Tuyệt Thế Thiếu Gia Rửa Hận

Chương 21: Vụ sập mỏ vàng ấn độ

Tư Kiệt chợt phá lên cười khúc khích. Trong màn đêm cô tịch, u ám, xung quanh không có lấy một bóng người, tiếng cười của anh bỗng trở nên đầy man rợ, nhuốm mùi nham hiểm, khiến bất cứ ai nghe thấy đều khẽ rùng mình mà nổi cả da gà. Tô Thạc Hiên và Triệu Hinh muốn cùng nhau ăn trộm két sắt ư? Đâu có dễ dàng như thế.

Sau màn mây mưa hoan lạc kia, cuối cùng hai con người đê tiện này cũng đã chịu tách ra khỏi cơ thể của nhau. Tô Thạc Hiên vừa kéo phéc mơ tuya, vừa thúc giục Triệu Hinh liên tục: “Gã chồng kia lát em hãy cho hắn uống thuốc mê đi nhé!” “Vậy còn Triệu Nhạc và đám người giúp việc trong nhà thì sao?” Triệu Hinh lăn tấn mà quay người hỏi lại.

Động tác kéo khóa quần của Tô Thạc Hiên hơi ngừng lại một chút. Đoạn hắn mở giọng nói: “Con câm Triệu Nhạc thì chắc chắn nửa đêm nửa hôm sẽ không mò xuống lầu đâu. Còn đám người giúp việc trong biệt thự…lát em hãy viện cớ tống cổ hết xuống khu nhà kho phía dưới!” Nghe Tô Thạc Hiên nói, Triệu Hinh cũng cảm thấy tương đối có lý, bèn gật đầu mà tán thưởng.

Lúc Triệu Hinh cùng Tô Thạc Hiên bước xuống sảnh thì đã trông thấy Tư Kiệt đang ngoan ngoãn ngồi gọt táo. Những miếng táo được anh bổ rất đều và đẹp, miếng nào ra miếng nấy.

“Ái chà, bạn thân Tư Kiệt không những chu đáo mà còn khéo tay, chuẩn bị sẵn táo ngọt để hai đứa mình bồi bổ em yêu à!” Tô Thạc Hiên đê tiện nói, ngón tay còn không quên chộp lấy một miếng táo bỏ vào miệng mà nhai ngấu nghiến.

Triệu Hinh chẳng buồn nói gì, chán ghét mà nằm phịch xuống sofa, nằm lướt xem điện thoại.

Hai người đàn ông cùng lúc ở trong cái nhà này, thân phận hoàn toàn đối nghịch nhau. Một kẻ được gọi là chồng đích danh của Triệu Hinh, một kẻ thì lại là tình nhân cuồng nhiệt trên giường.

Tư Kiệt trộm nghĩ, thường thì kẻ thứ ba sẽ hay bị coi thường, xỉa xói, thậm chí là đánh, là đập cho bầm dập, ấy thế mà trong hoàn cảnh này, anh lại thuộc bên còn lại.

Nhưng mà không sao, Tư Kiệt trong bụng khẽ nở nụ cười xấu xa. Thiên kim đại tiểu thư Triệu Hinh luôn tự nhận mình thông minh, am hiểu mọi thứ trong giới nhà giàu này, thế mà vẫn ngu ngốc thua cả một đứa trẻ lên ba, lại còn đồng ý với người tình để tự phá tan gia đình mình nữa chứ…

Tại trụ sở Triệu thị được đặt tại Singapore…

Triệu Tư Mỗ cùng Mã Hoa gương mặt lạnh lùng bước vào sảnh chính.

Đây là công ty con của Triệu gia, được ủy quyền cho phó tổng giám đốc Tư Mã An điều hành thông qua chỉ thị của Triệu Tư Mỗ.

Triệu Tư Mỗ đặc biệt tin tưởng vào năng lực cùng sự trung thành tuyệt đối của Tư Mã An. Nói đến Tư Mã An, có thể gọi hắn là con cáo già trong cáo già cũng đúng. Phong cách làm việc của hắn là như thế này: Lúc đầu Tư Mã An đầu quân cho Tư Thị, là một trong những cổ đông lớn nhất của Tư Thị, làm việc dưới trướng của cha Tư Kiệt lúc bấy giờ.

Chính Tư Mã An đã đánh cắp số liệu bí mật của công ty mẹ, lén lút bán cho Triệu Tư Mỗ để lấy khoản tiền bạc tỉ đút túi, do vậy Triệu Tư Mỗ mới có cơ hội lật đổ tên tuổi của Tư Thị để mà nhằm thời cơ nhảy vào giết chết cha mẹ anh, ngang nhiên chiếm đoạt tài sản.

“Tư Mã An, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Triệu Tư Mộ ngồi phịch xuống ghế chủ tịch tối cao, gằn giọng hỏi Tư Mã An.

Tư Mã An đưa tay đẩy gọng kính cận trên mặt, nhanh nhẹn lật mở từng trang tài liệu ra, đáp: “Thưa chủ tịch, ngày hôm qua chúng tôi đã cho người tiến hành tìm kiếm mỏ vàng ở Ấn Độ. Trong lúc thi công, một vài nhân viên vì hiếu kỳ nên đã chui xuống quặng hầm để xem xét. Không may quặng hầm vì đã nhiều năm không có người sử dụng cho nên đã bị sập. Hiện tại tung tích của họ vẫn còn bặt vô âm tín, e lành ít dữ nhiều!” Rầm! Triệu Tư Mỗ hai mắt vằn đỏ, tức giận đập mạnh tay xuống bàn. Các cổ đông khác đều cúi đầu im lặng, không dám ho he lấy một tiếng. Chủ tịch Triệu không những giàu có nứt đố đổ vách mà còn có quan hệ thân thích với số lượng lớn các chính trị gia quyền lực trong nước. Do vậy hầu như lão ta không biết sợ ai là gì. Bất cứ sự việc khó dễ nào can thiệp vào Triệu Thị, ông ta đều thẳng tay sát phạt mà không cần suy nghĩ lấy nửa giây. Bởi thế nên Tư Kiệt muốn lật đổ lão ta cũng không phải là điều dễ dàng! Triệu Tư Mỗ quát ầm lên trong phòng cổ đông, giơ tay chỉ trỏ chửi bới.

“Các người thật là chủ quan. Tại sao lại để cho lũ người ngu xuẩn đó chui xuống cái hầm ấy làm gì hả? Bằng đấy đôi mắt mà không trông chừng được đám nhân viên đó hay sao?” Nguyễn Bính Hải- cổ đông lớn thứ ba trong tập đoàn Triệu Thị giơ tay xin phép được nêu ý kiến.

Nhận được sự cho phép của Triệu Tư Mỗ, ông ta bèn đứng dậy chậm rãi nói: “Chủ tịch Triệu, tôi nghĩ giờ không phải lúc chúng ta tranh cãi nhau về vấn đề “tại sao lại không kiểm soát được những nhân viên kia?”, mà cái quan trọng nhất bây giờ đó là làm cách nào để lấp liếm được báo chí và dư luận.” Nghe Nguyễn Bính Hải phát biểu, tất cả mọi người có mặt đều gật gù tán thành. Thay vì cãi chửi nhau như thế, cùng nhau nghĩ cách để mà giải quyết vấn đề chẳng phải sẽ tốt hơn hay sao! Triệu Tư Mỗ cũng thu lại dáng vẻ học hằn khi nãy, ngồi xuống ghế mà chau mày suy ngẫm.

Miệng lưỡi thiên hạ cũng chẳng lắm lời bằng giới báo chí. Chỉ cần một bài viết của chúng cũng đủ để Triệu Thị vướng phải những tin đồn không hay, làm ảnh hưởng tới giá trị thị trường của công ty.

Hiện tại, làm cách nào để bịt miệng chúng lại, tất cả đều là một dấu hỏi lớn.

Triệu Tư Mỗ suy tính một lúc, quyết định hất cằm ra hiệu cho Tư Mã An, gẵn giọng nói: “Gọi điện cho tổng cục cảnh sát tại Giang Châu!” “Phương Ánh Linh, Phương Ánh Linh!” Triệu Hinh nằm dài trên sofa, gân cổ gọi Phương Ánh Linh. Ngồi bên cạnh cô ta là Tô Thạc Hiên lúc này đang nhàn nhã ăn táo, lười biếng ngả lưng ra sau ghế, tay còn lại vẫn không quên ve vuốt đôi chân thon dài của Triệu Hinh.

Phương Ánh Linh nghe tiếng gọi thì lật đật chạy lên, bẩm dạ liên tục: “Dạ, tiểu thư cho gọi em ạ!” Triệu Hinh đến nhìn cũng chẳng buồn nhìn, chán ghét hếch mặt, gọi Phương Ánh Linh lại gần mình để mà dặn dò.

Từ dưới bếp, Tư Kiệt đã nghe thấy tiếng gọi lớn của Triệu Hinh. Anh nhẹ nhàng ngó người ra xem, thấy cô ta đang dặn dò Phương Ánh Linh một điều gì đó.

Người đàn bà hiểm độc này luôn tự cho mình là thông minh. Nhưng thật ra óc cô ta còn nhỏ bé thông minh. Nhưng thật ra óc cô ta còn nhỏ bé chẳng bằng một cái móng tay của Tư Kiệt.

Anh lén lút nhìn theo mọi động tác và khẩu hình miệng của Triệu Hinh, nhưng vì khoảng cách quá xa nên không thể nghe ra được hết.

Chỉ thấy Phương Ánh Linh không ngừng gật đầu, đoạn xoay người bước nhanh vào trong bếp, ánh mắt tràn ngập sự hoang mang…

------------------