Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui

Chương 53: Sinh đứa nhỏ

Edit: V-Emy

Ta nháy nháy mắt: "Ngươi nói xem."

Hoa Nam Bình cúi đầu nhìn ta chăm chú, trong mắt là sự giãy dụa rõ ràng, "Nàng nghe được bao nhiêu?"

Ta giơ tay thề: "Ta thật sự một chút cũng không nghe được ngươi nói ghét bỏ ta dưỡng nữ nhi thành bộ dáng của ta đâu nha."

Tiếng mưa rơi ngượng ngùng. Ta cười yếu ớt nhìn hắn.

Trên mặt hắn hiện lên hai mảng hồng nhưng rất nhanh liền tan thành mây khói, dường như chưa từng phát sinh.

Hắn giải thích: "Ta không có ý tứ ghét bỏ nàng, chỉ là, một mình nàng đã đủ làm cho ta đau đầu, lại thêm một nữ nhi giống nàng như đúc..." Vậy không phải là ghét bỏ ta. Đúng lúc phía sau, Triệu Khả che ô đi ra cửa phủ nhìn xung quanh, xa xa mơ hồ nhìn thấy ta, kiễng chân vẫy tay với ta. Hắn đặt ô vào tay ta, thị vệ phía sau hắn lấy ra một cái ô khác che trên đỉnh đầu hắn, ta nắm cán ô ấm áp của hắn, xoay người cáo biệt rời đi.

Triệu Khả nháy mắt ra hiệu hỏi ta, "Nam nhân kia là ai? Tân hoan tiểu thư xem trọng sao?"

Ta nghẹn họng, nói: "Chỉ sợ tiểu thư nhà ngươi phúc mỏng, thừa nhận không nổi."

Triệu Khả cũng không truy vấn, chỉ nói với ta: "Cung yến ngày hôm qua tiểu thư không trở về, lão gia tử nói không có việc gì, nhưng lại làm em lo lắng muốn chết, cũng tại Triệu Thanh Y hắn đi theo đó! Không thì tiểu thư, chúng ta tìm một thị vệ bên người đi."

Ta lắc đầu: "Muốn thị vệ làm gì, ta cũng không phải là nữ nhân yếu đuối, ngươi còn sợ ta bị người xấu bắt đi sao?

Ta không bắt người bên ngoài đã không tệ rồi."

"Cũng đúng, nhưng mà --" Triệu Khả còn muốn nói gì đó, nhưng rất nhanh lại nhớ tới một việc khác, "Đúng rồi, tiểu thư, Trần công tử nhà Trần Thượng thư sáng sớm đã đến phủ tìm người, phỏng chừng lúc này còn ở phòng khách chờ đó, tiểu thư mau xem đi."

"Trần Triệt? Hắn có chuyện gì sao?" Triệu Khả nhún vai, "Này em làm sao mà biết được, chẳng lẽ tiểu thư lại thiếu nợ hoa đào sao?"

··

Ta đi vào phòng khách, Trần Triệt ngồi ở chỗ kia phẩm trà, cha ta vùi trên ghế dựa nói chuyện phiếm với hắn, thoạt nhìn hai người rất có chung đề tài.

Cha ta nhìn thấy ta trở về, ánh mắt lấp lánh nhìn ta, hỏi: "Như Ngọc, sau cung yến đêm qua con đi nơi nào?" Khẩu khí của người với việc đặt ra câu hỏi chẳng bằng nói là bát quái.

Ta quy củ trả lời, "Ở trong cung quá muộn, liền dứt khoát ngủ một giấc mới trở về." Cha ta có chút thất vọng. Trần Triệt nhìn thấy ta, cúi đầu chào hỏi, sau đó hưng trí bừng bừng hỏi, "Triệu tướng quân biết công chúa Lương đến hòa thân không?"

"Đương nhiên biết." đêm qua nàng còn chửi bới ta một trận. Trần Triệt cẩn thận nói: "Chuyện xảy ra đêm qua, cha ta đã kể với ta, hôm nay ta liền nói với đám bạn ở Thái học viện, bọn họ nói muốn thay tướng quân xuất khẩu ác khí (gần như là mắng), giáo huấn công chúa hòa thân kia một trận, để nàng ta biết người Đại Hoa lợi hại."

Ta tuy rằng cảm thấy không quan trọng, nhưng cũng nổi lên vài phần hứng thú, hỏi: "Ở đâu? Ta có thể tham gia náo nhiệt không?"

"Ở lầu một Hồng Tuyết lâu, có tiệc trà, Triệu tướng quân nếu nể mặt, đương nhiên là tốt nhất!" Trễ một chút, lúc ta chạy tới Hồng Tuyết lâu, bên trong tiếng người ồn ào, đều là những thư sinh mặc trường sam màu trắng của Thái học viện, tiểu nhị giơ ấm trà lên đỉnh đầu, gian nan chen vào giữa đám đông.

Ta tìm một góc, nâng một đĩa hạt dưa ngồi cắn vui vẻ, trên đài một thư sinh mặc trường sam nói dõng dạc, vung tay hô to: "Tây Lương khinh ta không người, có gan ác xâm phạm biên giới, vì thế bệ hạ phái Hồ tướng quân, Kha tướng quân, Triệu tướng quân đi Lưu Phong thành, thu thập đám người Tây Lương không tự hiểu lấy mình, chỉ có thể dâng công chúa cầu xin hòa thân, nhưng, ngay tại cung yến đêm qua! Các ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì không?"

"Nói mau lên!"

"Cố Khải ngươi nói mau!" Thư sinh mặc trường sam kia bi thống nói: "Công chúa Tây Lương vậy mà dám công khai vũ nhục Triệu tướng quân của Đại Hoa ta, bộ mặt đáng ghê tởm làm người ta giận sôi!"

Bên cạnh ta, một thư sinh thầm thì với mấy bạn của hắn, "Ngươi có biết công chúa Tây Lương kia nói gì không?"

Ta nhàm chán tiếp lời: "Nàng nói Triệu Như Ngọc là kẻ xấu xí mặt như la sát, chẳng qua chỉ là một con chó của Đại Hoa, nếu về sau nàng ta làm hoàng hậu, nhất định trừng trị Triệu Như Ngọc. Đại khái là nói vậy đó."

Thư sinh kia nghe xong lòng đầy căm phẫn, đứng ở ghế trên hô to, "Công chúa Tây Lương khinh người quá đáng!"

Sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ lại cúi đầu liếc mắt nhìn ta một cái, "Này vị huynh đài, ngươi làm sao mà biết rõ ràng như vậy?"

Ta cười hắc hắc, "Ta có người ở bên trên."

Thư sinh kia ái muội cười với ta, liên tục gật đầu. Ta thuận thế bắt chuyện với thư sinh, "Chẳng phải xưa nay các ngươi luôn nói Triệu Như Ngọc như thế sao, sao lần này công chúa Tây Lương nói ra những lời này các ngươi liền tức giận như vậy?"

Thư sinh khẩn trương lắc đầu, "Xưa nay, mấy lời này ta chưa từng nói một câu, hơn nữa, ngươi nhìn Cố Khải trên đài kia đi, trước đây hắn ghét nhất là Triệu tướng quân, nhưng lần này xảy ra chuyện Tây Lương, hắn lại là người tức giận nhất, theo ta nói, mặc dù chán ghét nàng, nhưng nếu người Tây Lương người Nam Chiếu dám ăn hiếp nàng, vậy không có cửa đâu." Ta cắn hạt dưa.

"Hơn nữa, " thư sinh kia tiếp tục tán dóc với ta, "Ta đã nhìn thấy Triệu tướng quân rồi, mi thanh mục tú, bộ dáng không có gì khác biệt so với muội muội ta, lời đồn này đều là ngậm máu phun người."

Ta nở nụ cười, "Các ngươi tính ở trong này nói rát cổ họng suốt một ngày sao?"

"Vậy ngươi có tính toán gì?"

Ta nhẹ nhàng ho khan, công chúa Tây Lương dám can đảm mắng hài tử của ta là dã loại, ta thực sự không muốn buông tha nàng dễ dàng vậy.

Ta cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt chờ mong của thư sinh, "Đưa lỗ tai lại đây."

Lúc ta xoay người đi ra Hồng Tuyết lâu, tên thư sinh tên là Cố Khải kia đang nói đến chuyện trước đây của hoàng đế Tây Lương. "Tây Lương vương kia, cũng không phải thứ gì tốt, hắn trời sanh tính tình tàn bạo, giết huynh soán vị, đến cuối cùng rơi vào báo ứng, không chỉ lão bà bị điên, hơn nữa hiện tại đến chừng này tuổi mà còn chưa sinh ra được đứa con trai, nghe nói hiện tại chỉ có thể nhận chất tử là con của ca ca đã chết của hắn làm nhi tử, nước như vậy, vua như thế, thật sự là buồn cười buồn cười..."

Trễ chút nữa, Triệu Khả mang đến tin tức cho ta, nói thì ra là đám thư sinh ở Hồng Tuyết lâu đều kéo nhau tới dịch quán mà công chúa Tây Lương đang ở, Ân Đào Đào đương nhiên không cho bọn họ vọt vào, sau đó đám thư sinh này hỏi: "Chúng ta đây có thể ném đồ vào bên trong không?"

Ân Đào Đào mặt mày hớn hở, "Đương nhiên, phía trước rẽ trái, bên kia đá vụn nhiều, đi nhặt mau lên, đi chậm kẻo hết."

Vì thế đám thư sinh Thái học viện lại chậm rãi đi nhặt đá vụn, trên đường có người tò mò tiến lên hỏi mấy câu, đám thư sinh này kể lại chuyện vừa nói, đám người qua đường cũng lòng đầy căm phẫn, xắn tay áo gia nhập đại quân đầu đá.

Việc này càng nháo càng lớn, nghe nói đá trong vòng một dặm bên ngoài dịch quán đều bị người ta nhặt đi, mọi người phân công hợp tác, có người đập đá lớn ra, có người đưa thức ăn nước uống, có người hô khẩu hiệu, đám này mệt mỏi thì đổi thành đám khác.

Bên trong dịch quán cây bị chọi đá đến ngay cả phiến lá nguyên vẹn cũng không còn, càng miễn bàn đến người ở bên trong, một đám sắc mặt trắng bệch giống như quỷ. Ta nghe xong cười đau bụng.

··

Hoa Nam Bình mỗi buổi tối vẫn đến phủ xem ta, hoặc ít hoặc nhiều ngồi trong chốc lát, chờ ta ngủ liền rời đi. Cha ta hình như không rõ thần sắc, chưa bao giờ hỏi đến, như thế được bốn năm tháng, ta lại xem thành thói quen. Buổi sáng hôm nay ta hưng trí bừng bừng muốn đi hội chùa ngắm cô nương.

Cố Phán Hề lại bình tĩnh liếc mắt nhìn ta một cái, dứt khoát cự tuyệt, hắn nói: "Tiểu thư đừng có nháo nữa, tính toán ngày, hai ngày nữa là cô sinh rồi."

Ta hoảng sợ, cúi đầu nhìn bụng, bất tri bất giác phát hiện lúc cúi đầu đã không nhìn thấy được bàn chân. Ta đột nhiên có hơi sợ, đột nhiên nhớ tới tháng trước lúc Ân Đào Đào sinh đứa nhỏ, gào khóc thảm thiết nói muốn giết Chiếu Nguyệt, nghe như thật vậy. Ta đột nhiên có chút sợ hãi, vết sẹo lưu lại từ chiến trường trên người Ân Đào Đào cũng không ít hơn ta, nàng đã đau thành cái dạng kia, có lẽ rất khó có thể chịu được, chờ lúc ta sinh, không biết tình huống có tệ hơn nàng hay không.

Cha ta cuối cùng vẫn tính dùng bà đỡ đỡ đẻ cho ta, nghe nói bà đỡ được mời đến là bà đỡ có kinh nghiệm thành Trường An, ta thoáng yên lòng.

Cố Phán Hề tính ngày thật sự rất chuẩn, buổi tối hôm nay, còn chưa ăn cơm chiều, bụng ta liền bắt đầu cảm thấy đau, một dòng chất lỏng ấm từ đùi ta chảy xuống, ta bình tĩnh cảm nhận hồi lâu, xác định không phải là ta tiểu ra quần, mới chọt chọt Cố Phán Hề vẫn luôn trông nom ta ở một bên, cứng ngắc nói: "Hình như ta sắp sinh."

Cái gọi là bà đỡ có kinh nghiệm dường như không đủ kinh nghiệm, trước kia thân mình ta từng trúng tên, mất máu quá nhiều thiếu chút nữa chết, từ sau lần đó chứng lạnh thân thể vẫn phải chịu bó tay, Cố Phán Hề nói có lẽ bởi vậy sinh đứa nhỏ gian khổ hơn so với người bình thường môt chút, hơn nữa nếu sau khi sinh mà rong huyết liền trực tiếp hết cứu, ta nghĩ là hắn cố ý làm ta sợ, nhưng không nghĩ là đau lợi hại như vậy.

Bà đỡ run rẩy khóc chạy ra ngoài nói nàng vô năng vô lực. Cuối cùng vẫn là Cố Phán Hề xắn tay áo đỡ đẻ cho ta. Ta mơ hồ nghe được bên ngoài có người muốn xông vào, nhưng bị ngăn cản, không có sức suy nghĩ, đau đớn và mệt mỏi đã thu hút toàn bộ lực chú ý của ta. Ngay tại lúc thân mình ta đau đến chết lặng, chỉ muốn khỏi sinh nữa, ta nghe thấy Cố Phán Hề thở một hơi, sau đó có tiếng oa oa của tiểu hài tử vang lên, ta thở phào một cái, mệt mỏi trước mắt tối đen thiếu chút nữa ngất đi, Cố Phán Hề khẩn trương lay ta tỉnh."Tiểu thư đừng ngất, còn một đứa nữa!" Ta vừa nghe xong liền nện vào giường mắng to: "Con mẹ nó, lão tử muốn giết cha thằng nhóc này!"

Mắng thì mắng, đi ngoài nói không chừng có thể nín được chứ đứa nhỏ này thực sự không thể nín, đợi đến lúc cái thằng nhóc thứ hai chui ra khỏi bụng ta, ta mệt chỉ muốn ngất xỉu, lại miễn cưỡng chống giữ một hơi muốn nhìn bộ dáng đứa nhỏ ta sinh một chút.

Một lát sau Cố Phán Hề ôm hai cục thịt đang oa oa khóc lớn đặt ở bên cạnh ta, ta vừa hé mắt nhìn, liền trực tiếp trợn trắng mắt hôn mê bất tỉnh.

Con mẹ nó, hai cục thịt nhiều nếp nhăn kia thật sự là hai đứa nhỏ ta sinh ra sao?!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:... Mẹ ta nói lúc sinh ta ra nhìn thấy đứa nhỏ xấu như vậy, cái mũi chua xót, khóc ngay tại đương trường... t^t