Tướng Công Mạnh Mẽ Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 100

Thời gian còn lại liền nói về Tết Hạ Nguyên, không khí cũng xem như khá vui vẻ, đến buổi chiều, Thu Nghiên nấu cháo đậu xanh đường phèn cho hai người, như cũ, Vu Nguyên Nguyên quấn lấy Thu Nghiên, Vu Nguyệt Nguyệt nhân cơ hội lên lầu cướp đoạt đồ vật.

Vu Nguyệt Nguyệt quen cửa quen nẻo mà mò vào phòng ngủ, trên bàn trang điểm của Thu Nghiên, có dây cột tóc, phấn thơm, hai hộp trang sức, trong đó một cái mở mở nắp còn một cái bé hơn thì có treo một ổ khóa nhỏ.

Đừng nhìn Vu Nguyệt Nguyệt không có nhiều tâm tư phức tạp như Vu Nguyên Nguyên, nhưng y cũng không phải kẻ ngu ngốc, đồ vật có quý trọng hay không, nhìn bề ngoài chiếc hộp cùng trình độ coi trọng, y liền biết!

Vì vậy liền không chút do dự mà cầm chiếc hộp có ổ khóa ôm vào trong ngực, lại bởi vì mùa hè, mọi người đều mặc đổ mỏng, liền thả vào trong túi kín trong tay áo.

Thu Nghiên vẫn chiêu đãi hai anh em một bữa cơm ngon lành, mà hai anh em Vu gia sau khi ăn uống no đủ liền vừa lòng rời đi.

Đến tối Mạc Thiên Hàm về nhà, Thu Nghiên liền đúng sự thật mà nói tình huống hôm nay, Mạc Thiên Hàm nhìn về phía bàn trang điểm của Thu Nghiên, quả nhiên thiếu chiếc hộp có khóa, mà người thành thật Thu Nghiên, thế nhưng vẫn chưa phát hiện đồ vật của bản thân đã thiếu một món!

"Rất tốt, hôm nay phu lang của ta biểu hiện rất tốt!" Xoa bóp chiếc mũi nhỏ nhắn của người này: "Chuyện còn lại, liền giao cho tướng công, phu lang của ta chỉ cần bình bình an an là được."

"Dạ." Rúc vào trong ngực tướng công, Thu Nghiên đem tương lai của bản thân đều giao cho người này, không vì cái gì khác, chỉ là vì hắn là tướng công của y, là người làm bạn cả đời với y.

Mạc Thiên Hàm mỉm cười, nếu người đã vào rọ, như vậy, ngày mai liền đến lượt hắn biểu diễn.

Vu Nguyên Nguyên cùng Vu Nguyệt Nguyệt về đến nhà, Vu Nguyệt Nguyệt lập tức đêm hộp nhỏ giấu trong ống tay áo mang ra, một nhà bốn người vây quanh ngắm nhìn.

"Hộp thật đẹp!" Thu Thủy nuốt nước miếng, y là lần đầu tiên thấy một chiếc hộp đẹp như vậy, hoa văn trên hộp đều là chạm rỗng.

"Hộp đã tốt như vậy, đồ bên trong chắc chắn sẽ không tệ!" Vu Đại Tráng cũng hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm chiếc hộp nằm giữa mọi người.

"Trên hộp còn khóa, làm sao bây giờ?" Vu Nguyệt Nguyệt vô cùng gấp gáp, đây là đồ do y mang về, hiện tại lại chỉ có thể nhìn, không thể mở ra.

"Cầm dao bổ ra là được!" Vu Đại Tráng ra chủ ý.

"Không được!" Vu Nguyên Nguyên phản đối: "Hộp này đẹp như vậy, bổ rồi không phải rất uổng sao? Ổ khóa cũng không lớn, sức lực của phụ thân lớn, bóp gãy là được."

"Đúng đúng, tướng công bóp gãy đi, hộp này xinh đẹp như vậy, sau này để dành làm của hồi môn cho Nguyên ca nhi!"

"Được rồi." Vu Đại Tráng vươn bàn tay thô to, bóp chặt ổ khóa, ổ khóa nhỏ nhưng chắc chắn, Vu Đại Tráng mân mê nửa ngày, mồ hôi đầy đầu mới có thể làm cho ổ khóa biến hình, cuối cùng vặn gãy khóa.

Thu Thủy nhanh tay mở hộp, lộ ra đồ vật bên trong, một nhà bốn người lập tức kinh ngạc há hốc mồm.

Một chiếc hộp chỉ to bằng bàn tay, lại chứa năm món đồ vật, bốn cây trâm vàng nạm ngọc vô cùng tinh xảo hoa mỹ, một cây chủy thủ bằng vàng, trên vỏ chủy thủ là hoa văn nạm từ chỉ bạc, hai mặt dùng hoa văn sóng gợn, trên đỉnh có một hạt châu tròn trịa.

"Thật.. thật đẹp!" Thu Thủy, Vu Nguyên Nguyên, Vu Nguyệt Nguyệt mỗi người đều cầm một cây trâm vàng liền yêu thích không buông tay!

Vô luận là tính chất, hoa văn hay kiểu dáng đều là thứ bọn họ chưa từng nhìn thấy, mà Vu Đại Tráng cầm lên cây chủy thủ, cũng đầy mặt vui mừng.

"Cái này là bao nhiêu tiền a?" Vu Đại Tráng cảm khái một câu.

"Vô giá!" Vu Nguyên Nguyên lập tức phản bác: "Thứ này ta không bán! Liền để lại trong nhà!" Những lời này đều được ba người còn lại đồng ý!

Bọn họ thật sự rất thích năm món đồ này, quả thực là không muốn rời tay, cùng ngày cây trâm cũng cắm lên tóc của hai anh em Vu gia cùng Thu Thủy, Vu Đại Tráng cùng đem cây chủy thủ cắm vào đai lưng, thứ này sẽ là đồ gia truyền của Vu gia!

Mạc Thiên Hàm thấy đồ cần mất đã mất, hôm sau liền vào thành, tìm Điền Kim Tùng nói chuyện, Điền Kim Tùng lại cùng hắn đến huyện nha.

Hai ngày kế tiếp, lại đến lúc các Hồng ma ma trong thành đi đến các thôn, ghé thăm các gia đình có ca nhi xinh đẹp đến tuổi cưới gả.

"Vu gia phu lang a, Nguyên ca nhi nhà các ngươi gặp phải phúc khí rồi!" Vị Hồng ma ma này là ghé vào nhà Thu Thủy.

"Lý Hồng ma ma có chuyện vui gì, đừng quên Nguyên ca nhi của nhà chúng ta là được!" Thu Thủy bưng trà đổ nước cho Hồng ma ma, hầu hạ ân cần vô cùng.

"Ta làm Hồng ma ma nhiều năm như vậy, lần này là muốn làm một cọc nhân duyên tốt a!" Uống ngụm nước trà: "Huyện Kính Thủy này a, gần đây tới một nhà giàu, nhà người ta dù là ở Phủ Thiện Thủy cũng là có tên tuổi, Tam công tử nhà họ đến huyện Kính Thủy mở tiền trang, an gia, trí nghiệp, chỉ thiếu một phu lang chăm sóc vị Tam công tử này, vị Tam công tử này là thời trẻ có tang phu lang, sau này vẫn luôn chưa cưới, nói là các ca nhi khác đều ham tài sản của hắn, không phải thiệt tình, cho nên vẫn luôn kéo dài, lần này tới huyện thành của chúng ta, phát hiện chỗ này của chúng ta dân phong thuần phác, nề nếp gia đình nghiêm nghị, nên thích chốn này!"

"Tới gần nửa năm, liền muốn tìm một ca nhi nhân phẩm lương thiện xuất thân nhà nông làm phu lang! Ngươi nói xem, này có phải là phúc khí của Nguyên ca nhi đã tới không? Ha hả!"

"Ai u!" Thu Thủy kích động! Tết Hạ Nguyên y đi vào thành đã từng đi ngang qua trước cửa tiền trang mới mở kia đâu! Tiền trang kia xây vô cùng khí phái, nếu Nguyên ca nhi nhà y có thể gả qua làm phu lang, nhà bọn họ muốn bao nhiêu tiền không có a!

"Đây chính là chuyện cực kì tốt a! Thực sự rất cám ơn Lý Hồng ma ma!" Thu Thủy lập tức vào nhà lấy nén bạc lớn nhất, dùng khối vải đỏ bọc lại, đưa cho Lý Hồng ma ma.

"Chuyện này vẫn chưa thành, này, này cũng quá sớm đi?" Lý hồng ma ma ngượng ngùng đẩy ra tiền lì xì của Thu Thủy.

"Không sao không sao!" Khó lắm Thu Thủy mới hào phóng một lần: "Ngài có thể nghĩ đến Nguyên ca nhi của nhà chúng ta, xem như đầy là lễ cám ơn của chúng ta!" Lại nhét cho Lý Hồng ma ma: "Nguyên ca nhi của nhà chúng ta sẽ đọc sách, cũng biết chữ, tài thêu cũng giỏi, chỉ thiếu một nhà chồng tốt!"

"Đó là! Ở thôn Thượng Thủy, ta liền tìm đến nhà ngươi đầu tiên! Nhà khác cũng chưa đi, nhưng mà, nói trước, Hồng ma ma lần này, không phải chỉ có một mình ta, các Hồng ma ma khác đều đi đến các thôn khác, ta còn phải tìm thêm vài ca nhi thích hợp nữa."

"Còn tìm cái gì a? Nguyên ca nhi nhà ta là ca nhi tốt nhất làng trên xóm dưới rồi!" Thu Thủy ồn ào, nếu để cho người khác biết, chẳng phải là thiếu rất nhiều cơ hội sao.

"Không thể nói như vậy, dù thế nào, hoa hồng phải có lá xanh làm nền mới đẹp, Vu gia phu lang nghĩ xem có phải là đạo lý này hay không?" Lý Hồng ma ma thấy Thu Thủy có chút không vui, lập tức nói ra tính toán của y.

"Ý của ngài là?"

"Ca nhi trong thôn này có bao nhiêu người có dung mạo không bằng Nguyên ca nhi? Tài thêu không bằng Nguyên ca nhi? Không biết chữ? Ca nhi ưu tú có thể so với Nguyên ca nhi không nhiều, nhưng kém Nguyên ca nhi thì quơ một cái liền có một đống, Hồng ma ma ta liền đi đến những nhà như vậy, như thế nào?"

"Được được! Thật tốt quá!" Thu Thủy vui vẻ, bao lì xì này không cho không.

Vì thế Thu Thủy vô cùng vui vẽ tiễn bước Hồng ma ma, về phòng liền bắt đầu tìm đồ vật, Vu Nguyên Nguyên mới từ bên ngoài về liền bị báo cho ba ngày sau đi huyện thành coi mắt!

"Coi mắt?"

"Đúng! Coi mắt!" Thu Thủy tìm ra tất cả tiền trong nhà, tính xem mua thêm cho Nguyên ca nhi chút đồ gì, trong nhà còn có khối vải tốt, cũng làm một bộ quần áo mới cho Nguyên ca nhi.

"Nhà ai a? Cha vui mừng như vậy?" Vu Nguyên Nguyên vẫn rất hiểu biết ánh mắt của cha mình, có thể làm cho lão nhân gia chủ động tích cực như vậy, khẳng định điều kiện không kém.

Lúc này Vu Nguyệt Nguyệt cùng Vu Đại Tráng cũng trở về, Thu Thủy liền kể lại mọi chuyện, Vu Nguyên Nguyên nghe là từng cưới phu lang liền có chút không vui, y vẫn là ca nhi, sao có thể làm vợ kế cho người ta? Nhưng Thu Thủy nói tiền trang của Điền gia, y liền có hứng thú, nếu thực sự tốt như lời cha nói, vậy y phải thử xem, vợ kế hay không, lại có sao? Y gả qua chính là phu lang chính thức, dù sau này có trắc thất vào cửa, đều lùn hơn y một đầu, nếu y có thể sớm sinh một quý tử, gia nghiệp liền đều là của y cùng đứa bé!

Chuyện chưa đâu vào đâu, Vu Nguyên Nguyên đã tính toán đến chuyện đời sau, quả thực vô cùng tự tin đến mù quáng!

Vu Đại Tráng đã bắt đầu mơ tưởng ngày tháng làm nhạc phụ của chủ nhân tiền trang, tưởng tượng mình có tiền xài không hết, đồ ăn ăn mãi không xong! Vu Nguyệt Nguyệt cũng vô cùng vui vẻ, ca ca gả tốt, đến lúc đệ đệ xuất giá, sao có thể không có của hồi môn phong phú? Thu Thủy liền càng tích cực, sau khi y sinh hai ca nhi, người trong thôn ở sau lưng đều nói y thiếu đạo đức nên không sinh được tiểu tử, bởi vì y đối xử với Thu Nghiên không tốt!

Nhưng nếu ca nhi nhà y gả chỗ tốt, vậy phải nói cách khác!

Đến lúc đó y liền có thể mặt mày rạng rỡ nói với những kẻ mồm mép kia, đây là y tích phúc quá nhiều, ca nhi nhà y mới có thể gả cho người có tiền!

Đến ngày, người một nhà dậy thật sớm, trên đầu Vu Nguyên Nguyên cắm một cây trâm vàng, chính là cây trâm mới lấy về lần trước, cây trâm kia cũng không biết là làm từ vật liệu gì, chỗ trang trí ở đầu trâm lại có màu xanh đậm, còn có xanh nhạt cùng xanh lá.

Mặc chính là quần áo đẹp nhất mà trong nhà có thể làm được, ba người khác cũng ăn diện một phen, Thu Thủy cùng Vu Nguyệt Nguyệt cũng mang trâm vàng, đều là loại trâm vàng xinh đẹp mới mang về lần trước, Vu Đại Tráng cũng mặc một bộ áo dài, eo treo một vật trang trí bằng bạc.

Ăn mặc trang điểm như vậy trong mắt người nhà nông đã là vô cùng khó được, huống chi nhà bọn họ bốn người liền có ba người mang trâm vàng!

Vừa đi ra ngoài, toàn thân liền lóe sáng suýt chói mù mắt người dân trong thôn, mọi người liền sôi nổi nghị luận: Lão Vu gia có phải đã làm việc gì kiếm tiền của phi nghĩa hay không? Rêu rao như vậy là muốn quậy kiểu gì đây?