiện lên bộ dáng ôn nhu của nàng, cả hai đè chồng lên nhau, chỉ cảm thấy đau đớn tận xương tủy, còn tràn ngập yêu và thương tiếc. Là cô đã bỏ lại Thư Hoài Đạt, làm nàng một mình ở lại chịu đựng đau khổ, Thư Hoài Đạt tức giận, đương nhiên phải đối với cô như vậy, nếu Thư Hoài Đạt có hận, cũng phải là cô đi hóa giải. Nghĩ như vậy, vẻ mặt của Úc Uyển Ương cũng thu liễm lại một chút, rút tay lại, cũng đem lại biểu lộ yếu đuối trước mặt Thư Hoài Đạt thu về, đạm mạt cười nói: "Hoài Đạt, giữa chúng ta không cần phải khách khí như vậy. Hôm nay, em tới đây là muốn bàn chuyện hợp tác với chị." Thư Hoài Đạt không phản đối, nghiên người tránh ra, nói với Úc Uyển Ương: "Vậy thì ngồi xuống rồi nói." Nội tâm Thư Hoài Đạt cố gắng bảo trì thái độ xa cách này, thời điểm ngồi xuống khóe miệng nhẹ nhàng câu lên, nhưng khi nhìn Úc Uyển Ương thì thu hồi lại ý cười của mình. Thư Hoài Đạt lễ phép cười, hỏi: "Úc tổng tính toán cùng với Thịnh Quang hợp tác như thế nào? Nói một chút đi." Động thái của Úc Uyển Ương trong hai năm qua, Thư Hoài Đạt đều biết rõ, đối với đề nghị của Úc Uyển Ương, nàng rất là tò mò và hứng thú rất nhiều. Nàng phải thông qua màn hình để chỉ bảo Úc Uyển Ương lâu như vậy, đương nhiên có tư cách để khảo nghiệm xem Úc Uyển Ương học tập ra sao rồi! "Làng du lịch ở ngoại ô, cũng là chỗ chúng ta đã đi qua." Úc Uyển Ương tự tin vô cùng, thuận thế ngồi vào ghế sô pha gần ghế Thư Hoài Đạt đang ngồi, nghiêm mặt nói: "Chị chắc là biết rồi, hai năm qua xung quanh thành thị xuất hiện rất nhiều khách sạn, tuy là những khách sạn đó chỉ mới xuất hiện thời gian ngắn nhưng được lợi thế chính là sáng tạo. Làng du lịch của Thịnh Quang kinh doanh nhiều năm tích lũy rất nhiều kinh nghiệm, nhưng có một số thứ không thay đổi, thì sẽ bị thua thiệt. Ví dụ nên suy xét tới vấn đề mở rộng thêm diện tích, cùng với một số hoạt động lớn." Úc Uyển Ương nói tới làng du lịch, nơi có rất nhiều kỷ niệm của cô thì sắc mặt nhu hòa vô cùng. Thần tình của Thư Hoài Đạt cũng ôn nhu vài phần, nhưng âm thanh vẫn lạnh lùng như cũ, nói: "Cô nói cũng không sai, tôi cũng đang muốn làm như vậy. Nhưng đối với chuyện phát triển làng du lịch mà nói, Thịnh Quang chúng tôi có thể tự mình tiến hành, tôi vì cái gì phải lãng phí tâm lực hợp tác với Cường Thịnh? Huống chi với thực lực của Cường Thịnh hiện tại, lợi nhuận của làng du lịch đem lại chỉ sợ so với sản nghiệp của Cường Thịnh thì hoàn toàn không đáng kể, Úc tổng cần gì phải chú ý tới làng du lịch của tôi." Dựa vào thực lực và bối cảnh của Cường Thịnh với Thịnh Quang, không cần phải cùng nhau hợp tác chỉ vì một làng du lịch nhỏ như vậy. Thư Hoài Đạt không thể không nhắc nhở Úc Uyển Ương, không cần làm cử chỉ vô vị. Nhưng hình như Úc Uyển Ương cũng đã lường trước câu trả lời của Thư Hoài Đạt, thản nhiên nở nụ cười, đứng lên, chậm rãi thong thả đi tới chỗ Thư Hoài Đạt ngồi. Úc Uyển Ương hơi hơi cúi đầu, đồng thời làm Thư Hoài Đạt thấy rất nghi hoặc, cô cúi lưng hai tay chống hai bên tay vịn sô pha, tóc màu mực theo động tác của cô mà trượt tới trước người, mùi thơm quen thuộc phảng phất trong không khí làm Thư Hoài Đạt hoảng hốt. Úc Uyển Ương trừng mắt nhìn, hô hấp ấm áp phả vào mặt Thư Hoài Đạt, mắt cô vốn đầy ý cười, nhưng khi đối mặt với Thư Hoài Đạt thì dâng lên một chút ngượng ngùng, cô cắn cắn môi, thấp giọng nói: "Hoài Đạt, ai nói với chị Cường Thịnh muốn hợp tác với Thịnh Quang? Chuyện này cùng với Cường Thịnh hoàn toàn không liên quan, em muốn dùng danh nghĩa cá nhân mà đầu tư, về phần lợi nhuận thì…" Úc Uyển Ương dừng một chút, nhẹ nhàng cười, hai tay đặt lên đầu vai Thư Hoài Đạt, thừa dịp nàng còn chưa kịp phản ứng đã hôn xuống khóe môi nàng, nỉ non nói: "Em đầu tư vào sản nghiệp của vợ mình, cần gì lợi nhuận? Cả người em đều là của chị…" Úc Uyển Ương nói tới đây, vốn là một đề tài đứng đắn liền biến thành thâm tình trêu tức tán tỉnh. Nháy mắt Thư Hoài Đạt cũng phản ứng lại, hiển nhiên nàng bình tĩnh hơn Úc Uyển Ương, kinh ngạc và ý xấu hổ trong mắt nhanh chóng lắng đọng lại, hầu như Úc Uyển Ương còn chưa nắm được, liền hóa thành đạm mạc. Thư Hoài Đạt yên ổn nhìn Úc Uyển Ương, sau một lúc lâu mới mở miệng nhẹ giọng: "Úc Uyển Ương, em như vậy là muốn biểu hiện cho chị nhìn sao? Xem ra miệng lưỡi nhanh hơn nhiều." Trong nháy mắt, tiêu cực và ủy khuất hoàn toàn chiếm lấy trái tim Úc Uyển Ương, cô rất muốn Thư Hoài Đạt giống như lúc trước, ôn nhu ôm cô, yêu cô. Cô cũng cảm giác được Thư Hoài Đạt cũng do dự, cũng khát vọng, hai người đều giống nhau, rất nhớ đối phương. Úc Uyển Ương cắn cắn môi, chợt cười khổ một tiếng, nói: "Đương nhiên không, em đã từng nói muốn bảo vệ chị, em có thể dùng thời gian để chứng minh. Vừa rồi chỉ là em nhịn không được, Hoài Đạt, em rất nhớ chị…" Hai năm qua Thư Hoài Đạt luôn chú ý tới tin tức của Úc Uyển Ương, cô vốn ở trước mặt người ngoài không bao giờ để lộ cảm xúc chân thật, chỉ ở trước mặt Cố Thấm Phong và Tống Lan Anh mới thể hiện cảm xúc chân thật của bản thân. Chuyện cũ trong lúc nhất thời hiện lên trước mặt Thư Hoài Đạt, bộ dáng kiên cường ẩn nhẫn của Úc Uyển Ương hiện giờ làm sợi dây trong lòng Thư Hoài Đạt đứt đoạn. Yên ổn trong mắt Thư Hoài Đạt làm Úc Uyển Ương không thể tiếp tục giằng co nữa, cô luôn luôn không bao giờ đấu lại Thư Hoài Đạt, bất kể là lúc ôn nhu hay là lúc nghiêm túc. Chỉ là lúc Úc Uyển Ương thất vọng muốn đứng thẳng dậy rời khỏi, thì có một bàn tay nắm lấy cổ tay cô, ngay sau đó nghe được một câu mà cô cảm thấy êm tai vô cùng: "Trở về chờ điện thoại của chị." . . . Tác giả có lời muốn nói: Thư tổng của chúng ta không trụ nỗi.