Chu Tiến nhìn chủ quân của mình ngồi thẫn thờ trên ghế gỗ, không biết nên nói gì. Hắn đi theo Trình Tư Thành cũng khá lâu, chưa bao giờ nhìn thấy chủ quân của mình sa sút như ngày hôm nay. Nếu phu nhân không trở về nữa, Trình phủ này thật sự sẽ loạn, Trình Tư Thành cũng sẽ loạn.
- Chu Tiến, ngươi đi theo dõi Âu Dương Phương và người của hắn ta đi. Tuệ Nghi hiện đang mất tích, hắn lại lòng dạ thâm sâu, nếu lỡ hắn tìm thấy nàng trước ta thì nàng sẽ gặp nguy hiểm.
Chu Tiến nghe lệnh của Trình Tư Thành, ngay lập tức lên đường.
Còn về phía của Trình Tư Thành, tin tức Tuệ Nghi vẫn còn sống khiến hắn vô cùng vui sướng, tựa như người sắp chết đuối vớ được chiếc phao. Dù hiện tại nàng đang mất tích, nhưng Đại Tiếu cũng không phải quá rộng lớn, hai mươi tám tòa thành, tìm mãi chắc chắn sẽ ra.
Nhưng Trình Tư Thành lại càng lo lắng hơn nữa, nàng từ nhỏ đã sống trong chốn trướng rũ màn che, kẻ hầu người hạ, liệu cuộc sống lăn lộn bên ngoài nàng có chịu được không? Lỡ như bị bắt nạt, lỡ như bị ức hiếp, nàng lại không biết tự chăm sóc bản thân mình, lỡ như bị bệnh...
Trình Tư Thành càng nghĩ lại không dám nghĩ nữa. Không có, nàng đã hai mươi tuổi rồi, lẽ nào tự chăm sóc bản thân mình còn không làm được, hắn là đang nghĩ nhiều, nghĩ nhiều rồi.
Tuệ Nghi thuần thục cắt khúc vải màu be đưa cho nha hoàn áo xanh kia, nói:
- Cô nương, của cô hết một lượng.
(Ở đây mình xin lỗi trước nhé, vì mình chưa tìm hiểu kĩ về đơn vị tiền thời cổ đại nên chỉ ghi tượng trưng, mọi người thông cảm giùm mình)
Nha hoàn áo xanh kia cầm lấy, đưa bạc cho nàng sau đó quay lại đằng sau chỗ chủ tử của mình đang đứng, lễ phép nói:
- Tiểu thư, người còn thích thứ gì nữa không ạ?
Tiểu thư của nha hoàn này đội nón có mạng che, mặc y phục bằng gấm màu hồng đậm, da trắng như tuyết, mặc dù chỉ để lộ đôi môi đỏ hồng, chiếc cằm nhỏ xinh nhưng cũng khiến những nam nhân đang đứng trong tiệm vải thỉnh thoảng phải quay lại nhìn. Tuệ Nghi làm ở tiệm vải cũng đã được gần ba tháng, gặp được cũng khá nhiều các vị tiểu thư, nhưng người có giọng nói trong trẻo mà lại dễ nghe như người trước mặt thì lần đầu nàng thấy.
- Tỷ tỷ, ta thấy mắt thẩm mĩ của tỷ rất tốt, khúc vải màu be tỷ lựa này rất hợp với ta, không biết tỷ có thể giúp ta lựa một khúc vải nữa cho mẫu thân của ta không?-Vị tiểu thư đó không trả lời nha hoàn của mình mà lại tiến tới, đứng trước mặt Tuệ Nghi hỏi nàng.
- Tất nhiên là được, tiểu thư có thể nói cho ta biết quý phu nhân có sở thích gì?-Tuệ Nghi liền vui vẻ đáp lại. Nàng từ mấy tháng nay đã học được rất nhiều bài học, ở nơi này nàng chỉ là một người bán vải thấp cổ bé họng, không còn là phu nhân nhà quyền quý gì hết, phải biết hầu hạ người khác.
Vị tiểu thư kia miệng cười, trả lời:
- Mẫu thân của ta thích màu trắng.
Tuệ Nghi liền lựa một khúc vải màu trắng có hoa văn chìm là hình hoa sen, đưa đến cho vị tiểu thư đó. Nàng cầm lên xem xét một hồi, gật đầu nói:
- Tỷ tỷ, chắc chắn mẫu thân ta rất thích khúc vải này, tỷ lấy cho ta nhé.
Tuệ Nghi liền mỉm cười cảm ơn, đem khúc vải đó quấn lại, tính tiền rồi đưa cho nha hoàn của tiểu thư kia.
Khi bước ra cửa, nha hoàn kia mới thầm nói với tiểu thư của mình:
- Tiểu thư, nàng ta giống y hệt với bức họa đó.
- Đúng vậy, mấy trăm lượng vàng đang ở trong tiệm vải đó.-Vị tiểu thư kia trả lời.
Sau giờ Dậu, Tuệ Nghi đóng cửa tiệm vải rồi vào bếp bắt đầu nấu ăn. Dạo gần đây lão bà thường xuyên nói đau nhức, nàng lại không thể ngồi lâu một chỗ để giúp bà xoa bóp được vì bụng đã to dần lên, nàng liền học nương tử của Yên thúc hầm vài món canh bổ dưỡng.
Như thường lệ, hôm nay nàng bưng lên bàn ăn một chén canh nữa, lão bà từ trong phòng bước ra, ngồi xuống bàn chuẩn bị ăn cơm, nàng cũng ngồi xuống.
- Bà bà, canh này là con mới học nấu, bà nếm thử xem.-Nàng đẩy chén canh đến trước mắt lão bà, cười nói.
Lão bà nhận lấy chén canh, múc lên uống một muỗng, sau đó khen nàng:
- Ngon lắm, tay nghề của con thật khá.
- Dạ.-Nàng mỉm cười. Sống cùng nhau cũng được lâu, Tuệ Nghi đã quen với việc xem lão bà này như người thân ruột thịt với mình. Bà vừa không có phu quân cũng không có con cái, họ hàng gì, từ khi là một cô nương đến tận lúc già yếu cũng chỉ có một mình, nàng nhiều khi còn nghĩ nếu nàng không tìm đến đây thì lão bà sẽ sống làm sao nữa.
- Tuệ Nghi à, ta có từng hỏi con từ đâu đến, trước đây con nói con không muốn nói thì ta cũng không tò mò nữa, nhưng mà hôm nay con phải nói cho ta biết con là ai, con đến từ đâu.-Lão bà đột nhiên nói.
Tuệ Nghi ngạc nhiên, chuyện lão bà hỏi nàng nguyên nhân vì sao phải đi đến nơi xa lạ này một thân một mình trong khi đang mang thai đã là hai, ba tháng trước, từ lúc nàng nói không muốn nhắc lại thì lão bà không hỏi nữa, sao đột nhiên hôm nay lại hỏi?
- Bà bà, có chuyện gì sao? Sao đột nhiên bà lại hỏi con chuyện này?-Nàng hỏi lại.
- Con cũng biết ta vì thấy con đáng thương nên mới thu nhận con, sau lại thấy con thật thà hiểu chuyện nên ta mới giao cả tiệm vải cho con, nhưng mà nếu con muốn tiếp tục ở lại nơi này, con phải nói cho ta biết con là ai.-Lão bà nói rồi lấy từ trong áo ra một bức tranh, đưa cho nàng.
Tuệ Nghi sững sờ nhìn bức tranh trước mặt, đây là vẽ nàng. Người có khả năng vẽ nàng giống như đúc thế này nàng chỉ biết có một, Trình Tư Thành.
Quả nhiên là không nên nhờ Âu Dương Phương nói cho hắn biết nàng vẫn còn sống, Trình Tư Thành bản tính cố chấp như vậy, sao có thể để nàng dễ dàng trốn thoát?
- Bà bà, người lấy bức tranh này từ đâu vậy?-Nàng bình tĩnh hỏi lão bà.
- Hôm nay đi ra chợ thì thấy dán đầy khắp nơi, bây giờ người ở nơi này đều biết hết rồi. Còn có dán một tờ thông báo, nói rằng ai biết được thông tin của con thì sẽ được trả rất nhiều vàng.-Lão bà nhìn nàng, lo lắng nói tiếp.-Tuệ Nghi, con nói thật cho bà bà biết, con đang đắc tội với người nào sao, nên mới phải chạy trốn như vầy?
- Bà bà, con không đắc tội với ai hết.-Tuệ Nghi trấn an lão bà. Nhưng mà Tuệ Nghi có lẽ không ở lại nơi này được nữa rồi.
Lão bà nghe nàng nói như vậy cũng thôi không hỏi nữa, nếu chẳng phải chuyện liên quan đến tính mạng thì chỉ có thể là tình cảm, lão bà sống mấy chục năm trên đời đương nhiên cũng hiểu có những chuyện không thể được nói ra dễ dàng.
Tuệ Nghi thức trắng một đêm suy nghĩ. Nàng xoa cái bụng đang nhô cao của mình, cũng được năm tháng rồi, bây giờ cũng đang vào thời điểm đến Tết, nếu tranh thủ đi sớm thì có thể lợi dụng sự đông đúc mà đánh lạc hướng, ý nghĩ không tồi.
Nàng không thích cách không từ mà biệt rồi bỏ đi, nhưng với tình hình hiện tại thì nàng không thể làm khác được.
Lão bà, Tuệ Nghi xin lỗi.
Mặc dù là bỏ đi không từ biệt nhưng nàng vẫn nhớ những lúc lão bà đã chăm sóc, còn chỉ cho nàng cách tự chăm sóc cho mình, còn cưu mang nàng, Tuệ Nghi quyết định để lại hai phần ba số tiền ít ỏi khi mình làm ở tiệm vải có được cho lão bà, sau đó thu dọn tay nải và dắt theo con ngựa lần trước.
Ở lại tòa thành này cũng lâu nên nàng cũng biết được chút ít lộ trình đi đến nơi gần nhất, nhưng nàng cũng chỉ dự định ở lại đó vài ngày cho đến khi tìm được một nơi hẻo lánh hơn, bụng nàng dù sao bây giờ cũng khiến việc đi lại trở nên bất tiện.
~~
Trình Tư Thành đi đến tòa thành vào buổi tối, nơi này không giống như Thịnh thành là kinh đô, buổi tối sẽ đóng cửa thành đề phòng thích khách, mọi tòa thành khác trên Đại Tiếu đều mở cửa nguyên ngày và có lính gác thay phiên. Lúc Trình Tư Thành đi đến thì nơi này đã im phăng phắc, ngay cả khách điếm cũng không cho thuê phòng vào buổi tối.
- Chủ quân, làm sao bây giờ?-Chu Tiến sau khi đi gõ cửa bốn, năm khách điếm trong thành lại không được đáp lại mới hỏi Trình Tư Thành.
- Không biết.-Trình Tư Thành đáp lại. Vì để tăng tốc cho chuyến tìm kiếm Tuệ Nghi, hắn và Chu Tiến quyết định cưỡi ngựa chứ không đi xe, nên ngoại trừ con ngựa và bạc trên người thì hai người cũng chẳng có gì cả, làm sao lại biết có một nơi quái gở như vậy, không nhận bạc cho thuê phòng chỉ vì đang là buổi tối?
- Chủ quân...-Chu Tiến cũng không biết nói gì. Lúc nghe tin có người nhìn thấy một cô nương giống hệt người trong tranh vẽ của phu nhân, hắn bị Trình Tư Thành hối thúc trở về để đi cùng đến tòa thành này, còn chẳng kịp tìm hiểu thói quen của người dân ở đây nữa.
- Chu Tiến, ngươi nói xem, nàng ấy vì sao lại trốn tránh ta?-Trình Tư Thành quyết định đắt ngựa đi đến trước cổng thành, làm người vô gia cư một đêm, sau đó hỏi Chu Tiến.
- Chủ quân, phu nhân... theo lời của Âu Dương đại nhân là vì mất trí nhớ nên không nhớ người là ai nữa, cho nên đâu thể nói là nàng ấy trốn tránh người.-Chu Tiến đáp lại. Sao hắn cứ có cảm giác Trình Tư Thành việc gì cũng nhanh nhẹn nhưng đụng đến phu nhân là lại chậm chạp khó thông vậy nhỉ?
- Ừ.-Trình Tư Thành đáp lại. Chắc chắn là như vậy rồi, tốt nhất là không như hắn nghĩ, nàng vì biết hết những chuyện hắn làm mà xa lánh hắn.
Ồ, nhưng mà không sao, nàng không có quyền xa lánh hắn. Nàng cứ việc chạy cho thoải mái, chạy bao xa thì hắn cũng sẽ bắt nàng về.
Sáng ngày hôm sau khi người dân trong thành bắt đầu sinh hoạt như thường ngày, Trình Tư Thành và Chu Tiến liền đi đến một tửu lâu gần cổng thành. Theo trong thư của người đưa tin hai người sẽ gặp nhau ở đó, sau khi Trình Tư Thành biết được thông tin của Tuệ Nghi thì sẽ đưa tiền cho người kia, giao dịch sòng phẳng.
Trình Tư Thành lấy một gian phòng riêng trong tửu lâu để tiện gặp mặt, đến giờ Thìn, người đưa tin cũng đến.
Hắn không ngờ người đó lại là một tiểu cô nương, hơn nữa có vẻ như lại là thiên kim nhà giàu.
Khi Trình Tư Thành đưa ra quyết định tìm người bằng cách giao dịch tiền bạc này, mục đích chính là nhắm đến những người vô gia cư, ăn mày, hành khất vì những người này đi qua nhiều nơi, thông tin vì vậy cũng tiếp thu rộng rãi hơn nhiều. Hắn chính vì vậy không ngờ được tiểu cô nương ăn mặc lịch sự trước mặt lại là người đưa tin.
- Công tử có đem bạc không?-Vị cô nương kia thẳng thắn hỏi khi vừa mới ngồi xuống đối diện hắn.
Trình Tư Thành lấy từ trong tay nải ra hai hộp gỗ vuông, đẩy về phía cô nương đó, nói:
- Không thiếu dù một chút.
Cô nương kia gật đầu, nha hoàn bên cạnh nàng liền cầm hai hộp gỗ đó bỏ vào tay nải của họ.
- Người mà công tử muốn tìm hiện đang ở tiệm vải Xuân Liên cùng với bà chủ ở đó. Hôm qua ta đến tìm nàng mua vải, ta nghe mọi người gọi nàng là Tưởng cô nương.
Trình Tư Thành nghe như vậy liền thở phào, tìm thấy rồi. Trong tranh vẽ và thông báo không có ghi tên của Tuệ Nghi, Tưởng cô nương, Tưởng cô nương, chắc chắn là nàng.
- Đa tạ cô nương giúp đỡ.-Trình Tư Thành nói rồi đứng dậy, ngay lập tức đi thật nhanh ra ngoài, nếu chậm một chút hắn lại sợ không kịp mất.
Trình Tư Thành cùng Chu Tiến đứng ngoài cửa sau khi rời đi thì trong phòng chỉ còn lại tiểu cô nương và nha hoàn, nha hoàn kia liền nói:
- Tiểu thư, đó thật sự là Trình công tử, đệ nhất thương gia của nước ta thật ư?
- Ừ.-Tiểu Cửu trả lời, đưa tay gỡ chiếc nón có mạng che của mình xuống, môi mím thành một đường thẳng.
(Mọi người còn nhớ Tiểu Cửu, bát tiểu thư của Lê gia xuất hiện ở chương 11 và 12 không, người này là trùng sinh nhé. Nếu sau khi hoàn bộ này mình mà rảnh có thể sẽ viết một bộ cho nhân vật này)
Trình Tư Thành và Chu Tiến đi đến tiệm vải Xuân Liên thì thấy một lão bà đang ngồi ở quầy, khuôn mặt tròn trĩnh nhưng trông có vẻ rất buồn bã.
- Chu Tiến, ngươi ở ngoài này đời ta.-Trình Tư Thành xuống ngựa, dặn dò Chu Tiến rồi tiến vào trong.
Hắn lúc này lại vô cùng bình tĩnh, nhìn một lượt trong tiệm vải, không thấy bóng dáng của Tuệ Nghi mới tiến lại chỗ lão bà, chào hỏi:
- Lão bà, xin chào.
Lão bà ngước đôi mắt mờ đục của mình lên nhìn hắn, gật đầu đáp lại:
- Chào công tử, công tử muốn mua loại vải gì, màu gì, để ta giúp người lấy.
Trình Tư Thành mỉm cười lắc đầu, đưa tay lấy trong áo ra một bức tranh, để ra trước mặt lão bà rồi nói:
- Ta không đến để mua vải, ta đến để tìm người. Lão bà có thấy người ở trong tranh không, ta là tướng công của nàng.
Lão bà tròn mắt nhìn nữ nhân trong tranh vẽ của Trình Tư Thành, quả thực giống hệt với bức tranh treo trên bảng ở chợ và Tuệ Nghi, là cùng một người.
- Công tử đến chậm quá rồi, sáng nay nha đầu đó đã bỏ đi.-Lão bà lắc đầu trả lời, giọng tiếc nuối.
Trình Tư Thành không biết diễn tả cảm xúc như thế nào nữa, sao lại như vậy chứ?
- Đi rồi? Lão bà, nàng đi đâu được chứ?-Hắn cố nên xúc động, bình tĩnh hỏi lại.
- Hôm qua ta đưa cho nó coi một bức tranh dán ở bảng ngoài chợ, nha đầu đó xem xong thì không nói gì nữa, sáng nay đã không thấy bóng dáng nó đâu. Ngựa trong chuồng thì bị mất, quần áo trong tủ lại không còn, nó còn để lại cho ta một nửa tài sản của mình, không biết là đi đâu rồi. Thật là, bầu bì thế kia thì đi đâu cơ chứ, đúng là gan to.-Lão bà nói rồi lắc đầu chán nản. Ở với nhau mấy tháng, tuy tính tình Tuệ Nghi ít nói nhưng bà có thể thấy được nàng là người rất ngoan cố và cứng đầu, không ngờ là lại có thể ngoan cố đến mức này, làm liều đến mức này.
- Bà nói... nàng có thai?-Trình Tư Thành nghi hoặc hỏi lại.
- Đúng vậy.-Lão bà nhìn hắn, nghi ngờ nói.-Nha đầu đó mang thai đã được năm tháng rồi, công tử là tướng công của người ta, sao lại để nương tử mình một mình lăn lộn như vậy?
Tuệ Nghi có thai? Nàng có thai được năm tháng? Vậy là nàng cấn thai đến lần thứ ba, rốt cuộc là tai nghiệp gì đây chứ?
- Âu Dương Phương, ngươi được lắm, dám lừa ta.-Trình Tư Thành nghiến răng nói. Nếu nàng có thai năm tháng như vậy là vừa đúng khoảng thời gian hai người còn ở Thịnh thành. Sau khi nàng khỏe lại thì hắn vẫn luôn đề phòng nên mỗi lần ân ái dù có sung sướng cỡ nào thì hắn cũng xuất ra ngoài, nếu nói có tai nạn thì chỉ có thể là lần ở trên xe ngựa, hắn hơi tức giận vì chuyện nàng và nhị muội nói hắn bị bất lực. Không đến nỗi đó chứ, một lần mà cũng dính sao?
Nhưng nếu nói nàng bị mất trí nhớ, chẳng lẽ nàng lại không thắc mắc phụ thân của đứa bé trong bụng mình là ai mà vẫn chấp nhận giữ lại nó? Hơn nữa nàng còn bỏ trốn khi nhìn thấy bức tranh kia, chứng tỏ nàng vẫn còn biết có người tìm mình, nàng lại tưởng người đó là Âu Dương Phương?
Âu Dương Phương Âu Dương Phương, từ bao giờ chuyện của Tuệ Nghi lại luôn dính đến tên đó chứ? Từ lúc Âu Dương Phương ở trường đua ngựa nói rõ chuyện hắn yêu Tuệ Nghi với Trình Tư Thành, mọi chuyện sau đó bắt đầu rối loạn cả lên.
Trình Tư Thành còn nhớ vẻ mặt lạnh lùng của hắn ngày hôm đó, chính hắn (TTT) cũng không ngờ người mà Âu Dương Phương yêu lại chính là Tuệ Nghi.
"Trình công tử, nếu huynh đã không thể chăm sóc cho nàng, chi bằng từ bỏ việc đó đi? Ở bên cạnh ngươi nàng không thể hạnh phúc, huynh nghĩ nàng sẽ như thế nào nếu biết được chuyện tướng công của mình là người cho mình uống thuốc phá thai?"
~~
Tuệ Nghi đi đến tòa thành ở gần đó nhất, ở lại đó một tháng thì tìm được một nơi hẻo lánh hơn, đó là một thôn nhỏ ở trên núi. Người dân ở thành này nói thôn đó gần như là tách biệt với thế giới bên ngoài, người dân trong thôn tự trồng trọt, chăn nuôi rồi trao đổi hàng hóa với nhau, rất ít người trong thôn rời khỏi đó, thậm chí có người cả đời cũng chưa từng đặt chân ra khỏi thôn. Hơn nữa tính tình và cách sống của người dân nơi đó rất thoải mái, nàng dù không có tướng công mà có thai thì họ cũng sẽ không nói gì, nói chung là người dân rất hiền hòa. Tuệ Nghi nghe nói vậy thì ngay lập tức thu dọn đồ, nhờ một người thợ săn trong thành dẫn đến thôn.
Đến đây rồi nàng mới biết, thì ra ở Đại Tiếu này vẫn có nơi người dân phải sống trong điều kiện khó khăn như vậy. Không phải họ không muốn rời khỏi thôn đi xuống những tòa thành hoặc trấn nhỏ dưới núi, mà là có xuống đó rồi thì cũng không làm được gì nhiều.
Khoai lang trồng trên núi củ nhỏ hơn, ăn không ngon bằng những củ khoai được bày ngoài chợ, heo, gà ở đây con nào cũng ốm tong ốm teo, xuống núi bán cũng không được tiền, như vậy thà rằng ở mãi trên này mà tự sống với nhau.
Tuy là điều kiện sống khó khăn nhưng người dân quả thực như lời đồn, rất hiếu khách. Nhìn Tuệ Nghi một thân một mình tìm đến nơi này, ai cũng biết nàng từng trải qua nhiều chuyện khó nói trong quá khứ, chính vì vậy cũng không ai hỏi vì sao nàng lại đến đây.
Sau đó, nàng được đưa đến ở ghép cùng nhà với một thiếu phụ khác. Người này họ Phù, tên gọi là Nhĩ Tình, trong nhà nàng hiện đang nuôi ba đứa nhỏ, toàn bộ đều là con của mình.
Phù Nhĩ Tình niềm nở tiếp đón Tuệ Nghi, sau đó dọn dẹp nhà cửa liền có ngay được một khoàng trống để nàng nằm nghĩ. Nhĩ Tình cũng không hề ngần ngại kể cho nàng nghe hoàn cảnh của mình, nàng trước đây là kỹ nữ ở Thịnh thành, tiếp đón khách tứ phương quanh năm suốt tháng. Sau đó tình cờ gặp được một vị công tử, người này hứa sẽ chuộc thân cho nàng rồi cùng nàng kết nghĩa phu thê, nhưng mấy ngày sau lần hẹn thề đó thì tên công tử này mất tích, hỏi ra mới biết hắn chỉ là một kẻ chuyên đi lừa gạt các kỹ nữ ở lầu xanh, nói rằng sẽ giúp họ chuộc thân rồi lấy hết trang sức, bạc dành dụm của họ rồi bỏ trốn. Lúc Nhĩ Tình phát hiện ra được chuyện này thì nàng đã mang thai đến tháng thứ ba, tú bà ở đó không chấp nhận lưu nàng lại nữa, vứt cho nàng tờ giấy bán thân rồi đuổi đi.
Quãng đường sau đó của Nhĩ Tình cũng vô cùng khắc khổ, nàng lúc thì làm thuê trong tửu lâu, lúc thì đi may quần áo kiếm tiền. Trong suốt quãng thời gian đó lại liên tục gặp những hạng đàn ông khác nhau, bị lừa gạt đủ điều, kết quả đều là nàng vác cái thai tự sống, còn những kẻ kia thì biệt tăm. Sau đó nữa, nàng đi đến được thôn này, quyết định ở lại đây.
Tuệ Nghi nghe xong câu chuyện của Phù Nhĩ Tình mới biết so với nàng ấy, thật ra nàng còn rất nhiều thứ may mắn. Vuốt ve cái bụng đang to dần của mình, nàng tự nhủ phải mạnh mẽ mà sống, có trách nhiệm với đứa trẻ này, nó dù sao cũng là con của nàng.
Bởi vì trong thôn đa số đều là người làm nông hoặc không có tri thức nên ở đây không hề có đại phu hay bà đỡ, các nương tử trong thôn đều là tự mình sinh con rồi cắt rốn, sau đó tắm rửa quấn tã. Tuệ Nghi sau khi biết được chuyện này thì hơi hoang mang, theo nàng biết thì có những ca sinh cho dù có bà đỡ và đại phu thì cả mẹ và đứa bé cũng có thể mất mạng như thường, người dân ở đây quả đúng là gan lớn.
Một vị nương tử sau khi nghe nàng kể chuyện đó thì cười ha hả, trả lời rằng:
- Cô nương đừng lo, theo ta thấy thì bụng cô nương chắc khoảng bốn, năm tháng nữa là lâm bồn, đến chừng đó có chúng ta làm bà đỡ cho cô.
Vị nương tử đó dứt lời thì những người còn lại cũng cười vui vẻ, nói:
- Phải phải, cô nương không cần lo, trong thôn chúng ta có bà Lạc, bà ấy mà đỡ đẻ thì đảm bảo mẹ tròn con vuông, đứa trẻ một tháng biết nói, hai tháng biết đi.
Tuệ Nghi cũng mỉm cười theo, nhưng nàng vẫn còn hoang mang, nàng nghĩ, vẫn là đến lúc lâm bồn mời trước một bà đỡ ở dưới núi lên giúp một tay.
12:23 14.07.2020
P/s: Hôm qua viết xong rồi nhưng mà nhà cúp điện, mất hết luôn nên sáng nay phải ngồi viết lại, sorry mọi người.