Tuyệt Đối Rung Động

Chương 42

Sáng sớm Nhan Hi đã ngồi trên giường, không có đồng hồ báo thức nhắc nhở rời giường, tỉnh dậy còn sớm hơn ngày hôm qua.

Bầu trời ngoài cửa sổ xám xịt, trời còn chưa hừng sáng, Nhan Hi nằm xuống một lần nữa nhưng nhắm mắt lại làm sao cũng ngủ không được.

Đầu óc hỗn loạn, tim đập rất nhanh, khẩn trương ngủ không yên.

Rõ ràng không phải mình thi đại học nhưng lại có cảm giác đồng cảm như bản thân mình cũng bị, thật là hỏng bét……

Hôm nay Nhan Hi treo quầng thâm mắt ra ngoài, Vệ Giảo Giảo nhìn thấy cô đều bị “Dọa” cho nhảy dựng, “Bà làm sao vậy?”

Tui ngủ không ngon giấc.” Nhan Hi lắc đầu ngáp một cái, dùng tay chặn lại.

“U là trời, ngày hôm qua leo núi mệt như vậy, về nhà tui đều nằm liệt trên giường, thế mà bà còn ngủ không ngon.” Nói chung thì cơ thể con người sau khi vận động sẽ càng dễ dàng sinh ra cảm giác mỏi mệt, Vệ Giảo Giảo ngủ ngon một đêm, buổi sáng lúc rời giường tinh thần còn sảng khoái hơn.

Nhan Hi chớp mắt, dùng ngón tay lau đi khóe mắt, lau đi nước mắt nơi khoé mắt, “Vừa nhắm mắt lại tui đã cảm thấy trong lòng rất hoảng sợ.”

Nói xong lại ngáp, trong mắt hiện ra một tầng hơi nước mênh mông.

Hẳn là bà nên nói với tui sớm một chút, ở nhà ngủ cho khỏe.” Thấy dáng vẻ ngáp liên tục của cô, Vệ Giảo Giảo nhìn thấy đều thay cô lo lắng, “Thôi được, bà cũng đã đến nơi này, tụi mình nhanh chóng đi mua tài liệu, mua xong thì bà về nhà ngủ bù.”

Đừng…… Là buồn ngủ nhưng ngủ hổng được, tui thử qua rồi.” Nhan Hi buồn bã ỉu xìu đuổi theo, để mặc vệ Giảo Giảo lôi kéo cô đi.

Nhà sách này bán tài liệu học tập cho tất cả các khối lớp, muốn tìm sách vở liên quan rất dễ dàng, cũng rất rối rắm.

Nhan Hi lật vài quyển, một số sách có nhiều cách tóm tắt kiến thức khác nhau, cô chọn lựa cuốn thích hợp với mình, “Rốt cuộc mua bộ đề nào mới tốt đây?”

“5 năm thi tuyển sinh đại học ba năm mô phỏng.” Vệ Giảo Giảo thuận miệng chêm thêm một câu.

“……” Đó thực sự là một cơn ác mộng của học sinh.

Hai người vòng quanh kệ sách đi tới đi lui, Nhan Hi ngẩng đầu lấy sách, mơ hồ nhìn thấy phía trước hiện lên một gương mặt quen thuộc, Nhan Hi bước một bước sang bên cạnh, nghiêng đầu nhìn, “Thư Vũ?”

Sau khi tách lớp, bọn họ đi học không cùng tầng lầu, ngay cả trình tự chia lớp thể dục giữa giờ cũng cách nhau khá xa. Nghiêm túc mà nói, học kỳ này đã rất lâu không nói chuyện với nhau.

Gương mặt đó rất quen thuộc với cô, nhưng cô nhìn cẩn thận lại cảm thấy Thư Vũ đã thay đổi rất lớn, người càng thêm gầy ốm hơn trước kia, sắc mặt càng thêm tái nhợt hơn người thường, vệt nơi khóe mắt thâm đen trông thiếu tinh thần.

Tối hôm qua cô ngủ không ngon, đôi mắt đã thâm quầng nhưng dấu vết của Thư Vũ không giống vậy, như là đã tích tụ trong một thời gian dài.

“Tiểu Hi.” Thư Vũ xoay người đối mặt với cô, khóe miệng nỗ lực nặn ra một nụ cười nhưng lại không còn dịu dàng như trước, nhìn ngược lại khiến người ta có cảm giác chua xót trong lòng.

Hàm răng nhẹ nhàng xẹt qua môi dưới, Nhan Hi không đáp lại trước, đánh giá cậu một hồi lâu mới thốt ra mấy chữ, “Cậu cũng tới mua tài liệu sách vở sao?”

Thư Vũ gật đầu.

Mỗi lời nói cử chỉ của cậu đều không mang theo bất cứ tính công kích gì nhưng cũng không thong dong hướng về phía trước, trông…… âm u đầy tử khí.

Cậu làm sao vậy?

Nghe Tiêu Nhiễm từng nói là thành tích của Thư Vũ đã rơi xuống trung bình, là áp lực học tập quá lớn ư?

Muốn hỏi nguyên nhân một chút nhưng cô không xác định được nhắc tới việc “Học tập” có thể chọc đến chỗ đau của Thư Vũ hay không, dù sao cậu cũng đã từng là học sinh xuất sắc trong mắt thầy cô.

Ngay sau đó, Nhan Hi điều chỉnh cảm xúc, nở nụ cười với cậu rồi nhẹ nhàng trò chuyện, “Đúng rồi, cậu đã chọn được sách vở tài liệu thích hợp chưa? Tớ rối rắm đã một lúc ở chỗ này.”

Thấy động tác nhỏ dùng ngón tay gõ đầu của cô, khóe mắt Thư Vũ tản ra ý cười, chậm rãi hỏi: “Cậu muốn chọn môn nào?”

“Toán học, còn có tiếng Anh.” Nhan Hi nhanh chóng đáp lại.

“Vậy cậu chờ tớ một chút.” Thư Vũ xoay người đi về kệ sách phía bên cạnh, vòng hai vòng, lấy về hai quyển tài liệu đưa cho cô, “Hẳn là hai quyển này thích hợp với cậu.”

“Ồ, nhanh như vậy đã chọn xong rồi hả!” Cầm sách trong tay, Nhan Hi tùy ý lật xem hai trang.

Cậu có thể nhìn xem, có phải nội dung cậu muốn hay không.” Thư Vũ nhắc nhở.

Nghe được lời này, Nhan Hi trực tiếp lật sang trang kế rồi nhanh chóng khép sách vở lại, “Cậu chọn nhất định không thành vấn đề, tớ sẽ mua hai quyển này.”

Giữa những hàng chữ đều lộ ra sự tín nhiệm, nhìn cái miệng cười kia, Thư Vũ cảm nhận được trái tim phẳng lặng kia nhảy lên một lần nữa một cách rõ ràng.

Đúng rồi, đây là chỗ đặc biệt của Nhan Hi.

Dường như trời sinh cô ra đã mang theo ánh sáng ấm áp, vừa xuất hiện đã có thể soi sáng lên tất cả những sinh mệnh đang khao khát ánh sáng mặt trời xung quanh.

Bị lây nhiễm bầu không khí thoải mái và sinh động, thiếu chút nữa cậu đã quên rằng vầng mặt trời kia không thuộc về mình, chẳng qua cậu…… Dính được một chút ánh sáng.

Không thể vọng tưởng.

“Nhan Hi.” Vệ Giảo Giảo vòng tới vòng lui, rốt cuộc tìm được cô nên đứng gọi tên cô ở sau lưng.

Nhan Hi quay đầu lại vẫy tay về phía cô ấy, thấy trong tay Vệ Giảo Giảo cũng cầm hai quyển sách, “Bà chọn xong rồi hả?”

Chọn xong rồi, hai cái trong tay bà cũng xong rồi hả?” Vệ Giảo Giảo nghiêm túc phân biệt màu bìa cuốn sách tài liệu, trông không giống với quyển trong tay mình.

“Ừm ừm, bạn tui giúp chọn á.” Nhan Hi hào phóng thừa nhận, thuận đường tỏ vẻ cảm kích.

Thư Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, dò hỏi: “Còn cần chọn sách gì không?”

“Tạm thời không còn nữa.” Mua nhiều cô cũng không có thời gian xem.

“Được, tớ đi trước đây.” Thư Vũ thoáng lui một bước ra sau.

Nè, chính cậu còn chưa mua sách á.” Thấy hai tay Thư Vũ trơn, Nhan Hi vội nhắc nhở, đã bước chân đứng ở trước mặt Thư Vũ.

Đột nhiên kéo gần khoảng cách khiến hơi thở cậu cứng lại, lặng yên nắm chặt ngón tay buông thõng bên hông, “Không, không có việc gì, tớ biết.”

Sợ tiết lộ tâm tư của mình, cậu không dám ở thêm nữa, vội vàng xoay người rời đi.

Chờ Thư Vũ đi rồi, Vệ Giảo Giảo mới phát biểu cảm nghĩ, “Trông bạn bà có hơi kỳ quái.”

Tui cũng không biết cậu ấy làm sao nữa.” Hay là cô trở về hỏi thăm Tiêu Nhiễm một chút.

Cuối cùng Vệ Giảo Giảo lại lật xem hai quyển sách trong tay Nhan Hi, sau một lúc rối rắm, lựa chọn tài liệu toán học giống cô thì hai người cùng nhau tính tiền rời đi.

Tối hôm qua Nhan Hi không nghỉ ngơi tốt, hôm nay tinh thần không tốt, Vệ Giảo Giảo đưa cô về nhà ngủ bù.

Hai người đi ngược hướng, dần dần đi xa.

Đứng bên cửa sổ, Thư Vũ nhìn chằm chằm bóng lưng kia một hồi lâu mới cầm sách tài liệu đi đến chiếc xe đậu ven đường.

Mới vừa bước vào xe đã nghe thấy tài xế hàng phía trước nhắc nhở bằng giọng vô cảm: “Cậu chủ Thư Vũ, cậu đã quá thời gian.”

Quý bà Thư sắp đặt “Hành trình” cho con trai, ngoại trừ đi học ra thì đi nơi khác đều có tài xế đi theo, giới hạn thời gian.

Nghe vậy, Thư Vũ nhắm mắt lại, im lặng không nói gì cả.

*

Nhan Hi bắt xe về đến nhà, vốn định đi hỏi Tiêu Nhiễm một chút xem, lại thấy cô ấy ngồi vào bàn gần ban công nghiêm túc học tập.

Không muốn quấy rầy đến suy nghĩ của Tiêu Nhiễm, cô đành phải thu hồi lòng hiếu kỳ trước.

Muốn về nhà ngủ bù nhưng nằm trên cái giường lớn mềm mại vẫn cứ trằn trọc khó ngủ, nhắm mắt lại thì cảm giác tim đập kịch liệt, hoang mang rối loạn, ngủ không yên giấc.

Thật sự ngủ không được, Nhan Hi lại bò dậy cầm di động, xem thời gian, cuộc thi buổi chiều sắp phải bắt đầu rồi.

Vươn cánh tay ra vớt lấy con gấu, nửa người đè lên ôm lấy gấu, thấp thỏm trong lòng dần dần biến mất. Cho dù như thế, cô vẫn không thể an ổn đi vào giấc ngủ, cuối cùng lấy tài liệu học tập vừa mua hôm nay ra bôi bôi vẽ vẽ.

Phần kiến thức phía trước rất đơn giản, tốc độ làm bài rất nhanh, đến mặt sau, đề hình càng thêm phong phú, khó khăn cũng dần dần tăng lên nhiều.

Bất chợt, đã 5 giờ chiều rồi.

Vào lúc cô chuẩn bị cất sách thì nhận được một cú điện thoại, “Lại đây ăn cơm tối với anh.”

“Hở?” Cô không nghe lầm đó chứ, ngày thi đầu tiên mới vừa kết thúc, Giang Trì Chu muốn mời cô ăn cơm ư?

Từ khu dân cư bắt xe qua đó ước chừng hơn mười phút, Giang Trì Chu thậm chí chủ động chi trả tiền xe, khiến ngay cả lý do từ chối cô cũng chẳng có.

Nói là mời cô lại đây ăn cơm, kết quả còn chưa tới giờ cơm.

Thấy Giang Trì Chu khoanh tay, cà lơ phất phơ đứng ở nơi đó, Nhan Hi chậc chậc hai tiếng, ngồi xuống bên bàn học rồi lật đại hai quyển sách thật dày trên bàn, nói thầm: “Người khác đều khẩn trương chết đi được, ông thật đúng là nhàn nhã.”

Nếu muốn đạt điểm cao trong kỳ thi cũng không phải dựa vào mấy giờ này để nỗ lực.” Là bởi vì trước hết anh đã làm đủ chuẩn bị nên mới có thể ứng đối tự nhiên.

Ánh mắt Giang Trì Chu đảo qua, thấy cô ngồi ở chỗ kia vươn tay ngáp hết lần này đến lần khác, dáng vẻ như rất buồn ngủ vậy.

Thức đêm à?” Anh đi qua chỗ Nhan Hi.

Đã là buổi chiều rồi, dấu hiệu không ngủ đủ giấc cũng không còn rõ ràng như buổi sáng, Giang Trì Chu lúc này mới thấy rõ sắc mặt hiện vẻ mỏi mệt của cô.

Ngủ không được.” Nói xong lại che miệng ngáp, “Ngày hôm qua chỉ ngủ ba bốn tiếng.”

Lên trên giường nằm một lát.” Giang Trì Chu chỉ vào chiếc giường sạch sẽ, “Bữa tối tới rồi sẽ kêu em.”

Nhan Hi lắc đầu, “Nhắm mắt lại thì cảm thấy trong lòng rất luống cuống, em ngủ không được.”

Cô cũng nằm cả một buổi trưa, thậm chí nhàm chán đến mức giải đề.

Mất ngủ sao?” Giang Trì Chu nhíu mày, biểu cảm hơi nghiêm túc, “Hay là trong người em không thoải mái?”

Thật sự không sao, chỉ đơn giản là ngủ không được, có lẽ đêm nay em sẽ ổn thôi.” Cô dụi mắt, lau nước mắt trên mi.

Nếu cô đã nói như vậy, Giang Trì Chu cũng không thể cưỡng ép cô ngủ, “Được thôi, nếu em không thoải mái phải nói với anh, đêm nay em muốn ăn cái gì?”

Đại đi, đều có thể.” Nhan Hi không sao cả vẫy tay.

Giang Trì Chu gật đầu, đi đến bên cạnh gọi điện thoại, ánh đèn từ ngoài ban công ảm đạm hơn trước kia một chút.

Chờ anh nói chuyện điện thoại xong, quay đầu nhìn lại chỉ thấy Nhan Hi chống nửa bên má bằng một bàn tay, đầu gật gà gật gù ngủ gà ngủ gật.

Còn nói ngủ không được.” Anh không khỏi bật cười, nhẹ nhàng đi qua đó gọi người, “Nhan Hi, lên trên giường ngủ.”

Nhan Hi miễn cưỡng nâng mí mắt lên, mở hi hí mắt hai giây, tay trái đỡ đầu thuận thế đặt lên trên tay phải, lại lần nữa nhắm mắt lại gối lên cánh tay ngủ.

Giang Trì Chu: “……”

Xem ra là buồn ngủ cực kỳ.

Buông di động xuống, Giang Trì Chu đi đến bên cạnh cô gái, một bàn tay ôm lấy phía sau lưng, một bàn tay xuyên qua hai chân buông thõng bên thành ghế, vững vàng bế người lên đi về phía giường lớn.

Cơ thể nhỏ nhắn của cô gái nằm trên tấm chăn bông mềm mại màu trắng tinh lõm ra một hình vòng cung nông.

Chờ Nhan Hi ngủ một giấc thì sắc trời bên ngoài đã biến thành màu tro đen, cô xoay người ngồi dậy từ trên giường, đã đói bụng kêu sùng sục.

Giang Trì Chu.” Bởi vì nguyên nhân không uống nước nên mới vừa tỉnh ngủ giọng nói của cô hơi khô khốc.

“Tách…” một loạt bóng đèn nhỏ bên vách phòng được thắp sáng, bóng dáng quen thuộc kia đã xuất hiện trước mặt cô.

“Nước.”

Giang Trì Chu vặn ra chai nước suối hoàn toàn mới đưa cho cô, Nhan Hi ôm chai nước, uống ừng ực một mồm to, ngược lại tự sặc đến mức ho khan.

Chậm một chút.” Giang Trì Chu vội vàng thay cô thuận khí.

Mới vừa uống nước xong, cái bụng không biết cố gắng hay là bán đứng cô, Giang Trì Chu lập tức lấy điện thoại ra, “Anh để người đưa bữa tối vào.”

Chờ cô thích ứng được với ánh đèn, Giang Trì Chu mới lần lượt bật đèn sáng nhất trong phòng lên, căn phòng lập tức trở nên sáng ngời trông cứ hệt như ban ngày.

Em ngủ khi nào, bây giờ là mấy giờ rồi?” Nhan Hi nắm lấy chăn, mới nhớ tới vấn đề này.

Buổi chiều ngồi trên ghế đã ngủ, kêu em cũng không tỉnh, giờ đã 8 giờ rưỡi rồi.” Giang Trì Chu trả lời từng vấn đề của cô.

Hả! 8 giờ rưỡi!” Vậy mà cô ngủ lâu như vậy, hoàn toàn không biết làm sao đã ngủ thiếp đi, hiện tại hơi muộn, chờ cơm nước xong chẳng phải cũng đã 9 giờ ư?

Nhìn thấu tâm tư của cô, Giang Trì Chu chủ động nói rõ, “Đợi chút anh đưa em về.”

Vừa nghe lời này, Nhan Hi liên tục lắc đầu, “Không được không được, anh là người phải thi đại học.”

Cô không thể chế tạo bất luận tình huống ngoài ý muốn gì cho Giang Trì Chu.

Giang Trì Chu tự mình đến không thèm để ý, “Không sao, chỉ là đưa em về, chuyện hơn mười phút.”

Vậy cũng không được!” Đối với chuyện này, Nhan Hi rất kiên trì, đặc biệt nghiêm túc với chuyện này.

Giang Trì Chu đành phải lui bước, theo ý cô, cuối cùng liên hệ tài xế riêng của ba lại đây đưa cô.

Sau khi đưa Nhan Hi lên xe, Giang Trì Chu nhỏ giọng dặn dò bác Lưu, “Bác Lưu, một mình em ấy vào thang máy sẽ sợ hãi, phiền bác đưa em ấy đến cửa.”

Được, không phiền toái.” Lấy tiền làm việc, bác Lưu tài xế vô cùng tẫn trách.

Kỳ thật mùa hè, vào lúc 9 giờ tối vẫn có người đi dạo dưới lầu, nhưng anh không xác định được Nhan Hi có thể một mình đi vào thang máy rồi gặp phải tình huống cửa bị mở ra nhưng không thấy ai hay không.

Kỳ thật, người cũng không yếu ớt như vậy, có lẽ dọa một cái sẽ quen, nhưng anh không nỡ.

Thà rằng, cô càng yếu ớt hơn một chút.

*

Ngày thi đại học hôm sau, kỳ thi cuối cùng đã kết thúc, bên ngoài sân trường đã đông người, Nhan Hi và Tống Nhàn đứng chung một chỗ, trong tay còn cầm một bó hoa.

Tống Nhàn là một người lãng mạn, theo đuổi lễ nghĩa trong cuộc sống, tới đón con trai còn đặc biệt mua hoa, cuối cùng rơi vào trong tay Nhan Hi.

Sao Chu Chu còn chưa ra nhỉ?” Tống Nhàn nhón mũi chân nhìn vào bên trong, sợ bỏ lỡ bóng dáng của con trai.

Dì lại không phải không biết ổng, nhất định là đang vui vẻ thoải mái tản bộ.” Nhan Hi trấn an tâm trạng khẩn trương của bà.

Tống Nhàn tán đồng gật đầu, “Nói cũng phải, Chu Chu cũng không thích chen chúc.”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến, người nọ như có ánh sáng của riêng mình, vừa xuất hiện đã có thể chiếm cứ mọi ánh mắt của cô, muốn xem nhẹ cũng không được.

Kỳ thi đại học khẩn trương cuối cùng cũng kết thúc, Giang Trì Chu nở một nụ cười thản nhiên trên mặt, sau khi chào hỏi mẹ thì ánh mắt rơi vào tay Nhan Hi, “Đưa hoa cho anh à?”

“Là dì Tống mua cho anh.” Nhan Hi đưa bó hoa tươi đẹp trong tay cô.

Giang Trì Chu nhận lấy, đặt lên chóp mũi ngửi ngửi, hoa tươi tản ra mùi hương nhẹ, “Nhan Hi, sao em keo kiệt như vậy.”

Nhan Hi: “???”

Giang Trì Chu: “Đưa hoa cũng phải mẹ anh mua.”

Nhan Hi: “???”

Đó là mẹ anh cố ý tặng cho anh!

Mới vừa thi xong đã nhây với cô, hiện tại cũng không cần bận tâm đến tâm trạng của anh, Nhan Hi chà xát tay, “Da ông ngứa thiếu ăn đòn có phải không?”

“Đánh đi.” Giang Trì Chu chủ động vươn tay về phía cô, lòng bàn tay đưa lên trên, có thể tùy ý cô nổi cáu.

Nhưng đồng thời, anh còn thản nhiên nhắc nhở một câu: “Mẹ anh ở bên cạnh.”

“!!!” Nhan Hi cắn răng, cố ý vòng đến bên cạnh anh, ở nơi Tống Nhàn nhìn không thấy véo lấy hông anh.

“Sh……” Giang Trì Chu lườm cô, nếu không phải không đúng chỗ, anh cũng không biết mình sẽ làm cái gì.

*

Sau khi kết thúc kỳ thi đại học, sắp vào lớp 12 Nhan Hi cũng đi học vào kỳ nghỉ hè, mà Giang Trì Chu – người được giải phóng khỏi trường, mỗi ngày đều đi ra ngoài chơi đùa với nhóm Tống Phi Dương: đá cầu, chơi game, ngày tháng trôi qua vô cùng thoải mái.

Tháng nghỉ hè này còn không cần tiết tự học buổi tối, Giang Trì Chu lại kiên trì chờ cô tan học mỗi ngày, Tiêu Nhiễm thấy bọn họ đều cố ý đi đường vòng.

Kết quả của kỳ thi đại học sắp được công bố, ba mẹ nhà họ Giang chỉ hỏi điểm gần đúng của anh, không nhắc mãi về thành tích, bởi vì đã kết thúc kỳ thi rồi, kế tiếp chỉ cần chờ đợi kết quả.

Trí nhớ của Giang Trì Chu rất tốt, tổng điểm đánh giá cao hơn điểm mô phỏng, nhưng đấy chỉ có thể làm tham khảo.

Sách điền nguyện vọng vừa dày vừa nặng, Nhan Hi và Giang Trì Chu hai người ngồi cùng nhau lật mấy ngày, cuối cùng vẫn cảm thấy thành phố Hằng tương đối ổn, “Điểm này đăng ký đại học Hằng vậy là đủ rồi.”

Cô chia sẻ những hình ảnh mà cô đã tìm kiếm và lưu lại trên Weibo, “Anh xem, phong cách kiến trúc của thành phố Hằng em đều rất thích, hơn nữa bất cức lúc nào cũng có thể đến bờ biển, quá tuyệt.”

Nghĩ ngợi rồi cười thành tiếng, cô khát khao một tương lai tốt đẹp, chờ mong được nhìn thấy cảnh biển trời thơ mộng của thành phố.

Bản thân vui vẻ một lúc mới quay đầu lại hỏi Giang Trì Chu cảm giác khi nhìn thấy những bức ảnh này, “Anh cảm thấy sao á?

Giang Trì Chu chống cằm bằng một tay, nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, phát ra câu trả lời từ đáy lòng: “Em quyết định.”

Anh không có thành phố yêu thích, chỉ có thích duy nhất một người.

Nếu cô lựa chọn thành phố Hằng, vậy thành phố Hằng chính là mục tiêu của anh, nếu điểm tính ra không sai, như vậy nguyện vọng của anh sẽ ổn.

Mọi thứ nhìn như đều đang diễn biến theo chiều hướng tốt đẹp.

*

Cuối tuần này, cả Nhan Hi và Giang Trì Chu trở về sau khi hẹn ăn cơm với nhóm Tống Phi Dương, không có trực tiếp về nhà, mà đến nhà họ Giang.

Vừa rồi ở dưới lầu, cô vốn định đi siêu thị mua đồ ăn vặt, lại bị Giang Trì Chu mạnh mẽ túm đi, “Gần đây đồ ăn vặt của em cần phải bị khống chế.”

Em ăn có một chút à!” Nhan Hi nhấn mạnh lặp lại, “Bây giờ em học tập rất mệt, yêu cầu bổ sung năng lượng!

“Em nói đúng, cho nên sau khi trải qua suy nghĩ cặn kẽ, anh đổi khoai tây chiên Yakult thành món ăn giàu dinh dưỡng.”

“Đó là cái gì?”

“Đợi chút em sẽ biết.”

Mở cửa ra lại cảm thấy bầu không khí trong nhà hơi không thích hợp.

Nhan Hi vốn đi ở phía sau Giang Trì Chu, thấy sau khi anh mở cửa không nhúc nhích thì ngóng dài cổ nhìn vào, phát hiện một người phụ nữ xa lạ đang ngồi trong phòng khách.

Cô không lên tiếng, chỉ lặng lẽ kéo ống tay áo của Giang Trì Chu.

Giang Trì Chu quay đầu lại nhìn cô một cái, không để cô vào cửa, ôm lấy bả vai cô đi đến nhà họ Nhan đối diện, “Trong nhà có khách tới, không có thời gian chiêu đãi em, đợi chút anh đem đồ ăn vặt lại đây.”

Nhan Hi gần như là bị đẩy đến cửa nhà cô.

Cô nghe ra được câu nói rất trái lương tâm kia của Giang Trì Chu, bởi vì cô hoàn toàn không cần chiêu đãi, hơn nữa mười năm qua cũng chưa từng xuất hiện tình huống bởi vì có vị khách khác mà không cho cô vào nhà.

Há miệng thở dốc, muốn hỏi rõ ràng nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Giang Trì Chu thì cô nuốt xuống tất cả nghi vấn, chỉ nói: “Em chờ anh.”

Giang Trì Chu giơ tay sờ đầu cô.

Còn chưa vào nhà đã nghe thấy giọng Ôn Như Ý, “Lần trước chị bận việc, trong chớp mắt, kỳ thi đại học của Trì Chu cũng đã kết thúc, nghe nói sắp công bố thành tích rồi đúng không? Con định nộp đơn vào trường nào?”

Nặng nề thở dài, Giang Trì Chu rảo bước tiến vào phòng khách.