Tương Tư Tán

Chương 37: 37 Mười Năm Gặp Lại

Gương mặt xinh đẹp của gã nam tử bạch bào chợt nhíu lại, đôi mắt đang khép hờ của hắn chợt mở.

Hắn đứng dậy, tà áo của hắn nhẹ tung bay, những hạt bụi cũng theo đó mà rời khỏi.

Hắn ngước nhìn về một phía, nơi đó đang có một luồng khí đen kịt đang kịch liệt dị động, bên trong là cơ thể đầy sẹo của chàng thiếu niên đang vật vã trên nền đá, một chiếc ô đen tuyền đang lơ lửng xoay tròn ở đó.

Gã nam tử bạch y nhìn một lúc rồi thôi, hắn chợt nghe thấy tiếng rên nhẹ.

Hắn vội lấy khăn ẩm trườm lên trán chàng thiếu niên đang miên man bên cạnh.

Thấy mọi thứ đã ổn, hắn đi tới cửa hang ngẩng đầu nhìn lên bầu trời vẫn bao phủ bởi mây đen kia, đôi mắt ấy dần trở nên xa xăm, dù tầm mắt bị màn mưa che khuất, hắn vẫn thấy được khung cảnh phía sau những rặng mây đen kịt ấy.

Giữa tầng trời rộng lớn, hai bóng người lơ lửng đang lặng lẽ nhìn nhau, tà áo của họ bay phần phật trong gió.

Dưới chân họ là những dải mây đen kịt, thỉnh thoảng lại vụt sáng, cùng với đó là những âm thanh lục bục vang vọng cả một góc trời.

Nam tử hôi bào chắp tay đứng đó, khuôn mặt cương nghị từ đầu đến giờ vẫn chẳng đổi sắc, đôi mắt đen láy vẫn nhìn chằm chằm gã hoàng y trước mặt mình.

Hắn chợt cao giọng nói:

-Hôm nay chẳng biết khi ra khỏi cửa bước chân nào trước mà ta lại có diễm phúc được diện kiến Trương đàn chủ thế này!

Gã hoàng y nam tử khuôn mặt trở nên nghiêm trọng tới cực độ, hắn nghe ra sự mỉa mai trong câu nói ấy nhưng hắn không phát tác tâm tình khó chịu của mình được, bởi kẻ trước mắt này cực kỳ nguy hiểm.

Hắn cố tịnh tâm, cười nhẹ, hàng ria mép của hắn cũng vểnh theo, khuôn mặt rạng rỡ trông rất có thiện cảm.

Hắn vừa cười vừa nói:

-Lý tông chủ lại đùa rồi! Ngài biến mất ở tu hành giới đã chục năm, ngài có biết chúng ta đã vất vả tìm ngài thế nào không? Chẳng ngờ hôm nay lại có thể gặp ngài ở chốn này, diễm phúc ấy nên là của ta mới phải?

Nam tử hôi bào chợt cười lớn, rồi nụ cười ấy biến mất ngay lập tức.

Cái khuôn mặt ấy lại trở về với sự nghiêm nghị thường có.

Hắn trầm giọng nói:

-Trương Nhược Thành, người như ngươi mà cũng biết đùa cơ đấy! Mà cũng phải thôi, chó biết đùa là chuyện thường tình.

Nhìn thấy ngươi ở đây ta lại chợt nhớ ra, ân oán với “Cẩu Điện” các ngươi cũng nên bắt đầu tính cả gốc lẫn lãi được rồi.

-Cái miệng của ngươi vẫn sắc bén như ngày nào, Lý Xuân à! Năm đó để ngươi trốn thoát thật sự là một vết nhơ trong cuộc đời của ta.

Hôm nay ta sẽ giết chết ngươi ở đây, để ánh sáng của Tiên Điện sẽ không bao giờ vấy bẩn một lần nào nữa.

Nụ cười trên mặt hoàng bào nam tử đã biến mất từ lúc nào, cái vẻ đạo mạo đã chiếm trọn lấy khuôn mặt ấy.

-Hahaha! Hai mươi năm trước ta phá nát cái “Cẩu Điện” chó chết của các ngươi rồi vẫn toàn thân chạy thoát, mười năm trước nửa cái phân đàn của ngươi tới vây công ta rồi bị ta giết chết gần hết.

Trương đàn chủ à! Ta không ngờ sự lạc quan của ngươi đã tu dưỡng tới mức này rồi!

Tiếng cười hoà cùng tiếng sấm đì đùng âm vang cả một góc trời, nụ cười ấy mang đầy vẻ trào phúng cùng sự ngang tàng chẳng thể nào che lấp.

Hôi bào nam tử khinh thường nói với kẻ trước mặt mình.

Hoàng bào nam tử nghe xong, bàn tay đang chắp sau lưng chợt nắm chặt.

Gã nam tử trước mặt là kẻ đã gây ra sự nhục nhã lớn nhất với Tiên Điện kể từ khi nó xuất hiện trên thế gian này.

Suốt những năm qua, Tuyệt Sát lệnh vẫn luôn ban bố trên toàn đại lục để diệt sát gã tên Lý Xuân kia.

Nhưng Tuyệt Sát lệnh mà Tiên Điện luôn tự hào ấy dần trở thành trò cười cho thiên hạ, bởi kẻ trước mặt kia vẫn nhởn nhơ tự do tự tại sau bao lần bị bao vây cùng truy sát.

Cuộc vây công mười năm trước là do hắn chỉ huy, và hắn lại tiếp tục nối tiếp cái trò cười ấy.

Chục năm qua là những ngày tháng khó khăn nhất của cuộc đời hắn, lần vây công thất bại đó, ở trên rất không hài lòng, chỉ khi giết kẻ trước mặt này, hắn mới lấy lại được những gì hắn đã mất.

Nhưng hắn biết nó rất khó khăn.

Hoàng bào nam tử vẫn đứng yên không đáp lời, vẻ đạo mạo của hắn vẫn luôn hiện hữu, nhưng sau khi nghe xong những lời kia có vẻ như đã hơi gượng gạo.

Rồi y phục trên người hắn chợt rung động kịch liệt, hai chiếc luân xa vàng rực xuất hiện trên tay của gã, nó bắt đầu xoay tròn kịch liệt, sóng pháp lực khiến không gian xung quanh nam tử vặn vẹo, nó khiến những rặng mây phía dưới chợt trở nên quay cuồng.

Lý Xuân hơi nhíu mày, tên trước mặt so với mười năm trước mạnh hơn không ít, nhưng hắn vẫn bình thản lặng yên đứng đó.

Vốn dĩ hắn về đây để nhìn xem hai hài tử của hắn sống thế nào, chẳng ngờ lại gặp thứ ngáng đường này.

— QUẢNG CÁO —

Nhìn hai luân xa đang xoay tròn trong tay mình rồi nhìn gã nam tử hôi bào đáng hận vẫn luôn luôn bình thản kia, Trương Nhược Thành chợt thấy chột dạ.

Mười năm qua, vì những tủi nhục mà tên đó mang tới, hắn đã dồn toàn tâm toàn ý vào tu luyện.

Cảnh giới của hắn cũng đã nâng lên một bậc, hắn cũng chạm được tới cái gọi là song luân trong truyền thuyết, nhưng kẻ trước mặt vẫn như mười năm trước, vẫn thờ ơ vẫn khinh khỉnh như vậy.

-Không ngờ một kẻ ngu dốt như ngươi cũng có ngày xuất hiện song luân trên tay.

Nhưng vẫn như mười năm trước, ta tin chắc ngươi dùng luân còn chẳng bằng một góc của con trai ta.

Trương Nhược Thành mắt giật giật, tên Lý Xuân kia miệng lưỡi vẫn đáng ghét như ngày đó.

Thất bại năm đó dần trở thành một bóng ma tâm lý in sâu vào tiềm thức của hắn.

Hắn biết mình phải phá bỏ nó nếu không con đường tu hành của hắn nguy mất.

Hắn nhìn thẳng vào tên đó, hắn ép bản thân mình phải bình tĩnh rồi hét lớn:

-Câm miệng!

Cùng lúc hai luân xa hoàng sắc rít gào, nó được phóng thẳng tới chỗ Lý Xuân.

Lý Xuân mặt vẫn bình thản, hắn nhìn hai cái luân xa đang rít gào lao tới mình kia rồi chợt cười nhếch mép, bảo không bằng một góc của con trai hắn là thật mà.

Hai tay hắn dang rộng, liên tiếp những bóng kiếm xuất hiện sau lưng hắn, số lượng đã lên tới hai mươi cái.

Tay hắn vũ động, hai chục bóng kiếm chợt đan vào nhau di động theo một quỹ tích kỳ diệu.

Hắn nhìn hai luân xa, trong mắt hắn chúng nó cực kỳ chậm chạp, hắn chợt nói nhỏ:

-Đúng là thằng đần mà!

Theo hai tay Lý Xuân vũ động, những bóng kiếm kia uốn lượn trên không trung, rồi một bóng hư long kim sắc dần hiện lên bao phủ những bóng kiếm ấy.

Một tiếng long ngâm chợt vang vọng giữa thiên không, cái hư ảnh kim long ấy lao thẳng vào hai chiếc luân xa đang rít gào.

Một tiếng nổ kinh thiên lan tràn khắp khung trời, sóng xung kích dữ dội khiến tầng mây đen kịt biến mất hoàn toàn lộ ra cả cánh rừng bên dưới.

Ánh sáng chói loà của vụ nổ ấy khiến cánh rừng kia chợt sáng bừng lên.

Áo Lý Xuân bay phần phật, hắn chợt vung tay, đoàn kiếm long kia sau cú va chạm liền lao thẳng về phía hoàng bào nam tử.

Trương Nhược Thành kinh dị nhìn con hư long kia.

Sự sợ hãi bao trùm lấy cơ thể hắn, tại sao kẻ trước mặt vẫn đáng sợ như vậy? Hắn đã rất tin tưởng vì bản thân đã tiến bộ nhiều như thế nào, nhưng kết quả thì vẫn như mười năm trước.

Hắn thất thần nhìn hai chiếc luân xa của mình bị công kích một cách thô bạo, hoàng sắc quang mang ảm đạm sắp tắt, lúc hắn thu lại được hai chiếc luân xa thì trông chúng đã tàn tạ đến cực điểm.

Tóc gáy của hắn chợt dựng đứng, sau màn sáng kia, đoàn kiếm long đang lao thẳng về phía hắn.

Hắn vội rút ra một tấm phù mau chóng kích phát, cơ thể hắn nhanh chóng được bao trùm bởi một thứ ánh sáng thần thánh.

Rồi một vệt sáng lao nhanh giữa màn trời để lại tên hôi bào nam tử đang cười khổ.

Hắn thầm than:

-Đúng là nhà giàu tiêu hoang a! Dùng thánh phù chỉ để chạy trốn.

Đoàn kiếm long kia quay lại lượn một vòng quanh người Lý Xuân rồi biến mất.

Khuôn mặt xinh đẹp của tên bạch y nam tử vẫn ngước nhìn chăm chú.

Rồi hắn bắt được ánh mắt của nam tử hôi bào, hắn thấy người kia cười với mình, hắn cũng nở một nụ cười đáp lại, nụ cười khiến ai cũng phải say đắm.

Lý Xuân phiêu dật hạ xuống trước cửa hang, màn mưa kia vừa chạm gần tới thân hắn liền bị một thứ ngăn cách nào đó chảy sang một bên.

Hắn bước tới cửa hang, hắn trìu mến nhìn chàng thanh niên xinh đẹp đang cười cười với mình.

-Con chào cha ạ!

— QUẢNG CÁO —

Lý Xuân cười to, chẳng ngờ chỉ mười năm không gặp, đứa con cả của hắn đã trở thành một chàng thanh niên tuấn lãng.

Chỉ có điều, khuôn mặt kia quá đỗi xinh đẹp rồi, nhưng hắn cũng không bất ngờ cho lắm, vì vẻ đẹp trên khuôn mặt kia thừa hưởng gần như trọn vẹn những nét đẹp của thê tử hắn.

-Vệ! Con đã lớn thật rồi!

Lý Xuân trìu mến nói.

-Con hai lăm tuổi rồi cha à!

-Vậy mà ta luôn nghĩ con vẫn chỉ là hài tử năm đó.

Ta xin lỗi vì ta không thể ở bên mấy đứa suốt những năm tháng qua.

-Con hiểu mà!

Cuộc đối thoại ấm áp mau chóng kết thúc.

Khuôn mặt Lý Xuân dần trở lên ngưng trọng, hắn bước tới thiếu niên bạch y đang nằm ở một góc, tay hắn đặt lên trán đang nóng rực kia, một thứ sức mạnh nhu hoà từ cánh tay dần truyền vào đó.

Khuôn mặt đỏ rực của chàng thiếu niên dần dịu lại.

Bên tai Lý Xuân chợt vang lên thanh âm nhẹ nhàng:

-Cha cứ để đệ ấy chịu chút đau khổ đi.

-Một người cha vô trách nhiệm như ta cũng phải làm những điều gì đó cho hài tử của mình chứ.

Sự im lặng lại bao trùm lấy không gian u ám.

Lý Xuân bước tới màn khí đen kịt kia, hắn bước vào trong đó, tay hắn âu yếm nhẹ vuốt ve lên khuôn mặt đầy sẹo đang vật vã.

Hắn cứ lặng yên ngồi đấy một lúc, vẻ bất lực dần bao trùm lên khuôn mặt ấy.

Hắn ngẩng đầu nhìn cái ô đen tuyền kia, hắn cảm nhận được điều gì đó.

Hắn chợt lắc đầu.

Lý Xuân bước ra, hắn lặng yên đứng đó, rồi hắn nặng nề nói:

-Thời gian của Vấn Thiên không còn được bao lâu nữa rồi!

Cả hang núi lại trở về với im lặng.

Hai bóng người cứ lặng im đứng đó nhìn hai chàng thiếu niên đang miên man.

Lý Xuân chợt lên tiếng:

-Không ngờ Khánh Điệp đã sử dụng được song luân.

Còn Vấn Thiên khiến ta bất ngờ rất rất nhiều, nó không chỉ mở được linh thức, kỹ năng chiến đấu của nó cũng thật sự quá phô trương rồi.

-Nhưng hai đệ ấy vẫn suýt chết! Những sai lầm kia đáng lý ra không nên tồn tại.

— QUẢNG CÁO —

Lý Xuân cười to, đứa con cả của hắn vẫn nghiêm khắc như vậy với mấy đệ đệ của nó.

Lý Xuân ôn tồn nói:

-Đệ đệ của con vẫn là những hài tử mới lớn, sai lầm là thứ dễ dàng xảy ra.

Nhưng sau những sai lầm ấy chúng sẽ ngộ ra rất nhiều điều.

À mà! Cảnh giới của con hiện tại ra sao rồi!

-Con đang ở Thiên cảnh hậu kỳ viên mãn, sắp giã cảnh được rồi!

Vệ trả lời nhẹ bâng như chẳng có gì.

Cha nó thì hít sâu một hơi rồi cười rạng rỡ.

-Thế gian này chắc sẽ ghen tỵ lắm nếu biết có một kẻ yêu nghiệt như con tồn tại!

Vệ lắc đầu, cảnh giới đó của hắn thực ra chẳng có gì đặc biệt.

Hắn chợt nhẹ giọng nói với Lý Xuân:

-Cha có dự định gì không?

-Mấy năm qua, ta vẫn đi tìm thứ có thể giúp Vấn Thiên duy trì sự sống, nhưng ta kiếm được rất ít.

Ta sẽ tiếp tục đi tìm.

Việc của tông môn đành để con tiếp tục gánh vác vậy!

Vệ gật đầu nói “Dạ” rồi hắn bảo với cha:

-Cha giúp con đưa Khánh Điệp tới Thanh Dương Quan được không? Oán khí trên người đệ ấy chưa hoàn toàn được loại bỏ, nên sớm để đệ ấy đến Thanh Dương Quan là tốt nhất.

Con còn có chút việc ở đây chưa hoàn thành.

-Việc ấy vốn dĩ là của ta mà!

Lý Xuân cười khổ, chục năm qua hắn thật sự thấy có lỗi với những đứa con của mình.

Nhìn những hài tử của mình đang miên man kia, hắn lại thấy áy náy trong lòng, vì trách nhiệm của một người cha và vì lời hứa với thê tử của mình.

Mưa vẫn rơi tầm tã, hai bóng người lặng lẽ ngắm nhìn những đoá hoa..