Tướng Công Mạnh Mẽ Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 110

Buổi sáng, Mạc Thiên Hàm liền dậy đi nấu cơm sáng, lại rèn luyện cơ thể một lát, gần nhất hắn phát hiện thân thể này thật sự rất khỏe mạnh, hắn dựa theo phương pháp rèn luyện ở bộ đội đặc chủng để thực hiện, kết quả hắn chỉ ra chút mồ hôi ngoài ra không cảm giác được cảm giác khó chịu nào khác, có thể thấy thân thể này có nền tảng rất vững chắc.

Lau mồ hôi trên người, thay quần áo mới, bỏ quần áo dính mồ hôi vào chậu nước ngâm, đi phòng bếp nhìn nhìn, cháo đã nấu mềm gục, làm dĩa dưa muối ăn kèm, bưng bữa sáng đã hoàn tất để lên bàn xong mới đi kêu phu lang rời giường.

"Nghiên nhi? Nghiên nhi dậy dậy?" Thu Nghiên nằm trên giường ngủ say sưa, sau khi bị đánh thức, cũng vẫn còn gật gà: "Tướng công, Nghiên nhi buồn ngủ quá a!"

"Ngoan, dậy ăn cơm đã, ăn sáng xong liền không buồn ngủ nữa!" Dỗ người dậy, rửa mặt xong liền nửa đỡ nửa ôm đặt người ngồi xuống bàn ăn, Thu Nghiên cơ hồ là nhắm mắt mà uống cháo, làm cho Mạc Thiên Hàm cảm thấy vừa ngây thơ vừa đáng yêu.

"Tướng công, sao Nghiên nhi lại buồn ngủ như vậy ạ?" Ăn cơm xong, Thu Nghiên muốn thêu hoa để tiêu thực, nhưng mí mắt lại không mở ra được.

"Xuân buồn thu mệt hạ ngủ gật, hiện tại đã là lúc hè thu giao mùa, phu lang của ta thích ngủ một chút, là chuyện dễ hiểu a!" Đưa Thu Nghiên vào trong phòng ngủ, Mạc Thiên Hàm liền mang đồ đi huyện thành, lúc gần đi lại kiểm tra trong ngoài một lần, đảm bảo Thu Nghiên ở nhà ngủ an toàn mới rời đi.

Điền Kim Tùng vừa nghe là Mạc Thiên Hàm tới liền bước ra ngoài mời người vào thư phòng, đây là nơi kín đáo cũng như cách âm tốt nhất, hơn nữa người có thể đến gần chỗ này đều là tâm phúc của hắn.

Mạc Thiên Hàm ngồi xuống liền từ trong ngực móc ra một chồng giấy, bảo Điền Kim Tùng tự mình xem, hắn thì ngồi hớp vài ngụm nước trà, dưa muối lúc sáng dư không nhiều, hắn không muốn lãng phí liền cố ăn hết, kết quả hơi mắn nên hiện tại khát nước vô cùng.

Điền Kim Tùng tỉ mỉ đọc từng trang giấy Mạc Thiên Hàm mang đến, nội dung trên đó khiến hắn càng xem hai con mắt càng sáng, cũng càng lúc càng kinh hãi, Mạc Thiên Hàm có thể viết ra những thứ như vậy thực khiến người khác vừa kinh hỉ lại vừa kinh ngạc không thôi. Mà chờ đến lúc hắn đọc đến mấy tờ cuối thì kinh ngạc đã chuyển thành hoảng sợ, mồ hôi lạnh chảy đầy trán!

Trên giấy viết rất nhiều chữ, thậm chí có cả hình vẽ mô tả, Điền Kim Tùng xem xét tỉ mỉ, chờ hắn đọc đến dòng cuối cùng, trên trán đã chảy đầy mồ hôi nhưng ánh mắt lại sáng rực rỡ tựa bóng đèn 1000W: "Này.. Những điều này đều do ngài nghĩ ra sao?" Tay hắn cầm tờ giấy run run hỏi Mạc Thiên Hàm.

"Đương nhiên, ngươi nói xem có thể làm được hay không?"

"Có thể!" Kích động, Điền Kim Tùng đứng bật dậy: "Nếu quả thực làm theo cách này, chúng ta còn sợ không giúp được chủ thượng sao? Còn sợ chủ thượng không đạt được nghiệp lớn sao? Ha ha!"

"Giúp ta mua một căn nhà nhỏ trong thành, ta muốn chuyển nhà tới nơi này." Mạc Thiên Hàm đưa ra yêu cầu của hắn, gần đây lòng hiếu kì của thôn dân xung quanh tăng lên không ít, nhất là từ sau khi sự tình liên quan đến bốn cây trâm vàng kia được giải quyết, thái độ của đám ca nhi đối với hắn liền chuyển hẳn 180°, trước đây lúc hai bên gặp mặt đa phần họ giữ thái độ lãnh đạm lạnh lùng, mà hắn cũng lười đi lấy lòng một đám người không liên quan đến bản thân, nhưng bây giờ thấy hắn đám ca nhi chưa lập gia đình quả thực tựa như keo dán bám dính lấy, cho dù hắn có bày mặt lạnh cũng không có tác dụng! Bây giờ thật nhiều người không sợ chết!

Nghĩ tới nghĩ lui nhiều lần, Mạc Thiên Hàm quyết định chuyển vào trong thành để sống, lúc trước chọn sống trong rừng trúc vì hắn vừa tới dị giới, hiểu biết đối với nơi này không nhiều, sau lại vội vàng cưới Thu Nghiên, để ổn định cuộc sống, hắn ở trong rừng trúc đã hơn một năm, đến bây giờ để thoát khỏi đám ca nhi nhiệt tình không sợ chết cũng như để Thu Nghiên không bị nhốt trong bốn bức tường mãi, hắn quyết định chuyển nhà lên thị trấn, ít nhất người nơi này vẫn có chút kiến thức hơn đám thôn dân kia, sẽ không đến gõ cửa chỉ vì muốn được liếc mắt nhìn trâm vàng nạm ngọc trong truyền thuyết.

Một đoạn thời gian nông nhàn lúc trước, cánh cửa nhà bọn họ thiếu chút bị đạp bằng a!

"Được! Hiện tại ngài có muốn đi xem nhà luôn không?"

"A? Nhanh như vậy?" – Hắn vừa mới nói xong a?

"Thực không dám giấu diếm, hai căn nhà trái phải chỗ này đều đã bị ta mua lại, nếu như Mạc gia muốn chuyển tới nơi này không bằng cùng tại hạ làm hàng xóm? Đồ vật đều có đủ, thiếu cái gì bước ra cửa sẽ thấy chợ ngay gần đấy, muốn mua gì cũng tiện."

"Bao nhiêu tiền?"

"..."

Điền Kim Tùng trừng mắt: "Không lấy tiền!"

"Tốt! Là ngươi nói đó! Mau lấy ra a!" Bàn tay rất nhanh chìa ra trước mặt Điền Kim Tùng, thiếu chút chọc thẳng vào mũi hắn.

"Lấy cái gì?" Không hiểu ra sao mà hỏi ngược lại.

"Khế ước mua bán nhà a!" Mạc Thiên Hàm trưng ra vẻ mặt đương nhiên: "Ta còn phải cầm khế ước mua bán về nói cho phu lang nhà ta chuyện chuyển nhà a!"

Điền Kim Tùng: "..."

Mạc Thiên Hàm đi rồi, Điền Kim Tùng đầy mặt tươi cười quay lại thư phòng, những giấy tờ nhà hắn vẫn luôn cất trong người, ngày hôm nay Mạc Thiên Hàm có thể cho hắn xem những thứ kia, đồng thời không chút khách khí cùng hắn đòi khế ước mua bán nhà, những hành động này đều cho thấy Mạc Thiên Hàm thực sự đem hắn trở thành người nhà, bởi vì chỉ có người nhà mới đem kế hoạch tỉ mỉ như vậy cho hắn xem, chỉ có người nhà mới không hề cố kỵ nói thẳng muốn lấy khế ước mua bán nhà, thẳng thắn dùng tâm đối đãi liền sẽ thu được chân tâm, không chút giả dối.

Không thể không nói Điền Kim Tùng đã đoán hoàn toàn chính xác, từ lúc Mạc Thiên Hàm quyết định tới tìm hắn cũng đã đem hắn trở thành người nhà, nhất là mấy câu nói bên bàn rượu lúc trước của hắn, một người ngoài như hắn cũng có thể bất chấp tất cả để giúp đỡ chủ thượng, như vậy Mạc Thiên Hàm hắn còn cớ gì mà không giúp đệ đệ mình? Huống chi Mạc Thiên Hàm còn chưa quên vì sao hắn lại có thể tới nơi này, tính cho rõ ràng thì cái vị Tam hoàng tử kia cũng là kẻ thù của "chủ nhân cũ" của thân thể này mà!

Điền Kim Tùng tiễn Mạc Thiên Hàm xong lập tức tìm quản gia an bài nhân sự, đem căn nhà kia dọn dẹp từ trong ra ngoài, lại chọn lấy bốn người hầu thành thật an phận, gọi đến trước mặt tự mình dặn dò một phen, làm hại trên dưới trong nhà nơm nớp lo sợ, không biết sắp đón tiếp vị đại nhân vật nào mà có thể làm cho lão gia coi trọng đến vậy.

Chờ hắn sắp xếp mọi việc đã tạm ổn thỏa mới để tất cả lui ra, một mình trong thư phòng ngẫm nghĩ thật lâu, cầm bút viết phong thư, thư không dài nhưng hắn viết viết dừng dừng rất nhiều lần mới xong, nhìn kỹ lại một lần nữa sau đó mới dùng sáp phong kín bức thư, phái người chuyển đi.

Vài ngày sau, Đông Viêm Tu Đông đại nhân trong kinh nhận được phong thư này, ông đọc thật lâu mới đem thư thiêu hủy, sau đó chắp tay sau lưng không ngừng đi qua đi lại trong thư phòng.

Nói đến Mạc Thiên Hàm, hắn vừa về nhà liền lôi kéo phu lang nhà mình nói chuyện.

"Chuyển nhà?" Lần đầu nghe thấy Mạc Thiên Hàm nói muốn chuyển nhà, Thu Nghiên có chút phản ứng không kịp, chỗ này ở rất tốt a, sao tự nhiên lại muốn chuyển nhà?

"Đúng vậy, ngươi xem!" Lấy ra khế ước mua bán nhà cho y thấy rõ ràng: "Ta ở trong thành đã mua một căn nhà, đến mùa đông chúng ta sẽ dọn vào đấy ở."

"Sao lại mua nhà trong thành? Chúng ta không phải vẫn ở nơi này rất tốt sao?" Thu Nghiên đối với quyết định của Mạc Thiên Hàm có chút không lý giải được.

"Phu lang, trước kia ta chọn nơi này vì ở đây thanh tĩnh, hơn nữa lúc đó ta độc thân, một người ăn no cả nhà không đói, thế nhưng tầm này năm ngoái ta cưới ngươi, mà sau này chúng ta còn có con cái nữa, nơi này quá gần núi, mùa đông đến kiểu gì cũng có động vật hoang lại gần nơi này, ta sợ ngươi cùng con gặp nguy hiểm. Hơn nữa ta cũng không thể cả đời làm thợ săn được, cũng không thể để con chúng ta tương lai cũng phải làm thợ săn a?"

"Thế nhưng vào thành rồi chúng ta phải làm cái gì?" Thu Nghiên biết đây là Mạc Thiên Hàm vì tương lai của hai người, thế nhưng y đối với việc chuyển vào thành sống vẫn có chút do dự, làm ruộng y có thể làm, thêu hoa cũng tạm được, thế nhưng ở trong thành những việc này không thể kiếm tiền a, tướng công biết săn bắn nhưng vào thành rồi săn ở đâu?

"Cái này phu lang không cần lo lắng, tướng công mấy hôm nay vẫn luôn vào thành để thương lượng, chúng ta chuyển vào thành để sống, đồng thời cũng sẽ ở đó buôn bán, yên tâm, tướng công sẽ không để phu lang của ta bị đói a!"

"Ta không sợ chịu đói, chỉ sợ tướng công quá mệt mỏi, ta biết tướng công là người có tài, ở trong núi làm thợ săn có lẽ chỉ là bất đắc dĩ, cho nên Nghiên Nhi sẽ không ngăn cản bất cứ quyết định nào của tướng công, chỉ là mong tướng công cẩn thận một chút."

"Được!" Ôm chặt người trong lòng: "Phu lang yên tâm, tướng công của ngươi sẽ không bị nguy hiểm gì đâu."

Nếu đã quyết định chuyển đi như vậy phải bắt tay vào chuẩn luôn, giờ đã là mùa thu, nông dân trải qua một đoạn thời gian nông nhàn ngắn ngủi lại bắt đầu quay lại gặt vụ thu, ở đây đa phần mọi người chọn cách trồng lúa vào đầu xuân, đợi đến giữa hè là thu hoạch, đó gọi là vụ chiêm, thu xong lúa thì tiếp tục trồng lúa mạch, đợi đến mùa thu có thể gặt được rồi, này là vụ thu.

Giờ đang là thời gian thu hoạch vụ thu, lần này Mạc Thiên Hàm không tới sân thu hoạch giúp người dân canh lương nữa, hắn tìm thôn trưởng nói chuyện chuyển nhà, thôn trưởng liền đưa quyển hộ tịch để hắn tự mình đem đến huyện nha báo việc thay đổi chỗ ở là được.

Chạy ra chạy vào thành mấy lần, Điền Kim Tùng giúp hắn chuẩn bị một chỗ ở không tệ, một căn nhà có hai gian rộng rãi, cách đường lớn một khoảng ngắn, hơn nữa lại rất gần huyện nha, ở những nơi như này, càng gần huyện nha càng đại biểu cho an toàn.

Lý đại phu biết hắn muốn chuyển tới nơi này liền vui vẻ, Mạc Thiên Hàm nhờ ông tìm người làm vài thứ cho nhà mới của hắn, lúc này muốn tìm người có chút khó vì mọi người đều đang bận rộn thu hoạch vụ thu, ông không thể làm gì khác hơn là mượn mấy gia phó từ chỗ Điền Kim Tùng tới hỗ trợ chỉnh đốn lại trong ngoài cũng như thay đổi một số vật dụng.

Nhà mới rất lớn, hơn nữa còn là loại gạch xanh mái ngói điển hình, trong phòng ngủ Mạc Thiên Hàm dựng một cái giường sưởi, lại đổi toàn bộ tường các phòng thành tường ấm, như vậy mùa đông sẽ rất ấm áp; ngoài sân có hai gốc đào, hai mảnh vườn nhỏ cùng một vườn hoa rất to, Mạc Thiên Hàm thầm nghĩ chỗ này hẳn có thể dùng để tự trồng rau xanh; hắn đem một gian sương phòng đổi thành phòng tắm, sau đó ở bức tường giữa hai phòng đục thông thành một cái cửa, như vậy từ phòng tắm đến phòng ngủ chỉ cách một gian nhỏ, đi tới đi lui cũng không sợ cảm lạnh; giữa phòng tắm và phòng ngủ có một gian nhỏ coi như làm hành lang, cuối phòng còn mở một cánh cửa sau thông ra nhà xí, hắn tuyệt không thể chịu được cái nhà xí cũ tối tăm lại còn bốc mùi thối hoắc ở đây. Vì vậy hắn chiếu theo căn nhà trong rừng trúc mà làm một cái nhà xí mới, ở đây không có bồn cầu tự hoại vì vậy không thể làm gì khác ngoài tận lực thiết kế sao cho thông gió, đồng thời chuẩn bị thật nhiều tro than để che lấp cũng như khử mùi lạ.

Phòng bếp nằm ở một gian bên ngoài, Mạc Thiên Hàm đi vào nhìn, không hài lòng, đem toàn bộ bếp lò cũ dỡ bỏ, tự thân động thủ xây dựng một cái bếp lò hắn thấy phù hợp hơn, ngay cả nồi niêu cũng chuẩn bị mới hoàn toàn.