Tuyệt Đối Rung Động

Chương 10

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giang Trì Chu vừa xuất hiện, Biên Biên đã yên tĩnh không ít, ngoan ngoãn lởn vởn đi theo.

Nhan Hi cầm thức ăn cho chó lại đây nói thầm một tiếng không công bằng: “Đứa nhóc phản bội……”

Giang Trì Chu tùy ý Biên Biên làm nũng, ánh mắt lại cố ý nhìn về một chỗ khác, Thư Vũ ngồi trên sô pha với tư thế đoan chính, có vẻ như tâm trạng không tồi.

Đây là ở nhà mời khách à?” Lời này nghe vào hơi biến chất, tầm mắt của hai chàng trai giao nhau trong không khí mang theo địch ý không nói gì.

Thư Vũ người ta đặc biệt tặng bánh trung thu, vừa rồi đột nhiên trời mưa, em thấy mưa quá lớn nên mời người ta lên lầu ngồi chơi.” Cô không đề cập đến chuyện chiếc lắc tay, cũng không định nhận, thuận miệng giải thích phân rõ giới hạn giữa hai người.

Thư Vũ bưng ly nước dùng một lần mà Nhan Hi mới vừa đưa lên đặt ở bên miệng, uống một hớp thì đặt về chỗ cũ rồi cười nhạt với Giang Trì Chu, không có tính công kích.

Giang Trì Chu đi ngang qua ghế sô pha, làm bộ vô tình dẫn Biên Biên tới bên cạnh Thư Vũ. Biên Biên quả nhiên xù lông, tròng mắt đen nhánh tràn ngập đề phòng.

Ngại quá, Biên Biên của chúng tôi tương đối sợ người lạ.” Giang Trì Chu không nhanh không chậm giải thích rồi lại vẫy tay gọi Biên Biên về bên cạnh, thân sơ khác biệt rõ ràng.

Vì chiêu đãi khách, Nhan Hi mang tất cả số hoa quả còn sót lại trong nhà đến trên bàn trà, dao gọt hoa quả cũng chuẩn bị sẵn, “Cậu muốn ăn cái gì có thể tự mình lấy, đừng khách khí ha.”

Nghe giọng điệu mềm mại của cô, Giang Trì Chu “chậc” một tiếng, dường như rất ư là không quen nhìn hình ảnh này.

Phòng khách vốn yên tĩnh nên nghe thấy rõ ràng tiếng động anh phát ra. Nhan Hi nở nụ cười tiêu chuẩn giả dối với khách rồi quay đầu lại đối mặt với Giang Trì Chu, khuôn mặt nhỏ tiu nghỉu xuống, “Còn chưa hỏi anh, anh lại đây làm gì?”

Giang Trì Chu cuối cùng cũng được chú ý đến ngồi xổm bên cạnh Biên Biên, bớt thời giờ trả lời một câu: “Chuyện tốt.”

Hiếm khi nghe thấy hai chữ này từ trong miệng anh, Nhan Hi thuận thế rút tờ giấy ra lau sạch giọt nước đọng giữa ngón tay cô rồi thuận miệng hỏi: “Chuyện tốt gì?”

Giang Trì Chu buông Biên Biên ra rồi đi rửa sạch tay, đứng ở một cạnh cửa khác ngoắc tay với cô, “Em lại đây.”

Thật là thần thần bí bí, Nhan Hi lẩm bẩm hai câu nhưng vẫn đi qua đó thì thấy anh đưa tay lấy ra một xấp trước từ trong túi, tờ trên cùng là màu đỏ.

Ôi mẹ ơi!” Điều này khiến cô ngơ ngẩn, “Anh cho em tiền làm gì?”

“Tiền tiêu vặt, Giang Trì Chu anh nói lời giữ lời.”

Ánh mắt Nhan Hi sáng lên, cô nhớ lại, là chuyện khai giảng báo danh ngày đó!

“Hu hu hu không ngờ những gì anh nói lần trước là sự thật, em cảm động quá!” Riêng ba chữ tiền tiêu vặt này khiến cô cảm động chết đi được, lật tờ màu đỏ đầu tiên lên xem, một chồng thật dày bên trong tất cả đều là…… Tiền lẻ.

Thật sự “tiêu, tiền, lẻ”, ngoại trừ tờ một trăm tệ đầu tiên thì gói gọn bên trong tất cả đều là năm tệ mười tệ, tờ một tệ xanh thẳm chiếm đại đa số.

Đếm tiền, Nhan Hi thình lình toát ra một câu: “Cảm giác hơi giống bao nuôi.”

Giang Trì Chu: “…… Có thể nói chút tiếng người được không?”

Nhan Hi: “Có tí mất mặt.”

Giang Trì Chu: “…… Em ngậm miệng đi.”

Đếm một chút, tổng cộng là 300 tệ, Nhan Hi mân mê khóe môi, “Chu Chu bây giờ anh nghèo như vậy à? Tiền tiêu vặt đều phải từng tệ từng tệ góp cho đủ số.”

Nhìn vẻ mặt có tí lo âu của cô, Giang Trì Chu nổi lên lòng trêu đùa nên hùa theo lời cô, “Ối, không còn cách nào cả, mẹ anh nói phải tự lực cánh sinh.”

“Thiệt hay giả vậy?” Nhan Hi hoài nghi nhìn chằm chằm anh, không tin tưởng cho lắm.

Anh thở dài nặng nề, trong ánh mắt sâu thẳm có một chút thê lương, “Tiền đó anh dùng một tháng góp cho em, em cũng đừng bới móc, cứ như vậy đi.”

Càng diễn càng thoải mái như thể chàng trai trẻ nghèo khổ thật sự.

Khuôn mặt nhỏ của Nhan Hi nhăn lại, cô dùng một tay nhét xấp tiền tiêu vặt trong tay này lại trong tay anh, “Anh chờ một lát.”

Sau khi bỏ xuống ba chữ này thì cô xoay người vào phòng, còn nhốt bản thân ở bên trong.

Không biết cô muốn làm cái gì, Giang Trì Chu cũng không vội nên cất tiền lẻ vào túi áo ngoài, xoa xoa cổ, từ từ tựa vào vách tường sau lưng.

Khi Nhan Hi ra ngoài thì cô đã giấu tay ở sau lưng rồi trở lại trước mặt anh, không chút do dự nắm cổ tay của anh, sau đó rút ra cái tay giấu ở sau lưng rồi ấn thứ đang nắm chặt vào lòng bàn tay của Giang Trì Chu một cái, “Cho anh.”

Giang Trì Chu có cảm giác, tư thế mới vừa rồi còn cà lơ phất phơ lập tức đứng thẳng. Anh mở lòng bàn tay ra, mấy tờ tiền giấy mấy trăm tệ lớn thình lình nằm ở lòng bàn tay.

“Em làm gì……” Hành động ngoài ý liệu nhiễu loạn mặt hồ trong nội tâm anh tự cho là bình tĩnh, nhưng trong vài phút, người hỏi chuyện lại biến thành anh, giọng nói cũng trở nên khô khốc.

Nhưng mà giờ phút này, Nhan Hi tin tưởng không nghi ngờ với lời anh nói vừa rồi.

Từ nhỏ đến lớn Giang Trì Chu chưa từng vì tiền mà phát sầu, một chút tiền ở trong mắt anh đều không tính là tiền, ra tay đều bắt đầu từ trăm tệ. Hôm nay lấy ra một xấp tiền lẻ thế kia, vậy nhất định là đã xảy ra chuyện.

Anh cũng đã nghèo thành như vậy, em làm sao còn không biết xấu hổ ké tiền tiêu vặt của anh, đây là do em tích, cho anh.” Nói xong lại ấn tiền vào lòng bàn tay anh, “Anh cũng đừng ngượng ngùng, em là để anh quay vòng vốn một chút, đừng chỉnh mình thảm như vậy.”

Giang Trì Chu chột dạ vuốt cái mũi, muốn giải thích, “Thật ra……”

Anh chỉ cố ý đổi tiền lẻ muốn cho cô nhiều tờ, sau này mỗi khi dùng ra một khoản đều sẽ nghĩ đến đây là ai tài trợ tiền tiêu vặt cho cô!

Dáng vẻ này dừng ở trong mắt Nhan Hi lại biến thành… thẹn thùng.

Cô đặc biệt nghiêm túc vỗ vỗ bả vai của Giang Trì Chu, một giọng điệu với lời lẽ tầm thường, “Em biết con trai bọn anh thích sĩ diện, anh yên tâm em sẽ không kể cho người khác. Nếu ba mẹ anh thật sự không cho anh tiền tiêu vặt thì em vẫn sẽ tiếp tế anh.”

Giang Trì Chu nhìn chăm chằm cô, đôi mắt không chớp mắt.

Nhan Hi không hiểu sao bị ánh mắt anh nhìn chằm chằm thì ngực nóng lên, cô cố nén xúc động không thể phân biệt được lui ra sau một bước rồi khoanh hai tay kiêu ngạo hừ một tiếng, “Đương nhiên, em chỉ cho vay tiền, có thể coi là lợi tức!”

Không khí vi diệu khiến hai người quên mất, Giang Trì Chu từ từ giơ tay, gần như chạm vào đỉnh đầu của cô

Thời khắc mấu chốt, Nhan Hi đột nhiên trốn ra sau, “Làm gì? Còn muốn ám toán em hả?”

“Trên đầu em có cái gì kìa.” Anh ho khan, lời nói dối há mồm đã tới.

Chỉ bằng một câu nói, anh đã dụ dỗ cô gái nhỏ kiêu ngạo chủ động cúi đầu đến gần, “Chỗ nào á? Anh giúp em lấy xuống đi!”

Sau khi vuốt lại những sợi tóc rối bù kia, Giang Trì Chu tựa như nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch.

*

Sau khi mưa tạnh, Nhan Hi tự mình đưa Thư Vũ xuống lầu, “Ngại quá, hôm nay tớ chậm trễ thời gian của cậu lâu như vậy, cảm ơn lời chúc ngày lễ của cậu.”

Đừng khách khí.” Đều là tự cậu cam tâm tình nguyện.

Đưa đến ngoài cửa khu dân cư, Nhan Hi lại đáp lễ cậu một hộp bánh trung thu chưa mở vừa được tìm thấy trong nhà, “Bánh ít đi bánh quy lại.”

Thư Vũ không từ chối, giờ phút này cô vẫn chưa ý thức được món quà chân chính đã rơi ở trong nhà.

Tiễn Thư Vũ đi, Nhan Hi sải bước với những bước nhỏ nhanh nhẹn trở về rồi xoay chiếc móc khóa quanh ngón tay cô, trông tâm trạng không tệ.

Mới vừa giơ tay ấn thang máy, phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc, “Lại không phải không biết đường, có nhất thiết phải đưa đến cổng lớn không?”

Nhan Hi đột nhiên xoay người, chỉ thấy Giang Trì Chu dựa trên vách tường đối diện, biểu cảm cứ như ai đang thiếu nợ vậy.

Nhan Hi nhíu mày, “Anh ở chỗ này làm gì?”

“Ném rác!” Giang Trì Chu xuỳ một tiếng, lúc cửa thang máy mở ra thì lắc mình đi vào.

Đột nhiên trở nên châm chọc, Nhan Hi không nghĩ ra là ai lại trêu chọc ông tướng này.

*

Lắc tay giấy sau giỏ trái cây được phát hiện vào đêm trước ngày nghỉ lễ Quốc khánh.

Người trong nhà bọn họ ngày thường không thích ngồi ở chỗ kia chơi, giỏ trái cây đều là vật trang trí, hơn nữa lần đó Thư Vũ cố ý tìm góc độ, Nhan Hi sơ ý hoàn toàn không phát hiện, vẫn là Tiêu Nhiễm xung phong nhận việc quét tước sạch sẽ mới lộ ra.

Nhan Hi vừa nhìn thấy chiếc hộp thì âm thầm thở dài, quyết định ngày mai mang tới trường đưa trả Thư Vũ.

Cả buổi sáng cũng chưa tìm được cơ hội thích hợp, chờ đến giữa trưa tan học, Nhan Hi ngăn Thư Vũ lại, tự mình trả lại quà, vẫn là lời từ chối lần trước.

Độ cong khóe miệng dần biến mất, Thư Vũ nhìn chằm chằm chiếc hộp trong tay cô, trong lòng nảy lên một cảm giác vô lực.

Giang Trì Chu mang đồ ăn vặt tới phòng học lớp 10.3, lúc này người trong lớp đã đi gần hết, chỉ còn lác đác vài người.

Lúc trước lừa được một phần tiền tiêu vặt từ chỗ cô, anh cũng không biết làm sao mà lúc ấy không dám thừa nhận, bây giờ định áp dụng phương thức khác ném từng chút từng chút trở về.

Đến cũng thật không khéo, anh tận mắt nhìn thấy Nhan Hi đưa một hộp quà cho Thư Vũ, thật sự chướng mắt.

Nhưng mà chờ Nhan Hi phát hiện Giang Trì Chu đứng ở cửa phòng học thì sắc mặt của anh đã đen thành đáy nồi.

Một đống Yakult trong túi mua sắm bằng nhựa trong suốt, cặp mắt lanh lợi của Nhan Hi sáng lên, “Đây là mua cho em sao!!!” cô vươn tay lại, Giang Trì Chu tay mắt lanh lẹ giấu đồ uống ở phía sau rồi hừ lạnh một tiếng, “Mua cho chó.”

Khóe mắt Nhan Hi co giật, bĩu môi đẩy người ra, “Ai thèm! Tránh ra!”

Chưa đi được hai bước cô bỗng nhiên đi ngược về chỗ cũ, Giang Trì Chu đang muốn khoe khoang lại thấy Nhan Hi trực tiếp động thủ cướp đi cả túi đồ ăn vặt trong tay anh, “Cái này không phải mua bằng tiền tiêu vặt của em sao, em dựa vào cái gì mà không cần?”

Không đợi Giang Trì Chu tranh chấp, cô tức giận lấy Yakult từ túi đồ ăn vặt ra rồi thảy tất cả những thứ còn lại lên bàn Thư Vũ, “Đưa cậu ăn.”

“Nhan Hi!” Có người xù lông.

Nhan Hi mắt điếc tai ngơ, thần thái thản nhiên lấy ra một chai Yakult cắm vào rồi hút…

Hai người đã chiến tranh lạnh hai ngày không thể giải thích được, chủ yếu là Giang Trì Chu trở nên kỳ kỳ quái quái, cô định nghĩa cái này là “Ngày dượng cả của Giang Trì Chu”.

Nhưng mà bắt đầu từ ngày thứ ba, Giang Trì Chu luôn cầm một quyển sách lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt cô.

Nhan Hi vốn dĩ không muốn nói lời nào với anh, cho đến lúc không thể nhịn được nữa, “Giang Trì Chu anh làm gì!”

“Đọc sách.”

“Anh muốn đọc sách thì đi xa chút á, đừng lắc lư ở trước mặt em được không?”

“Không được!”

Nhan Hi cố nén lửa giận trong lòng, canh anh chưa chuẩn bị thì trở tay ấn quyển sách xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào trang sách.

Có một câu trong cuốn sách được đánh dấu bằng bút đỏ:

Trong quá trình tiếp xúc với người khác phái, chúng ta sẽ bởi vì thưởng thức người khác phái, hướng tới điều tốt đẹp mà vui vẻ, cũng dễ dàng hiểu loại thưởng thức và khao khát này thành tình yêu. Thật ra, đây cũng không phải là tình yêu chân chính.

“Đây là loại sách gì?”

Cô tò mò, khi lật xem, trên bìa có dòng chữ hơi quen thuộc: 【 Sách chính trị lớp bảy 】

Nhan Hi: “…… Anh có độc.”

Học sinh lớp 11 đọc sách chính trị năm đầu hả?