Tuyển Tập Truyện Ngắn (Đam Mỹ)

Today I love you more than ever (Ngày hôm nay anh yêu em hơn bao giờ hết)

“Đứng lại, em định đi đâu?” Một cánh tay chắn ngay trước mặt Hạo Trung, chặn ngay lối ra cửa cửa cậu khiến cậu không còn cách nào khác ngoài hậm hực nhìn người cao lớn trước mặt.

“Anh tránh ra, chết tiệt! Tôi không muốn học nữa!” Hạo Trung nhứ muốn dùng hết sức lực đẩy mạnh con người to lớn trước mặt mình nhưng người đó dường như chẳng có một tí xê dịch nào.

“Haiz, không được, sắp thi cuối kì rồi. Em nếu cứ tiếp tục như vậy sao thi được đây?” Lâm Sơn chỉ còn biết thở dài bất lực bởi tính khí thất thường này của HạoTrung. Tuy đã bước vào cấp 3, năm nay lớp 11 nhưng tính cách chẳng khác gì một đứa trẻ cứng đầu.

“Thế này nhé, tôi đưa anh tiền, anh chỉ cần giả vờ với cha mẹ tôi là tôi học ổn rồi.” Cậu ngước mắt nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh vì nghĩ rằng ý kiến này của cậu quả thực không tồi. Còn về phần Lâm Sơn trong lòng anh thực sự khó chịu, anh nhìn cậu, hàng lông mày nhíu lại.

Hạo Trung là con nhà giàu, gia đình chẳng thiếu gì ngoài tiền. Chính vì điều đó mà ngay từ nhỏ, cậu đã bị chiều hư. Muốn gì được nấy, chẳng có thứ gì mà cha mẹ cậu không tiếc tay chi cho cậu. Tuy được sống trong giàu sang nhưng cậu luôn phải chịu cảnh sống thiếu cha mẹ, bởi cha mẹ cậu luôn phải đi làm, ít khi về nhà. Nếu phải đếm số lần cậu gặp cha mẹ trong 1 tháng thì chắc chưa đếm hết một bàn tay. Bởi thế, tính cách của Hạo Trung rất không tốt, thường hay lấy tiền ra giải quyết mọi chuyện, mưa nắng thất thường. Những gì cậu muốn nhưng không có được đều khiến cậu cảm thấy khó chịu và tức giận cả một thời gian dài, Mãi đến khi cậu bước vào cấp 3 thì tính cách của cậu mới được uốn nắn lại một chút, chỉ có tật cứng đầu của mình là cậu mãi chẳng bao giờ bỏ được. Lâm Sơn là một sinh viên năm 2 đại học, được cha mẹ cậu nhờ giúp làm gia sư kèm cậu học tập cũng phải chán nản vì tính cứng đầu này.

“Em đừng suốt này lấy tiền ra giải quyết mọi chuyện nữa, mau quay về bàn học đi!” Lâm Sơn bây giờ thực sự rất tức giận về hành động này của cậu, lúc này anh chỉ muốn bỏ về mặc kệ cậu nhưng cuối cùng vẫn là không nỡ. Hạo Trung tuy ương bướng nhưng vẫn là một học sinh cấp 3 bình thường, xứng đáng có được sự quan tâm từ cả cha lẫn mẹ nhưng lại không thể. Nếu cha mẹ cậu đã không làm được điều đó thì anh sẽ là người quan tâm cậu…

“A…anh tức giận cái gì chứ?” Hạo Trung hơi chùn bước trước giọng điệu dữ dằn của anh. Hic… xét về độ dữ dằn thì cậu chịu thua với Lâm Sơn rồi, chưa kể cậu làm sao đánh lại anh chứ? Chỉ cần so về chiều cao thì anh cao hẳn hơn cậu, cậu chỉ đứng tới vai của anh thôi.

Hạo Trung nhìn nhìn Lâm Sơn, chỉ thấy anh bỏ cánh tay đang chắn ngay trước mặt mình rồi đi ra bàn ngồi lại ngay ngắn trên ghế nhìn cậu như muốn kêu cậu vào ngồi. Hạo Trung chỉ còn biết miễn cưỡng đi đến ngồi xuống ngay cạnh anh. Cậu vừa nhìn xuống đống bài tập toán toàn số với số liền muốn gục xuống bàn ngủ ngay tại chỗ chứ không thiết gì nữa!

“Được rồi, đừng trưng bộ mặt đó ra nữa nào.” Lâm Sơn phì cười khi nhìn thấy vẻ mặt chán nản của cậu, có vẻ như Hạo Trung thật sự mệt rồi. “Chúng ta lập giao kèo không?”

Hạo Trung tròn mắt nhìn anh, đôi mắt long lanh mở to như đang mong chờ điều gì đó. Ánh mắt của cậu không khỏi làm Lâm Sơn rung động trong lòng, ai bảo cậu đang yêu như thế làm gì?

“Như vầy, nếu như thi cuối kì điểm số của em có tiến bộ, em muốn đi đâu anh liền dẫn em đi. Được chứ?” Anh dịu dàng xoa đầu, không khỏi dỗ dành cậu. Hạo Trung mắt sáng rỡ, gật đầu lia lịa nhìn anh.

Đúng là, tính tình không khác gì trẻ con. Chỉ cần dỗ dành một tí liền ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn làm bài. Chẳng khác gì một đứa trẻ vừa mới nhận được một viên kẹo nhỏ ngọt ngào vậy. Thật đáng yêu.

“Lâm Sơn… bài này là thế nào?”Hạo Trung cắn cắn bút, nghĩ nát đầu vẫn chưa ra được cách giải hợp lí, chỉ còn biết cầu cứu con người đang ngồi nhìn mình từ nãy đến giờ.

Lâm Sơn cúi xuống nhìn vào bài tập mà cậu đang chỉ rồi ngồi ân cần giảng lại cho cậu hiểu. Đôi mắt của hai người vô tình chạm nhau, khoảng cách bây giờ thật sự rất gần khiến Hạo Trung không khỏi gào lên trong lòng. Gần… gần quá, quá gần rồi.

Mặt Hạo Trung lúc này đã nóng lên khiến cậu vội vàng quay mặt đi, giấu gương mặt đỏ lè đó của mình khỏi anh. Hic… sao tim lại đập mạnh thế chứ, chết tiệt!

“Được rồi em hiểu bài chưa đấy?” Lâm Sơn lúc này cũng vừa mới bừng tỉnh, ban nãy khi chạm mắt với cậu tim anh như trật đi một nhịp. Anh không muốn rời mắt khỏi đôi mắt của cậu, chỉ khi cậu quay mặt đi anh mới bừng tỉnh.

“R..rồi…” Hạo Trung cố gắng để giọng nói mình không run lên. Bây giờ trái tim bé nhỏ của cậu đang đạp lên liên hồi. Chết tiệt… không lẻ cậu thích Lâm Sơn? Cậu thích Lâm Sơn sao ?!!

Hạo Trung cố gắng gạt phăng đi cái suy nghĩ cậu cho là ngớ ngẫn của mình khỏi đầu, chuyên tâm tiếp tục làm bài. Chỉ cần tập trung vào cái gì đó khác thì chắc chắn cậu sẽ thôi suy nghĩ linh tinh nhỉ?

Buổi gia sư kéo dài của Lâm Sơn cuối cùng cũng kết thúc. Anh xoa đầu dặn dò cậu một chút mới đúng dậy cầm lấy túi của mình mà đi ra cửa.

“Anh về đây, bài tập anh giao nhớ làm nhé.”

“Tôi biết rồi, về cẩn thận.” Cậu tiễn anh ra tận cửa vẫy vẫy tay, đợi anh đi khỏi mới đóng cửa lại rồi quay vào nhà.

“Đói bụng quá, đói bụng quá, đói bụng quá …” Hạo Trung lê thân người mệt mỏi sau buổi học dài đi vào bếp. Bụng cậu bây giờ đã đánh trống liên tục rồi.

Hôm nay là chủ nhật, ngày mà học sinh sẽ mong chờ nhất vì họ sẽ được nghĩ ở nhà, ăn đồ ăn mẹ nấu, đi chơi với bạn bè,... Nhưng Hạo Trung không nghĩ như vậy, cậu không thích chủ nhật, cậu ghét phải ở nhà một mình, không một ai để nói chuyện. Vì tính cách của mình mà cậu có rất ít bạn, tuy vậy những người bạn cậu có được luôn là những người bạn tốt, luôn giúp đỡ cậu, họ thâm chí không quan tâm đến sự giàu có và tiền bạc của cậu. Tuy là thế, nhưng cậu không có nhiều cơ hội được đi chơi vui vẻ cùng bạn bè cho lắm bởi vì cha mẹ cậu muốn cậu phải cải thiện điểm số của mình trước cái đã!

Tủ lạnh nhà cậu luôn đầy đủ các loại đồ hộp ăn liền, cậu chỉ việc lấy ra bỏ vào lò vi sóng và quay. Thế là đã có đồ ăn ngay rồi. Dù biết ăn đồ hộp nhiều thì chẳng tốt cho cơ thể tí nào cả nhưng cậu hết cách rồi. Cậu luôn muốn hạn chế việc ăn đồ hộp của mình bằng cách mua các nguyên liệu tươi sống về để tự nấu ăn nhưng mà thôi… chẳng có món nào cậu nấu ra ăn được cả. Chắc các bạn sẽ nghĩ rằng “ờ nhà giàu sao không thuê giúp việc đi?”, trời ơi, làm gì có giúp việc nào chịu được cái tính mưa nắng thất thường này của cậu chứ… Thật ra cũng có một cách… thật ra Lâm Sơn nấu ăn rất ngon, anh ấy đôi khi cũng hay nấu cho cậu lắm a~

Chết tiệt đang nghĩ gì vậy chứ ?! Từ khi vô tình chạm mắt với Lâm Sơn cho tới giờ, trong đầu cậu khi nghĩ tới làm việc gì đó cũng đều có hình bóng của anh ấy. Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa!

Cả ngày chủ nhật hôm đó của Hạo Trung trôi qua một cách nhẹ nhàng như bao ngày chủ nhật khác… chỉ có điều, đêm đó cậu ngủ không được. Không phải vì mất ngủ hay gì đâu, chỉ là mỗi khi cậu nhắm mắt lại, hình bóng của Lâm Sơn, từng cử chỉ cho đến ánh mắt. Mọi thứ đều hiện lên rõ mồn một, làm cho gương mặt của cậu nóng bừng lên, cứ lăn qua lăn lại mãi không thôi. Aiss… chết tiệt, đừng nói là cậu thích anh thật nhé?

Tiếng chuông báo thức vang lên liên tục, đánh thức con người đang lười biếng nằm trên giường kia. Hạo Trung ngọ nguậy, khẽ lú đôi mắt ngái ngủ của mình ra khỏi chăn, với tay tắt phăng tiếng chuông đồng hồ đang kêu inh ỏi. Cậu chùm chăn, định bụng sẽ ngủ tiếp thì tiếng chuông điện thoại vang lên.

“Phiền chết đi được!” Cậu tức tối đạp tung chăn rồi nhấc điện thoại lên xem thử là ai đang gọi đến. Màn hình đang hiện tên cái người mà đêm quá cứ liên tục chạy qua chạy lại trong đầu cậu, hại cậu ngủ không được…

/Hạo Trung! Em dậy chưa?/

/E…em dậy rồi./

/Giọng như vậy mà nói dậy rồi á, mau mau đi rửa mặt đi, hôm nay là ngày thi!/

/Em biết rồi, em đi ngay đây mà./

/Thi tốt, được điểm cao hay không thì anh vẫn đưa em đi chơi./

Nói xong Lâm Sơn liền ngắt máy, để mặt cậu nhóc với gương mặt đỏ bừng và đôi mắt mở to đang ngồi ngây ngốc trên giường.

Hạo Trung nhanh chóng vực dậy tinh thần, cậu nhanh chóng chạy nhanh đi rửa mặt và vệ sinh cá nhân. Mặc đồng phục thẳng thớm chỉnh tề xong, cậu lại nhận được một tin nhắn từ Lâm Sơn nhắc cậu kiểm tra, mang theo đủ đồ dùng chưa. Nào là giấy nháp, bút viết, bút chì, thẻ học sinh,… đều được anh liệt kê đủ cả, không thiếu cái gì.

Hồi chuông vang lên, thông báo đã kết thúc giờ thi. Từng dòng học sinh lần lượt kéo ra khỏi phòng thi tạo nên một khung cảnh phải nói là có hơi hỗn loạn. Các học sinh rôm rả nói chuyện với nhau, người thì dò kết quả, người thì tụm ba tụm bốn than trời vì đề thi quá sức. Nhưng tóm lại, tất cả mọi người xem như đã trút được gánh nặng của kì thi khỏi người, trên môi ai nấy đều mang một nụ cười rất tươi.

“Hạo Trung!!” Một giọng nữ cất lên, cùng một cánh tay quàng qua cổ khiến Hạo Trung phải giật mình.

“Gia Linh hả, cậu làm tôi giật mình đấy!” Hạo Trung nhìn người đang cười cười cạnh mình. Gia Linh là cô bạn thân nhất của cậu, tính tình có hơi trẻ con, đôi khi hay bày trò khiến chả ai hiểu nổi. Ban đầu cậu chẳng cảm thấy có thiện cảm với cô là mấy nhưng cuối cùng lại trở thành bạn thân với nhau.

“Hehe, làm bài được không đấy? Nhìn mặt mày tối thui luôn vậy?!” Cô lấy ngón tay chọt chọt vào má của cậu. Ha ha mềm mềm.

“Đừng có chọt nữa. Bài tất nhiên là làm được, tôi có gia sư kèm mà. Không được thì chắc anh ấy bằm tôi thành thịt luôn ấy!” Hạo Trung cầm lấy ngón tay đang chọt má mình của Gia Linh rồi lườm cô ấy một cái.

“Chọt tí thôi làm gì dữ vậy, à mà anh gia sư ấy chắc đẹp trai lắm nhỉ? Nếu không đẹp trai thì chắc cũng là một người rất tốt bụng và tử tế nên Hạo Trung mới nhắc tới anh ấy suốt luôn! Ấy sao lại đỏ mặt vậy? À… à tôi nói trúng tim đen của Hạo Trung rồi phải không hehe.”

“Cậu… Cậu im lặng đi, trúng tim đen cái gì chứ, tôi không có!” Cậu liên tục lắc đầu để phủ nhận nhưng vô ích, Gia Linh đã cười đến mức cậu sợ rằng cô ấy sẽ hết hơi mà té xỉu mất.

“Hahahaha, không cần ngại, chỗ bạn bè với nhau cả, thích thì nói. Ai da thiệt muốn xem thử anh chàng gia sư của cậu trông như thế nào quá hahahahahah.”

“C… cậu im lặng đi, tôi không có mà…! Anh ấy… anh ấy…” Hạo Trung lúc này mặt mày đã đỏ bừng, cậu cố gắng bao biện nhưng đáp lại cậu vẫn là những lời trêu chọc không ngớt của cô bạn. Ai da có ai thấy cậu đáng thương không vậy??

“Hạo Trung.” Cậu chưa kịp bao biện thêm gì thì một giọng nói trầm thấp đã gọi tên cậu.

“Lâm Sơn? Anh làm gì ở đây?” Hạo Trung bây giờ chỉ biết tròn mắt nhìn con người trước mắt, còn Gia Linh, cô ấy đang reo lên vui mừng trong lòng. Aaaaaaaa ngọt ngào quá! Chẳng khác nào phim tình cảm hay chiếu trên ti vi cả.

“Tới đón em đi chơi đây, không phải đã hứa rồi sao?” Gia Linh hết nhìn Hạo Trung rồi nhìn chàng trai to lớn có làn da ngăm ngăm đó. Cô thầm rủa trong lòng, cái tên Hạo Trung chết tiệt này vậy mà lại khiến cô cảm thấy ghen tị. Lại còn dám ngọt ngào trước mặt cô! Muốn làm cô tức chết à?

“Nhưng vẫn chưa có kết quả thi mà, vừa mới thi xong thôi…”

“Tôi đã nói dù kết quả thế nào thì tôi vẫn đưa em đi mà không nhớ à.” Anh cười cười nhìn cậu, ánh mắt có chút dịu dàng. Hạo Trung nghĩ nghĩ, quả thật ban sáng anh có nói như vậy.

“Vậy…”

“Xe tôi đỗ ở ngoài, chúng ta đi thôi.” Không đợi cậu kịp nghĩ, Lâm Sơn đã lên tiếng trước, tay còn vẫy vẫy như bảo cậu đi theo. Hạo Trung hơi liếc nhìn cô bạn đúng cạnh mình nãy giờ, Gia Linh lúc này đang nhìn cậu với một nụ cười đầy ý nhị khiến cậu xấu hổ muốn chết!

“Hạo Trung chết tiệt, cậu và anh ấy lại ngọt ngào như vậy, haha. Có lẽ tôi nên rút thôi để không gian riêng cho hai người nhỉ hihi. Bái bai nha!!” Gia Linh buông lời trêu chọc Hạo Trung khiến cậu càng thêm xấu hổ, không biết chui đầu vào đâu.

“Chết tiệt! Cậu sao cũng không quay về với tên Đức Kiệt đi !” Thẹn quá hóa giận, Hạo Trung không để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh mà la lớn tên người yêu của cô bạn thân khiến Gia Linh phải vọt lẹ đi nới khác.

Sau khi yên vị trên ghế phụ lái của Lâm Sơn, Hạo Trung có chút không thoải mái. Cậu thật sự không nghĩ đến việc anh sẽ đón cậu ở trường, càng không nghĩ rằng việc này lại bị Gia Linh nhìn thấy. Cô ấy siêu nhiều chuyện, chắc chắng nhóm bạn của cậu sẽ biết hết cho coi. Hu hu…

“Em sao thế?” Lâm Sơn nhìn thấy dáng vẻ ủ dột của cậu, liền không khỏi quan tâm. Từ khi gặp anh tới giờ có vẻ cậu không mấy vui vẻ gì hết.

“Không có sao hết. Bây giờ chúng ta đi đâu vậy?” Cậu lắc đầu tỏ vẻ không sao rồi hỏi anh. Haiz, biết cũng đã biết rồi, trước sau gì Gia Linh cũng kể cho đám bạn cậu biết thôi, xấu hổ gì chứ… bạn bè cả mà…

“Em muốn đi đâu tôi liền đưa em đi đó.” Lâm Sơn dịu dàng xoa đầu cậu, khiến mái tóc cậu trở nên hơi rối.

“Vậy chúng ta đi xem phim đi! Có một rạp phim đang chiếu lại phim “Love,Rosie” của đạo diễn Christian Ditter. Em muốn đi xem!” Cậu phấn khởi gợi ý, đây là bộ phim mà cậu đã xem từ rất lâu về trước, bây giờ cậu rất muốn xem lại bởi bộ phim rất hay.

“Được, vậy em cứ chỉ đường đi.” Lâm Sơn mỉm cười, gật gù nhìn cậu rồi bắt đầu lái xe khỏi bãi đậu.

“Vâng! Đi đường này này.” Cậu vui vẻ chỉ đường cho anh, còn Lâm Sơn thì chú tâm lái xe. Suốt quãng đường ấy, không có câu nói nào được thốt ra ngoài những hướng dẫn chỉ đường của Hạo Trung. Có lẽ Lâm Sơn dường như đang có suy nghĩ riêng nào đó của mình.

“Từ từ nào, cẩn thận coi chừng dưới chân.” Lâm Sơn bắt lực với cậu nhóc trước mắt, cậu vừa mới xuống xe đã kéo anh chạy ngay vào rạp rồi kéo anh tới quầy để mua vé cho cả hai. Chưa kịp thở cậu đã chạy vọt đi mua bắp nước khiến anh không khỏi thở dài. Một lúc sau cậu chạy lại chỗ anh với hai ly nước cùng một hộp bắp rang to làm Lâm Sơn không thể nhịn được cười.

“Anh cười gì chứ, cầm giúp tôi với!” Hạo Trung tở vẻ tức giận nhìn Lâm Sơn.

“Xin lỗi, anh xin lỗi.”

Vì là chiếu lại phim cũ nên rạp cũng chẳng có mấy người đi xem. Vậy cũng được, Hạo Trung tỏ vẻ hài lòng vì cậu chắc chắng sẽ không bị làm phiền lúc xem phim.

“Phim bắt đầu rồi kìa.” Cậu phấn khích thốt lên, hai mắt sáng rực mong chờ.

Lâm Sơn im lặng ngồi cạnh cậu, cả hai người đều không nói với nhau một lời nào suốt thời gian chiếu.

“Ai da…..! Phim hay quá, xem lại lần hai rồi vẫn thấy hay!” Hạo Trung tựa người vào ghế phụ lái. Cậu vương tay để duổi người rồi ngồi yên vị, cài dây an toàn vào.

“Ha ha đúng là hay thật. Em biết không, có một câu thoại mà anh thật sự rất thích đấy. Muốn biết là gì không?” Lâm Sơn vui vẻ mỉm cười nhìn Hạo Trung, đuôi mắt khẽ cong lên.

“Hửm? Là gì vậy?”

“Today I love you more than ever; tomorrow I will love you even more. I need you more than ever; I want you more than ever” Anh nhìn cậu, đôi mắt cả hai người chạm nhau khiến tim Hạo Trung đập liên hồi.

“…”

“Ngày hôm nay anh yêu em hơn bao giờ hết, ngày mai anh sẽ thậm chí còn yêu em hơn. Anh cần em, muốn bên em hơn hết thảy.”

Tim Hạo Trung lúc này như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, gương mặt của cậu bây giờ chắc đỏ lên hết rồi. Ánh mắt của hai người cứ dính chặt vào nhau, không ai rời mắt cũng không ai nói thêm gì cả…

Sau khi rời khỏi nhà Hạo Trung vào ngày chủ nhật, Lâm Sơn luôn bị cậu vây lấy tâm trí không thể nào nghĩ đến thứ khác được. Suốt đêm hôm đó, anh đã luôn suy nghĩ về cậu, luôn tự hỏi rằng liệu thứ tình cảm mà anh dành cho cậu có phải chỉ đơn thuần là cảm giác muốn bảo vệ, cảm giác của một người anh trai dành cho đứa em nhỏ của mình hay nó còn hơn cả thế. Anh thật sự muốn dành cho cậu sự chăm sóc cũng như là tình yêu thương mà cậu không nhận được từ cha mẹ cậu… Đến cuối cùng, anh thật sự nhận ra rằng, thứ tình cảm mà anh dành cho cậu nó hơn hết thảy những suy nghĩ suốt bấy lâu của anh. Anh thích cậu!

Cho đến hôm nay, sau khi rước cậu từ trường, đưa cậu đi xem phim, ngồi nghe cậu thao thao bất tuyệt về bộ phim anh càng thêm chắc chắng với suy nghĩ của mình. Rằng ngay chính lúc này, anh muốn bày tỏ hết tất cả những tâm tư tình cảm mà anh dành cho cậu.

“Anh…”

“Em đói rồi nhỉ? Ăn đồ nướng nhé, có quán này ngon lắm. Anh đưa em đi.”

Lâm Sơn cảm thấy hơi nực cười với chính mình vì anh đã làm cho bầu không khí thêm ngượng ngùng. Anh không muốn làm Hạo Trung khó xử liền lái câu chuyện đi nơi khác.

“Được ạ!” Hạo Trung lúc này cũng cảm thấy đói, ăn đồ đông lạnh ở nhà lâu rồi khiến cậu muốn ăn đồ ăn ngoài kinh khủng liền lơ đi câu nói ban nãy của anh mà gật đầu đồng ý.

“Được, anh đưa em đi.”

Lâm Sơn nhìn gương mặt sáng rỡ của cậu, trong lòng liền có cảm giác ấm áp. Nhưng dù sao thì cậu vẫn là một học sinh cấp 3 nên chuyện tình cảm mà anh dành cho cậu, có lẽ anh sẽ giữ bí mật. Cho đến khi cậu hoàn thành nhiệm vụ học tập của mình, đậu vào ngôi trường đại học mà cậu mong ước thì lúc đó vẫn chưa muộn để anh bày tỏ. Còn bây giờ, anh sẽ là người đồng hành bên cậu, chăm sóc cậu để Hạo Trung luôn là một cậu học sinh cấp 3 vui tươi.

“Hạo Trung, sau khi em đậu vào đại học mà mình mong muốn, anh sẽ nói cho em một bí mật, được chứ?” Lâm Sơn mỉm cười dịu dàng nhìn vào đôi mắt long lanh của Hạo Trung…

"Hứa nhé?"

"Hứa."

___

“No matter where you are, or what you’re doing, or who you’re with, it doesn’t matter it doesn’t change it, I have and I always will, honestly, truly, completely love you”.

“Dù cho anh có ở đâu, đang làm gì hay đang ở bên ai, điều đó không thành vấn đề hay thay đổi được một điều rằng em đã và sẽ luôn luôn, thật lòng, thực sự, hoàn toàn yêu anh.”

_trích “Love,Rosie”