Tùy Tình Sở Dục

Chương 46

Edit: An Yên / Beta: Sam

Mùi bệnh viện mãi mãi là thế, một nơi thiếu sức sống mang theo mùi thuốc ngột ngạt.

Lúc đoàn người Dung Tư Hàm đến thì đèn phòng cấp cứu đã tắt, thanh tra cao cấp của sở cảnh sát Cửu Long và viên cảnh sát đều canh giữ bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt.

“Thanh tra, tình hình hiện tại thế nào rồi?” Thẩm Chấn Thiên trầm giọng hỏi.

Thanh tra đưa mắt nhìn phòng bệnh, lắc đầu: “Bác sĩ mới nói, nếu như tình hình sau khi mổ không chuyển biến xấu, không xuất hiện nguy hiểm đến tính mạng nữa, sau khi tỉnh dậy sẽ có 60% khả năng trở thành người thực vật.”

Ba chữ vừa nói ra khiến người nghe giật mình, Dung Tư Hàm và Phong Trác Luân nhìn nhau, vẻ mặt u ám đi vài phần.

Tối hôm qua Chung Hân Dực vừa đưa ra đề nghị hợp tác cùng bọn họ, muốn giúp bọn họ tập hợp càng nhiều chứng cứ phạm tội của nhà họ La, hôm nay cô ta đã xảy ra loại chuyện này.

Sắc mặt tái nhợt vụn vỡ tối hôm qua của người phụ nữ đã từng ngông cuồng tự cao tự đại vẫn còn ở trước mắt, giờ đây cô ta lại nằm ở phòng bệnh, từ nay về sau sẽ chỉ là một thể xác.

Trong một đêm, tất cả đều thay đổi đột ngột.

“Thanh tra, có tìm được ảnh chụp chiếc xe gây tai nạn và camera tại hiện trường không?” Dung Tư Hàm suy nghĩ, lúc này mở miệng.

“Camera tại hiện trường đã bị lấy đi.” Thanh tra gật đầu, “Chúng tôi nghi ngờ có người cố ý làm, bởi vì chiếc xe gây tai nạn không có giấy phép, sau khi đụng người ở lối qua đường còn quay lại chạy qua lần nữa rồi mới bỏ trốn.”

Cảm giác âm u mà lạnh lẽo từ trên cánh tay lan tràn lên, tối hôm qua trước khi đi Chung Hân Dực có nói một câu cuối cùng “Có lẽ ngày mai hắn sẽ phái người tới giết tôi”, dường như ở bên tai.

“Nói cho cùng đây vẫn là địa bàn của hắn, hắn vẫn nắm giữ mọi thứ trong lòng bàn tay.” Lúc này Phong Trác Luân ôm chặt vai cô, vẻ mặt chứa ý cười lạnh băng, “Đoán chừng rất nhanh thôi sẽ đến lượt chúng ta, có nhiều người bảo vệ hơn nữa cũng không có ích.”

“Tôi rất sợ đó.” Đường Thốc trốn phía sau Thẩm Hạnh, lúc này nhỏ giọng nói.

“Sợ cái đầu anh.” Thẩm Hạnh bất mãn trợn mắt, nghiêm mặt nói với bọn họ, “Bây giờ không phải thời cổ xưa, cường quyền và bạo lực không thể giải quyết tất cả, hệ thống pháp chế Hồng Kông luôn luôn hoàn thiện, dù La Khúc Hách có thể làm ra bao nhiêu hành động đi nữa nhưng tà không thể thắng chính, cuối cùng hắn vẫn sẽ bị trừng trị, hiện tại chúng ta đã mất đi một nhân chứng quan trọng, thế thì phải bắt tay vào phương hướng khác trước khi bọn họ có mưu đồ che giấu bằng chứng phạm tội.”

“Ừm.” Thẩm Chấn Thiên gật gật đầu, trầm ngâm một lát rồi nói, “Bây giờ tôi và thanh tra sẽ đến sở cảnh sát xem kết quả thẩm vấn nhân chứng khác, Tư Hàm em tạm thời ở lại đây trước, bên chúng tôi có kết quả thì sẽ báo cho em biết và bàn bạc tình hình.”

Thẩm Hạnh và Thẩm Chấn Thiên đi theo thanh tra và viên cảnh sát đi tới Sở Cảnh sát, Đường Thốc bị vợ bỏ lại ở bên cạnh khẩn trương ríu rít, Dung Tư Hàm cụp mắt, vẻ mặt khó khăn nhìn cửa phòng bệnh.

“Hàm Hàm.” Phong Trác Luân vẫn luôn nhìn cô, lúc này anh nắm tay cô thật chặt nói, “Trước khi giải quyết những việc còn lại, em hãy đi kiểm tra xem có phải mình mang thai không, đây là việc quan trọng nhất bây giờ.”

Làm xét nghiệm xong, Dung Tư Hàm và Phong Trác Luân ngồi ở ghế dài chờ kết quả, Đường Thốc ở một bên nằm sấp trên tường giống như con thằn lằn, rướn cổ thò đầu nhìn cửa sổ nhân viên y tế.

“Hàm Bảo, cô nói xem rốt cuộc là bé trai hay bé gái, tôi rất khẩn trương.” Anh ta nằm úp sấp một hồi lâu, lúc này quay đầu nhìn bọn họ.

“Rốt cuộc là con cậu hay là con tôi?” Phong Trác Luân dựa vào lưng ghế, lười biếng nhấc mắt lườm anh ta, “Cậu muốn sinh thì tự sinh một đứa không phải rất tốt sao?”

Đường Thốc đau buồn phẫn nộ nhìn anh một cái: “Tôi muốn có con nhưng Hạnh Hạnh không thích trẻ con! Cô ấy muốn làm DINK*, anh có biết vì chuyện này hai chúng tôi tranh cãi bao nhiêu lần rồi không! Trên người tôi đều là vết bầm…”

(*) Dual Income, No Kids: thu nhập kép không con cái.

Dung Tư Hàm nhìn Đường ngốc khoa chân múa tay, tâm trạng nặng nề ban nãy giảm đi một ít, lúc này cô mở miệng nói: “Thật ra ý của Phong Trác Luân là bảo anh tự sinh một đứa, không cần phiền đến A Hạnh.”

“Hai người…hai người…” Đường Thốc nước mắt lưng tròng, “Sau này em bé của hai người trăm ngàn lần không thể giống hai người đối xử với tôi như vậy! Tôi hy vọng là bé gái, vừa ngoan lại xinh đẹp, có thể ôm cổ tôi làm nũng, nhất thiết đừng giống như tên nhóc con vô lại của nhà nữ vương, chỉ biết bắt nạt tôi! Hừ!”

“Anh nói tên nhóc con vô lại nào bắt nạt anh?” Lúc này trên hành lang bệnh viện truyền đến tiếng bước chân rõ ràng, Doãn Bích Giới và Kha Khinh Đằng một trước một sau đi về phía bọn họ.

Doãn Bích Giới đi tới, trực tiếp đem Kha Ấn Thích bồng trên tay đưa cho Đường ngốc mới nói xấu, bạn nhỏ Kha không phụ sự mong đợi của mọi người, mặt không biểu cảm giơ lên một tay véo má Đường Thốc, véo đến mức chàng ngốc nào đó gào khóc kêu thảm thiết.

“Sao hai người lại đến đây.” Phong Trác Luân vòng tay ôm vai Dung Tư Hàm, ngẩng đầu cười nhìn bọn họ.

“Người nào đó sắp làm ba đương nhiên tôi phải đến xem náo nhiệt.” Doãn Bích Giới ngồi xuống ghế dài, điềm tĩnh vén tóc, “Năm đó Cố Linh Nhan sinh con, Oa Tử căng thẳng 48 giờ không nói câu nào; năm đó Nghiêm Thấm Huyên sinh con, em gái Sam nện một lỗ lớn trên vách tường bệnh viện; năm đó Cẩn Mạt sinh con, Ân Kỷ Hoằng nhúng đầu trong hồ nước bệnh viện; năm đó Thiệu Tây Bội sinh con, chân Phó Chính mềm nhũn ngã xuống đất… Nhiều vết xe đổ như vậy, không biết anh sẽ như thế nào.”

Miệng lưỡi nữ vương lưu loát, từng chữ rõ ràng, Dung Tư Hàm nghe được cười ra tiếng, cô nghiêng đầu nhìn Phong Trác Luân, chỉ thấy trên gương mặt hại nước hại dân kia dần dần xuất hiện một nụ cười quen thuộc, anh chỉ nói mấy chữ: “Có muốn tôi nói ra năm đó lúc cô sinh con, Kha Khinh Đằng có biểu hiện thế nào không?”

Nhắc tới chuyện này, gương mặt luôn luôn trầm mặc ít nói của Kha Khinh Đằng liền cứng đờ.

Đúng lúc bác sĩ cầm kết quả đi ra, nhìn bọn họ nói: “Thai nhi đã gần hai tuần, chúc mừng hai người.”

“Ah yeah!” Đường Thốc nghe xong lập tức lập tức nhảy dựng lên, rất vui mừng, “Anh đây sắp làm ba nuôi sắp làm ba nuôi rồi!”

“Làm mẹ nuôi thì đúng hơn!” Doãn Bích Giới ném cho anh ta một ánh mắt xem thường, cô cúi đầu nhìn Dung Tư Hàm và Phong Trác Luân, trên mặt lộ ra nụ cười, “Chúc mừng, ba mẹ tương lai.”

Sắc mặt Kha Khinh Đằng cũng dịu dàng vài phần, nói với bọn họ: “Chúc mừng.”

Phong Trác Luân vừa đi trước một bước đứng dậy nhận phiếu kết quả, tay anh hơi run xem kỹ lại lần nữa, lúc này anh nghiêng đầu nhìn Dung Tư Hàm.

Người phụ nữ của anh, ngoan ngoãn khéo léo ngồi trên ghế dài, sau khi nghe xong kết quả trong đôi mắt xinh đẹp của cô tràn đầy vẻ ngạc nhiên vui mừng, cũng có chút luống cuống sợ hãi giống như anh, nhưng nụ cười trên mặt ngày càng tươi tắn hơn.

Anh thật sự sắp làm ba rồi.

Trước đây bởi vì vợ mang thai sinh con mà những người anh em tốt làm ra hành vi không hợp thường ngày, lúc ấy anh nghe được còn cảm thấy buồn cười, cho rằng bọn họ chuyện bé xé ra to.

Nhưng thật sự rơi xuống trên người mình, quả thật chỉ có mình biết.

Đúng là ngay cả trong lỗ chân lông cũng lộ ra loại niềm vui khó mà nói rõ.

Từ nay về sau trên thế giới thật sự sẽ có một sinh mệnh nhỏ bé, mang thai mười tháng đi vào nhân thế, thừa hưởng dòng máu của anh và người phụ nữ mà anh yêu nhất, kế thừa vẻ ngoài của bọn họ, cùng ở bên cạnh bọn họ, do bọn họ dạy bảo, hưởng thụ vui vẻ buồn lo trong cuộc sống này.

Từ nay về sau anh sẽ có một gia đình hoàn chỉnh, vợ con ở bên cạnh, niềm vui thiên đường, tất cả trọn vẹn.

Anh thật sự, thật sự, rất vui mừng.

“Lần trước anh nói, có con rồi em càng không sợ anh chạy trốn.” Dung Tư Hàm bị anh kéo lên từ ghế dài ôm vào trong lòng, vẻ ửng đỏ tô điểm khuôn mặt xinh đẹp của cô, “Bây giờ thật sự có em bé rồi, còn hiệu lực không?”

“Có hiệu lực.” Anh cũng cười, khóe mắt dần dần hơi cay, anh cúi đầu hôn lên mắt cô, “Hàm Hàm… Anh thật sự vui mừng đến muốn điên rồi.”

Dung Tư Hàm nhìn gương mặt của anh, cảm xúc dâng trào đến cổ họng, âm thanh hơi nghẹn ngào: “Lát nữa em gọi điện thoại cho ba mẹ, báo cho bọn họ biết.”

“Ừ.” Cánh tay anh ôm chặt hơn, không nói gì nữa, chỉ hôn lên tóc cô hết lần này tới lần khác, khuôn mặt hơi phát run.

Lúc này chuông điện thoại của Dung Tư Hàm vang lên, cô cầm lên nghe, cúp máy xong thì nhìn Phong Trác Luân nói: “Viên cảnh sát trên lầu gọi điện thoại đến, Chung Hân Dực vừa mới tỉnh lại, có ý thức.”

**

Đi vào phòng bệnh, mùi thuốc khử trùng xông vào mũi.

Căn phòng yên tĩnh, ngay cả một tiếng động cũng không có, hoàn toàn tĩnh mịch.

Kha Khinh Đằng, Doãn Bích Giới và Đường Thốc chờ ở cửa không đi vào, Dung Tư Hàm và Phong Trác Luân cùng nhau đi phía sau y tá tới bên cạnh giường bệnh.

Gương mặt Chung Hân Dực không có chút màu máu, trên đầu quấn vải trắng, liếc nhìn một cái thôi thấy trên người đều là ống dẫn, giống như một thân xác vô hồn lẳng lặng nằm đó, sự sống còn mỏng manh.

Cô ta hơi mở mắt ra nhìn thấy Dung Tư Hàm và Phong Trác Luân đi tới, đôi mắt u ám chợt hiện ra một tia ánh sáng.

Cô ta nhận ra bọn họ.

“Cô có biết hay thấy rõ người lái xe đụng cô là ai không?” Dung Tư Hàm hơi cúi người nhìn cô ta, hỏi rõ từng chữ nhẹ nhàng mà từ tốn, “Có phải là người của La Khúc Hách không, cô chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu, tôi sẽ hiểu được.”

Chung Hân Dực nghe được cái tên ba chữ kia, ánh mắt lập tức trừng rất lớn, gương mặt bị lồng trong mặt nạ dưỡng khí run nhè nhẹ.

“Đừng để cảm xúc bệnh nhân quá kích động.” Y tá theo bọn họ đi vào lúc này ở bên cạnh nhẹ nhàng nhắc nhở.

Dung Tư Hàm gật đầu nói một câu “Xin lỗi”, rồi đứng thẳng dậy nhìn kỹ Chung Hân Dực.

Là nhân chứng trực tiếp và người bị hại, với tình trạng bây giờ của cô ta, dù thế nào cũng không thể xuất hiện tại tòa án, không có cách nào đưa ra bản khẩu cung có hiệu lực.

Thủ đoạn của người kia thật sự quá tàn nhẫn, tình cảm tình thân căn bản không nằm trong phạm vi suy nghĩ của hắn.

Đáng thương cho một người phụ nữ cành vàng lá ngọc kiêu ngạo, bây giờ lại rơi vào tình cảnh thế này.

Trong phòng bệnh không ai nói nữa, lúc này cửa phòng bệnh nhẹ nhàng mở ra.

Y tá đi cùng bọn họ đứng phía sau bọn họ, nhìn thấy bác sĩ đi vào bèn gật đầu đi ra ngoài: “Tôi ra ngoài trước, bác sĩ sẽ giúp bệnh nhân kiểm tra tình huống cụ thể, cần gì thì gọi tôi là được.”

Cửa phòng đóng lại, Chung Hân Dực vẫn không nhúc nhích, một câu cũng không thể mở miệng nói, Dung Tư Hàm và Phong Trác Luân liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt càng nghiêm nghị hơn.

Bác sĩ kia đi vào phòng bệnh lúc này từ phía bên kia đi đến bên cạnh giường, không thấy rõ khuôn mặt, Dung Tư Hàm và Phong Trác Luân lui về sau mấy bước, để bác sĩ thuận tiện kiểm tra.

Ai ngờ bác sĩ kia vừa đến gần kiểm tra, Chung Hân Dực nằm trên giường toàn thân lập tức chấn động, từ bên ngoài nhìn thấy cơ thể đắp chăn chợt phát run, bác sĩ đưa lưng về phía bọn họ, Phong Trác Luân ở phía sau nhìn cảm thấy có chút kỳ quái.

“Ư…” Một tiếng nói cực kỳ yếu ớt đau đớn từ giường bệnh truyền đến, Dung Tư Hàm cũng ý thức được có phần không ổn, lúc này cô tiến về phía trước vài bước, mở miệng gọi một tiếng, “Bác sĩ.”

Nhưng bác sĩ kia chẳng hề quay đầu lại, trên tay dường như còn cầm gì đó.

“Hắn không phải bác sĩ!” Phong Trác Luân lập tức kéo Dung Tư Hàm về phía sau, đi nhanh về phía giường bệnh.

Chung Hân Dực nằm trên giường bệnh trừng to mắt, đã ngừng hô hấp.

Bảy tám ống dẫn cắm trên người cô ta đều đã bị rút ra, mặt nạ dưỡng khí cũng rơi xuống một bên.

“Lâu rồi không gặp.” Lúc này bác sĩ kia rốt cuộc quay người lại đối mặt với bọn họ, hắn chậm rãi lộ ra một nụ cười tao nhã thản nhiên.

Là La Khúc Hách.