Tướng Quân Sủng Phu

Chương 44: Động phòng hoa chúc

Đội ngũ đón dâu thổi kèn đánh trống rộn rã tiến về Vân phủ, trong đó Tiêu Diệc Nhiên đang đi đâu làm gương, một thân hỉ phục màu đỏ thêu chỉ vàng, búi tóc được buộc lên cao, càng thể hiện rõ thân thể cường tráng, nổi bật vẻ soái khí ngời ngời. Tuy rằng việc đến Vân phủ đón người chỉ là làm cho đúng phong tục, nhưng đội ngũ đón dâu chậm rãi đi ở phía sau Tiêu Diệc Nhiên vẫn là vô cùng phô trương.

Đến trước cửa Vân phủ, Tiêu Diệc Nhiên lập tức xoay người xuống ngựa, vững vàng đi tới, nhưng vừa đến trước cửa đã bị Phong Cảnh đang tươi cười xấu xa ngăn cản.

“Tướng quân, làm sao có thể đi vào nhanh như vậy được, người trước tiên phải qua cửa này của ta đã!” Phong Cảnh cười đê tiện hề hề.

Tiêu Diệc Nhiên nhướng mi một cái, tà tà liếc mắt Tiêu Mạt đang đứng phía sau, lại nhìn sang Phong Cảnh, thanh âm thấp trầm nói: “Ngươi đánh không lại Tiêu Mạt.”

Tiêu Diệc Nhiên nhanh chóng bật ra một ngụm từ chối, làm cho khuôn mặt tươi cười của Phong Cảnh hơi hơi cương lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường, âm điệu càng tăng cao, “Ngày mừng thế này ai muốn cùng các ngươi đánh đấm chứ!! Bất quá Tướng quân cũng không thể dễ dàng vào cửa như vậy được!” Phong Cảnh sờ sờ cằm, cười nói.

“Ngươi muốn thế nào?” Tiêu Diệc Nhiên sắc mặt như thường hỏi.

“Ờ…” Phong Cảnh suy nghĩ một chút, cười hì hì nhìn Tiêu Diệc Nhiên, “Mới đầu là Vân thiếu bảo ta đứng ở đây ngăn cản các ngươi, bất quá thuộc hạ nào muốn làm khó tướng quân như vậy, chỉ cần tướng quân chịu đáp ứng ta một việc, thuộc hạ liền sẽ để cho ngài đi vào! Đương nhiên đây là chuyện mà tướng quân có đủ khả năng làm à.” Nói xong khóe mắt lại liếc về phía Tiêu Mạt đang đứng phía sau Tiêu Diệc Nhiên, cười càng thêm vui vẻ.

Tiêu Diệc Nhiên không hề do dự, phi thường sảng khoái gật gật đầu, “Hảo.” Nói xong liền lướt qua Phong Cảnh trực tiếp tiến vào Vân phủ. haehyuk8693

Phong Cảnh lúc này cũng không có tiếp tục cản trở nữa, ngược lại còn cười cười đi theo phía sau Tiêu Diệc Nhiên, cùng Tiêu Mạt song song tiến vào.

Qua được ải này của Phong Cảnh, trên đường cũng không còn hạ nhân nào dám ngăn đón Tiêu Diệc Nhiên với sắc mặt lạnh lùng bước tới trước, tiểu đội đón dâu cũng nhớ vậy mà một đường thông suốt thẳng tiến đến viện tử mà Bạch Nhất đang ở. Trong đại sảnh, Vân Mặc Chi đang thảnh thơi nhàn nhã ngồi uống trà, nhìn thấy ba người bước vào, liền trưng vẻ mặt một bộ ta đã biết là sẽ như vậy, liếc Phong Cảnh một cái, Phong Cảnh ở đối diện cũng không thèm để ý, chỉ thè lưỡi cười cười.

“A Nhất đâu?” Tiêu Diệc Nhiên đi đến trước mặt Vân Mặc Chi, lạnh nhạt hỏi.

Vân Mặc Chi nhìn Tiêu Diệc Nhiên liếc mắt một cái, lại chậm rì rì uống một ngụm trà, mới ngẩng đầu lên tiếng, “Gấp cái gì, giờ lành còn chưa tới, trước tâm sự mấy câu cho vui.”

Tiêu Diệc Nhiên thoáng nhíu nhíu mày, đối Phong Cảnh hắn không chút nào lo lắng, dù sao nếu thật sự đấu không lại thì liền phái Tiêu Mạt bên cạnh ra xử lý là được, bất quá Vân Mặc Chi sẽ không dề dàng đối phó như vậy. Tuy hắn biết đối phương sẽ không thật sự làm khó dễ mình, nhưng Tiêu Diệc Nhiên không muốn vì những chuyện vặt vãnh này làm chậm trễ thời gian, “Tán gẫu cái gì?”

“A.” Vân Mặc Chi chống đầu gợi lên khóe miệng, “Tùy tiện thôi, tán gẫu về lý tưởng cuộc sống, hoặc là tình cảm phu phu hằng ngày cũng được.”

Mặt Tiêu Diệc Nhiên nháy mắt đen thùi, nhìn chằm chằm Vân Mặc Chi hết một hồi lâu, nhưng Vân Mặc Chi vẫn là một bộ dạng dương dương tự đắc, xoay người mỉm cười, Tiêu Diệc Nhiên rút rút khóe mắt, “Nhàm chán.”

Vân Mặc Chi chớp chớp mí mắt, tươi cười nhìn về phía Tiêu Diệc Nhiên, “Sao lại nóng vội vậy hả, chúng ta trước tính tính phí chữa bệnh cái đã. Ngươi nói xem, ta phải lặn lội chạy từ thành Vân Hà tới đây, vừa phải giúp Tiểu Bạch an thai đỡ đẻ, vừa phải xem bệnh cho tên ma ốm Bộ Hoài Viễn, còn kiêm cả chức bà vú giúp con trai của ngươi đổi tã mỗi ngày, tiền khám bệnh tại nhà ngươi còn chưa có đưa đâu, nhưng mà ta tính phí rất đặc à.”

“Muốn bao nhiêu?” Đòi tiền thì dễ làm rồi, tuy rằng bổng lộc của Tiêu Diệc Nhiên không nhiều lắm, của cải mấy năm nay cũng ít đến đáng thương, nhưng Tướng quân phủ trái lại vẫn còn rất nhiều khoản tiền khác. Tiêu Mẫn vốn có đầu óc buôn bán, công việc quản gia lại khéo tay đảm đang, bởi vậy cho tới hiện tại, Tiêu Diệc Nhiên chưa bao giờ phải để tâm đến tình hình tài sản của Tướng quân phủ. haehyuk8693

“Thật tốt~ vậy để ta tính coi.” Nói tới tiền, Vân Mặc Chi cuối cùng mới thoáng thu lại bộ dáng lười biếng, vẻ mặt khôn khéo tính toán, “Chi phí bản thần y phải đến khám bệnh tận nhà, còn lộ phí, phí dùng dược liệu, còn có hộ vệ bản thần y đã đánh mất, ngươi cũng phải trả bạc bồi thường…”

“Mặc Chi, đừng đùa nữa!” Trong lúc Vân Mặc Chi vẫn còn đang mãi mê tính toán tỉ mỉ, ở phía bên kia, Bạch Nhất đã nhàn nhạt cười, chậm rãi đi ra từ nội thất, đánh gãy lời nói của Vân Mặc Chi.

Tiêu Diệc Nhiên lập tức ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy Bạch Nhất cũng mặc một bổ hỉ phục màu đỏ thêu chỉ vàng đang chậm rãi đi tới, kiểu dáng cũng cùng một loại với bộ Tiêu Diệc Nhiên đang mặc, bất quá sau khi được khoác lên người Bạch Nhất lại có thêm vài phần phiêu dật. Một đầu tóc dài màu đen được đơn giản vén lên cao, trên búi tóc còn điểm xuyết thêm một cây trâm gài bạch ngọc giản đơn, còn những sợi tóc khác đều nhẹ nhàng buông ở sau lưng. Trên gương mặt hơi được trang điểm nhẹ nhàng lại càng thêm tôn lên vẻ đoan trang khoan khoái, lược bỏ một chút tái nhợt thường ngày, lại tăng thêm nhiều nét nhu hòa, trong lúc nhất thời đã làm cho Tiêu Diệc Nhiên nhìn ngắm đến mê mẩn.

“Thật sự là trước có đào binh phản bội, sau lại bị đầu lĩnh bỏ rơi!” Vân Mặc Chi nhìn đến Bạch Nhất, bất mãn hướng về phía Tiêu Diệc Nhiên có chút ngẩn người hừ một tiếng, “Mọi người đã có mặt hết rồi, ngươi mau nhanh cút đi, nhớ rõ ngươi còn thiếu nợ phí chữa bệnh của ta, ngày khác nhớ trả cho đầy đủ đấy!”

Bị Vân Mặc Chi quát to một câu như vậy, Tiêu Diệc Nhiên cũng phục hồi *** thần lại, hướng Vân Mặc Chi ừ một tiếng, liền tiến tới vài bước đem Bạch Nhất chặn ngang bế lên, quay người đi ra cửa. haehyuk8693

Bạch Nhất không đoán được Tiêu Diệc Nhiên sẽ đột nhiên làm như vậy, trong nháy mắt cách khỏi mặt đất, y đã kinh hách một chút, hai tay gắt gao vòng quanh cổ Tiêu Diệc Nhiên, theo sau mới phản ứng lại, sắc mặt cũng đỏ hồng, hơi hơi vặn vẹo từ chối, “Mau buông ta xuống, nhiều người như vậy đều đang ở đây, để ta tự mình đi!”

“Như vậy sẽ đi nhanh hơn.” Tiêu Diệc Nhiên trái lại vẫn không có biểu tình gì như cũ, ôm Bạch Nhất bước nhanh về trước, bất quá vừa mới đi được vài bước, hắn đã thoáng nhíu mày nói: “Qúa nhẹ, ngươi phải ăn nhiều một chút.”

Vừa ra khỏi cửa, bị tiểu đoàn đón dâu bên ngoài trông thấy, mọi người liền ồn áo náo loạn một trận, Bạch Nhất xấu hổ đến mặt cũng không dám nâng lên, nghe thấy những lời Tiêu Diệc Nhiên nói, y liền âm thầm liếc mắt xem thường một cái. Tuy rằng mấy ngày nay y đã gầy đi không ít, nhưng tốt xấu gì cũng là một đại nam nhân, người bình thường có thể dễ dàng ôm lấy được y đã là một chuyện khó nhọc huống chi còn dư hơi nói y rất nhẹ, Tiêu Diệc Nhiên là đang lấy thể trọng của y lúc mang thai bảo bảo ra so sánh đây mà!!

Đến khi cả đám người đi đến cửa Vân phủ, Bạch Nhất nhìn con ngựa đang cô độc đứng trơ trọi ở cửa phun khí bất mãn, trong lòng lại nổi lên cảm giác hết chổ nói nổi. Quả nhiên, sau khi Tiêu Diệc Nhiên ôm Bạch Nhất đi đến trước ngựa rồi buông người xuống, hắn liền một bước xoay người lên ngựa, tiếp theo lại nhanh chóng duỗi tay đến trước mặt Bạch Nhất.

Nghe đội ngũ đón dâu ở chung quanh không ngừng hò hét kêu y nhanh chóng lên ngựa, lại nhìn nhìn vẻ mặt đứng đắn của Tiêu Diệc Nhiên cùng ánh mắt hiện lên sự chờ mong, Bạch Nhất bất đắc dĩ thở dài một hơi, đưa tay nắm lấy tay đối phương, giây tiếp theo đã bị người ta nhẹ nhàng kéo lấy, cơ thể cũng lập tức ngồi lên lưng ngựa, bị Tiêu Diệc Nhiên vây kín trong ngực.

“Tướng quân phủ không có ngựa à?” Bạch Nhất nhẹ giọng hỏi, thanh âm vì quá nhỏ nên rất nhanh đã bị che lấp trong tiếng cổ nhạc của đội ngũ đón dâu, nhưng lỗ tai vô cùng nhạy bén của Tiêu Diệc Nhiên lại vẫn chú ý đến những gì Bạch Nhất nói, hiển nhiên là đã nghe được hết.

“Ngươi không biết kỵ mã, cưỡi ngựa một mình không an toàn.” Tiêu Diệc Nhiên cúi đầu, nhẹ giọng giải thích bên tai Bạch Nhất.

Nhiệt khí phun ra từ người Tiêu Diệc Nhiên chạm đến tai của Bạch Nhất, làm cho y cảm thấy vành tai nhột nhột, mặt cũng đỏ bừng quay sang chổ khác, nhịn không được âm thầm phê bình một câu trong lòng, y chỉ là chưa từng cưỡi ngựa, chứ không phải sẽ không bao giờ cưỡi ngựa… Tuy rằng y không cưỡi ngựa giỏi như Tiêu Diệc Nhiên, nhưng chỉ đơn giản kỵ mã đi đường y nghĩ mình vẫn có thể làm được. Bất quá mặt đỏ thì vẫn đỏ như thường, Bạch Nhất đối việc việc Tiêu Diệc Nhiên đầu gỗ đột nhiên thông suốt mọi chuyện như vậy, còn nghĩ ra được mánh lới cùng cưỡi ngựa với mình, vẫn cảm thấy thực vui vẻ.

… haehyuk8693

Sau một loạt các tiết mục từ đón dâu rồi lại đãi tiệc, rốt cục một ngày dài đã kết thúc, tiễn bước vị khách nhân cuối cùng, Tiêu Diệc Nhiên lập tức dắt Bạch Nhất về tân phòng. Tuy nói là tân phòng, bất quá chỉ là hơi trang trí lại vài thứ thôi, kỳ thật từ lúc Bạch Nhất đến Thịnh Kinh đã luôn ở tại nơi này rồi, chỉ có ba ngày trước là phải dời sang Vân phủ làm khách mấy hôm.

Vào cửa, Tiêu Diệc Nhiên trước tiên kêu hạ nhân bưng một vài món ăn lên, phụ giúp Bạch Nhất ngồi xuống, “Bận cả ngày rồi, ngươi cũng chưa ăn cái gì, ăn trước một chút này rồi hẳn ngủ.”

Bạch Nhất vừa ngồi xuống liền kéo Tiêu Diệc Nhiên ngồi sang bên cạnh, ôn nhu lên tiếng: “Trong lúc yến tiệc ta đã ăn được một ít, trái lại ngươi còn chưa ăn gì, trước uống chút canh này giải rượu đã.” Nói xong, y liền đem chén canh Viên Nhi đã chuẩn bị tốt đưa cho Tiêu Diệc Nhiên. Trong hỉ yến khó tránh khỏi sẽ có người kính rượu mừng, y hiện tại không thích hợp uống rượu, bởi vậy đêm nay tất cả rượu mời đều do Tiêu Diệc Nhiên một mình đỡ hết, nhìn sắc mặt so với bình thường đã đỏ hơn rất nhiều của Tiêu Diệc Nhiên, Bạch Nhất hơi hơi có chút lo lắng.

Tiêu Diệc Nhiên tiếp nhận chén ngửa đầu uống hết, tiếp theo vẫn cố chấp chỉ vào thức ăn trên bàn nói: “Uống xong rồi, ngươi trước ăn một chút gì đi!”

Bạch Nhất mỉm cười, cầm lấy chiếc đũa, “Ngươi cũng phải ăn nữa, buổi tối chỉ thấy ngươi uống rượu, cũng không ăn được cái gì.”

“Ta không đói bụng.” Y uống rượu đến no rồi, làm sao còn nuốt trôi nổi.

Bạch Nhất cũng không có cưỡng cầu, tùy ý ăn vài món liền buông chiếc đũa, quay đầu nhàn nhạt cười với Tiêu Diệc Nhiên, “Ta cũng ăn no rồi, đi nghỉ ngơi thôi.”

Tiêu Diệc Nhiên gật gật đầu, đợi hạ nhân thu thập này nọ xong rồi lui xuống, hắn liền kéo Bạch Nhất đến trước giường, động thủ cởi ngoại y cho hai người, sau đó đem Bạch Nhất đẩy vào chăn trước, rồi mới tự mình bò lên.

Bạch Nhất phối hợp với đối phương nhanh chóng cởi ngoại y ở bên ngoài ra, rồi nằm ở trên giường đỏ mặt chờ đợi động tác kế tiếp của Tiêu Diệc Nhiên. Nhưng sau khi lên giường, chỉ thấy Tiêu Diệc Nhiên ôm lấy y liền nằm xuống, bộ dáng như chuẩn bị đi vào giấc ngủ, nhất thời sắc mặt đen đỏ hòa trộn, có chút không nói nên lời lấy khủy tay đỉnh đỉnh Tiêu Diệc Nhiên, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi rất mệt sao?”

“Hoàn hảo, như thế nào?” Tiêu Diệc Nhiên nghi hoặc nhìn về phía Bạch Nhất. haehyuk8693

“…” Bạch Nhất cương cứng nở nụ cười, tận lực thả nhẹ thanh âm, “Hôm nay là ngày thành thân của chúng ta…”

“Ừ.” Tiêu Diệc Nhiên thấp giọng đáp lời, vẫn nhìn vào Bạch Nhất, tựa hồ không quá hiểu được y đang nói cái gì.

Bạch Nhất bất đắc dĩ nhu nhu cái trán, y nếu trông cậy vào Tiêu Diệc Nhiên có thể hiểu được hai chữ phong tình viết như thế nào, còn không bằng trông mong vào ngày An An có thể nói chuyện thì hơn… Xem ra cái ôm ấp lúc cùng Tiêu Diệc Nhiên kỵ mã ở ban ngày quả nhiên chính là ảo giác. Bạch Nhất thở dài một hơi, chủ động câu cánh tay vòng qua cổ Tiêu Diệc Nhiên, híp mắt ôn nhu cười, dưới ánh nến mờ nhạt lại càng nổi bật vẻ động lòng người, “Đêm xuân vốn ngắn ngủi, đã như vậy chúng ta sao có thể lãng phí đêm động phòng hoa chúc như vậy được?”

Lúc này Tiêu Diệc Nhiên cuối cùng đã hiểu được, khuôn mặt bình thường vẫn không có biểu tình nay đã có chút ửng đỏ, bất quá vẫn cố chấp nhìn Bạch Nhất lắc lắc đầu, “Thân thể của ngươi còn chưa có khỏe hẳn.”

“Ta đã hỏi qua Mặc Chi, có thể à.” Bạch Nhất nhẹ giọng cười nói, y chỉ biết, có thể làm cho Tiêu Diệc Nhiên băn khoăn đến băn khoăn đi cũng chỉ có nguyên nhân vì sức khỏe của y. Cũng may y đã sớm có chuẩn bị.

Đỏ mặt vươn tay lôi ra hộp thuốc mỡ nhét vào trong người Tiêu Diệc Nhiên, Bạch Nhất thấp giọng nói: “Chỉ cần ngươi cẩn thận một chút là không sao.”

Cho dù Bạch Nhất đã nói như thế, Tiêu Diệc Nhiên vẫn do dự nhìn nhìn Bạch Nhất, “Thân thể của ngươi…” Đêm đón giao thừa hôm đó, bọn họ thiếu chút nữa đã cọ thương ra lửa, hắn cũng không muốn mới ngày đầu thành thân đã phải nữa đêm xông ra ngoài tắm nước lạnh.

Bạch Nhất cũng lười giải thích, trở mình một cái khóa chặt trên người Tiêu Diệc Nhiên, trực tiếp hôn lên môi Tiêu Diệc Nhiên, mang chút ý tứ khiêu khích, trêu chọc đầu lưỡi của đối phương, hai tay chậm rãi kéo rớt y sam của hắn.

Tiêu Diệc Nhiên hiển nhiên không nghĩ tới Bạch Nhất có thể chủ động như vậy, trong thời gian còn đang sửng sốt, hắn đã nhanh chóng bị Bạch Nhất đoạt mất quyền chủ động, đến khi lấy lại *** thần thì quần áo trên ngươi đã bị kéo xuống phân nữa. Hơi hơi nhíu mày, Tiêu Diệc Nhiên lập tức xoay người đem Bạch Nhất áp trở về, cúi đầu đáp lễ cho đối phương, thẳng đến khi cánh môi của hai người tách ra, còn vô tình kéo theo một dòng chỉ bạc trong suốt.

Nhãn thần của Tiêu Diệc Nhiên đã trở nên u tối, nhìn chằm chằm Bạch Nhất hỏi: “Thật sự có thể chứ?” haehyuk8693

Bạch Nhất thở phì phò, nhẹ cười gật đầu, “Sau bình thường không thấy ngươi nói nhiều như vậy hả?”

Tiêu Diệc Nhiên nghe vậy liền không hề do dự nữa, nhanh chóng cởi nội sam của đối phương, tiếp theo liền nghiêng người hôn hôn cơ thể Bạch Nhất, còn hai tay rãnh rỗi thì đang nhẹ nhàng mơn trớn mấy chỗ mẫn cảm trên người y, làm cho Bạch Nhất thở gấp một trận.

Dọc theo xương quai xanh hôn thẳng một đường xuống dưới, động tác của hắn thập phần mềm nhẹ, tựa hồ chỉ sợ hơi dùng lực một chút sẽ đem Bạch Nhất bóp nát.

“Ngô ân…” Những chỗ bị đầu lưỡi của Tiêu Diệc Nhiên chạm qua đều truyền đến một cảm giác run rẩy khoan khoái. Bạch Nhất nhịn không được rên rỉ thành tiếng, ánh mắt hơi chút mê ly nhìn về phía Tiêu Diệc Nhiên, khóe miệng hơi hơi gợi lên.

“A!…” Một xúc cảm lạnh lẽo truyền đến từ nơi riêng tư dưới thân, Bạch Nhất kêu nhỏ một tiếng, tiếp theo liền cảm giác được ngón tay của Tiêu Diệc Nhiên cùng với một dòng chất lỏng lạnh mát đang hoạt nhập vào trong cơ thể, đây chắc hẳn là thuốc mỡ bôi trơn mà y vừa mới đưa cho Tiêu Diệc Nhiên dùng lúc nãy. Nội thể cực nóng của Bạch Nhất rất nhanh đã đem tất cả cao bôi trơn mát lạnh hòa tan thành nước, đồng thời cũng có vài giọt chất lỏng ấm áp chảy ra từ nơi tiếp xúc giữa ngón tay của Tiêu Diệc Nhiên cùng bộ vị tư mật của Bạch Nhất, kéo theo một cảm giác vô cùng khác thường. Bạch Nhất nhịn không được giật giật thân thể, ngón tay của Tiêu Diệc Nhiên trong cơ thể cũng theo đó thoáng lay động, va chạm vào vách thịt, làm cho Bạch Nhất theo bản năng co rút thân thể, miệng phát ra thanh âm không rõ hàm xúc.”Ân… A…”

Tiêu Diệc Nhiên đang nhẹ nhàng chuyển động ngón tay ma sát trong cơ thể Bạch Nhất, lúc nghe được Bạch Nhất phát ra tiếng rên rỉ mông lung, nhất thời cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cũng lập tức đẩy mạnh tốc độ trên tay, làm cho thân thể Bạch Nhất mau chóng thích ứng, tiếp theo mới chậm rãi đưa ngón tay thứ hai vào, bắt đầu một vòng khuếch trương mới.

“Ngô… Ân... Cáp... a...” Trong cơ thể không ngừng truyền đến khoái cảm kỳ dị khi vách thịt bị ngón tay quét qua, hô hấp của Bạch Nhất dần dần trở nên nặng nề hơn, bắt đầu không ngừng thở dốc. Đây chính là lần đầu hoan ái của y sau khi sinh con, không nghĩ tới thân thể so với dĩ vãng còn mẫn cảm hơn mấy lần, chỉ mới là hai đầu ngón tay của Tiêu Diệc Nhiên thế nhưng đã làm cho toàn bộ da lông trên người y đều sắp dựng đứng lên hết. Ngẫu nhiên, khi địa phương tối mẫn cảm của y bị Tiêu Diệc Nhiên đụng tới, khoái cảm ập đến lại càng làm cho hô hấp của y trở nên tắc nghẽn.

Mặc dù Bạch Nhất đã hoàn toàn rơi vào ngọn lửa dục vọng, nhưng vì thẹn thùng lại để cho Tiêu Diệc Nhiên tiếp tục loạt động dưới thân mình. Mà Tiêu Diệc Nhiên hiện tại vẫn đang giữ vững tiến độ bôi trơn mở rộng trước đó, vừa rút ngón tay ra lại đưa vào, lúc này không chỉ bỏ thêm một ngón tay, mà còn có rất nhiều cao bôi trơn mát lạnh cũng được đưa vào. Cao bôi trơn này là do Vân Mặc Chi đặc biệt điều chế ra, lúc trước khi Bạch Nhất còn mang thai, Tiêu Diệc Nhiên đã dùng qua vài lần, hiển nhiên hiện tại đã rất quen thuộc với thứ này.

Bởi vì khi Bạch Nhất sinh con trên người đã có một ít vết thương, cho nên động tác của Tiêu Diệc Nhiên lúc này lại càng phi thường cẩn thận hơn mọi khi rất nhiều. Tới tới lui lui lặp lại nhiều lần, hắn cực kì có kiên nhẫn vì Bạch Nhất tiến hành công tác chuẩn bị. Thẳng đến khi cả người Bạch Nhất đã hóa thành một bãi xuân thủy, phải dùng đến ánh mắt mị hoặc ra sức quyến rũ nhìn hắn, còn hơi hơi há miệng liếm môi, “Cấp… Ta, ân…”

Đến tận lúc này, Tiêu Diệc Nhiên mới dừng lại, rút tay ra, tiếp theo lại chét chét thêm chút thuốc mỡ lên phân thân của mình, tùy ý lay động vài cái trước huyệt khẩu của Bạch Nhất, sau mới phi thường cẩn thận đỉnh nhập vào trong.

Nhờ có thuốc mỡ bôi trơn cộng với công tác chuẩn bị vô cùng kĩ càng của Tiêu Diệc Nhiên trước đó, nên lần tiến vào này đã diễn ra vô cùng thuận lợi, cơ hồ chỉ cần nhấp một chút là đã tiến vào toàn bộ. Hạ thể đột nhiên trở nên căng đầy đã làm cho Bạch Nhất run rẩy cả người, huyệt khẩu không tự chủ được co chặt, làm cho vách thịt cũng gắt gao bao bọc lấy phân thân của Tiêu Diệc Nhiên, hai người không nhịn được cùng phát ra thanh âm hút khí.

“Ngô…” Bạch Nhất vừa rên rỉ vừa đồng thời ý thức được động tác của mình đã làm cho cả hai có chút khó chịu, lại hít vào một hơi thật sâu, cố gắng thả lỏng cơ thể, làm cho động khẩu mở ra lần nữa, cùng lúc nâng lên hai cánh tay đã không còn mấy khí lực ôm lấy Tiêu Diệc Nhiên, “Ta không sao…Ngươi động đi… Ân a…” Còn chưa nói xong, phân thân của Tiêu Diệc Nhiên đã thong thả mà hữu lực trừu sáp, thật sâu đỉnh nhập vào rồi rút ra, sau đó lại một lần nữa đâm vào thật sâu.

“Ân a… Ngô... Ân ân a…” Khoái cảm không ngừng đánh úp lại, đã làm cho ý thức của Bạch Nhất có chút tán loạn, miệng cũng vô thức phát ra thanh âm mê người. Theo động tác ngày một nhanh hơn của Tiêu Diệc Nhiên, địa phương đang ân ái của hai người cũng truyền ra thanh âm “ba ba ba” liên hồi, làm cho cả phòng đều tràn ngập cảm giác *** mỹ.

Tiêu Diệc Nhiên hơi hơi nâng cái mông của Bạch Nhất lên, làm cho hạ thể của cả hai dung hợp càng chặt chẽ hơn. Bạch Nhất sau một lần lại một lần bị khoái cảm đánh sâu vào trong, cuối cùng đã nhẫn không nổi nữa, nam căn lập tức phun ra bạch trọc *** hoa. Đông tác dưới thân của Tiêu Diệc Nhiên vẫn không dừng lại dù chỉ một khắc, một bên lại đưa ngón tay khẩy lên dòng dịch thể màu trắng trên người của Bạch Nhất, dưới ánh mắt trừng to đang nhìn mình chăm chú của Bạch Nhất, mặt không chút biểu tình há mồm cho vào tất cả.

Bạch Nhất vừa mở miệng ra, còn không kịp ngăn cản thì Tiêu Diệc Nhiên đã nuốt xuống hết, mà trong miệng cũng chỉ có thể phát ra những thanh âm rên rỉ cao thấp. Nhìn Tiêu Diệc Nhiên diện vô biểu tình, làm hành động thân mật thậm chí còn hơi lộ vẻ *** đãng như vậy, trong lòng Bạch Nhất liền nhộn nhạo một tia cảm giác thỏa mãn nói không nên lời, trong mắt cũng tràn đầy ý cười ngọt ngào. haehyuk8693

Tiêu Diệc Nhiên nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Bạch Nhất, mặc dù vẻ mặt của hắn lúc này cũng không chút thay đổi, nhưng lại tựa hồ đang bao hàm một loại thâm tình vô hạn. Hắn cúi đầu hôn hôn môi Bạch Nhất, không để ý cự tuyệt của y, miệng lưỡi dây dưa, đem chút vị đạo vừa toát ra từ nơi sâu thẳm trong cơ thể của Bạch Nhất quay lại miệng của đối phương, sau đó gợi lên khóe môi, ở bên tai Bạch Nhất nhẹ thổi một hơi, “Thơm lắm…”

Bạch Nhất hung hăng trừng mắt liếc Tiêu Diệc Nhiên một cái, tên đầu gỗ lúc bình thường chẳng hiểu chút phong tình nào, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại luôn làm cho người ta không thể chống đỡ được. Suy nghĩ vừa mới phiêu tán vài khắc, một cái va chạm mạnh mẽ trong cơ thể đã dẫn phát dòng cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân, theo những đợt trừu sáp đột nhiên càng thêm mãnh liệt thần tốc của Tiêu Diệc Nhiên, *** thần của Bạch Nhất lại bị khoái cảm bao phủ lần nữa, “A a a… Ân a… Ngô ân…”

Trong một khắc cuối cùng, Tiêu Diệc Nhiên đã lấy phân thân ra, đem toàn bộ chất lỏng màu trắng nồng đậm bắn lên bụng Bạch Nhất, sau đó mới kéo sàng đan qua nhẹ nhàng lau người cho đối phương, rồi ôm Bạch Nhất nằm ở bên người hắn.

Bạch Nhất thở phì phò dựa vào lòng Tiêu Diệc Nhiên, hơi thẹn thùng cọ cọ Tiêu Diệc Nhiên, vốn là muốn cho Tiêu Diệc Nhiên trong đêm động phòng có thể thư giải một chút dục vọng đã nhẫn nhịn bấy lâu nay. Lại không nghĩ rằng, trong toàn bộ quá trình Tiêu Diệc Nhiên cũng chỉ chiếu cố cảm thụ của y, từ đầu tới đuôi đều đặt cảm giác của y lên trước, làm cho y trong lúc hoan ái cũng không có một chút khó chịu, thoải mái từ khi mới bắt đầu cho đến chấm dứt, đối lập với Tiêu Diệc Nhiên vẫn luôn xuất toàn lực khắc chế, cũng không có cảm giác được hưởng thụ như trong dĩ vãng.

“Ngủ đi!” Tiêu Diệc Nhiên thấp giọng nói, hai tay gắt gao ôm chặt Bạch Nhất.

“Ân.” Trải qua một phen ân ái, Bạch Nhất cũng đã hơi mệt mỏi, mặc dù còn có chút áy náy với việc chủ động cầu hoan nhưng kết quả lại khiến cho Tiêu Diệc Nhiên phải khổ lực hầu hạ mình, không thể tận hứng, nhưng thể lực của y hiện nay quả thật không đủ để làm tiếp một lần nữa, phần còn lại đành phải để đến mai mốt chậm rãi bù vào vậy. Bạch Nhất dán vào bờ ngực Tiêu Diệc Nhiên, mỉm cười nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau đã tiến vào giấc mơ đẹp.

Đôi nến đỏ trên bàn đã sắp cháy hết, ánh lửa chớp lên trong đêm đen có vẻ càng phá lệ nổi bật hơn hẳn. Trong tập tục cổ xưa, nến đỏ đêm tân hôn sẽ đại biểu cho sinh mệnh của hai người, nếu cây nến nào vụt tắt trước sẽ đại biểu cho người đó phải ra đi trước. Lúc này cây nên đỏ đại diện cho Bạch Nhất đã sắp cháy tới mức cuối cùng, còn cây nến tiêu biểu cho Tiêu Diệc Nhiên vẫn còn kém một ít. haehyuk8693

Tiêu Diệc Nhiên nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nâng tay vung lên, làm cho cây nến đỏ đại biểu cho hắn tắt liệm, theo sau không bao lâu, ánh nến tiêu biểu cho Bạch Nhất cũng chậm rãi lụi tàn.