Tương Nhu Dĩ "Mặc"

Chương 15

Một năm kia là năm nhuận.

Trên lịch cũ có hai tháng chín.

Năm ấy là năm chậm trễ lần sinh nhật.

Mà ngày hôm đó đúng lúc là “Tuyết rơi nhiều”.

Tôi trưởng thành.

Mẹ đi.

Đêm đó, nơi này của chúng tôi tuyết nổi lên xuống nhiều hiếm thấy, ở “Tuyết rơi nhiều” ngày hôm đó không có báo trước vô tình rơi xuống, tràn ngập khắp cả trời đất, giương mắt nhìn lên, đều là một mảnh mờ mịt trắng như tuyết.

Tôi mặc một cái áo sơ mi thật to, rũ vai, một mình đứng ở trước cửa, tùy ý tuyết che kín tầm mắt, rơi đầy đỉnh đầu, tích đầy hai vai.

Tôi chẳng qua là ngơ ngác nhìn bóng người phía trước bị tuyết rơi xuống nhiều trở nên như ẩn như hiện.

Người cao gầy khó khăn bước đi về phía trước, nhưng mà cho dù tuyết rơi nhiều bay tán loạn, người đó không tính là cô gái khỏe mạnh vẫn cố chấp đi, cũng không quay đầu lại.

Tôi nghĩ, nàng hẳn là không nhớ sinh nhật mình.

Hoặc là, chính bởi vì nhớ, cho nên mới chọn vào tối nay mà rời đi.

Ba năm đầu liền có thể tự do, nàng.

Nhưng là ba nói: “ Chờ nàng trưởng thành đi.”

Tôi không hiểu. (mình cũng k hiểu -.-)

Ba như vậy yêu nàng, công việc có mệt nhọc đi nữa cũng sẽ về nhà nấu cơm, ôm đồm hết thảy việc nhà, không có nửa câu oán hận nào.

Ba đối với nàng tốt như vậy, quần áo của mình mấy năm cũng chưa từng đổi mới, cuộc sống khó khăn, nhưng mà nàng muốn cái gì, hắn đem hết toàn lực, cũng sẽ cho.

Ba là như vậy cố gắng làm việc, khóe mắt nếp nhăn càng ngày càng sâu hơn, năm tháng không chút lưu tình ở phía trên từng đao từng đao dùng sức cắt xuống, hắn trở nên không giống người ở cái tuổi đó, trở nên già hơn.

Tôi không hiểu, một người chồng tốt như vậy, chịu trách nhiệm chống đỡ gia đình, tại sao nàng phải rời khỏi.

Có cái gì không vừa lòng?

Chồng quá xấu xí? Ba từng là quân nhân, bề ngoài anh tuấn cùng cường tráng thân thể mạnh mẽ, cho dù già đi cũng không che giấu được ánh sáng rực rỡ của hắn.

Nhà nghèo quá? Ba đã đem tình cảnh nghèo khổ trở thành gia đình bậc trung, quần áo nàng từng món từng món đều đắt.

Cho nên, tôi vẫn luôn không cách nào hiểu.

Cho nên, tôi nghĩ như thế nào, đều không cách nào biết.

Nàng từ lúc tôi trung học đệ nhất cũng không quản nữa, cho đến hôm nay tôi trưởng thành, nàng vẫn nghĩ tôi là đứa trẻ trung học đệ nhất, chẳng bao giờ lớn lên.

Cho tới bây giờ, cũng không có thử nối liền với tôi, cùng tôi nói chuyện, cùng tôi hiểu rõ lẫn nhau.

Cho tới bây giờ không có.

Nàng luôn chỉ để ý chuyện mình, mình xinh đẹp, mình hưởng thụ.

Ảo tưởng những thứ không thiết thực, tìm kiếm những nguời so với ba tốt hơn.

Tôi không hiểu, thật không hiểu.

Nàng không phải vợ ba sao, nàng không phải mẹ tôi sao?

Tại sao ai cũng đều hiểu rõ, lại cũng chưa bao giờ đi hóa giải tâm tư?

- Tôi hận nàng.

Bởi vì -

Tôi vẫn thích kia đã từng đối với tôi cẩn thận thương yêu, người phụ nữ chăm chỉ quan ái, kia sẽ thay tôi đan áo len, sẽ thay tôi gọt bút chì.

Cho nên, liền có hận.

Tuyết lớn hơn.

Tuyết lớn chừng hạt đậu không có trở ngại hướng mặt đất phiêu sái, gió hơi nổi lên, khiến cho một số lệch hướng quỹ đạo ban đầu, rơi xuống một bên hoặc chỗ xa hơn.

Nhưng là, rất kỳ quái là, thanh âm gì cũng không có.

Tiếng gió nổi lên vi vu cùng tiếng tuyết bị gió cuốn, không có gì cả.

Tôi nháy mắt mấy cái, tuyết đọng trên lông mi rơi xuống, dính chút vào gò má, lạnh thấu xương.

Tôi nghĩ, bọn họ, có thể là đáng thương tôi đi.

Tôi đứng ở trong tuyết, tuyết đọng đã tràn đầy đến mắt cá chân, chút ít chui vào trong giày, thấm vào cốt tủy lạnh như băng.

Bóng người phụ nữ trong bóng tối cùng tuyết rơi nhiều che giấu, càng lúc càng xa.

Ta nhìn nàng đi về phía trước mặt một chiếc Porsche đầu đường, bên xe đứng một người đàn ông che dù màu đen, không thấy rõ mặt mũi, nhưng là người dáng đẹp, tầm vóc cường tráng.

Hắn so với ba tuổi trẻ tài cao, so với ba có tiền, nhưng không có đẹp trai hơn ba.

Ba, là đẹp trai nhất thế gian.

“Ngươi nói đúng không?” Tôi kéo ra khóe miệng lạnh cóng, hướng về bông tuyết trong lòng bàn tay lẩm bẩm nói, muốn lộ ra nụ cười, cũng thực hiện, nhưng tôi nghĩ, bộ dáng kia, nhất định rất xấu.

“Đinh-- “ Trên chuông lớn điểm tiếng chuông mười hai giờ, xen lẫn ở trong gió tuyết, tỏ ra thật sâu xa.

Tôi nhìn người đàn ông đó ôm người ta từng gọi là mẹ, ôm nàng, thay nàng che dù, thay nàng mở cửa xe, chờ nàng ngồi vào kế bên người lái, lại thay nàng đóng cửa xe, sau đó mình đi tới bên kia, ngồi vào chỗ điều khiển.

Tôi nhìn chiếc xe thương vụ có ký hiệu Porsche sáng ngời mang nhiều khí thế dâng trào chở mẹ ruột tôi đi.

Sau đó,

Bọn họ và nó, cũng dần dần bị bóng tối chiếm đoạt, không nhìn thấy nữa.

Tôi giật giật cơ thể cứng ngắc lạnh như băng, tuyết run rẩy rơi khắp người, xoay người, chậm lại rất lâu, mới máy móc giơ chân lên, đi vào cửa.

“Sinh nhật vui vẻ, Thẩm Mặc.” Tôi nghe được thanh âm khàn khàn từ trong đôi môi đã bị đông cứng của mình truyền ra, trong nháy mắt đi ra ngoài, bị tuyết rơi nhiều chiếm lấy, còn chưa kịp tới xa, liền bị át chế sức sống.

Giống như, tôi vậy.

“Ngươi trưởng thành, Thẩm Mặc.”

Một khắc kia lúc đóng cửa lại, tôi không khỏi rơi xuống nước mắt, nóng bỏng lệ quét qua gò má lạnh như băng, là nóng đau nhói tim.

Đúng vậy, ngươi trưởng thành, Thẩm Mặc.

Một người, đêm tối không có mẹ, ở cuộc sống tuyết rơi nhiều bay tán loạn, tôi, trưởng thành.

----------------------------------------------

500 ae cmt nhiệt tình để tối nay có chương +o+ Việt Nam nói là làm >.