Tướng Công Mạnh Mẽ Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 82

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bấm để xem Phải đến chạng vạng Thu Nghiên mới có thể đứng lên, tuy rằng cả người vẫn bủn rủn như cũ nhưng ít nhất y đã có thể rời giường đi lòng vòng xung quanh.

Cơm tối có món thịt viên của Mạc Thiên Hàm làm, thịt thơm ngon mềm mại khiến Thu Nghiên ăn nhiều hơn hẳn mọi khi, y ăn được hai chén cơm, lại thêm một chiếc bánh rán hành, hai dĩa rau cũng ăn mỗi dĩa một chút.

Mạc Thiên Hàm vui vẻ, Thu Nghiên trước đây ăn rất ít, cho dù sau đấy hắn có điều dưỡng thân thể y thế nào cũng không thấy thay đổi, canh gà hầm nhân sâm cũng chỉ uống được một chén nhỏ, nhiều hơn sẽ bị đầy bụng không ăn được nhiều.

Bữa hôm nay là dùng nốt chỗ sâm cuối cùng trong nhà để hầm, đã vào hạ rồi, hắn cũng không định dùng nhân sâm để bồi bổ cho Thu Nghiên nữa, trời hè rất nóng, hắn sợ quá mức sẽ làm Thu Nghiên chảy máu cam, ngược lại không tốt.

Cho dù là dừng hầm sâm hắn vẫn chú ý dùng các loại thực phẩm tốt cho thân thể Thu Nghiên, canh cá càng thường xuyên hầm cho y uống, ân, mùa hè chảy nhiều mồ hôi, nhất là sau khi làm loại vận động kia, ừm, có thể làm thêm một chút canh xương tăng cường canxi.

Buổi tối ôm Thu Nghiên nằm trên giường, Mạc Thiên Hàm yên lặng tính toán, Thu Nghiên ngoan ngoãn tựa vào trong lòng hắn cũng đang suy nghĩ, đến cùng thì có nên nói với tướng công không?

Hai người đều có tâm sự trong lòng nhưng lại không nói ra, cuối cùng ôm nhau đi ngủ.

Lại thêm vài ngày bình yên trôi qua, mọi thứ vẫn tuần tự mà tiến hành, Thu Nghiên cũng thở phào nhẹ nhõm, hai nhà cách nhau cũng khá xa, chắc hẳn không tiện qua lại, hai người đệ đệ chắc sẽ không trở lại đâu.

Thu Nghiên vẫn là yên tâm quá sớm, y không biết rằng Vu Nguyên Nguyên và Vu Nguyệt Nguyệt từ nhà y cầm hai cây trâm bạc và một ít tơ về, đều đem đến cho Thu Thủy xem, lại kể với Thu Thủy nhà Thu Nghiên vừa to vừa đẹp thế nào, sạch sẽ chỉnh tề ra sao, Thu Nghiên bình thường ở nhà ăn mặc rất đẹp, mà thức ăn nhà y so với tửu lâu trong huyện có khi còn ngon hơn!

"Tơ này ta biết, ngày đó đến cửa hàng kim chỉ từng thấy một đại gia trong huyện đến mua, tận hai mươi đồng một cuộn nhỏ, thực sự rất đắt tiền!" Thu Thủy cầm một sợi tơ xanh lục óng ánh tựa như phát sáng, để dưới ánh sáng nhìn a nhìn, một bộ dạng yêu thích không muốn buông tay.

"Còn có cây trâm này là bạc thuần này!" Vu Nguyên Nguyên đã đem trâm gỗ trên đầu y quăng đi từ lâu, hiện tại đang cài trên đầu chính là cây trâm bạc y trộm về, trên thân trâm chỉ khắc một đóa hoa sen đơn giản, giữa bông hoa còn khảm 6 viên bạc nho nhỏ.

"Ừ! Còn có thịt muối ở đấy ăn thật ngon!" Vu Nguyệt Nguyệt cũng cài một cây trâm bạc giống ca ca, y nhớ lại mùi vị đồ ăn nhà Thu Nghiên mà nước bọt thiếu chút nữa tràn ra.

"Ngày mai hai đứa lại tới đó lần nữa, lấy cho cha một cây trâm bạc giống vậy về đây!"

"Không được đâu."

"Làm sao? Chỉ là một cây trâm mà thôi, nhà Thu Nghiên không phải có rất nhiều sao?"

"Ngày mai không có xe ngựa nào đến gần thôn Hạo Sơn, chả lẽ bọn con phải đi bộ qua? Mệt chết a."

"Vậy đợi bao giờ có xe ngựa qua đó hai ngươi đi nhờ xe sau vậy." Thu Thủy suy nghĩ một chút, cuối cùng không tình nguyện mà buông tha dự định để hai anh em kia ngày mai đến nhà Thu Nghiên, hôm nay bọn họ trở về cầm theo rất nhiều thứ, nếu ngày nào cũng đến nhà y lấy một chút đem về, không bao lâu nữa nhà bọn họ cũng có thể ăn ngon mặc đẹp như vậy.

Thu Thủy tuyệt không nghĩ đến vấn đề, không nói gì cầm đồ đi như vậy, được gọi là ăn trộm.

"Cầm cả mấy thứ cho ta nữa!" Vu Đại Tráng nhìn cũng thấy thích, trâm cài nọ kia là của ca nhi ca tử, hắn chỉ thích tiền và đồ ăn ngon.

"Được rồi được rồi, ngày mai xuống ruộng đem cỏ dại làm sạch đi rồi chúng ta vào thành, đem cuộn tơ này đi đổi một ít bạc." Thu Thủy tuy rằng rất thích tơ này nhưng trong nhà không có vải vóc xứng đôi nên không còn cách nào, chỉ có thể đem đến cửa hàng đổi lấy bạc cũng tốt.

"Cha, nếu ngươi và phụ thân cũng đi cùng đến nhà Thu Nghiên, y sợ người như vậy, đến lúc đó y gọi tướng công y về thì chúng ta không có cơ hội hạ thủ đâu." Vu Nguyên Nguyên đột nhiên nghĩ tới điểm này, y biết Thu Nghiên sợ Thu Thủy giống như chuột sợ mèo vậy, Thu Nghiên mà thấy Thu Thủy đến nhất định sẽ sợ hãi đòi tên thợ săn kia ở nhà cùng mình, tuy rằng y cũng thích Mạc Thiên Hàm nhưng cũng không muốn để tên thợ săn ấy phá hỏng chuyện tốt của nhà bọn họ.