Tuyệt Đối Rung Động

Chương 20

Gương mặt mềm mại áp sát vào khuôn ngực nóng bỏng, mùi hương lưu lại trên tóc có mùi rất dễ chịu, là hương hoa oải hương Nhan Hi yêu nhất.

Cảm nhận được người trong lồng ngực đang giãy giụa, Giang Trì Chu càng không để cô nhìn ra sau, cho đến khi người đối diện đang ngơ ngác nhìn bọn họ biến mất.

Sức mạnh nơi cánh tay đang dần được buông lỏng.

Ui……” Nhan Hi thoát khỏi lồng ngực anh, ánh mắt đã trở nên phẫn nộ, vung nắm đắm đánh lên trên người anh, “Giang Trì Chu anh có bệnh hả! Đau quá nè!”

Giang Trì Chu nhất thời xúc động chưa từng dự đoán được cô lại có phản ứng như vậy, thấy cô thật sự bày ra dáng vẻ tức giận thì vội vàng cúi đầu xin lỗi cô, “Chỉ đùa một chút thôi, đừng nóng giận.”

“Đùa hả?” Đánh xong mắng xong, Nhan Hi xoa xoa khuôn mặt, cắn răng hít hà một hơi, “Em thấy anh là muốn hủy hoại nhan sắc của em!”

Lời này oán hận đến mức Giang Trì Chu chột dạ không thôi nên vươn ngón tay lên mặt cô, “Để anh xem.”

Muốn cẩn thận kiểm tra lại bị Nhan Hi hất bay không nể tình chút nào, cô căm giận xoay đầu sang một bên, không cho Giang Trì Chu chạm vào, “Hừ!”

Vừa rồi túm cổ áo cô không nói, còn ấn đầu cô hết sức, đụng đau mặt, kiểu tóc cũng bị anh làm rối, trên đỉnh đầu có một mớ tóc rối bù, có vẻ không thoải mái.

Chuyện này tuyệt đối không thể để yên!

Giơ điện thoại lên, nhanh chóng lướt qua con số thời gian trên màn hình, Nhan Hi mạnh mẽ nén lửa giận trong lòng xuống, “Bây giờ em không cãi nhau với anh, trở về lại tìm anh tính sổ!”

Em còn muốn đi hẹn hò?” Giang Trì Chu nhíu mày lại, lần nữa siết chặt cổ tay của cô.

Rõ ràng cảm giác được nhiệt độ nóng hôi hổi của lòng bàn tay, Nhan Hi trực tiếp hất ra, “Liên quan anh cái rắm.”

Cô tỉ mỉ trang điểm ra ngoài, còn chưa bắt đầu đi dạo phố chụp ảnh đã bị Giang Trì Chu làm hỏng bét, người mới vừa bị “ức hiếp”, trong miệng chẳng nói vài lời hay.

Giang Trì Chu tự biết đuối lý nên không tranh luận với cô, thậm chí chủ động nhắc nhở đếm ngược chỉ đường cho cô, “Đèn xanh, có thể qua đường.”

Vừa rồi tận mắt nhìn thấy Thư Vũ rời đi, nếu để Nhan Hi bây giờ qua đó thì tương đương vồ hụt. Dựa theo tính tình của cô thì cô sẽ hạ thấp mức độ thiện cảm với người thất hẹn, như vậy mục đích của anh sẽ đạt được.

Bàn tính nhỏ trong lòng đánh lạch cạch, Nhan Hi hoài nghi nhìn chằm chằm anh một lần, giẫm lên thời gian đếm ngược, an toàn nhanh chóng qua vạch kẻ đường.

Nhưng mà……

Giang Trì Chu theo ở phía sau.

Cô quẹo sang bên trái, Giang Trì Chu đi theo phía bên trái; cô đi về phía trước, Giang Trì Chu đi thẳng theo.

Nhan Hi cảm thấy người này là cố ý đến quấy rối!

Cô lười để ý, khi gần đến nơi cần đến, Nhan Hi gọi một cú điện thoại cho Thẩm Tiếu Ngôn tìm đúng vị trí tụ họp.

Căn cứ vào địa điểm được miêu tả, Thẩm Tiếu Ngôn liếc mắt một đã thấy nhìn điểm sáng lui tới trong đám người nên vẫy tay với cô.

Chờ chạy tới mới phát hiện bên cạnh Nhan Hi còn có một chàng trai quen mắt đang đứng, Thẩm Tiếu Ngôn hơi cảm thấy kinh ngạc, “Anh Giang Trì Chu sao lại đến đây?”

Đừng để ý tới ổng, ổng rảnh rỗi quá mà.” Nhan Hi cũng không quay đầu lại lôi kéo Thẩm Tiếu Ngôn đi về phía trước.

Cô cảm thấy Giang Trì Chu quá nhàn mới theo từ nhà tới nơi này, bằng không sao lại chỉnh cô ở trên đường, còn theo dõi cô một đường.

Kinh ngạc nhất chính là Giang Trì Chu, nhìn chằm chằm bóng dáng hai người rời đi, mở miệng nói thầm: “Sao là cô ấy……”

Hoá ra hẹn hò trong miệng Nhan Hi chỉ là đi dạo phố chung với bạn nữ, làm cả buổi, vẫn nhầm to rồi!

Tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, Giang Trì Chu càng rõ ràng ý thức được anh của bây giờ thật sự quá dễ dàng bị Nhan Hi ảnh hưởng.

Nghĩ như vậy, hành vi bốc đồng vừa rồi cũng là uổng phí, anh còn phải tốn công dỗ dành người ta.

Nhìn thấy hai bóng người dần dần đi xa, Giang Trì Chu cất bước đuổi theo, bỗng nhiên cảm giác được điện thoại rung lên, trên màn hình hiển thị lời nhắc cuộc gọi của “Ôn Như Ý”.

Giang Trì Chu dừng bước, hai bóng hình xinh đẹp phía trước đã biến mất khỏi tầm mắt.

Khi cô đến vị trí thang cuốn lên và xuống, Nhan Hi lập tức đi thẳng về phía trước, Thẩm Tiếu Ngôn vội vàng vươn tay giữ chặt cô, “Còn đi về trước hả, nên lên lầu.”

“À.” Cô vội vàng lùi lại, trước khi bước lên thang máy, cô vẫn quay đầu nhìn thoáng qua.

Thẩm Tiếu Ngôn ở bên cạnh vừa nhìn vừa lắc đầu, chờ cô nhấc chân đi lên thang máy thì Thẩm Tiếu Ngôn mới đâm thủng tâm tư nhỏ của cô, “Không phải nói không cần phải để ý sao? Cậu luôn nhìn ra sau làm gì?”

Động tác nhỏ bị phát hiện, ánh mắt Nhan Hi lập tức trở nên nghiêm chỉnh nhìn về trước, mạnh miệng phản bác: “Tớ không có!”

“Xía” vừa dứt lời, điện thoại cô nhận được một tin nhắn mới đến từ Giang Trì Chu: 【 Anh có chút việc đi trước, chuyện hôm nay là anh không đúng, về nhà xin lỗi em. 】

Tính tình của Nhan Hi nhanh đến cũng nhanh đi, khi sự kiện xảy ra sẽ bùng phát, chờ thêm đoạn thời gian giảm xóc, cô có thể tự động điều tiết được tâm trạng.

“Hừ ~” nhìn thấy tin nhắn này, tâm tư kiêu ngao nhỏ bé chẳng giấu được.

*

Nhận được cuộc gọi từ Ôn Như Ý, tâm trạng của Giang Trì Chu càng trở nên trầm trọng.

Trong điện thoại nói: “Ba của dì ông ấy lại phát bệnh, la hét muốn gặp em trai dì, bây giờ con lại đây một chuyến.”

Ông cụ Ôn muốn gặp con trai ruột là điều không có khả năng, sở dĩ để Giang Trì Chu qua đó là bởi vì bọn họ có thể mượn căn bệnh trí nhớ mơ hồ của ông cụ để Giang Trì Chu ngụy trang thành Ôn Hòa Tường đi dỗ ông lão vui vẻ.

Loại chuyện này nghe ra có mấy phần buồn cười nhưng anh lại không thể từ chối.

Nhận thức đã ăn sâu bén rễ trong lòng anh từ bé chính là: Anh thiếu nhà họ Ôn một mạng nên thay Ôn Hoà Tường tẫn hiếu.

Chạy đến nhà họ Ôn, Giang Trì Chu đứng ở cổng lớn bồi hồi, qua một hồi lâu mới giơ tay đi ấn chuông cửa.

Rất nhanh, một người con gái trẻ tuổi mở cửa ra với ánh mắt vui mừng, “Anh Trì Chu, cuối cùng anh cũng tới, mau vào đi.”

Cô gái này là con gái của Ôn Như Ý và chồng trước tên là Tiết Vân San, năm nay 16 tuổi.

Tầm mắt của hai người trong và ngoài nhà trao đổi, Giang Trì Chu bước qua người cô ta, có vẻ lãnh đạm.

Cửa phòng khép hờ, Giang Trì Chu nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, Ôn Như Ý vội vàng vẫy tay với anh rồi đến dỗ dành ông cụ vui vẻ, “Ba, ba xem ai tới đây này?”

Chàng trai sắp bước sang tuổi 18 tuổi có vẻ ngoài hao hao giống Ôn Hòa Tường hai mươi mấy tuổi năm đó. Qua nhiều năm như vậy, ông cụ sớm đã không nhớ rõ vẻ ngoài của con trai, nhìn thấy người xấp xỉ tuổi lại nhận làm Ôn Hòa Tường.

Hoà Tường à, gần đây công việc của con có phải rất bận hay không? Đã lâu cũng chưa gặp con.” Ông Ôn kéo tay anh.

Người già rồi, da tay đã có những nếp gấp sâu, trái ngược hẳn với những ngón tay thon dài trắng trẻo của những người trẻ tuổi.

Nhìn thấy Giang Trì Chu, ông cụ Ôn tỏ rõ vẻ vui mừng, “Hiếm khi con mới trở về một chuyến, ba bảo mẹ con làm cho con món con thích ăn nhất……”

Ông không ngừng ríu rít này nọ, Giang Trì Chu lẳng lặng lắng nghe, vào lúc cần trả lời thì ngẫu nhiên phụ họa hai câu.

Làm một người thay thế cho một người khác đã là cực hạn của anh, không có khả năng thật sự biến thành Ôn Hòa Tường diễn cha con tình thâm với ông.

*

Bầu không khí vi diệu kéo dài rất lâu, mãi cho đến khi ông cụ kêu buồn ngủ, nằm xuống nghỉ ngơi thì Giang Trì Chu mới có thể thoát thân.

Tự tay khép cửa phòng lại, đi ra khỏi hoàn cảnh áp lực, Giang Trì Chu có cảm giác giành lấy cuộc sống mới.

Với tư cách là người lớn Ôn Như Ý tự mình bưng tới một ly nước, “Nào, con uống miếng nước đi.”

“Cảm ơn.” Anh tiếp nhận, động tác và giọng điệu đều có vẻ vô cùng xa cách.

Con cứ coi nơi này như nhà mình đi, thả lỏng.” Ôn Như Ý nở nụ cười trên mặt.

Vâng.” Tuy rằng anh không phản bác nhưng cũng không có nghĩa là thật sự như thế, đó chỉ là lời nói cho có lệ ngoài mặt mà thôi.

Từ nhỏ đến lớn nhiều năm như vậy, mỗi lần anh bước vào nơi này thì đều chỉ cảm thấy áp lực.

Anh quả thật nên báo ân nhưng những người đó luôn nhắc tới chuyện cũ khiến trong lòng anh liên tục áy náy, hoàn toàn không có khả năng thả lỏng.

“Dì còn muốn để con giúp một chút.” Ôn Như Ý bắt đầu tự mình đưa ra yêu cầu, “Học kỳ sau Vân San sẽ phải chuyển đến trường trung học số 1 để học, các con cùng trường, đến lúc đó thay dì chăm sóc một chút. Dầu gì con cũng biết, từ nhỏ San San đã yếu ớt.”

“……”

“San San là huyết mạch duy nhất của nhà họ Ôn chúng ta, con chăm sóc nó, người một nhà dì đều cảm kích con.”

“……”

Một trong những kỹ năng mà Ôn Như Ý am hiểu nhất chính là bất luận vào lúc nào cũng ra sức kéo quan hệ “nhà họ Ôn”.

Sau khi Ôn Hoà Tường chết, nhà họ Ôn còn lại một người con gái là Ôn Như Ý. Hện tại gia đình của Ôn Như Ý không được hạnh phúc, ly hôn với chồng trước, Tiết Vân San là con gái duy nhất của bà ta và là huyết mạch duy nhất của nhà họ Ôn.

Mấy chữ “huyết mạch duy nhất của nhà họ Ôn” này đè trĩu nặng trong lòng Giang Trì Chu.

Lúc gần đi, Tiết Vân San đặc biệt theo ở phía sau nói muốn tiễn anh.

Giang Trì Chu lạnh nhạt từ chối.

Nhưng mà cô ta cũng không bởi vậy mà từ bỏ, vẫn treo nụ cười trên gương mặt như cũ đuổi theo, “Vốn em đang có hơi lo lắng đến trường học mới không có cách nào để thích ứng, không ngờ là chung một trường với anh Trì Chu, như vậy thì không phải hoàn toàn xa lạ.”

“Tôi không chung khối với cô.”

“À…… Em biết anh học lớp 11 mà, vậy cũng chẳng sao, mọi người đều học chung một trường, thường xuyên có thể gặp mặt.”

“Không cần thiết.”

“Nhưng mẹ nói với em, nếu gặp vấn đề ở trường học thì có thể tìm anh Trì Chu hỗ trợ.”

“Vậy chờ cô gặp chuyện rồi nói sau.”

Giang Trì Chu đi nhanh với đôi chân dài cũng không chịu thả chậm tốc độ, Tiết Vân San cố hết sức đuổi theo, thậm chí phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp, “Anh Trì Chu, anh có thể đi chậm một chút hay không……”

Tôi không bảo cô tiễn.” Giọng điệu của anh không tốt cho lắm.

Nhưng thái độ lạnh nhạt cũng không đánh lui được Tiết Vân San, Giang Trì Chu không đợi thì cô ta lại chạy lên đuổi theo, “Anh Trì Chu, có thể thêm QQ không? Em còn muốn tìm hiểu một số chuyện liên quan đến trường với anh.”

Tuân thủ nội quy không đến muộn không về sớm, mặt khác không có gì phải nói.” Đối mặt với vấn đề không biết, Giang Trì Chu dùng một câu nhẹ nhàng bâng quơ, tường thuật tóm lược toàn bộ.

Đương nhiên, không cần thiết phải giữ thông tin liên lạc để trò chuyện.

Đuổi tới cổng lớn, Tiết Vân San cuối cùng cũng từ bỏ.

Haiz……” Thôi bỏ đi, cô ta cũng có thể hiểu, dù sao mấy năm nay mỗi lần gặp Giang Trì Chu ở nhà thì anh đều có biểu hiện lạnh nhạt thờ ơ như thế này.

Con trai lạnh lùng kiêu ngạo cũng có nét quyến rũ độc đáo thuộc về mình, Tiết Vân San quy mọi phản ứng của Giang Trì Chu thành tính cách của riêng anh, tìm đầy đủ cái cớ.

Mãi cho đến không lâu sau đó, cô ta chân chính chung trường với Giang Trì Chu mới phát hiện nhiều năm như vậy, bản thân chưa bao giờ từng “quen biết” Giang Trì Chu.

*

Sau khi rời khỏi nhà họ Ôn, Giang Trì Chu cũng không trực tiếp về Gia Cảnh Uyển, Tống Phi Dương gọi điện thoại tới hẹn anh đến trường chơi bóng.

Tuy rằng còn chưa vào học nhưng cũng không gây trở ngại đến sức sống thanh xuân của các thiếu niên đang tỏa ra sức sống ở trên sân bóng.

“Có ai?”

“Thì mấy đứa tụi Hạ Tân Thừa.”

Nói đến đây, Giang Trì Chu đã biết đại khái người nào sẽ đi, đều là anh em quen thuộc bọn họ thường xuyên chơi chung.

Anh xem bóng rổ như để trút giận, hăng hái dữ dội.

Anh Giang hôm nay rất hăng ha!” Ngay từ đầu Tống Phi Dương đã dốc hết sức vỗ tay, sau đó lại từ từ nhận ra không thích hợp.

Hôm nay lòng hiếu thắng của Giang Trì Chu rất mạnh……

Thay vì nói là lòng hiếu thắng thì không bằng nói là lòng tranh đấu.

Đó là cảm giác muốn khiến bản thân khống chế toàn bộ, kết quả tâm trạng càng thêm bực bội.

Trong thời gian nghỉ ngơi, Tống Phi Dương nhanh chóng đưa chai nước qua, “Anh Giang, hôm nay trạng thái của mày có hơi không thích hợp.”

“Không cảm thấy.”

“……” Tống Phi Dương nói bóng nói gió nỗ lực nói lời khách sáo, kết quả cả buổi đều cạy không ra một chữ.

Nghĩ thầm, có lẽ là gặp phải chuyện gì khiến tâm trạng anh không thoải mái nên chơi bóng trút giận một chút cũng tốt.

Nhưng chính vì dùng sức quá lớn, Giang Trì Chu bất ngờ ngã ở hiệp hai khiến cánh tay trầy da.

Thấy tình huống không ổn, bọn họ nhanh chóng dừng lại.

Da cánh tay trầy xước lộ ra máu thịt, chỗ bị thương chỉ to bằng đồng một tệ, nét mặt của Giang Trì Chu cũng chẳng thay đổi chút nào, dùng tay ngăn cản, “Không sao.”

Tống Phi Dương thật sự không tìm thấy nguyên nhân nên đành phải xin giúp đỡ từ bên ngoài……

Hôm nay Nhan Hi và Thẩm Tiếu Ngôn đã chụp rất nhiều ảnh ở gần trung tâm thương mại, trình độ nhiếp ảnh gia trung bình, giá trị nhan sắc của người mẫu chống đỡ, chỉ cần tìm đúng bối cảnh thì chụp làm sao cũng không dễ dàng thất bại, hai người phối hợp vô cùng vui vẻ.

Đi mệt bèn tùy tiện tìm một tiệm trà sữa ngồi xuống, điện thoại được đặt ở giữa và chọn lựa ảnh chụp, “Bố cục này còn ổn.”

“Góc nghiêng này càng đẹp mắt hơn!”

Tự mình xem ảnh chụp của mình luôn đòi hỏi cao hơn sự thưởng thức của người khác về ảnh.

Người khác nhìn vào các bức ảnh để xem cảm giác tổng thể, mà bản thân chọn ảnh chụp sẽ không tự chủ được chính xác đến từng chi tiết của mắt, miệng,…

“Oẹ đây là góc chết gì thế này, nhanh xoá đi!!!” Nhan Hi mới vừa ấn vào giao diện xóa thì điện thoại đã bị Thẩm Tiếu Ngôn đoạt lại, “Đừng xóa, giữ làm gói biểu cảm.”

“Đây còn là người sao?”

“Nếu cậu dám làm tớ thành gói biểu cảm, tớ sẽ mỗi ngày chụp lén cậu, sau đó đăng lên vòng bạn bè!”

“Đến đây, cho nhau thương tổn đê!”

Đang lúc vui đùa, Nhan Hi nghe thấy tiếng chuông điện thoại quen thuộc nên vội vàng lấy điện thoại ra từ trong túi xách, “Alo?”

Chị Hi, anh thấy tình trạng của anh Giang có gì đó không ổn……” Tống Phi Dương miêu tả tình hình đại khái của Giang Trì Chu một lượt, cuối cùng Nhan Hi hỏi cậu địa chỉ.

Tống Phi Dương nói cho cô, “Bọn anh ở sân bóng rổ trường học.”

Nhan Hi: “Ok, em lập tức đến đây.”

Từ trong điện thoại nghe ra còn hơi nghiêm trọng, Nhan Hi chỉ có thể kết thúc chuyến hẹn hò với người chị em trước thời hạn.

*

Mùa đông không có ánh nắng ấm áp chiếu rọi, ngay cả bầu trời cũng đều trở nên ảm đạm.

Nhìn chung quanh, khu dạy học trống rỗng, không có sự tồn tại của con người cũng chẳng có tiếng động lộ ra vẻ vắng lặng trống vắng.

Trường trung học số 1 là trường học đã có lịch sử lâu đời, thừa dịp nghỉ lễ cổng sắt của trường đã được quét một lớp sơn, từ hiệu quả thị giác biến thành cái cổng mới toanh.

Lúc Nhan Hi tìm được sân bóng rổ thì ở trên đường gặp phải nhóm người Hạ Tân Thừa chuẩn bị rời đi, cô hỏi: “Giang Trì Chu đâu?”

“Còn chơi bóng ở bên trong.”

Anh chơi bóng một mình, không ngừng nếm thử các loại tư thế ném rổ, mười bàn thì có chín lần đều vào rổ.

Dựa theo cách nói của Hạ Tân Thừa: “Cái thằng Giang Trì Chu tựa như ma quỷ, nhắm mắt lại đều có thể quăng vào.”

Thật lâu trước đây, Giang Trì Chu có nhắm mắt ném bóng, thật ra vận may chiếm hơn phân nửa nhưng lại trở thành ký ức không thể xóa nhoà trong lòng mọi người.

Nhan Hi không rỗi nghe cậu ấy nói những lời này, bây giờ chủ yếu là cô muốn tìm được người, ổn định anh.

Quả nhiên, trên sân bóng rổ chỉ có bóng một mình anh nhảy vọt truy đuổi, đều phải càng thêm ra sức hơn bao giờ hết.

Giang Trì Chu!” Đôi tay để bên môi làm ra cái loa kêu gọi, người nọ nghe thấy tên của mình thì mẫn cảm dừng lại.

Ngẩng đầu nhìn sang, lúc Giang Trì Chu nhìn thấy cô thì đáy mắt hiện lên một sợi kinh ngạc, sau đó hỏi: “Sao em lại tới đây?”

“Đương nhiên là tìm anh tính sổ rồi!” Nhan Hi giơ nắm tay lên, nhưng bất luận là động tác biểu cảm hay là giọng điệu đều khác hẳn lúc giận ban trưa.

“Ồ.” Giang Trì Chu bỗng nhiên cong khóe môi, “Dí đến trường học tới tìm anh tính sổ, xem ra lần này quả thật là anh đã phạm vào sai lầm rất lớn.”

Đúng vậy, em còn chờ anh xin lỗi đó!” Nếu phía sau có cái đuôi, giờ phút này nhất định sẽ vểnh lên đến tận trời.

Vừa dứt lời, đã nghe anh nói: “Xin lỗi em.”

Ồ…… À……

Lần này cô có thể xác định tâm trạng của Giang Trì Chu là thật sự không tốt.

Cô không đề cập đến chuyện khác, cũng không trực tiếp hỏi, tầm mắt quét một vòng xung quanh, môi nhóp nhép nhóp nhép, yêu cầu này nọ với anh, “Em khát nước, muốn uống nước.”

Giang Trì Chu đi đến rìa bên cạnh sân bóng thuận tay xách lên chai nước còn thừa phân nửa đưa cho cô, “Chỉ có cái này, anh uống rồi, em có thể tạm chấp nhận một chút.”

Cô thật sự ôm lấy chai nước, nhẹ nhàng vặn nắp chai ra nhếch khóe môi.

Nhan……” Không đợi anh gọi tên, Nhan Hi đã uống xong một mồm to, “Ùng ục.”

Giang Trì Chu sững sờ một lát, vẻ mặt đã giãn ra rất nhiều. Thấy cô còn đang không ngừng rót vào trong miệng, Giang Trì Chu nhanh chóng ngăn cản, “Chừa cho anh một chút.”

Nhan Hi nhanh chóng xoay người, ôm cái chai né tránh, uống sạch thấy đáy mới trả chai không cho anh, “Lêu lêu lêu, không chừa cho anh.”

Tống Phi Dương đứng ngoài quan sát vừa nhìn vừa lắc đầu, vào lúc nhìn thấy một màn này thì rõ ràng cảm nhận được sự khác biệt giữa cái gọi là “anh em” và “bạn gái” một lần nữa.

Nhóm anh em bọn họ khuyên cả buổi cũng chưa phản ứng, Nhan Hi vừa đến đã khiến anh dễ bảo.

“Anh bị thương.”

“Vết xước nhỏ, vấn đề không lớn.”

“Em có mang băng keo cá nhân.”

“Yếu ớt!”

Tuy rằng như thế nhưng anh vẫn phối hợp hành động.

Sự cáu kỉnh đang sôi trào trong lồng ngực bị Nhan Hi đè nén từng chút một. Nhìn thấy cô, Giang Trì Chu cảm thấy cuộc sống mỗi một ngày đều sẽ trở nên rất có ý nghĩa.

Nhan Hi đã linh hoạt vận dụng thổi phồng, “Em nhớ rõ Hạ Tân Thừa từng nói anh nhắm mắt lại cũng có thể quăng vào.”

“Vừa khéo.” Anh nói.

“A…… Bóng rổ là khuyết điểm của em, em đứng ở nơi gần nhất cũng không ném vào được, may mắn cũng là một phần của thực lực.” Dùng chính khuyết điểm của mình nêu ví dụ để làm nền cho sự xuất sắc của người khác, Nhan Hi tự nhận là chiêu này dùng được lắm.

Giang Trì Chu bỗng nhiên cúi người, thân thể nghiêng về phía trước, dựa vào bên tai cô và nói chuyện, “Anh dạy cho em một cách, tuyệt đối sẽ không chếch đi.”

“Cái gì cái gì?” Nhan Hi quả nhiên hứng thú.

Giang Trì Chu trực tiếp ném quả bóng rổ vào trong tay cô, “Ôm.”

Không đợi Nhan Hi phản ứng, anh bỗng nhiên khuỵu đầu gối ngồi xổm phía trước, ngón tay chỉ lên bả vai mình, “Đi lên.”

Nhan Hi không dám tin tưởng vào thao tác này cho lắm, “Anh đang nói giỡn với em sao……”

Giang Trì Chu hơi ngưỡng cổ, ngược lại kích cô, “Anh ngồi xổm nói giỡn với em?”

Thường xuyên gặp phải tình huống này, khao khát chiến thắng của Nhan Hi đã bị anh khơi dậy.

Nhưng lần này, Nhan Hi không nhúc nhích, Giang Trì Chu vẫn cứ duy trì tư thế quỳ một gối, chỉ là đợi không được đáp lại sẽ trực tiếp ra lệnh, “Nhan Hi, lại đây.”

Bị giọng nói của anh mê hoặc, Nhan Hi dò xét tới gần.

Thời khắc mấu chốt, Giang Trì Chu trực tiếp bắt lấy hai chân cô để cô cưỡi ở đầu vai, đôi tay ngăn chặn chân cô rồi nhẹ nhàng đứng lên.

Tầm nhìn đột nhiên trở nên rộng lớn, hai chân cách mặt đất khiến Nhan Hi bị dọa đến mức vỡ giọng, “Không phải lưng sao!!!”

Giang Trì Chu cũng không trả lời câu hỏi đó mà chỉ nói với cô, “Đừng sợ, sẽ không quăng em ngã đâu.”

Một câu làm cô an tâm.

Lúc cô nhẹ nhàng ném bóng vào khung bóng, điều khiến cô vui vẻ không phải là “vào rổ”, mà là một cảm giác khó tả khác.

Tóm lại, tâm trạng của cô trở nên vui vẻ.

Chờ hai chân Nhan Hi chạm xuống đất thì Giang Trì Chu nghiêng đầu nhìn cô, lại nhắc tới món nợ trước đó, “Không tức giận, hửm?”

Cô siết chặt ngón tay, vẫn là giọng điệu kiêu ngạo, “Em mới không nhỏ mọn như vậy đâu.”

Tống Phi Dương sớm đã có thói quen ăn cơm chó nghiêng đầu sang một bên rồi vỗ mông chạy lấy người.

Dù sao, hai người này gặp nhau rồi thì gần như đều có thể làm lơ sự tồn tại của những người khác.

Lúc sau, trong sân bóng rổ ngẫu nhiên truyền đến một vài đoạn đối thoại: “Ngày mốt là tết Nguyên Tiêu.”

“Quảng trường sẽ bắn pháo hoa.”

Muốn cùng đi xem không?”

Dường như từ đầu tới cuối cô chẳng thèm quan tâm lấy một câu nhưng cố tình lại khiến cảm xúc bực bội của Giang Trì Chu có thể lắng lại.

*

Tết Nguyên Tiêu diễn ra trước ngày vào học, mọi người đều có thể đi xem náo nhiệt.

8 giờ tối có pháo hoa, 7 giờ Giang Trì Chu đã bắt đầu thúc giục, “Em nhanh chóng sửa soạn đi.”

“Sửa soạn cái gì? Còn không phải là xem pháo hoa thôi sao, đêm hôm khuya khoắt.”

Cô thật sự muốn đi xem pháo hoa, nhưng buổi tối xem pháo hoa chung với bạn, vừa không chụp ảnh lại không làm gì đó, có cái gì mà sửa soạn?

Giang Trì Chu: “……”

“ Đi ra ngoài với anh thì không màng hình tượng của mình à.”

Nhan Hi chỉ vào nửa phần tóc khô trên đầu, “Gội cái đầu cũng tính là sự tôn trọng của em đối với anh, biết không?”

Biết! Đủ! Đi!

Tuy rằng Nhan Hi hơi lề mề nhưng cũng không có chậm trễ thời gian xem pháo hoa.

Quảng trường rộng lớn tiếng người huyên náo, Nhan Hi sợ đi lạc nên vẫn luôn túm lấy ống tay áo của Giang Trì Chu.

Qua một lát, cô nhón chân ngửa đầu tìm kiếm các địa điểm xung quanh, cuối cùng chụp ảnh và gõ chữ miêu tả cho bọn họ.

Thấy Giang Trì Chu nhìn qua cô mới nói: “Đợi chút nữa Thư Vũ và Tiếu Ngôn nói muốn lại đây.”

Giang Trì Chu hỏi: “Em bảo bọn họ tới à?”

“Không phải á, tự bọn họ đến, sau đó hỏi em ở đâu.” Cô thuận miệng trả lời sự thật nhưng nghe như một lời khai báo.

Nếu sắc trời chẳng quá tối, Nhan Hi nhất định sẽ phát hiện người nào đó nói thay đổi sắc mặt là thay đổi sắc mặt.

Pháo hoa sắp nở rộ, Nhan Hi giữ chặt lòng hiếu kỳ nhìn đông nhìn tây, đột nhiên thấy nơi nào đó thì kích động bắt lấy cánh tay Giang Trì Chu lắc lư, “Chu Chu anh xem bên kia kìa, bọn họ đang hôn môi!!”

“Chuyện này có cái gì mà kích động……” Anh chỉ thản nhiên nhìn lướt qua.

Hiển nhiên, cảm giác nhập vai của Nhan Hi rất mạnh, “Anh không hiểu đâu, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy một nụ hôn thực tế kịch liệt đến như vậy! A!”

Nghe thấy nguyên nhân kỳ lạ này, sự không thoải mái trong lòng Giang Trì Chu được quét sạch, anh nghiêng mặt quan sát biểu cảm của cô, đột nhiên hỏi: “Em biết như thế nào là hôn môi không?”

“Này em nào biết, em lại chưa từng hẹn hò.”

“Anh dạy cho em.”

Gì?” Cô suy nghĩ rời rạc, không quá để ý.

Một ánh sáng lấp lánh như lửa cháy từ mặt đất bay nhanh lên phía trời cao, pháo hoa tượng trưng cho sự may mắn từ cam biến thành hồng. Những đốm lửa bùng cháy rơi xuống như những vì sao, soi rõ mọi ngóc ngách trong mắt.

Đôi mắt nóng bỏng cuốn lấy khuôn mặt thanh tú của cô, trong khoảnh khắc Nhan Hi ngẩng đầu nhìn lên không trung thì một bàn tay ấm áp dày rộng nâng mặt cô về phía trước, chàng thiếu niên cao lớn cúi đầu kề sát vào môi cô.

Đồng tử bỗng nhiên phóng to, Nhan Hi nghe được con tim mình đập như pháo hoa nở rộ.