Túng Ngã Triêu Mộ

Chương 93

EDITOR: Thư Huỳnh.

--------------

Trên thế giới này không thể đếm hết các góc hẻo lánh, mỗi ngày đều sẽ xảy ra chuyện sinh ly tử biết làm cho người ta thấy tiếc hận, nhưng địa cầu sẽ không vì bất cứ ai mà ngừng chuyển động, mọi thứ vẫn như trước, bốn mùa vẫn lưu chuyển.

Thành thị này vẫn phồn hoa như vậy, hai năm ngắn ngủi, giới giải trí xuất hiện rất nhiều người mới. Những người này có người dung mạo xuất chúng, có người hành vi tinh xảo, cũng có giọng hát động lòng người.

Ngày xưa giới kinh doanh bình lặng như mặt hồ còn bây giờ bắt đầu cuồn cuộn sóng to gió lớn.

Chuẩn bị đi ngủ, ánh mắt Cố Thấm Phong thản nhiên đảo qua TV treo trên tường, đang phát chương trình phỏng vấn doanh nhân có tiếng, một giọng nói quen thuộc truyền tới.

"Tập đoàn Chung chỉ vẫn là mục tiêu của chúng tôi, có lẽ không đạt được kết quả hoàn mỹ nhất, nhưng tôi sẽ theo sát để có thể hoàn thành mục tiêu đã định trước đó..."

Thanh âm này ôn nhu lại trầm ổn bình tĩnh, đối mặt với phỏng vấn không kiêu ngạo khong siểm nịnh, sau đó nữ MC lại hỏi: "Xin hỏi Úc tổng, tập đoàn Chung chỉ là..."

Câu hỏi của MC làm hồi ức hiện lên, một lúc sau cười nói: "Lòng mang nhớ thương."

Người khác có lẽ không hiểu, nhưng Cố Thấm Phong cảm nhận được, khi nói bốn chữ kia giọng nói ôn nhu hơn rất nhiều.

Cố Thấm Phong cười nhạt, lúc này mới giơ điều khiển trong tay, từ xa tắt TV.

Tiếng gõ cửa vang lên, cô chậm rãi đi ra mở cửa, thấy Vi Tuyết Lam, cô mỉm cười nói: "Mẹ, trễ như vậy còn chưa ngủ sao?"

Vi Tuyết Lam rất ít ngủ trễ như vậy, có lẽ tới tìm cô không phải vì chuyện nhỏ rồi. Nếu như là việc nhỏ lông gà vỏ tỏi, ba mẹ sẽ không tìm cô lúc nửa đêm như vậy.

"Chưa, muốn trò chuyện với con một chút." Vi Tuyết Lam gật đầu cười nói, đi vào trong phòng ngồi xuống sô pha, vỗ vỗ một bên: "Tới, lại đây ngồi với mẹ."

Mâu trung Cố Thấm Phong trầm trầm, đi tới ngồi kế bên Vi Tuyết Lam, mỗi động tác của Vi Tuyết Lam đều có chút khác với thường ngày, im lặng một hồi lâu cũng không lên tiếng nói cái gì. Cố Thấm Phong lẳng lặng ngồi, nhìn mẹ cô dần dần nhăn mày lại, khuôn mặt so với trước kia ưu sầu hơn nhiều, thì liền biết lý dó Bà tới tìm cô.

"Mẹ, có phải mẹ muốn nói tới những tin đồn gần đây." Cố Thấm Phong do dự một lúc mới mở miệng, thấp giọng nói: "Vì lời đồn giữa con và Trầm Mộ Ngôn, phải không?"

Cô đã cố tình mặc kệ truyền thông đem chuyện của mình và Trầm Mộ Ngôn lan truyền ra ngoài, tuy không tới mức trút xuống mọi thứ, nhưng với thân phận của hai người, cho nên chuyện này cũng được tuyên truyền rất rộng rãi. Ba mẹ biết đã là trong dự đoán, chỉ sợ là còn tồn tại suy tính cùng nghi ngờ, nên lâu như vậy vẫn chưa tìm cô nói chuyện.

Có một hôm cô với Trầm Mộ Ngôn ở bãi đậu xe hôn môi bị phóng viên chụp được, từ lúc đó cô biết chuyện này không còn đường cứu vãn.

Vi Tuyết Lam lắc đầu thở dài, nhìn bộ dáng cẩn thận của con gái, Bà nở nụ cười: "Mẹ với ba con đã suy nghĩ rất lâu, chúng ta phải đối mặt với con như thế nào? Còn chuyện đối mặt với Trầm Mộ Ngôn như thế nào, chúng ta thậm chí đã nghĩ, có nên tách hai đứa ra hay không? Vì con an bài một lần nữa để con đi vào quỹ đạo ban đầu."

Trong lúc nhất thời, Cố Thấm Phong thấy áy náy vô cùng, nhẹ giọng nói: "Mẹ, thực xin lỗi..."

Vi Tuyết Lam đau lòng ôm con gái vào lòng, nhu thanh nói: "Nhưng mẹ với ba con đã nghĩ kỹ rồi, nếu chúng ta bức con, lại gặp một người như Đường Quân Hạo, sợ con sẽ sợ hãi khi đối diện với chúng ta, sẽ xa lánh chúng ta, rồi ép buộc bản thân với đón nhận một người mà con không thương... Thấm Phong, đó không phải là kết quả mà chúng ta mong muốn, không phải..."

Giọng nói của Bà cũng dần dần khàn khàn, cố gắng đè nén nức nở vào trong, tiếp tục nói: "Từ nhỏ tới giờ, mẹ đối với con không có yêu cầu gì nhiều, mẹ và ba chỉ mong con hạnh phúc, mẹ không hy vong con gái của mình vì bất cứ lợi ích gì mà phải hy sinh tình yêu. Nhưng bây giờ mẹ có một yêu cầu, con phải thử một lần làm theo con tim mình, đừng để bất cứ lý do gì làm ảnh hưởng, ba mẹ luôn luôn ủng hộ con, được không?"

Bà thừa biết Cố Thấm Phong là một người rất cố chấp, Bà và chồng mình sợ con gái mình suy nghĩ quá nhiều, sợ con gái vì những vấn đề không đáng mà ép buộc bản thân.

Đường Quân Hạo chính là một ví dụ rõ ràng, hai vợ chồng Bà đã nghĩ nam nhân này sẽ biết thay đổi bản thân, các phương diện cũng không tệ lắm, ai biết Cố Thấm Phong vì hai người tán thành nam nhân này mà ép buộc bản thân chấp nhận hắn.

Từ sau chuyện của Đường Quân Hạo, Vi Tuyết Lam cùng với Cố Chấn Hải đã không còn nhúng tay vào chuyện tình cảm của Cố Thấm Phong nữa, toàn bộ để con gái tự mình quyết định. Hai người cảm thấy tốt thì như thế nào? Con gái không thích thì không quan trọng nữa. Bây giờ chỉ cần con gái thích là được rồi, nữ nhân hay nam nhân thì có gì chứ, nhưng phẩm hạnh của Trầm Mộ Ngôn trước kia cũng làm hai người không được yên lòng.

"Con biết rồi." Nước mắt Cố Thấm Phong tốc tốc chảy xuống, cầm tay Vi Tuyết Lam không do dự gật đầu đồng ý: "Mẹ, con biết rồi..."

Ý tứ trong lời nói của Vi Tuyết Lam cũng rất rõ, nếu là người Cố Thấm Phong thích, và cũng thật lòng với cô, không tổn thương cô, thì hai vợ chồng Bà sẽ chấp nhận.

Vi Tuyết Lam đau lòng lau nước mắt trên mặt cô, bật cười nói: "Lớn như vậy rồi, khóc cái gì? Ba con không biết làm sao để nói với con, nên mẹ tới đây. Từ nay về sau, chúng ta sẽ không nói tới chuyện này nữa, con thấy thời cơ thích hợp, thì dẫn con bé về nhà, bốn người chúng ta cùng nhau ăn cơm, được không?"

"Được, con biết..."

Cố Thấm Phong chảy nước mắt, hít hít mũi, ôm lấy Vi Tuyết Lam, được Bà cưng chiều vỗ vỗ đầu vai, nở nụ cười lên tiếng trêu chọc: "Con gái ngốc, lớn tới chừng này còn khóc nhè..."

Vi Tuyết Lam thật không muốn miễn cưỡng Cố Thấm Phong, nhưng trong lòng vẫn còn tồn tại một chút gì đó mơ hồ, mấy lần tới phòng làm việc của Cố Thấm Phong thì gặp một nam nhân. Thân hình hắn cao lớn, bộ dáng tuấn đĩnh, ánh mắt của hắn rất chính phái, ít nhất chỉ cần vẻ bề ngoài thì thấy Cố Thấm Phong lựa chọn không sai rồi, nhưng tin tức thì cô lại hôn môi với một nữ nhân khác.

...

"Cố tiểu thư, không biết bình thường ngoài công việc còn có hứng thú gì khác không? Tôi muốn tìm hiểu thêm về sở thích của cô, biết đâu chúng ta sẽ có cùng sở thích." Nam nhân nho nhã lễ độ hỏi Cố Thấm Phong, vốn là nghe theo lệnh ba mẹ, nhưng từ khi nhìn thấy Cố Thấm Phong, hắn thật sự muốn có phát triển với cô.

"Tôi sao?" Cố Thấm Phong nhấp một ngụm cà phê, mỉm cười: "Nhiều khi sẽ cùng bạn bè đi dạo phố, hoặc ở nhà luyện thư pháp, xem tiết mục về phương diện tài chính."

Cô sơ lượt nói tình huống của mình, không chủ động hỏi hắn cái gì. Đây chỉ đơn giản là gặp mặt mà thôi, cô hiểu bản thân mình muốn cái gì.

"Thư pháp?" Nam nhân hình như cũng có hứng thú, hỏi: "Không biết Cố tiểu thư thích dùng bút cứng hay mềm? Tôi cũng có hứng thú với thư pháp, nhưng luôn không tìm thấy người có cùng sở thích."

Đầu ngón tay Cố Thấm Phong vuốt ve cái ly, thản nhiên nói: "Tôi thích bút mềm, bất quá bình thường đều chỉ ở nhà luyện tập thôi. Thường ngày công việc rất nhiều, ở nhà thì yên tĩnh để luyện hơn, cho nên không bao giờ luyện tập ở phòng làm việc."

"Thì ra là vậy, thật đáng tiếc, tôi còn tưởng hôm nay may mắn có thể nhìn thấy kỹ thuật của Cố tiểu thư." Nam nhân thoạt nhìn có chút thất vọng, bất quá giây tiếp theo lại nở nụ cười: "Nhưng cũng không có việc gì, lần sau chúng ta có thế..."

Hắn còn chưa nói xong, thì có một giọng nói quyến rũ từ ngoài cửa vọng vào: "Tiểu Phong tử, có nhớ tới em hay không?"

Trầm Mộ Ngôn mặc quần áo chức nghiệp, trang sức tao nhã tinh xảo, dẫm giày cao gót đi vào. Trợ lý của Cố Thấm Phong đã nhìn thấy Trầm Mộ Ngôn từ xa nhưng lại không thông báo, cũng không thể trách trợ lý được, đại tiểu thư Trầm gia thường xuyên tìm tới chủ của mình, hơn nữa không cần thông báo không cần hẹn trước, chủ cũng không có ý kiến, chỉ là trợ lý làm sao dám lên tiếng chứ.

"Cố tiểu thư, đây..." Nam nhân kia có chút không rõ đứng lên, đứng lên chọn mi nhìn Trầm Mộ Ngôn, lại không thể ngăn cản tầm nhìn của nàng dành cho Cố Thấm Phong.

"Thực xin lỗi, Trần tiên sinh, đây là bạn của tôi." Cố Thấm Phong bất đắc dĩ lắc đầu cười, cũng đứng lên, vươn tay có ý muốn xin lỗi: "Xem ra hôm nay không thể bàn tiếp rồi, bất quá sau này có việc gì cần sự hỗ trợ của tôi, cứ tới văn phòng tìm tôi, nếu có thể làm tôi nhất định không từ chối."

Tuy một câu Cố Thấm Phong cũng không nói với Trầm Mộ Ngôn, nhưng thần tình cùng động tác đều chứng tỏ địa vị của Trầm Mộ Ngôn. Trầm Mộ Ngôn đã tới rồi, cái gọi là thân cận cũng có thể đình chỉ rồi.

Nam nhân được gọi là Trần tiên sinh cũng không ngại mà nở nụ cười, chuyện này hắn đã làm tư tưởng chuẩn bị từ trước rồi. Chẳng qua tưởng Cố Thấm Phong đồng ý gặp mặt hắn, thì những tin tức kia chỉ là lời đồn thôi, nhưng hiện tại như vậy, thì tin tức có độ tin cậy rất cao, thậm chí có thể là sự thật.

"Được, một khi đã như vậy, tôi cũng không ở lại đây nữa. Cố tiểu thư, Trầm tiểu thư, có cơ hội sẽ gặp lại." Hắn đưa tay lễ phép nắm tay chào Cố Thấm Phong, lại nhìn về phía Trầm Mộ Ngôn , nàng không trả lời, chỉ nhếch môi nhẹ nhàng gật đầu.

Lập tức văn phòng chỉ còn lại hai người, Trầm Mộ Ngôn ném túi tài liệu tới sô pha liền đi qua ôm Cố Thấm Phong, ở bên tai cô mập mờ nói: "Tiểu Phong tử, em không ở bên cạnh thì liền có người ngắm nghía tới chị, chị nói chị sao lại thu hút người khác như vậy? Ngay cả hai chúng ta công khai rồi mà vẫn có người thương nhớ chị."

Luôn có nam nhân lấy lý do vì công việc mà tiếp cận Cố Thấm Phong, mặt ngoài lễ phép, ai biết trong bụng có ý nghĩ gì xấu không!!!

"Công khai cái gì? Đó là do phóng viên chụp lén thôi, chị với em có quan hệ gì để công khai chứ?" Đáy mắt Cố Thấm Phong xẹt ra một tia giảo hoạt, rất nhanh biến mất không thấy.

Trầm Mộ Ngôn sửng sốt một chút, lòng đầy nhiệt tình cũng lạnh xuống, tươi cười trên mặt cũng biến mất.

Nàng nhớ tới hai năm qua, nàng với Cố Thấm Phong cũng không khác gì là người yêu của nhau, chỉ là cô vẫn không thừa nhận quan hệ yêu đương của hai người, giữa hai người vẫn chỉ là 'Bạn' của nhau mà thôi.

Nhưng hai người ôm cũng có ôm, hôn cũng có hôn, Cố Thấm Phong tham gia tiệc tùng gì là nàng đi đón, lúc nàng tan việc trễ thì Cố Thấm Phong cũng sẽ ở dưới công ty chờ để đón nàng. Hai người không có ở chung, nhưng từng chi tiết nhỏ nhặt trong sinh hoạt của đối phương đều rất quen thuộc, đã như vậy rồi, mà Cố Thấm Phong vẫn không chịu thừa nhận quan hệ của hai người!

Trầm Mộ Ngôn nhẹ giọng cười khổ, buông lỏng cái ôm, nhìn đáy mắt yên ổn của Cố Thấm Phong, u u nói: "Đã lâu như vậy rồi, còn chưa đủ sao? Chị còn cần em làm gì để chứng minh tình cảm của em dành cho chị đây? Chị nói đi, chỉ cần chị thừa nhận quan hệ của chúng ta, em đều sẽ đồng ý làm."

Lời này rõ ràng rất bình tĩnh, nhưng tự dưng mũi Cố Thấm Phong thấy chua xót vô cùng, theo bản năng ôm Trầm Mộ Ngôn. Trầm Mộ Ngôn không nên khẩn cầu tình cảm của người khác như vậy, nàng rất cao ngạo, luôn là người được người khác chú ý, cố tình vì cô mà thay đổi bản thân, chỉ vì một cái gật đầu của cô mà hèn mọn cầu xin.

"Mộ Ngôn, em đã làm rất nhiều rồi, không cần làm thêm cái gì hết." Cố Thấm Phong nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng nàng, thở dài một tiếng, câu kia cất giấu trong lòng thật lâu vẫn không thể nói lên lời.

Luôn không dám thừa nhận, Cố Thấm Phong đều nhìn thẳng tâm của mình mà làm. Bởi vì quá khứ của Trầm Mộ Ngôn, cô mới sợ hãi mình không thể giữ được tâm của Trầm Mộ Ngôn, sợ hãi cảm tình này một ngày nào đó sẽ mất đi, cũng sợ hãi nhu tình trong mắt nàng, một ngày nào đó không còn dành cho cô nữa.

Ánh mắt Trầm Mộ Ngôn tối sầm, biểu tình ương ngạnh tự đắc khi nãy hoàn toàn biến mất, toàn bộ thay thế bằng sự thất lạc: "Tiểu Phong tử, chị buông em ra đi, em phải đi."

"Em muốn đi đâu? Không phải tới tìm chị ăn trưa sao?" Cố Thấm Phong cười khẽ một tiếng, vẫn cầm cổ tay nàng không buông.

"Ăn trưa cái gì? Không có tâm tình, chị đi tìm nam nhân lúc nãy ăn đi, em phải đi." Trầm Mộ Ngôn làm bộ tức giận, đánh nhẹ vào tay cô, không hề dùng chút lực nào.

"Mộ Ngôn, đừng tức giận, là chị không đúng." Cố Thấm Phong hít sâu một hơi, ôm chặt eo Trầm Mộ Ngôn, ôn thanh nhỏ nhẹ để dụ ngọt nàng: "Là lá gan của chị nhỏ, không dám thừa nhận đều trong lòng chị muốn. Tất cả đã thành thói quen không thể mất đi, nhưng lại sợ hãi thói quen này, làm chị không dám thừa nhận. Chị sợ một ngày nào đó mất đi, chị sẽ không chịu nỗi, loại đau khổ này sẽ đau gấp nhiều lần với những đau khổ mà chị từng chịu, em có thể hiểu cho chị không?"

Lần đầu tiên Trầm Mộ Ngôn nghe Cố Thấm Phong ôn nhu thổ lộ làm nàng sợ ngây người, vẻ mặt đều ngẩn ra, nhìn chằm chằm, chỉ biết nhìn chằm chằm. Nhìn đến nỗi mặt Cố Thấm Phong đỏ ửng, nàng mới ủy khuất thấp giọng hỏi: "Em vẫn không cho chị được cảm giác an toàn sao? Để chị không dám tin tưởng em như vậy, không dám buông lỏng tâm tình mà xác nhận quan hệ của chúng ta? Nhưng em đã rất cố gắng rồi..."

Từ hai năm trước, nàng đã không chơi bời suốt đêm, những tiệc tùng không liên quan công việc nàng đều từ chối, một chút quan hệ mập mờ đều không để xảy ra. Cũng rất lâu không liên hệ với các bạn nhậu, nàng cố gắng tinh lọc lại quan hệ bạn bè của chính mình, cũng thay đổi thói quen sinh hoạt, cho tới bây giờ, nàng đã hoàn toàn khác với người mà Cố Thấm Phong đã biết trước đây.

"Chị biết, chị xin lỗi em, đừng khóc." Hai tay Cố Thấm Phong phủng lên gương mặt Trầm Mộ Ngôn, ôn nhu mà hôn môi của nàng, nỉ non hỏi: "Sinh nhật của em sắp tới rồi đúng không?"

Trầm Mộ Ngôn còn đang tức giận, không biết Cố Thấm Phong muốn làm cái gì, làm bộ muốn đẩy cô ra, nhỏ giọng nói: "Chị lại không nhận em, hỏi sinh nhật em làm cái gì..."

Cố Thấm Phong vui vẻ cười cười, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve khóe môi Trầm Mộ Ngôn, ôn nhu nói: "Chị đã chuẩn bị quà sinh nhật ba mươi mốt của em, nhất định em sẽ thích, cho nên hiện tại yên tâm đừng tức giận được không?"

Trầm Mộ Ngôn sửng sốt, hai tay nắm lấy tay cô, vội lên tiếng hỏi: "Chị có phải tính sẽ chấp nhận em đúng không? Có phải không? Chị mau nói cho em biết đi!"

Cố Thấm Phong nếu không nói, thiếu chút nữa Trầm Mộ Ngôn đã quên, hai người đã lãng phí nhiều thời gian như vậy. Từ lúc nàng hai mươi chín tuổi tới lúc nàng ba mươi mốt tuổi, nhưng nàng lại đồng ý, cam tâm tình nguyện thay đổi biến mình thành người hoàn toàn mới, chỉ vì người nàng thích, hy vọng được cô tán thành, được cô tin tưởng.

"Được rồi, bây giờ đừng hỏi, chị đói bụng, chúng ta đi ăn trưa thôi." Cố Thấm Phong ôm Trầm Mộ Ngôn xoay người đi ra cửa văn phòng, trong lòng có chút xao động, cô ở bên tai Trầm Mộ Ngôn nhẹ giọng nói: "Ít nhất em cũng phải cho chị một ít thời gian để chuẩn bị chứ, đã kiên trì từ năm hai mươi chín tuổi tới giờ rồi, chẳng lẽ một ít thời gian này lại không thể cho chị sao?"

Âm thanh ôn nhu của Cố Thấm Phong làm Trầm Mộ Ngôn thấy trầm mê, làm nàng sốt ruột, nhưng chỉ có thể cố gắng đè nó xuống, thả chậm cước bộ, cầm tay Cố Thấm Phong khoát lên đầu vai mình, thấp giọng nói: "Em tin tưởng chị một lần..."

Cố Thấm Phong khẽ cười nói: "Được, chị cam đoan, đây là lần cuối cùng..."

.

.

.

Tác giả có lời muốn nói: Sinh hoạt hạnh phúc của Trầm đại tiểu thư sắp tới rồi.